Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân
Chương 12: Hình thú của hắn không mạnh
"Chỉ là?"
Vương Ly lập lại. Hỏi Giác Địch có phải thú nhân không đương nhiên là do cô cố ý. Mặc dù cảm thấy có chút không phúc hậu nhưng thái độ của Giác Địch cũng khiến cô khó chịu. Ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào Giác Địch, lại nhìn đến mỏi cổ khiến cô lúc lắc đầu một cách bực bội.
Vốn đang cứng đờ ra, Giác Địch gần như theo bản năng mà khụy một chân xuống. Cái đuôi lại có chút ấu trĩ mà lợi dụng lúc người ta không chú ý leo lên chân Vương Ly nữa. Còn có chút hương vị làm nũng, biệt nữu vô cùng.
Ngã Lặc nhìn trong mắt, vô thức lắc đầu cười cảm thán. Nhưng ông vẫn không quên đáp lại một cách thẳng thắn, cũng đủ tàn nhẫn: "Chỉ là hắn luôn không phải sự lựa chọn ưu tiên của giống cái trong bộ lạc."
"Vì sao?"
Vương Ly lần đầu tiên bắt được cảm xúc bực bội của Giác Địch, bên trong còn mang theo một tia không cam lòng rất khó nhận ra. Cô ngờ ngợ được nguyên nhân.
Vừa lúc liền nghe Ngã Lặc nói: "Hình thú của hắn không mạnh."
Đạo lý quá đơn giản.
Trong thời đại mà thú nhân mạnh mẽ mới được yêu thích, đây là một trí mạng.
Trực tiếp phán định Giác Địch sẽ cô độc cả đời.
Những thú nhân cô độc cả đời trên đại lục thú nhân nhiều vô số kể, thêm một Giác Địch cũng không phải chuyện gì đặc biệt.
"Không phải chứ?"
Nhưng Vương Ly kinh ngạc vô cùng, đồng thời cũng nói ra nghi vấn trong lòng: "Không phải đám thú nhân bên ngoài cũng có một sự công nhận đặc thù dành cho Giác Địch sao?"
Thời điểm cô vừa nói xong bỗng nhiên giật mình khi vô tình nhìn thấy một tia biến hóa trong đôi mắt màu hoàng thạch của Giác Địch. Nó giống như có một khe nứt vỡ ra từ giữa con ngươi.
Có lẽ là nhìn thấy được biến hóa thông qua mắt cô, Giác Địch giật mình vội nhắm mắt lại.
Vương Ly không nhìn thấy nữa không nhịn được bất mãn: "Anh mở mắt ra xem. Ban nãy tôi mới thấy cái gì đó lạ lắm!"
Cô không kịp suy nghĩ hành vi của mình bây giờ có phải hơi quá phận rồi không. Dù sao cô cũng mới tới đây, nhưng chính là thái độ coi trọng của người ở đây khiến lá gan của cô mập hơn, vô thức hành xử theo ý mình. Với người mà mình quen thuộc nhất, còn luôn vô thức nuông chiều nâng niu mình vô điều kiện. Cho nên vừa nói cô vừa dùng hai tay ôm lấy mặt hắn, cúi mặt ép sát như muốn nhìn cho rõ.
Giác Địch không biết nên làm gì, cái đuôi nôn nóng vỗ bạch bạch trên đất, nhưng cũng không cho Vương Ly nhìn thấy cái gì nữa.
Ngã Lặc đúng lúc cứu nguy cho hắn: "Quả thật Giác Địch có năng lực đặc biệt, nhưng không phải vì vậy mà nhóm giống cái sẽ yêu thích hắn. Năng lực đặc biệt của hắn không thể khiến hắn đơn độc sống trên đại lục thú nhân. Quan trọng nhất là hắn có thể không thể cho ra đời sau mạnh mẽ."
Một phần nào đó mà nói thì giống cái cũng có trách nhiệm tạo ra đời sau mạnh mẽ để bảo vệ bộ lạc cũng như chính mình. Lỡ như đời sau quá yếu, chết yểu giữa đường thì ai đến chịu trách nhiệm?
Vương Ly bị lời này lôi kéo, lại thêm biểu tình không được vui của Giác Địch như đang bị ép lên đoạn đầu đài, cô không tính toán tiếp tục truy cứu nữa. Dù sao cô cũng đã biết sơ sơ nguyên nhân, bất kể cô nghĩ thế nào, quan trọng vẫn là sự lựa chọn của cô sau này. Vậy để sau này tính đi. Nhưng mà cô vẫn bày tỏ: "Mặc kệ thế nào, tôi cũng có quyền được nhờ vả anh giúp đỡ đúng không?"
"Đương nhiên rồi. Thú nhân đều sẽ thấy chết không sờn tình nguyện phục vụ cho giống cái."
Đó không chỉ vì tán tỉnh mà còn là phương thức bảo vệ của họ với tài nguyên vô giá này.
Mãi sau đó Vương Ly mới hiểu được sâu sắc câu nói này của Ngã Lặc.
Sau khi rời khỏi nhà Ngã Lặc, Giác Địch đưa Vương Ly đi tìm một căn nhà trống trong bộ lạc để ở lại.
Mỗi giống cái chưa có bạn đời trong bộ lạc đều có một căn nhà riêng của mình. Nó nằm ở sâu trong bộ lạc, nơi an toàn nhất. Mà thú nhân sẽ ở vùng ngoài phân biệt là thú nhân độc thân ở ngoài cùng. Chỗ của lão tế ti là sâu nhất. Giống cái chưa thành thân là vòng thứ hai. Cho nên Giác Địch rất nhanh đã tìm được cho Vương Ly một căn nhà.
Những căn nhà bỏ trống này đều là của giống cái sau khi có bạn đời bỏ lại.
Giác Địch chọn cho cô một căn gần nhà có người ở, như vậy Vương Ly sẽ không sợ buồn. Nó cũng chỉ cách nhà hắn vài căn nằm ở vòng tiếp theo. Hắn cũng là thú nhân duy nhất được phép ở vòng thứ ba.
"Giác Địch, đây là giống cái anh đem về sao?"
Họ còn chưa vào nhà thì ở căn nhà bên cạnh đã có người đi ra chào hỏi.
Vương Ly lập lại. Hỏi Giác Địch có phải thú nhân không đương nhiên là do cô cố ý. Mặc dù cảm thấy có chút không phúc hậu nhưng thái độ của Giác Địch cũng khiến cô khó chịu. Ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào Giác Địch, lại nhìn đến mỏi cổ khiến cô lúc lắc đầu một cách bực bội.
Vốn đang cứng đờ ra, Giác Địch gần như theo bản năng mà khụy một chân xuống. Cái đuôi lại có chút ấu trĩ mà lợi dụng lúc người ta không chú ý leo lên chân Vương Ly nữa. Còn có chút hương vị làm nũng, biệt nữu vô cùng.
Ngã Lặc nhìn trong mắt, vô thức lắc đầu cười cảm thán. Nhưng ông vẫn không quên đáp lại một cách thẳng thắn, cũng đủ tàn nhẫn: "Chỉ là hắn luôn không phải sự lựa chọn ưu tiên của giống cái trong bộ lạc."
"Vì sao?"
Vương Ly lần đầu tiên bắt được cảm xúc bực bội của Giác Địch, bên trong còn mang theo một tia không cam lòng rất khó nhận ra. Cô ngờ ngợ được nguyên nhân.
Vừa lúc liền nghe Ngã Lặc nói: "Hình thú của hắn không mạnh."
Đạo lý quá đơn giản.
Trong thời đại mà thú nhân mạnh mẽ mới được yêu thích, đây là một trí mạng.
Trực tiếp phán định Giác Địch sẽ cô độc cả đời.
Những thú nhân cô độc cả đời trên đại lục thú nhân nhiều vô số kể, thêm một Giác Địch cũng không phải chuyện gì đặc biệt.
"Không phải chứ?"
Nhưng Vương Ly kinh ngạc vô cùng, đồng thời cũng nói ra nghi vấn trong lòng: "Không phải đám thú nhân bên ngoài cũng có một sự công nhận đặc thù dành cho Giác Địch sao?"
Thời điểm cô vừa nói xong bỗng nhiên giật mình khi vô tình nhìn thấy một tia biến hóa trong đôi mắt màu hoàng thạch của Giác Địch. Nó giống như có một khe nứt vỡ ra từ giữa con ngươi.
Có lẽ là nhìn thấy được biến hóa thông qua mắt cô, Giác Địch giật mình vội nhắm mắt lại.
Vương Ly không nhìn thấy nữa không nhịn được bất mãn: "Anh mở mắt ra xem. Ban nãy tôi mới thấy cái gì đó lạ lắm!"
Cô không kịp suy nghĩ hành vi của mình bây giờ có phải hơi quá phận rồi không. Dù sao cô cũng mới tới đây, nhưng chính là thái độ coi trọng của người ở đây khiến lá gan của cô mập hơn, vô thức hành xử theo ý mình. Với người mà mình quen thuộc nhất, còn luôn vô thức nuông chiều nâng niu mình vô điều kiện. Cho nên vừa nói cô vừa dùng hai tay ôm lấy mặt hắn, cúi mặt ép sát như muốn nhìn cho rõ.
Giác Địch không biết nên làm gì, cái đuôi nôn nóng vỗ bạch bạch trên đất, nhưng cũng không cho Vương Ly nhìn thấy cái gì nữa.
Ngã Lặc đúng lúc cứu nguy cho hắn: "Quả thật Giác Địch có năng lực đặc biệt, nhưng không phải vì vậy mà nhóm giống cái sẽ yêu thích hắn. Năng lực đặc biệt của hắn không thể khiến hắn đơn độc sống trên đại lục thú nhân. Quan trọng nhất là hắn có thể không thể cho ra đời sau mạnh mẽ."
Một phần nào đó mà nói thì giống cái cũng có trách nhiệm tạo ra đời sau mạnh mẽ để bảo vệ bộ lạc cũng như chính mình. Lỡ như đời sau quá yếu, chết yểu giữa đường thì ai đến chịu trách nhiệm?
Vương Ly bị lời này lôi kéo, lại thêm biểu tình không được vui của Giác Địch như đang bị ép lên đoạn đầu đài, cô không tính toán tiếp tục truy cứu nữa. Dù sao cô cũng đã biết sơ sơ nguyên nhân, bất kể cô nghĩ thế nào, quan trọng vẫn là sự lựa chọn của cô sau này. Vậy để sau này tính đi. Nhưng mà cô vẫn bày tỏ: "Mặc kệ thế nào, tôi cũng có quyền được nhờ vả anh giúp đỡ đúng không?"
"Đương nhiên rồi. Thú nhân đều sẽ thấy chết không sờn tình nguyện phục vụ cho giống cái."
Đó không chỉ vì tán tỉnh mà còn là phương thức bảo vệ của họ với tài nguyên vô giá này.
Mãi sau đó Vương Ly mới hiểu được sâu sắc câu nói này của Ngã Lặc.
Sau khi rời khỏi nhà Ngã Lặc, Giác Địch đưa Vương Ly đi tìm một căn nhà trống trong bộ lạc để ở lại.
Mỗi giống cái chưa có bạn đời trong bộ lạc đều có một căn nhà riêng của mình. Nó nằm ở sâu trong bộ lạc, nơi an toàn nhất. Mà thú nhân sẽ ở vùng ngoài phân biệt là thú nhân độc thân ở ngoài cùng. Chỗ của lão tế ti là sâu nhất. Giống cái chưa thành thân là vòng thứ hai. Cho nên Giác Địch rất nhanh đã tìm được cho Vương Ly một căn nhà.
Những căn nhà bỏ trống này đều là của giống cái sau khi có bạn đời bỏ lại.
Giác Địch chọn cho cô một căn gần nhà có người ở, như vậy Vương Ly sẽ không sợ buồn. Nó cũng chỉ cách nhà hắn vài căn nằm ở vòng tiếp theo. Hắn cũng là thú nhân duy nhất được phép ở vòng thứ ba.
"Giác Địch, đây là giống cái anh đem về sao?"
Họ còn chưa vào nhà thì ở căn nhà bên cạnh đã có người đi ra chào hỏi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương