Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân
Chương 39: Khiếu chiến
"Ừm."
Lỗ Sâm nhỏ nhẹ đáp lại giống cái. Ánh mắt hắn nhìn hình thú kia của Giác Địch cũng không có chê bai cho dù chưa chắc hắn đã cảm thấy nó tốt. Dù sao họ không phải là đồng loại.
Nhưng có một sự thật mà hắn cho rằng, Giác Địch không hề yếu như mọi người đã nghĩ.
"Giác Địch!"
Thời điểm họ đang ca thán đó có người bị làm lơ muốn nổi điên rồi.
Đồ Khải chỉ kém một bước chạy lên ứng chiến, hai mắt trừng trừng, cả người bừng bừng sát khí nhìn Giác Địch.
Thật ra thì, ừ... Chẳng liên quan gì đến Giác Địch cả, đó là sự lựa chọn của Vương Ly mà. Suy cho cùng chỉ là vì người Vương Ly chọn không phải hắn, trong khi hắn đã chắc mẩn trong lòng người chiến thắng là mình rồi. Hắn còn đang đợi để chế nhạo Giác Địch, kết quả... Người bị vả mặt là hắn. Thú nhân ngang ngược như Đồ Khải làm sao chịu được.
Hắn không thể tính toán với Vương Ly, đương nhiên chỉ có thể tìm Giác Địch.
"Ta muốn khiêu chiến với ngươi!"
Hắn giận dữ rống lên, cả người cũng biến thành một con sư tử một sừng oai vệ.
Xét về mặt thú hình, Đồ Khải chẳng hề kém ai, còn ẩn ẩn hơn hẳn Giác Dịch, vừa cường thế vừa hùng hổ dọa người. Cho nên gắn mới hay dùng hình thú áp chế Giác Địch. Khí thế của hắn lúc này bùng nổ ầm ầm khiến người ta cảm thấy ngộp ngạt khó thở.
Đối với lời khiêu chiến của hắn đám thú nhân vô cùng phấn khích mà hô hào trợ hứng. Nhưng khi nghĩ tới người hắn khiêu chiến, chút hưng phấn đó không khỏi xẹp xuống, bởi vì họ cho rằng Giác Địch sẽ không ứng chiến.
Giác Địch chưa phải không chưa từng có tiền án này.
Đến cả bản thân người đi khiêu chiến là Đồ Khải còn chuẩn bị cười nhạo trào phúng là đủ hiểu rồi.
Nhưng lần này đã định là không giống.
Trong ánh mắt của mọi người, quái thú đang nằm ở kia từ từ đứng dậy.
Đôi mắt màu vàng như của loài rắn lạnh buốt khiến người ta nổi da gà lạnh lùng nhìn Đồ Khải.
Cũng không phải nhìn mình nhưng đám thú nhân xung quanh lại không khỏi cảm nhận được sự âm độc lạnh lẽo kia. Chỉ riêng về mặt khí thế, Giác Địch đã không thua kém.
Thật ra trước nay Giác Địch chưa từng tỏ ra sợ sệt, chỉ là hắn luôn chối chiến khiến người ta cho rằng hắn yếu thế.
Nhưng nếu thật sự như vậy thì hắn đã sớm bị tẩy chay, làm gì còn địa vị trong bộ lạc. Hắn chính là một sự tồn tại thích gì làm nấy, ai cũng không thể thật sự đè đầu cưỡi cổ hắn.
"Giác Địch."
Vương Ly đang dựa vào người hắn theo cái đứng dậy của hắn mà bị đẩy ra đưa tay chạm vào cơ bắp nơi đôi vai tráng kiện của hắn.
Vài năm trước Vương Ly có từng xem được một bộ phim thần thoại. Vài loài chiến giác thú luôn được chúng thần sử dụng như kỵ mã, Giác Địch trông có vẻ giống như chúng. Vương Ly cảm thấy hình tượng này đúng với hắn nhất, cũng khiến cô yêu thích không thể buông tay. So với nổi sợ không biết tên lần đầu tiên thấy hắn trên bãi biển thì bây giờ cô chỉ có thỏa mãn. Đây là quái nhân của cô đấy.
Quái nhân. Hắn thật sự là quái nhân. Cô thích cách xưng hô này.
Quái nhân nghe cô gọi thì hất đầu qua dụi dụi mặt cô. Hành động này của hắn gần như đem Vương Ly che khuất quá nửa.
Vương Ly lại không có cảm thấy bị áp bách. Cô dựa vào bắp chân hắn, đưa tay sờ sườn mặt hắn, nhìn vào mắt thú nhân hỏi: "'Anh muốn ứng chiến?"
Con mắt thú nhân nhìn cô một đỗi, sau đó khẽ chớp.
"Anh có thể không cần ứng chiến."
Cô khẽ cúi đầu chạm trán vào một bên mặt hắn, cử chỉ thân mật khiến đôi mắt thú nhân nóng rực. Sau đó hắn nghe cô nói: "Nhưng cho dù anh có thể thì em vẫn sẽ chọn anh."
Cổ họng thú nhân khẽ vang lên âm thanh trầm đục khó nghe thể hiện cho tâm tình không được bình tĩnh của hắn.
Hắn lại không nói gì, cứ như bị mất tiếng.
Nhưng lời này của cô lại không chỉ có một mình hắn nghe thấy. Chưa nói Vương Ly không có tính nhỏ giọng, thú nhân vốn tai thính, xung quanh không ai là không nghe được.
Đồ Khải giận gần chết rồi.
"Vương Ly, em có biết sự lựa chọn hôm nay của mình rất tùy tiện không?"
Hắn gào lên.
"Vì cái gì?"
Vương Ly đẩy đầu Giác Địch ra, tiến lên hai bước nhìn Đồ Khải thản nhiên hỏi.
Lỗ Sâm nhỏ nhẹ đáp lại giống cái. Ánh mắt hắn nhìn hình thú kia của Giác Địch cũng không có chê bai cho dù chưa chắc hắn đã cảm thấy nó tốt. Dù sao họ không phải là đồng loại.
Nhưng có một sự thật mà hắn cho rằng, Giác Địch không hề yếu như mọi người đã nghĩ.
"Giác Địch!"
Thời điểm họ đang ca thán đó có người bị làm lơ muốn nổi điên rồi.
Đồ Khải chỉ kém một bước chạy lên ứng chiến, hai mắt trừng trừng, cả người bừng bừng sát khí nhìn Giác Địch.
Thật ra thì, ừ... Chẳng liên quan gì đến Giác Địch cả, đó là sự lựa chọn của Vương Ly mà. Suy cho cùng chỉ là vì người Vương Ly chọn không phải hắn, trong khi hắn đã chắc mẩn trong lòng người chiến thắng là mình rồi. Hắn còn đang đợi để chế nhạo Giác Địch, kết quả... Người bị vả mặt là hắn. Thú nhân ngang ngược như Đồ Khải làm sao chịu được.
Hắn không thể tính toán với Vương Ly, đương nhiên chỉ có thể tìm Giác Địch.
"Ta muốn khiêu chiến với ngươi!"
Hắn giận dữ rống lên, cả người cũng biến thành một con sư tử một sừng oai vệ.
Xét về mặt thú hình, Đồ Khải chẳng hề kém ai, còn ẩn ẩn hơn hẳn Giác Dịch, vừa cường thế vừa hùng hổ dọa người. Cho nên gắn mới hay dùng hình thú áp chế Giác Địch. Khí thế của hắn lúc này bùng nổ ầm ầm khiến người ta cảm thấy ngộp ngạt khó thở.
Đối với lời khiêu chiến của hắn đám thú nhân vô cùng phấn khích mà hô hào trợ hứng. Nhưng khi nghĩ tới người hắn khiêu chiến, chút hưng phấn đó không khỏi xẹp xuống, bởi vì họ cho rằng Giác Địch sẽ không ứng chiến.
Giác Địch chưa phải không chưa từng có tiền án này.
Đến cả bản thân người đi khiêu chiến là Đồ Khải còn chuẩn bị cười nhạo trào phúng là đủ hiểu rồi.
Nhưng lần này đã định là không giống.
Trong ánh mắt của mọi người, quái thú đang nằm ở kia từ từ đứng dậy.
Đôi mắt màu vàng như của loài rắn lạnh buốt khiến người ta nổi da gà lạnh lùng nhìn Đồ Khải.
Cũng không phải nhìn mình nhưng đám thú nhân xung quanh lại không khỏi cảm nhận được sự âm độc lạnh lẽo kia. Chỉ riêng về mặt khí thế, Giác Địch đã không thua kém.
Thật ra trước nay Giác Địch chưa từng tỏ ra sợ sệt, chỉ là hắn luôn chối chiến khiến người ta cho rằng hắn yếu thế.
Nhưng nếu thật sự như vậy thì hắn đã sớm bị tẩy chay, làm gì còn địa vị trong bộ lạc. Hắn chính là một sự tồn tại thích gì làm nấy, ai cũng không thể thật sự đè đầu cưỡi cổ hắn.
"Giác Địch."
Vương Ly đang dựa vào người hắn theo cái đứng dậy của hắn mà bị đẩy ra đưa tay chạm vào cơ bắp nơi đôi vai tráng kiện của hắn.
Vài năm trước Vương Ly có từng xem được một bộ phim thần thoại. Vài loài chiến giác thú luôn được chúng thần sử dụng như kỵ mã, Giác Địch trông có vẻ giống như chúng. Vương Ly cảm thấy hình tượng này đúng với hắn nhất, cũng khiến cô yêu thích không thể buông tay. So với nổi sợ không biết tên lần đầu tiên thấy hắn trên bãi biển thì bây giờ cô chỉ có thỏa mãn. Đây là quái nhân của cô đấy.
Quái nhân. Hắn thật sự là quái nhân. Cô thích cách xưng hô này.
Quái nhân nghe cô gọi thì hất đầu qua dụi dụi mặt cô. Hành động này của hắn gần như đem Vương Ly che khuất quá nửa.
Vương Ly lại không có cảm thấy bị áp bách. Cô dựa vào bắp chân hắn, đưa tay sờ sườn mặt hắn, nhìn vào mắt thú nhân hỏi: "'Anh muốn ứng chiến?"
Con mắt thú nhân nhìn cô một đỗi, sau đó khẽ chớp.
"Anh có thể không cần ứng chiến."
Cô khẽ cúi đầu chạm trán vào một bên mặt hắn, cử chỉ thân mật khiến đôi mắt thú nhân nóng rực. Sau đó hắn nghe cô nói: "Nhưng cho dù anh có thể thì em vẫn sẽ chọn anh."
Cổ họng thú nhân khẽ vang lên âm thanh trầm đục khó nghe thể hiện cho tâm tình không được bình tĩnh của hắn.
Hắn lại không nói gì, cứ như bị mất tiếng.
Nhưng lời này của cô lại không chỉ có một mình hắn nghe thấy. Chưa nói Vương Ly không có tính nhỏ giọng, thú nhân vốn tai thính, xung quanh không ai là không nghe được.
Đồ Khải giận gần chết rồi.
"Vương Ly, em có biết sự lựa chọn hôm nay của mình rất tùy tiện không?"
Hắn gào lên.
"Vì cái gì?"
Vương Ly đẩy đầu Giác Địch ra, tiến lên hai bước nhìn Đồ Khải thản nhiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương