Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân
Chương 27: Trồng cây
Kết quả cả buổi sáng Vương Ly toàn nghe hắn nói Lỗ Sâm tốt thế nào, Lỗ Sâm tốt thế kia. Vậy mà không thấy anh chàng hỏi đến việc cô có thích Giác Địch nữa không.
Có lẽ bản thân anh chàng đã tự thuyết phục mình rằng, chỉ cần là giống cái thì ai cũng sẽ vì tương lai của mình mà quyết định lựa chọn bạn đời mạnh mẽ nhất. Vương Ly chỉ là thuận theo tự nhiên thôi, không có gì để chê trách, mà cô chọn Giác Địch mới là vấn đề. Cho dù cô có nhiều cảm kích Giác Địch cỡ nào đi chăng nữa.
Bên trong sân nhà, Vương Ly đem một khối đất nhỏ cày lên, trồng cây cầm máu mà hôm trước mình hái về xuống.
Trong suy nghĩ của cô, nếu trồng thân không được thì trồng bằng hạt vẫn có thể lên chứ.
Cho nên cô đem cả thân lẫn hạt của nó đều trồng xuống.
Lúc Giác Địch tới chính là thấy cô đang tưới nước cho chúng.
"Anh đã nghe chuyện Đồ Khải bị phạt chưa?"
Còn chưa đợi Giác Địch nói gì cô đã lên tiếng trước. Trong lúc đó cô cũng không quên tiếp tục tưới nước cho đám cây của mình.
Dáng vẻ nhàn nhã kia Giác Địch đã sớm nhìn quen, nhưng hắn vẫn không đoán được tâm ý của cô. Hắn chỉ nghe hỏi gì thì đáp nấy: "Nghe rồi."
Thật ra Vương Ly không biết, quyết định trừng phạt Đồ Khải là do hắn gợi ý.
"Xí Kiếm thú sống ở phía Nam cách bộ lạc năm ngày đường, vô cùng dũng mãnh và thiện chiến. Thú nhân muốn đơn độc khiêu chiến nó phải mười phần mạnh mẽ cùng ý thức không sợ hãi mới mong có thể đương đầu, chiến thắng nó, đồng thời chém được sừng của nó xuống. Hành vi chém sừng của Xí Kiếm thú mang ý nghĩa cho anh hùng, dũng sĩ mạnh nhất, can đảm nhất.
Vương Ly nghe hắn nói, vô thức bình luận: "Nói vậy nếu anh ta có thể đem được sừng của Xí Kiếm thú về thì đó là một loại biểu hiện chứng minh năng lực rồi. Khi đó cho dù tính tình anh ta có ngạo mạn cỡ nào thì chắc vẫn có rất nhiều giống cái nguyện ý cùng anh ta bầu bạn."
Giác Địch im lặng không tiếp lời, nhưng không phải là đồng ý với cách nói của cô rồi sao.
Quả thật hắn đã có suy nghĩ thử thách Đồ Khải, mặc dù hắn chẳng ưa gì anh ta. Nhưng lỡ đâu Vương Ly thật có một chút ý tứ với Đồ Khải thì nếu anh ta thật sự mạnh mẽ, hắn vẫn có thể an tâm giao Vương Ly cho gã. Hắn không sợ Đồ Khải không đối tốt với Vương Ly.
"Em đang làm gì vậy?"
Lắc đầu vứt đi khó chịu trong lòng, hắn đi tới bên cạnh cô, tò mò cúi đầu nhìn mảnh đất đã được cô tưới ướt.
"Anh không nhìn ra à, đây là thân của cây cầm máu."
Vương Ly đơn gián đáp.
Nhìn Giác Địch gật đầu nhưng chưa hiểu lắm, cô khẽ cười nói một cách cặn kẽ: "Em muốn trồng nó trong sân nhà.
Như vậy lúc cần không phải đi kiếm."
"Trồng?"
Cách nói này rất lạ, Giác Địch không khỏi dò hỏi.
"Ở đây đúng là không có ai nghĩ đến việc trồng cái gì. Nhưng thay vì mỗi lần đều phải ra ngoài kiếm thì trồng ở nhà có lợi hơn. Lỡ may đúng lúc không còn nữa, cần dùng lại không có mà dùng. Nếu chúng ta trồng thì có thể kiếm soát được vấn đề thiếu hụt rồi."
Cô nhún nhún vai tỏ vẻ.
Hai mắt Giác Địch hơn sáng lên: "'Cái gì cũng có thể trồng sao?"
Vương Ly nhìn thấy hắn hiểu thì rất thỏa mãn. Cô đã cảm thấy Giác Địch thông minh hơn thú nhân bình thường từ lâu. Nếu hắn có thể tiếp thu những lý luận mà cô mang đến, có khi sẽ cải thiện phần lớn cuộc sống của bộ lạc.
Cô chỉ sợ hắn không chịu thay đổi thôi.
"Cái đó thì phải xem thử đặc điểm của mỗi loài."
Cô ngồi chòm hỏm xuống nhìn những khúc dây leo bị cô cắm trên mặt đất: "Như cái này chẳng hạn, em nghĩ rằng nó có thể trồng. Vì nó trông không yêu cầu môi trường sống khắc nghiệt, có thể lớn lên như cỏ dại."
Giác Địch cũng ngồi xuống theo. Hắn nhìn những đoạn thân cây không có lá cao chưa tới một gang tay của mình, cảm thấy rất kỳ lạ.
"Thật sự có thể lớn lên sao?"
Vương Ly cười trừ: "Để xem sao đã."
Cô lại chạy vào nhà, cầm những trái lồng đèn màu vàng cùng hạt của nó ra, ngẩng đầu nhìn hắn lấp lánh hỏi:
"Anh nói xem chúng có ăn được không?"
Mấy hôm nay ở đây cô đã cảm nhận được hết sự sơ sài của thế thú. Không có gia vị ngoại trừ muối, một người hiện đại đã quen với ngũ vị, thậm chí là lục vị thất vị, quả thật không thể nào chịu nổi cơm suông canh nhạt ở đây.
Một lúc thì chịu được, cả đời chắc cô phải nghĩ lại. Cho nên cô muốn tìm hiểu thực vật không được dùng tới ở đây.
Cô cho rằng mặc dù nó không giống thực vật ở chỗ cô nhưng vạn vật đều không thoát khỏi một quy tắc đó đi.
Tựa như thú nhân ở đây hình thú vẫn là những giống loài cô biết.
Có khi những lời thực vật ở đây vẫn có công năng giống vậy, chỉ là khác ngoại hình thôi.
Giác Địch vốn định bác bỏ suy nghĩ kỳ lạ của cô, nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng rực kia, nghĩ đến việc cô vừa làm, hắn lại không nói được.
Cuoi cung han noi: "Em muon an thu?"
Vương Ly trầm ngâm một chút, sau đó thật sự gật đầu.
Nhưng cô không nghĩ tới sau đó đã thấy người trước mặt bóc một hạt mà cô cho rằng giống hạt tiêu định bỏ vào miệng.
Có lẽ bản thân anh chàng đã tự thuyết phục mình rằng, chỉ cần là giống cái thì ai cũng sẽ vì tương lai của mình mà quyết định lựa chọn bạn đời mạnh mẽ nhất. Vương Ly chỉ là thuận theo tự nhiên thôi, không có gì để chê trách, mà cô chọn Giác Địch mới là vấn đề. Cho dù cô có nhiều cảm kích Giác Địch cỡ nào đi chăng nữa.
Bên trong sân nhà, Vương Ly đem một khối đất nhỏ cày lên, trồng cây cầm máu mà hôm trước mình hái về xuống.
Trong suy nghĩ của cô, nếu trồng thân không được thì trồng bằng hạt vẫn có thể lên chứ.
Cho nên cô đem cả thân lẫn hạt của nó đều trồng xuống.
Lúc Giác Địch tới chính là thấy cô đang tưới nước cho chúng.
"Anh đã nghe chuyện Đồ Khải bị phạt chưa?"
Còn chưa đợi Giác Địch nói gì cô đã lên tiếng trước. Trong lúc đó cô cũng không quên tiếp tục tưới nước cho đám cây của mình.
Dáng vẻ nhàn nhã kia Giác Địch đã sớm nhìn quen, nhưng hắn vẫn không đoán được tâm ý của cô. Hắn chỉ nghe hỏi gì thì đáp nấy: "Nghe rồi."
Thật ra Vương Ly không biết, quyết định trừng phạt Đồ Khải là do hắn gợi ý.
"Xí Kiếm thú sống ở phía Nam cách bộ lạc năm ngày đường, vô cùng dũng mãnh và thiện chiến. Thú nhân muốn đơn độc khiêu chiến nó phải mười phần mạnh mẽ cùng ý thức không sợ hãi mới mong có thể đương đầu, chiến thắng nó, đồng thời chém được sừng của nó xuống. Hành vi chém sừng của Xí Kiếm thú mang ý nghĩa cho anh hùng, dũng sĩ mạnh nhất, can đảm nhất.
Vương Ly nghe hắn nói, vô thức bình luận: "Nói vậy nếu anh ta có thể đem được sừng của Xí Kiếm thú về thì đó là một loại biểu hiện chứng minh năng lực rồi. Khi đó cho dù tính tình anh ta có ngạo mạn cỡ nào thì chắc vẫn có rất nhiều giống cái nguyện ý cùng anh ta bầu bạn."
Giác Địch im lặng không tiếp lời, nhưng không phải là đồng ý với cách nói của cô rồi sao.
Quả thật hắn đã có suy nghĩ thử thách Đồ Khải, mặc dù hắn chẳng ưa gì anh ta. Nhưng lỡ đâu Vương Ly thật có một chút ý tứ với Đồ Khải thì nếu anh ta thật sự mạnh mẽ, hắn vẫn có thể an tâm giao Vương Ly cho gã. Hắn không sợ Đồ Khải không đối tốt với Vương Ly.
"Em đang làm gì vậy?"
Lắc đầu vứt đi khó chịu trong lòng, hắn đi tới bên cạnh cô, tò mò cúi đầu nhìn mảnh đất đã được cô tưới ướt.
"Anh không nhìn ra à, đây là thân của cây cầm máu."
Vương Ly đơn gián đáp.
Nhìn Giác Địch gật đầu nhưng chưa hiểu lắm, cô khẽ cười nói một cách cặn kẽ: "Em muốn trồng nó trong sân nhà.
Như vậy lúc cần không phải đi kiếm."
"Trồng?"
Cách nói này rất lạ, Giác Địch không khỏi dò hỏi.
"Ở đây đúng là không có ai nghĩ đến việc trồng cái gì. Nhưng thay vì mỗi lần đều phải ra ngoài kiếm thì trồng ở nhà có lợi hơn. Lỡ may đúng lúc không còn nữa, cần dùng lại không có mà dùng. Nếu chúng ta trồng thì có thể kiếm soát được vấn đề thiếu hụt rồi."
Cô nhún nhún vai tỏ vẻ.
Hai mắt Giác Địch hơn sáng lên: "'Cái gì cũng có thể trồng sao?"
Vương Ly nhìn thấy hắn hiểu thì rất thỏa mãn. Cô đã cảm thấy Giác Địch thông minh hơn thú nhân bình thường từ lâu. Nếu hắn có thể tiếp thu những lý luận mà cô mang đến, có khi sẽ cải thiện phần lớn cuộc sống của bộ lạc.
Cô chỉ sợ hắn không chịu thay đổi thôi.
"Cái đó thì phải xem thử đặc điểm của mỗi loài."
Cô ngồi chòm hỏm xuống nhìn những khúc dây leo bị cô cắm trên mặt đất: "Như cái này chẳng hạn, em nghĩ rằng nó có thể trồng. Vì nó trông không yêu cầu môi trường sống khắc nghiệt, có thể lớn lên như cỏ dại."
Giác Địch cũng ngồi xuống theo. Hắn nhìn những đoạn thân cây không có lá cao chưa tới một gang tay của mình, cảm thấy rất kỳ lạ.
"Thật sự có thể lớn lên sao?"
Vương Ly cười trừ: "Để xem sao đã."
Cô lại chạy vào nhà, cầm những trái lồng đèn màu vàng cùng hạt của nó ra, ngẩng đầu nhìn hắn lấp lánh hỏi:
"Anh nói xem chúng có ăn được không?"
Mấy hôm nay ở đây cô đã cảm nhận được hết sự sơ sài của thế thú. Không có gia vị ngoại trừ muối, một người hiện đại đã quen với ngũ vị, thậm chí là lục vị thất vị, quả thật không thể nào chịu nổi cơm suông canh nhạt ở đây.
Một lúc thì chịu được, cả đời chắc cô phải nghĩ lại. Cho nên cô muốn tìm hiểu thực vật không được dùng tới ở đây.
Cô cho rằng mặc dù nó không giống thực vật ở chỗ cô nhưng vạn vật đều không thoát khỏi một quy tắc đó đi.
Tựa như thú nhân ở đây hình thú vẫn là những giống loài cô biết.
Có khi những lời thực vật ở đây vẫn có công năng giống vậy, chỉ là khác ngoại hình thôi.
Giác Địch vốn định bác bỏ suy nghĩ kỳ lạ của cô, nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng rực kia, nghĩ đến việc cô vừa làm, hắn lại không nói được.
Cuoi cung han noi: "Em muon an thu?"
Vương Ly trầm ngâm một chút, sau đó thật sự gật đầu.
Nhưng cô không nghĩ tới sau đó đã thấy người trước mặt bóc một hạt mà cô cho rằng giống hạt tiêu định bỏ vào miệng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương