Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân

Chương 17: Quả xương rồng



Cây "thương" này vô cùng có linh tính.

Rõ ràng chủ nhân nó không có biểu tình gì hết, nhưng nó ở trong tay cô luôn âm thầm, phải nói là lén lút uốn éo đầu thương, như đang làm nũng vậy.

Nó khẽ ma sát vào trong lòng bàn tay cô, bộ dạng rất oan ức.

Vương Ly suýt thì cười phụt ra, không ngừng vuốt vuốt túm lông như đang dỗ dành khiến cho cái đuôi mềm ra, bộ dạng lâng lâng. Thời điểm đó ở nơi khóe mắt cô bắt gặp biểu tình cứng ngắt một cách không được tự nhiên của Giác Địch, đuôi mắt cô khẽ cong cong.

Biểu cảm này của cô đương nhiên không thể tránh khỏi cảm giác nhạy bén của thú nhân. Giác Địch thấy cô thật sự thích, bất kể là cô có phải đang đùa giỡn với hắn không thì Giác Địch cũng đã cam chịu rồi. Chỉ cần còn một ngày cô vẫn muốn nhìn thấy hắn, cho dù phải làm anh trai hắn cũng sẽ ở bên cô. Cô độc cả đời thật ra cũng không hề khó khăn như vậy. Bởi vì khi đó hắn có thể dành hết sự trân trọng cho cô.

Nhưng nói thì lúc nào cũng dễ hơn làm.

Khi thật sự nhìn thấy cô tiếp xúc với những thú nhân khác, hắn vẫn không thể bình tĩnh được. Hắn cáu bẩn, oán hận vì không thể cướp lấy cô cho mình tích tụ từng ngày.

Có phải đến một lúc nào đó không thể dồn nén được nữa, hắn sẽ bỏ trốn hay không.

"Cảm ơn, cái này là gì vậy?"

Vương Ly vừa nhận thứ quả có màu hồng quái lạ trên tay một thú nhân có thú hình là báo đốm gọi là Đô Lãng vừa tò mò hỏi.

Việc Vương Ly hoàn toàn không biết gì về đại lục thú nhân này trong mấy ngày nay cả bộ lạc đều biết rồi. Nhưng cũng vì thế mà để có thể có được một cơ hội tiếp xúc với cô nhiều hơn, nhóm thú nhân đều rất nhiệt tình tìm cho cô những thứ mới lạ, tranh thủ thời gian giảng giải mà lại gần cô: "Này là quả gai."

Quả gai mà Đô Lãng nói chỉ to bằng quả trứng gà, lớp vỏ ngoài mềm mại, trên thân có mấy chỗ có gai nhỏ đã bị thú nhân gạt xuống hết trước khi đem về. Khi Vương Ly tò mò bóc tách nó ra, cô phát hiện nó giống trái thanh long mini vô cùng. Mặc dù ruột bên trong của nó không có nhiều hạt như thanh long, nhưng chất thịt thì y xì. Nhưng nếu phải hình dung vẻ ngoài của nó cho đúng, cô thấy nó giống trái của cây xương rồng châu Phi.

"Quả này sinh trưởng ở rừng gai phía Tây bộ lạc, không khó hái, chỉ khó ở chỗ bên cạnh nó có một đám thạch giáp thú canh chừng. Đơn độc đối đầu với nó cả thú nhân cũng phải chịu đau khổ."



Đô Lãng không ngừng tỏ vẻ bản thân vô cùng lợi hại khi có thể hái được thứ này về cho Vương Ly mà không bị thương trước mặt cô. Trải qua mấy ngày Vương Ly đã đủ hiểu mánh khóe dễ thương này của nhóm thú nhân rồi. Nhưng mặc dù rất vui vì món quà này nhưng cô vẫn khéo léo làm như không nhịn ra lấy lòng của hắn mà nói: "Cảm ơn anh."

Thái độ vô cùng đúng mực, không chút dư thừa nào.

Đô Lãng đợi mãi không thấy cô đá động chút nào về ý tứ muốn làm bạn đời của mình, có chút thất bại mà mặt mày ủ dột rời đi.

Vương Ly nhìn hắn đi, cũng không có áy nấy chút nào. Mấy hôm nay cô đã phần nào nhìn rõ được một sự thật rằng, giống cái ở trong bộ lạc chỉ cần còn độc thân liền không tránh khỏi việc bị tán tỉnh. Hầu hết họ đều thản nhiên nhận sự ưu ái của thú nhân, sai bảo họ trong mức độ mà không hề có chút e ngại.

Chúng giống cái gọi đó là khảo hạch. Dựa vào sự biểu hiện của thú nhân mà quyết định sẽ chọn người nào. Cho nên cô chỉ là nhập gia tùy tục, cho dù bây giờ cô hành xử như vậy là có mục đích gì đi chăng nữa.

Đương lúc định quay đầu đi vào nhà thì ở khóe mắt cô liếc thấy Giác Địch đang đứng cách đó không xa. Hắn đứng ẩn khuất bên cạnh một căn nhà không người. Không biết đã đứng bao lâu rồi, ánh mắt nhìn về phía cô với vẻ cô độc thê lương.

Mặc dù cô chưa từng hỏi rõ hắn nhưng nhiều ngày trôi qua đủ để cho Vương Ly hiểu lý do vì sao Giác Địch không chịu ra sức cạnh tranh cùng người khác. Còn không phải vì chính hắn cũng cho rằng mình không đủ mạnh để bảo vệ cô chu toàn sao. Cho nên thà rằng nếu có một ngày hắn chịu không nổi sự ghen ghét trong lòng khi nhìn thấy cô ở bên thú nhân khác, hắn cũng sẽ là âm thầm rời khỏi bộ lạc, sau đó để mình chết ở nơi hoang dã, chấm dứt số mệnh này mà không phải đi tai họa cô.

Nói thật là cô rất tức giận vì sự coi nhẹ mình này của hắn. Đặc biệt là sau nhiều lần thử khiêu khích sự chịu đụng của hắn như vậy mà hắn vẫn cứng đầu, không khác gì cục đá... Cô liền muốn xem hắn có thể chịu đụng được tới bao giờ.

"Vương Ly, đi nhặt đà lôi thôi."

Kiệt Tây từ căn nhà bên cạnh chui ra, đối với cô hô lên.

Vương Ly không đáp lại anh chàng liền mà đối với người nào đó từ khoảnh khắc Kiệt Tây lên tiếng thì quay đầu định đi gọi to: "Giác Địch!"

Thân hình cao lớn kia y như rằng cứng đờ tại chỗ. Dáng vẻ đi cũng không được mà ở cũng không xong rất buồn cười.
Chương trước Chương tiếp