Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân
Chương 25: Xử lý vết thương
Đồ Khải tuy hậm hực nhưng không có chống chế.
"Bọn họ đến chỗ lão tế ti, đừng quan tâm làm gì."
Kiệt Tây thấy cô nhìn theo thì giải đáp, vừa kéo cô về nhà.
Vương Ly gật gù xem như đã hiểu. Chắc là Lỗ Sâm muốn báo cáo lại tình huống hôm nay cho lão Ngã Lặc.
Một bộ lạc lớn như vậy, đương nhiên sẽ có người dẫn dắt. Mà ở đây Vương Ly không nhìn thấy tộc trưởng, lão tế ti
Ngã Lặc gần như là người phụ trách bộ lạc. Mặc dù cô không biết tế ti có phải chức vụ tương tự như tộc trưởng hay không.
Chuyện này cô không có thắc mắc. Ngược lại là cô chỉ muốn biết với tình huống hôm nay thì Đồ Khải có bị trách phạt gì không.
"Đầu tiên là công khai răn dạy, khiến hắn nhớ kỹ lần sau không được phạm sai lầm đó nữa, nếu không sẽ bị đuổi khỏi bộ lạc."
"Sau đó sẽ cho hắn một nhiệm vụ mang tính thử thách, để hắn đi làm."
Kiệt Tây có lẽ là nhận ra nghi vấn của cô nên không tiếng động giải đáp.
"Tình huống này trong bộ lạc đã từng có rồi à?"
Vương Ly hỏi.
"Có. Thú nhân ngạo mạn như Đồ Khải không thiếu. Cho dù tương lai chưa chắc có giống cái cần hắn bảo vệ, nhưng làm một thành viên của bộ lạc, nếu cứ không ngừng tạo ra sai lầm, ai sẽ an tâm giao sự an toàn của mọi người cho hắn."
Kiệt Tây nhún vai nói.
Vương Ly hiểu. Như vậy mới hợp lý.
"Anh đi đâu vậy?"
Dù vậy cô vẫn lanh tay lẹ mắt bắt lấy cái người vừa đặt đồ của cô xuống xong định đi mất lại.
Toàn thân Giác Địch cứng ngắt trong chốc lát, hắn nhỏ giọng nói: "Tôi đi về."
"Tôi có việc cần anh giúp."
Vương Ly trực tiếp tỏ vẻ, sau đó mang cái gùi của mình vào nhà.
Kiệt Tây thú vị nhìn hai người họ, nhưng cũng không ở lâu mà xách gùi về nhà mình.
Giác Địch đắn đo một chút, cuối cùng vẫn là theo Vương Ly đi vào nhà.
Nhà ở đây chia làm hai gian, một gian gồm phòng khách và phòng bếp gộp chung. Một là phòng ngủ. Hai bên nối nhau bằng một cái cửa không có vật che chắn.
Nói là phòng khách chứ thú nhân không có làm bàn ghế gì để đặt ở giữa phòng. Cả một khoảng rộng trống trải, bên góc trái là gác bếp, nên trông giống phòng bếp cỡ lớn hơn.
Vương Ly đặt gùi xuống giữa nhà, lấy mớ dây leo ra. Sau đó cô đem gùi trứng thả vào góc nhà rồi trở lại với mớ dây leo.
Cô lấy một cái rổ, tuốt hết lá cây xuống.
Lá cầm máu to bằng bàn tay, viền có gai, hình dạng như lá phong.
Trong lúc cô làm việc thì Giác Địch ngồi ở bên cạnh im lặng nhìn cô. Thân hình hắn cao lớn ngồi xếp hờ trên cái ghế đẩu cao ba mươi centimet Vương Ly kêu hắn làm hôm trước trông có vẻ hơi tội nghiệp cho cái ghế, cũng khá buồn cười. (8°
Nhưng thật ra miễn hắn không làm lộ hàng thì Vương Ly đã cảm tạ trời đất rồi. (°
Nói cũng lạ, rõ ràng giống cái ăn mặc cũng khá là kín đáo, quần áo dùng da thú may thành. Nhưng trang phục của thú nhân lại đơn giản tới mức độ chỉ dùng một mảnh vải che ngang hông. Thứ vải kia còn không phải da thú bình thường.
Mãi sau này Vương Ly mới biết đó là da lông của thú nhân biến hóa thành.
"Anh ngồi đó đi."
Thả lại một câu rồi Vương Ly cầm cái rổ ra ngoài sân rửa sạch.
Đối với hành động tỉ mỉ cẩn thận của Vương Ly, khác hẳn với thú nhân lúc nào cũng tùy tiện, cho dù là giống cái cũng không chu đáo như cô Giác Địch chỉ nhìn chứ không có ý kiến. Bất kể Vương Ly muốn làm gì hắn cũng sẽ hết lòng đáp ứng, không một lời thắc mắc.
Lúc sau Vương Ly trở lại trên tay còn có một chậu nước nhỏ.
Khác với chúng giống cái, Vương Ly luôn mặc chiếc váy trắng mà mình mặc theo lúc đến đây. Dáng người cô ở trong mắt Giác Địch vốn đã nhỏ bé. Lúc cô ngồi ở bên cạnh hắn liền càng thêm nhỏ nhắn.
Vương Ly không nói gì im lặng kéo tay hắn, rửa sạch miệng vết thương do Lôi thú gây ra.
Vết thương không sâu, bởi vì trên da của Giác Địch luôn có một lớp vảy sừng rất dày bảo vệ rất khó gây tổn thương. Có điều móng của Lôi thú vẫn rất sắc bén, còn không sạch sẽ, vẫn nên xử lý là tốt nhất.
Nhìn dáng vẻ của hắn, cô đoan chắc tên này định để cho nó tự lành. Mặc dù năng lực tự lành của thú nhân đúng là mạnh thật.
Nhưng ở đại lục thú nhân đơn sơ, bệnh nhỏ cũng sẽ chết thú.
Giác Địch không có từ chối, im lặng hưởng thụ cô chăm sóc. Cái đuôi còn lén lút bò lên chân cô.
"Bọn họ đến chỗ lão tế ti, đừng quan tâm làm gì."
Kiệt Tây thấy cô nhìn theo thì giải đáp, vừa kéo cô về nhà.
Vương Ly gật gù xem như đã hiểu. Chắc là Lỗ Sâm muốn báo cáo lại tình huống hôm nay cho lão Ngã Lặc.
Một bộ lạc lớn như vậy, đương nhiên sẽ có người dẫn dắt. Mà ở đây Vương Ly không nhìn thấy tộc trưởng, lão tế ti
Ngã Lặc gần như là người phụ trách bộ lạc. Mặc dù cô không biết tế ti có phải chức vụ tương tự như tộc trưởng hay không.
Chuyện này cô không có thắc mắc. Ngược lại là cô chỉ muốn biết với tình huống hôm nay thì Đồ Khải có bị trách phạt gì không.
"Đầu tiên là công khai răn dạy, khiến hắn nhớ kỹ lần sau không được phạm sai lầm đó nữa, nếu không sẽ bị đuổi khỏi bộ lạc."
"Sau đó sẽ cho hắn một nhiệm vụ mang tính thử thách, để hắn đi làm."
Kiệt Tây có lẽ là nhận ra nghi vấn của cô nên không tiếng động giải đáp.
"Tình huống này trong bộ lạc đã từng có rồi à?"
Vương Ly hỏi.
"Có. Thú nhân ngạo mạn như Đồ Khải không thiếu. Cho dù tương lai chưa chắc có giống cái cần hắn bảo vệ, nhưng làm một thành viên của bộ lạc, nếu cứ không ngừng tạo ra sai lầm, ai sẽ an tâm giao sự an toàn của mọi người cho hắn."
Kiệt Tây nhún vai nói.
Vương Ly hiểu. Như vậy mới hợp lý.
"Anh đi đâu vậy?"
Dù vậy cô vẫn lanh tay lẹ mắt bắt lấy cái người vừa đặt đồ của cô xuống xong định đi mất lại.
Toàn thân Giác Địch cứng ngắt trong chốc lát, hắn nhỏ giọng nói: "Tôi đi về."
"Tôi có việc cần anh giúp."
Vương Ly trực tiếp tỏ vẻ, sau đó mang cái gùi của mình vào nhà.
Kiệt Tây thú vị nhìn hai người họ, nhưng cũng không ở lâu mà xách gùi về nhà mình.
Giác Địch đắn đo một chút, cuối cùng vẫn là theo Vương Ly đi vào nhà.
Nhà ở đây chia làm hai gian, một gian gồm phòng khách và phòng bếp gộp chung. Một là phòng ngủ. Hai bên nối nhau bằng một cái cửa không có vật che chắn.
Nói là phòng khách chứ thú nhân không có làm bàn ghế gì để đặt ở giữa phòng. Cả một khoảng rộng trống trải, bên góc trái là gác bếp, nên trông giống phòng bếp cỡ lớn hơn.
Vương Ly đặt gùi xuống giữa nhà, lấy mớ dây leo ra. Sau đó cô đem gùi trứng thả vào góc nhà rồi trở lại với mớ dây leo.
Cô lấy một cái rổ, tuốt hết lá cây xuống.
Lá cầm máu to bằng bàn tay, viền có gai, hình dạng như lá phong.
Trong lúc cô làm việc thì Giác Địch ngồi ở bên cạnh im lặng nhìn cô. Thân hình hắn cao lớn ngồi xếp hờ trên cái ghế đẩu cao ba mươi centimet Vương Ly kêu hắn làm hôm trước trông có vẻ hơi tội nghiệp cho cái ghế, cũng khá buồn cười. (8°
Nhưng thật ra miễn hắn không làm lộ hàng thì Vương Ly đã cảm tạ trời đất rồi. (°
Nói cũng lạ, rõ ràng giống cái ăn mặc cũng khá là kín đáo, quần áo dùng da thú may thành. Nhưng trang phục của thú nhân lại đơn giản tới mức độ chỉ dùng một mảnh vải che ngang hông. Thứ vải kia còn không phải da thú bình thường.
Mãi sau này Vương Ly mới biết đó là da lông của thú nhân biến hóa thành.
"Anh ngồi đó đi."
Thả lại một câu rồi Vương Ly cầm cái rổ ra ngoài sân rửa sạch.
Đối với hành động tỉ mỉ cẩn thận của Vương Ly, khác hẳn với thú nhân lúc nào cũng tùy tiện, cho dù là giống cái cũng không chu đáo như cô Giác Địch chỉ nhìn chứ không có ý kiến. Bất kể Vương Ly muốn làm gì hắn cũng sẽ hết lòng đáp ứng, không một lời thắc mắc.
Lúc sau Vương Ly trở lại trên tay còn có một chậu nước nhỏ.
Khác với chúng giống cái, Vương Ly luôn mặc chiếc váy trắng mà mình mặc theo lúc đến đây. Dáng người cô ở trong mắt Giác Địch vốn đã nhỏ bé. Lúc cô ngồi ở bên cạnh hắn liền càng thêm nhỏ nhắn.
Vương Ly không nói gì im lặng kéo tay hắn, rửa sạch miệng vết thương do Lôi thú gây ra.
Vết thương không sâu, bởi vì trên da của Giác Địch luôn có một lớp vảy sừng rất dày bảo vệ rất khó gây tổn thương. Có điều móng của Lôi thú vẫn rất sắc bén, còn không sạch sẽ, vẫn nên xử lý là tốt nhất.
Nhìn dáng vẻ của hắn, cô đoan chắc tên này định để cho nó tự lành. Mặc dù năng lực tự lành của thú nhân đúng là mạnh thật.
Nhưng ở đại lục thú nhân đơn sơ, bệnh nhỏ cũng sẽ chết thú.
Giác Địch không có từ chối, im lặng hưởng thụ cô chăm sóc. Cái đuôi còn lén lút bò lên chân cô.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương