Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân

Chương 2: Quái nhân???



Vương Ly mục trừng khẩu ngốc nhìn chằm chằm vào con vật kia, như thế muốn xác định cái ý nghĩ điên rồ vừa rồi của mình có phải là thật không.

Đừng nói, chưa tính vị trí hiện tại của cô cách bờ biển gần năm trăm mét, con vật kia lại cách mép nước chừng đó khoảng cách, không thể nào nó phát hiện ra cô được đi.

Nhưng mà... Trong tầm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy rõ ràng nó đã quay đầu... Phải không?

Vương Ly nhất thời không được tự tin vào chính mình, thật ra cô chỉ là sợ, muốn phủ nhận điều đó mặc cho cô còn đang ở trong biển, con vật kia dù có muốn dùng cô làm bữa chiều chắc cũng không bơi ra đây vớt cô được đúng không?

Thánh thần phù hộ...

Vương Ly tuyệt vọng khi vừa thốt lên câu này, cô phát hiện thánh thần có không phù hộ cô.

Trong tầm mắt của Vương Ly, con vật kia nhanh như chớp xuất hiện bên mép nước. Khoảng cách năm trăm mét đối với nó đáng thương đến thế, không một chút khiêu chiến, nhoáng lên một cái liền chạy tới. Bốn chân tráng kiện đạp lên mặt cát ẩm ướt, đạp lên những con sóng đang đập vào bờ, đôi mắt dựng lên nhìn chằm chằm ngoài khơi. Đại loại là đang nhìn cô đi... Vương Ly muốn nghẹt thở.

Khi Vương Ly còn đang cảm thấy may mắn vì nghĩ rằng con vật kia sẽ không bơi, cô vẫn còn an toàn thì một màn biến thân khiến cô kinh ngạc rớt cằm, mục trừng khẩu ngốc.

Là biến thân phải không?? Cô không dùng sai từ phải không???

Mẹ cha ơi... Vốn dĩ con vật kia có bốn chân, bây giờ lại đang đứng bằng hai chân như con người. Trên eo còn treo một chiếc váy không biết làm vì chất liệu gì.



Nhưng giống như để chứng minh nó không phải nhân loại giống mình, Vương Ly còn nhìn thấy những đặc điểm khác thường trên người nó. Tựa như hai chiếc sừng trên đỉnh đầu... Tựa như chiếc đuôi như đuôi trâu nhưng dài cả mét, mang theo vĩ tiêm sắc bén lấp ló phía sau mông... Nếu khoảng cách gần hơn, có lẽ cô sẽ còn thấy được nhiều điểm không giống người của hắn hơn nữa, cho dù hắn có ngũ quan giống người... Thì vẫn không phải là con người được không!!!

Ít nhất là cô tận mắt nhìn thấy hình dạng ban đầu của hắn!

Thứ này gọi là gì? Quái nhân?

Hai từ này vừa vọt ra khỏi đầu cô thì Vương Ly đã nhìn thấy tên kia nhảy ùm xuống biển, dùng tốc độ thần thánh bơi về phía cô.

Cô tái mặt rồi.

Như một hành động bản năng, Vương Ly khởi động tay chân đang đuối sức của mình cố gắng bơi ngược ra ngoài khơi.

Mặc dù trong lòng cô lúc đó đã cảm thấy tuyệt vọng rồi.

Không hiểu vì sao, mặc dù đã nhìn thấy quá trình biến thân của tên kia, ít nhất cũng chứng tỏ được một việc là mình không đến mức trở thành bữa chiều trong miệng dã thú, nhưng cô cứ có cảm giác tương lai đang đợi cô, những ngày tháng sau đó cô phải trải qua so với làm bữa chiều cũng đáng sợ không kém.

Bản năng trốn tránh nguy hiểm chỉ cần là con người thì ai cũng có.

Cho dù biết rõ biển khơi rộng lớn trước mặt không phải đường sống, nhưng sự nguy hiểm sinh vật kỳ lạ kia mang lại cho cô còn lớn hơn.



Nó khiến toàn thân cô sinh ra phản ứng bài xích cực kỳ dữ dội.

"A buông ra!"

Thời điểm eo bị một bàn tay vừa lớn vừa nóng khác thường chạm vào, Vương Ly liền theo bản năng giãy giụa.

"Không! Bỏ ra! Bỏ ra! Á cứu mạng!"

Vương Ly không ngừng hét la giãy giụa, quyền đánh cước đá... Khụ, này chỉ là miêu tả một cách bóng bẩy thôi nha, còn thực chất Vương Ly chỉ biết huơ loạn hai cánh tay. Hành động của cô chỉ khiến bọt nước bắn ra tung tóe chứ chẳng tạo nên kết quả gì tốt hết. Bởi vì trong lúc sợ hãi, cô còn nhắm tịt cả mắt, bàn tay còn không dám chạm vào người quái nhân kia nữa.

Từ góc độ bên ngoài nhìn vào, từ đầu chỉ cuối chỉ có Vương Ly không ngừng giãy loạn, còn quái nhân kia không hề hé môi. Nếu tập trung thì có thể nghe ra được trong cổ họng của hắn khẽ phát ra những âm thanh trầm đục như tiếng bọt nước vỡ tan, có chút cảm xúc không biết nên làm sao. Thế nhưng cánh tay đang giữ chặt lấy cô lại luôn rất vững vàng, cử động không lớn nhưng dễ dàng né tránh hành vi lộn xộn của Vương Ly.

Có thể là xuất phát từ một loại bản năng nào đó, mỗi cử chỉ của hắn đều cố tình tránh làm bị thương Vương Ly. Chỉ là lúc đó Vương Ly không có tâm tình đâu mà cảm nhận.

"Á!"

Cô chỉ biết khi nhận ra tên quái nhân kia đang kéo cô vào bờ, cô sợ hãi mở bừng mắt ra.

Đập vào mắt cô đầu tiên là một khuôn mặt...
Chương trước Chương tiếp