Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân
Chương 42: Nơi lần đầu họ gặp được nhau.
Người sau không ngừng di chuyển, tốc độ dần dần trở nên nhanh đến đáng kinh ngạc. Hắn nhìn vẫn thật ung dung trước thế công như hổ báo của Đồ Khải.
Đám người xung quanh nhìn mà hoa mắt, giật mình vô cùng.
Mặc dù có mấy lần trông vô cùng nguy hiểm nhưng theo thời gian bọn họ liền kinh ngạc nhận ra, mỗi một hành động đều được hắn tính toán tỉ mỉ chứ không phải ngẫu nhiên. Như vậy sự nhạy bén của hắn phải khiến người ta thán phục đến cỡ nào.
Rõ ràng nhìn hắn không giống thú loại có tốc độ nhanh như vậy.
Nhưng sự thật đã chứng minh, là họ không đủ hiểu biết đối với Giác Địch. Bản thân Giác Địch bình thường cũng chưa từng để lộ hết năng lực thật sự của hắn. Hắn lại thiếu động lực để làm được đến trình độ này cũng có khả năng.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cho người ta không kịp xen vào.
Ở giữa vòng tròn, Đồ Khải vẫn đang không ngừng tấn công Giác Địch. Nhưng còn chưa chạm vào được người hắn cái nào đã bị mất sức mà thở hồng hộc như trâu. Dần dần độ linh hoạt, sức mạnh cũng giảm xuống.
Và đó cũng là lúc Giác Địch phản công.
Hắn quay thân vung hai chân sau lên, như điện quang hỏa thạch đá Đồ Khải bay ngược về sau, ngã mạnh xuống đất.
Rầm!
Cú ngã này lập tức dấy lên một lớp bụi mù bay tứ tung khiến đám người vội vàng né tránh.
Sau một cú đá này Đồ Khải không gượng dậy nổi, nằm vật ra đất. Đôi mắt đỏ ngầu như bị phát cuồng.
Hiện trường nhất thời trở nên im ắng.
Bởi vì ban đầu căn bản không ai nghĩ Giác Địch sẽ thắng cả.
Bản thân người chiến thắng sau khi đánh bại đối thủ xong chẳng thèm đắc ý, không nói không rằng chạy đến chỗ
Vương Ly, nằm rũ xuống, tỏ vẻ nhìn cô.
Không biết là do suy nghĩ nào thôi thúc, Vương Ly liền nhón chân trèo lên người hắn, hai tay ôm cổ, nắm chặt lớp vảy sừng bên dưới cổ của hắn.
Giác Địch không nói một lời phóng qua đầu đám người, tốc độ nhanh vô cùng biến mất trong tầm mắt bọn họ.
Vương Ly không biết hắn định mang mình đi đâu. Cô chỉ biết ôm chặt lấy cổ quái nhân, chỉ vì sợ mình bị ném ra ngoài, bên tai nghe tiếng gió thổi phần phật. Nhưng sự thật chứng minh hành động của Giác Địch nhìn thì hung mãnh nhưng kỳ thật rất nhẹ nhàng. Mỗi cái lướt của hắn giống như đang bay. Hắn lại chọn những lối đi ít vật cản, đặc biệt mượt, không cần phải vẹo tới vẹo lui mà khiến cho Vương Ly bị sốc nảy.
Hắn cứ như không có mục đích mà lướt nhanh trong rừng.
Thật ra đến lúc dừng lại Vương Ly mới phát hiện hắn đem mình ra ngoài biển. Chính là cái nơi họ gặp nhau lần đầu tiên.
Vương Ly vừa ôm cổ hắn vừa nhìn biển rộng, không ngờ tới chỉ như chớp mắt thôi mà họ đã vượt qua một đoạn đường dài như vậy để chạy được tới đây. Như vậy chẳng phải nói lần đầu hắn đã đi rất chậm?
Cũng đúng. Giác Địch trông có vẻ rất quen thuộc tuyến đường đến đây, giống như là đã đi qua đi lại rất nhiều lần vậy. Nếu hắn đến đây mà làm chậm trễ thời gian trở về bộ lạc thì hắn sẽ không đi đâu. Còn với cái tốc độ này, giống như ra ngoài đi dạo thôi.
"Vì sao lần đầu tiên anh không đưa em đi như thế này?"
Vương Ly vừa sờ sờ lớp vảy ngay cổ hắn vừa hỏi.
Thú nhân lúc lắc đầu, sau đó nói ra lời đầu tiên sau khi hóa thú: "Tôi cho rằng em sợ hình thú của tôi."
Lần đầu tiên họ gặp nhau... Đúng là cô rất sợ thật.
"Anh rất hay đến đây đi dạo?"
Cô lại hỏi.
Giác Địch chở cô dạo bước đi vòng vòng bên dưới rặng cây ngay biên giới bãi cát. Giống như lần đầu cô nhìn thấy, hắn cũng đi đi như vậy.
Hắn không đáp mà hỏi lại cô: "'Em có biết năng lực thật sự của tôi là gì không?"
Vương Ly đương nhiên không biết rồi. Cô nghĩ người trong bộ lạc cũng không biết. Cho nên cô lắc đầu.
"Tôi nghe nói thời xưa, trong lịch sử đại lục thú nhân dài dòng có một đoạn thời gian thú nhân có rất nhiều hình thái không thuần chủng cùng năng lực đặc biệt. Họ có thể cầy đại địa lên, dời rừng rậm đi, khiến trời đất thất sắc."
"Thật u?"
Vương Ly kinh ngạc thốt lên.
"Thật."
Giác Địch gật đầu, tiếp tục nói: "Sau đó có thể là do năng lực của thú nhân quá mạnh mẽ, làm đảo loạn cân bằng của đại lục, cho nên thú thần đã lấy đi phần nào năng lực của họ, chỉ để lại một chút trong huyết mạch. Nhưng những thú nhân mang hình thú đặc biệt vốn có tỉ lệ sinh sôi ít ỏi, trăm người mới có một. Khi thú nhân phải chật vật vì sống sót trước dã thú của đại lục, tỉ lệ thú nhân ấu tể đặc biệt có thể trưởng thành được chiếm số lượng rất thấp."
"Sau đó không biết vì sao, có thể là do số lượng dã thú bỗng nhiên tăng lên rất nhiều, khiến cho đời sống của thú nhân trở nên khó khăn hơn, mọi người lại cho rằng đó là lỗi của thú nhân có hình thú đặc biệt. Họ xem đó là tai họa do thú thần giận dữ giáng xuống trừng phạt, làm liên lụy đến mọi người. Từ đó thú nhân có hình thú đặc biệt bắt đầu bị xa lánh, khiến tỉ lệ sống sót của họ lại càng thảm hơn."
"Còn bây giò?"
Vương Ly không nhịn được hỏi.
Cô có thể cảm thấy được tình trạng này trong bộ lạc không phải ít, nhưng không đến mức mãnh liệt đi. Là do đại lục đã nghĩ thông rồi?
"Bây giờ vẫn vậy."
Giọng Giác Địch rất trầm.
Vương Ly giật mình: "Thật ư? Em đâu thấy như vậy."
"Đó là do bộ lạc này đặc biệt.
Đám người xung quanh nhìn mà hoa mắt, giật mình vô cùng.
Mặc dù có mấy lần trông vô cùng nguy hiểm nhưng theo thời gian bọn họ liền kinh ngạc nhận ra, mỗi một hành động đều được hắn tính toán tỉ mỉ chứ không phải ngẫu nhiên. Như vậy sự nhạy bén của hắn phải khiến người ta thán phục đến cỡ nào.
Rõ ràng nhìn hắn không giống thú loại có tốc độ nhanh như vậy.
Nhưng sự thật đã chứng minh, là họ không đủ hiểu biết đối với Giác Địch. Bản thân Giác Địch bình thường cũng chưa từng để lộ hết năng lực thật sự của hắn. Hắn lại thiếu động lực để làm được đến trình độ này cũng có khả năng.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cho người ta không kịp xen vào.
Ở giữa vòng tròn, Đồ Khải vẫn đang không ngừng tấn công Giác Địch. Nhưng còn chưa chạm vào được người hắn cái nào đã bị mất sức mà thở hồng hộc như trâu. Dần dần độ linh hoạt, sức mạnh cũng giảm xuống.
Và đó cũng là lúc Giác Địch phản công.
Hắn quay thân vung hai chân sau lên, như điện quang hỏa thạch đá Đồ Khải bay ngược về sau, ngã mạnh xuống đất.
Rầm!
Cú ngã này lập tức dấy lên một lớp bụi mù bay tứ tung khiến đám người vội vàng né tránh.
Sau một cú đá này Đồ Khải không gượng dậy nổi, nằm vật ra đất. Đôi mắt đỏ ngầu như bị phát cuồng.
Hiện trường nhất thời trở nên im ắng.
Bởi vì ban đầu căn bản không ai nghĩ Giác Địch sẽ thắng cả.
Bản thân người chiến thắng sau khi đánh bại đối thủ xong chẳng thèm đắc ý, không nói không rằng chạy đến chỗ
Vương Ly, nằm rũ xuống, tỏ vẻ nhìn cô.
Không biết là do suy nghĩ nào thôi thúc, Vương Ly liền nhón chân trèo lên người hắn, hai tay ôm cổ, nắm chặt lớp vảy sừng bên dưới cổ của hắn.
Giác Địch không nói một lời phóng qua đầu đám người, tốc độ nhanh vô cùng biến mất trong tầm mắt bọn họ.
Vương Ly không biết hắn định mang mình đi đâu. Cô chỉ biết ôm chặt lấy cổ quái nhân, chỉ vì sợ mình bị ném ra ngoài, bên tai nghe tiếng gió thổi phần phật. Nhưng sự thật chứng minh hành động của Giác Địch nhìn thì hung mãnh nhưng kỳ thật rất nhẹ nhàng. Mỗi cái lướt của hắn giống như đang bay. Hắn lại chọn những lối đi ít vật cản, đặc biệt mượt, không cần phải vẹo tới vẹo lui mà khiến cho Vương Ly bị sốc nảy.
Hắn cứ như không có mục đích mà lướt nhanh trong rừng.
Thật ra đến lúc dừng lại Vương Ly mới phát hiện hắn đem mình ra ngoài biển. Chính là cái nơi họ gặp nhau lần đầu tiên.
Vương Ly vừa ôm cổ hắn vừa nhìn biển rộng, không ngờ tới chỉ như chớp mắt thôi mà họ đã vượt qua một đoạn đường dài như vậy để chạy được tới đây. Như vậy chẳng phải nói lần đầu hắn đã đi rất chậm?
Cũng đúng. Giác Địch trông có vẻ rất quen thuộc tuyến đường đến đây, giống như là đã đi qua đi lại rất nhiều lần vậy. Nếu hắn đến đây mà làm chậm trễ thời gian trở về bộ lạc thì hắn sẽ không đi đâu. Còn với cái tốc độ này, giống như ra ngoài đi dạo thôi.
"Vì sao lần đầu tiên anh không đưa em đi như thế này?"
Vương Ly vừa sờ sờ lớp vảy ngay cổ hắn vừa hỏi.
Thú nhân lúc lắc đầu, sau đó nói ra lời đầu tiên sau khi hóa thú: "Tôi cho rằng em sợ hình thú của tôi."
Lần đầu tiên họ gặp nhau... Đúng là cô rất sợ thật.
"Anh rất hay đến đây đi dạo?"
Cô lại hỏi.
Giác Địch chở cô dạo bước đi vòng vòng bên dưới rặng cây ngay biên giới bãi cát. Giống như lần đầu cô nhìn thấy, hắn cũng đi đi như vậy.
Hắn không đáp mà hỏi lại cô: "'Em có biết năng lực thật sự của tôi là gì không?"
Vương Ly đương nhiên không biết rồi. Cô nghĩ người trong bộ lạc cũng không biết. Cho nên cô lắc đầu.
"Tôi nghe nói thời xưa, trong lịch sử đại lục thú nhân dài dòng có một đoạn thời gian thú nhân có rất nhiều hình thái không thuần chủng cùng năng lực đặc biệt. Họ có thể cầy đại địa lên, dời rừng rậm đi, khiến trời đất thất sắc."
"Thật u?"
Vương Ly kinh ngạc thốt lên.
"Thật."
Giác Địch gật đầu, tiếp tục nói: "Sau đó có thể là do năng lực của thú nhân quá mạnh mẽ, làm đảo loạn cân bằng của đại lục, cho nên thú thần đã lấy đi phần nào năng lực của họ, chỉ để lại một chút trong huyết mạch. Nhưng những thú nhân mang hình thú đặc biệt vốn có tỉ lệ sinh sôi ít ỏi, trăm người mới có một. Khi thú nhân phải chật vật vì sống sót trước dã thú của đại lục, tỉ lệ thú nhân ấu tể đặc biệt có thể trưởng thành được chiếm số lượng rất thấp."
"Sau đó không biết vì sao, có thể là do số lượng dã thú bỗng nhiên tăng lên rất nhiều, khiến cho đời sống của thú nhân trở nên khó khăn hơn, mọi người lại cho rằng đó là lỗi của thú nhân có hình thú đặc biệt. Họ xem đó là tai họa do thú thần giận dữ giáng xuống trừng phạt, làm liên lụy đến mọi người. Từ đó thú nhân có hình thú đặc biệt bắt đầu bị xa lánh, khiến tỉ lệ sống sót của họ lại càng thảm hơn."
"Còn bây giò?"
Vương Ly không nhịn được hỏi.
Cô có thể cảm thấy được tình trạng này trong bộ lạc không phải ít, nhưng không đến mức mãnh liệt đi. Là do đại lục đã nghĩ thông rồi?
"Bây giờ vẫn vậy."
Giọng Giác Địch rất trầm.
Vương Ly giật mình: "Thật ư? Em đâu thấy như vậy."
"Đó là do bộ lạc này đặc biệt.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương