Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân
Chương 34: Gừng càng già càng cay
Lão tế ti nhìn hắn, vừa ung dung lắc qua hắn đi vào giữa vòng người vừa cất lời: "Chắc mọi người rất là thắc mắc vì sao Đồ Khải lại đi đánh Xí Kiếm thú đi."
Lời của ông mang tới sự xôn xao không hề nhỏ. Nhưng sau đó ai nấy đều đưa mắt nhìn ông, chờ đợi ông giải đáp cho họ.
Vương Ly nhìn thấy Đồ Khải nhíu mày, có lẽ là không nghĩ Ngã Lặc sẽ nói đến chuyện này đi. Dù sao thì ngay thời điểm này chắc hắn vẫn muốn có được sự công nhận chính thức từ Ngã Lặc mà không phải để cho tất cả mọi người đều biết hắn đã từng làm sai đi.
Cô không khỏi chậc chậc trong lòng mấy tiếng, tự nói Đồ Khải người này thật sự là quá ngông nghênh. Vốn dĩ hình phạt là muốn giảm bớt sự kiêu ngạo của hắn, cô biết cho dù hắn không thể mang được sừng của Xí Kiếm thú về thì vẫn không bị đuổi đi. Kết quả...
Chẳng lẽ thú thần thật sự ưu ái đứa con ngạo mạn này của ngài?
Ngã Lặc nhìn một đám người chăm chú nghe, không có đánh đố họ lâu mà nói ngay: "Chừng mười ngày trước ngày trước trong chuyến đi nhặt trứng Đà Lôi, thú nhân Đồ Khải phụ trách bảo vệ hai giống cái của bộ lạc giữa chừng bỗng nhiên rời khỏi vị trí của mình. Ngay sau đó họ liền gặp phải sự tấn công mạnh mẽ của Lôi thú."
Xung quanh lập tức vang lên một mảnh xôn xao còn hơn khi nãy.
Ai nấy đều thay đổi sắc mặt nhìn Đồ Khải.
Trước đó họ còn sùng bái hắn, hiện tại không khỏi dâng lên chỉ trích.
Thú nhân quả thật rất đơn giản. Nghĩ gì là biểu hiện ra ngay lập tức.
Quả thật Đồ Khải đã tạo nên chiến tích lẫy lừng, nhưng hắn cũng đã phạt sai lầm chết người.
"May mắn thay dưới sự bảo hộ của thú nhân khác, hai giống cái hoàn toàn không bị thương tổn, mà chúng ta còn biết được một chuyện rất quan trọng có thể giúp cho giống cái sau này đi nhặt trứng tránh bị Lôi thú tập kích.
Nhưng không có nghĩ vì vậy mà sai lầm của Đồ Khải bị bỏ qua."'
"Đúng!"
"Phải phạt!"
Ngã Lặc vừa nói xong đám người đã cật lực tỏ thái độ.
Ông lão từ tốn đáp: "Cho nên ta đã đưa ra hình phạt cho hắn là mang sừng của Xí Kiếm thú về."
"Ra là vậy."
Đám người tỏ vẻ đã hiểu.
Nhưng mà lúc này không còn ai vô cớ tâng bốc Đồ Khải nữa. Ngược lại cùng lắm họ chỉ cảm thấy hắn không khoác lác, hắn thật sự mạnh mẽ, đến mức có thể mang sừng Xi Kiếm về. Mọi người công nhận hắn mạnh, nhưng không mù quáng tôn sùng hắn.
Vương Ly đứng trong đám người âm thầm đem biểu tình của mọi người thu hết vào mắt, không khỏi bội phục lão tế ti. Đúng là gừng càng già càng cay.
"Chúc mừng thú nhân Đồ Khải đã vượt qua hình phạt."
Ngã Lặc lúc này mới nhìn tới Đồ Khải, lại là nhắc hắn đã hoàn thành hình phạt của mình.
Sắc mặt Đồ Khải không thể nào tốt cho được.
Rõ ràng là một khắc phong quang vô hạn của mình, kết quả lại...
Nhưng hắn có thể làm gì. Sai lầm vẫn là sai lầm. Sai lầm đó mém chút đã tạo nên tổn thất không thế chấp nhận cho bộ lạc. Kiệt Tây và Vương Ly hiện tại là hai giống cái duy nhất đến tuổi thành niên mà chưa có bầu bạn. Nếu để mất thì sợ rằng chẳng có cơ hội cho hắn mang sừng Xí Kiếm về đâu.
So với thành tựu của hắn, sai lầm của hắn sẽ khiến hắn đánh mất uy tín trong bộ lạc. Sau này làm gì có giống cái nào dám để hắn hộ tống nữa. Mà trừng phạt lần này đã vãng hồi phần nào bi kịch của hắn ở bộ lạc.
"Lão tế ti, tôi sai rồi. Cảm ơn bộ lạc đã cho tôi một cơ hội."
Đồ Khải vừa nói vừa dâng sừng Xí Kiếm lên: "Đây là sừng của Xí Kiếm thú."
Ngã Lặc gật gù nhìn hắn: "Không tệ, nhưng mà ngươi cứ giữ lấy. Đó là thành quả của ngươi. Để lại sau này làm lễ vật cho bạn đời tương lai của ngươi đi. Đó là thứ đánh dấu vết tích anh hùng của ngươi."
Lão tế ti vẫn thưởng phạt phân minh, đối với hắn nên khen vẫn là khen.
"Vâng, lão tế ti."
Đồ Khải được đến lời khen mình muốn, không khỏi gồng mình lớn tiếng đáp lại.
Đến đây mọi chuyện đã có thể kết thúc được rồi.
Khi thời điểm mà ai cũng nghĩ như vậy thì họ lại bỗng nhiên nghe thấy Đồ Khải dõng dạc nói: "Lão tế ti, không biết tôi có thể tại đây tiến hành thêm một việc nữa không?"
Vương Ly bất giác giật mình. Vừa ngước mắt lên cô đã nhìn thấy Đồ Khải liếc qua một chỗ nào đó với ánh mắt đầy ác liệt. Lòng cô có dự cảm không đúng.
Quả nhiên sau khi được lão tế ti đáp lại Đồ Khải liền lớn tiếng nói: "Hiện tại mọi người đều biết trong bộ lạc đang có hai giống cái đã thành niên chưa chọn bầu bạn. Sẵn dịp thú nhân của bộ lạc đều tập trung ở đây, mượn hơi thỏ của Xí Kiếm thú, tôi hi vọng hai người họ có thể đưa ra lựa chọn của mình ngay bây giờ.
Lời của ông mang tới sự xôn xao không hề nhỏ. Nhưng sau đó ai nấy đều đưa mắt nhìn ông, chờ đợi ông giải đáp cho họ.
Vương Ly nhìn thấy Đồ Khải nhíu mày, có lẽ là không nghĩ Ngã Lặc sẽ nói đến chuyện này đi. Dù sao thì ngay thời điểm này chắc hắn vẫn muốn có được sự công nhận chính thức từ Ngã Lặc mà không phải để cho tất cả mọi người đều biết hắn đã từng làm sai đi.
Cô không khỏi chậc chậc trong lòng mấy tiếng, tự nói Đồ Khải người này thật sự là quá ngông nghênh. Vốn dĩ hình phạt là muốn giảm bớt sự kiêu ngạo của hắn, cô biết cho dù hắn không thể mang được sừng của Xí Kiếm thú về thì vẫn không bị đuổi đi. Kết quả...
Chẳng lẽ thú thần thật sự ưu ái đứa con ngạo mạn này của ngài?
Ngã Lặc nhìn một đám người chăm chú nghe, không có đánh đố họ lâu mà nói ngay: "Chừng mười ngày trước ngày trước trong chuyến đi nhặt trứng Đà Lôi, thú nhân Đồ Khải phụ trách bảo vệ hai giống cái của bộ lạc giữa chừng bỗng nhiên rời khỏi vị trí của mình. Ngay sau đó họ liền gặp phải sự tấn công mạnh mẽ của Lôi thú."
Xung quanh lập tức vang lên một mảnh xôn xao còn hơn khi nãy.
Ai nấy đều thay đổi sắc mặt nhìn Đồ Khải.
Trước đó họ còn sùng bái hắn, hiện tại không khỏi dâng lên chỉ trích.
Thú nhân quả thật rất đơn giản. Nghĩ gì là biểu hiện ra ngay lập tức.
Quả thật Đồ Khải đã tạo nên chiến tích lẫy lừng, nhưng hắn cũng đã phạt sai lầm chết người.
"May mắn thay dưới sự bảo hộ của thú nhân khác, hai giống cái hoàn toàn không bị thương tổn, mà chúng ta còn biết được một chuyện rất quan trọng có thể giúp cho giống cái sau này đi nhặt trứng tránh bị Lôi thú tập kích.
Nhưng không có nghĩ vì vậy mà sai lầm của Đồ Khải bị bỏ qua."'
"Đúng!"
"Phải phạt!"
Ngã Lặc vừa nói xong đám người đã cật lực tỏ thái độ.
Ông lão từ tốn đáp: "Cho nên ta đã đưa ra hình phạt cho hắn là mang sừng của Xí Kiếm thú về."
"Ra là vậy."
Đám người tỏ vẻ đã hiểu.
Nhưng mà lúc này không còn ai vô cớ tâng bốc Đồ Khải nữa. Ngược lại cùng lắm họ chỉ cảm thấy hắn không khoác lác, hắn thật sự mạnh mẽ, đến mức có thể mang sừng Xi Kiếm về. Mọi người công nhận hắn mạnh, nhưng không mù quáng tôn sùng hắn.
Vương Ly đứng trong đám người âm thầm đem biểu tình của mọi người thu hết vào mắt, không khỏi bội phục lão tế ti. Đúng là gừng càng già càng cay.
"Chúc mừng thú nhân Đồ Khải đã vượt qua hình phạt."
Ngã Lặc lúc này mới nhìn tới Đồ Khải, lại là nhắc hắn đã hoàn thành hình phạt của mình.
Sắc mặt Đồ Khải không thể nào tốt cho được.
Rõ ràng là một khắc phong quang vô hạn của mình, kết quả lại...
Nhưng hắn có thể làm gì. Sai lầm vẫn là sai lầm. Sai lầm đó mém chút đã tạo nên tổn thất không thế chấp nhận cho bộ lạc. Kiệt Tây và Vương Ly hiện tại là hai giống cái duy nhất đến tuổi thành niên mà chưa có bầu bạn. Nếu để mất thì sợ rằng chẳng có cơ hội cho hắn mang sừng Xí Kiếm về đâu.
So với thành tựu của hắn, sai lầm của hắn sẽ khiến hắn đánh mất uy tín trong bộ lạc. Sau này làm gì có giống cái nào dám để hắn hộ tống nữa. Mà trừng phạt lần này đã vãng hồi phần nào bi kịch của hắn ở bộ lạc.
"Lão tế ti, tôi sai rồi. Cảm ơn bộ lạc đã cho tôi một cơ hội."
Đồ Khải vừa nói vừa dâng sừng Xí Kiếm lên: "Đây là sừng của Xí Kiếm thú."
Ngã Lặc gật gù nhìn hắn: "Không tệ, nhưng mà ngươi cứ giữ lấy. Đó là thành quả của ngươi. Để lại sau này làm lễ vật cho bạn đời tương lai của ngươi đi. Đó là thứ đánh dấu vết tích anh hùng của ngươi."
Lão tế ti vẫn thưởng phạt phân minh, đối với hắn nên khen vẫn là khen.
"Vâng, lão tế ti."
Đồ Khải được đến lời khen mình muốn, không khỏi gồng mình lớn tiếng đáp lại.
Đến đây mọi chuyện đã có thể kết thúc được rồi.
Khi thời điểm mà ai cũng nghĩ như vậy thì họ lại bỗng nhiên nghe thấy Đồ Khải dõng dạc nói: "Lão tế ti, không biết tôi có thể tại đây tiến hành thêm một việc nữa không?"
Vương Ly bất giác giật mình. Vừa ngước mắt lên cô đã nhìn thấy Đồ Khải liếc qua một chỗ nào đó với ánh mắt đầy ác liệt. Lòng cô có dự cảm không đúng.
Quả nhiên sau khi được lão tế ti đáp lại Đồ Khải liền lớn tiếng nói: "Hiện tại mọi người đều biết trong bộ lạc đang có hai giống cái đã thành niên chưa chọn bầu bạn. Sẵn dịp thú nhân của bộ lạc đều tập trung ở đây, mượn hơi thỏ của Xí Kiếm thú, tôi hi vọng hai người họ có thể đưa ra lựa chọn của mình ngay bây giờ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương