Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân
Chương 46: Của tôi lớn nhất.
"Um!..."
Khi thân hình dưới tay hắn giật nảy, cảm xúc tuyệt vời trong tay lại khiến hắn mê muội. Thật mềm.
Khẽ ngóc đầu dậy, Giác Địch nhìn cái nơi bị mình nắm lấy trở nên biến dạng, dán sát vào lòng bàn tay thô ráp của mình, kinh ngạc.
Kinh ngạc rồi hắn không khỏi nhẹ tay theo bản năng chỉ vì không muốn làm tổn thương nó. Đó là nơi nào, mềm mại còn hơn da thịt của ấu tể mới sinh. Khiến hắn không dám dùng sức, nhưng lại không nỡ buông tay.
Hắn không nghĩ tới nơi đó lại mềm như vậy.
Thật ra chỗ nào trên người giống cái hắn nhặt về được này cũng mềm, chỗ nào cũng mê người.
Hắn không khỏi hoài nghi rằng liệu mình có bất cẩn mà lỡ tay phá hủy nó hay không, nhất thời sinh ra chút chần chừ.
"Um ưm... Ngứa quá Giác Địch... Khó chịu hức..."
Thời điểm hắn nghĩ thối lui, âm thanh của bầu bạn vừa mới chính thức có được chui vào tai hắn, khiến hắn giật mình tĩnh táo lại.
Nhưng giống cái lại không để cho hắn kịp hiểu được chuyện gì đã ôm lấy hắn, muốn cọ sát hạ thân đang ngứa ngáy của mình lên hắn. Hắn luống cuống tay chân giữ chặt lấy cô, sợ cô vô ý bị vảy của hắn làm bị thương.
Nhưng bầu bạn không chịu, cứ giãy nãy trong tay hắn.
Trong lúc bị cô giằng vặt như vậy, Giác Địch ngửi được mùi vị động tình phát ra từ trên người cô. Hắn giật mình hiểu ra nguyên cớ, lại không thể đập nổi lửa trong người.
Không chỉ vậy, hắn còn muốn dập lửa cho cô.
Lúc đó Giác Địch còn không biết mình có bao nhiêu lỗ mãng khi nhất thời không quản được dục vọng của chính mình đi đốt lên lửa tình trong người Vương Ly.
Thời điểm hắn cảm nhận được chỗ kỳ lạ nhưng rõ ràng là nơi tiếp nhận chính mình có bao nhiêu nhỏ bé và yếu ớt, hắn mới nóng nảy.
"Vương Ly... Đừng vội."
Thú nhân lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là mồ hôi đầy đầu vừa không ngừng đi trấn an thân thể đang xao động không ngừng của bầu bạn vừa ra sức an ủi vừa mở rộng hang động chật hẹp kia.
Một thú nhân cao lớn như hắn lại luống cuống tay chân ôm bầu bạn trong lòng, hành động lóng nga lóng ngóng nhìn thật ngốc nghếch.
Trong lúc bối rối không tránh được khiến Vương Ly ăn đau, mà nhờ vậy mới kéo về một tia tỉnh táo cho cô.
"Um a... Em bị sao thế này..."
Cô chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm chính mình đang trần trụi bị thú nhân ôm trong ngực, hạ thân còn đang bị hắn trêu chọc nhưng khoái cảm không đua lại ngứa ngáy khó chịu cô đang cảm nhận được. Cô khó hiểu thở ra từng ngụm hương khí nóng rực hỗn hển hỏi: "Có phải em ăn trúng cái gì bậy bạ không ưm..."
Giác Địch lúng túng: "'Không... Không phải. Là... Là do nước bọt của tôi có tác dụng kích thích..."
Hắn nói không hết nhưng Vương Ly đã hiểu rồi. Cô không trách hắn, cô chỉ thắc mắc: "Vậy sao anh... Ứ... Sao anh còn chậm chạp... A!.."
Bất thình lình bị đẩy lên cao trào, Vương Ly mềm cả người ngã gục trong lòng thú nhân.
Giác Địch nhìn cái nơi kia không ngừng hộc ra chất lỏng trong suốt, cảm thấy thời cơ này là tốt nhất, nhưng hắn vẫn cảm nhận được nơi kia còn quá nhỏ, khiến hắn chần chừ.
Nhìn nó vẫn còn đỏ tươi kiều diễm như vậy, hắn biết nếu không có dịch thể của hắn hóa giải, cho dù có ra bao nhiêu lần Vương Ly cũng sẽ không thấy thoải mái.
"Anh.."
Vương Ly thở ra từng ngụm khí tức nóng bỏng, đầy nghi vấn nhìn thú nhân.
"Tôi..."
Giác Địch lung tung nói: "Đều tại tôi, không lường được em quá nhỏ. Tôi... Tôi sợ em bị thương..."
Dù đang khó chịu như vậy Vương Ly vẫn không khỏi ngẩn ngơ.
Lúc không chú ý tới cô không cảm nhận được có thứ gì đó luôn chống đỡ dưới mông của mình. Chú ý tới rồi cô không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh vừa bất giác thốt lên: "Lớn quá!"
"..."
Thú nhân suy nghĩ đơn giản tự nhiên được khích lệ, không nhịn được cúi đầu âu yếm đôi môi cô.
Vương Ly bị hôn đến ngốc nghếch. Đợi cô hiểu được rồi không khỏi muốn đánh người: "Giờ phải làm sao hả!?"
"Anh cái tên quái nhân này!"
"..."
Quái nhân bị cô chửi nhưng chỉ biết cam chịu, sau đó không còn cách nào nói: "Chỉ có cách tiếp tục..."
"Tiếp cái đầu anh đó!"
Vương Ly yếu ớt gầm lên: "Sẽ chết người!"
"..."
Giác Địch không hiểu sao lại muốn cười.
Thú nhân ngây thơ quả thật đã cười.
Chát! Chát!
Sau đó ăn hai chưởng của bạn đời. Không đau không ngứa.
"Anh còn dám cười!"
"Thú nhân các người đều lớn như vậy hả!!!"
"..."
Vương Ly rống lên câu này sau cũng không khỏi ngu người. Đúng mà, nhìn hình thú to lớn của họ xem, thứ kia kiểu gì cũng không phải dạng vừa. Cô cũng đã thấy qua hình thái lúc chưa thức tỉnh của hắn, vậy mà... Nhưng cô cũng đâu nghĩ lúc này nó lại lớn hơn gấp đôi như thế!!!
Tự nhiên cô muốn tát chết mình ghê.
Chuyện như vậy mà cô lại không chịu để ở trong lòng.
Thú nhân không biết cô đang nghĩ cái gì, chỉ ương ngạnh ôm lấy cô tuyên bố: "Của tôi lớn nhất!" 2
"..."
Bà cha anh.
"Sẽ không chết được đâu."
Hắn vừa nói vừa lật người cô lại trong sự bối rối của Vương Ly: "Anh nói tính được hả?"
Giác Địch cười, nhưng vẫn tiếp tục ôm cô đặt ngồi dạng chân trên người hắn.
Một bộ quyết tâm khiến Vương Ly cho dù mặt mày đang ửng hồng cũng không khỏi tái đi.
Khi thân hình dưới tay hắn giật nảy, cảm xúc tuyệt vời trong tay lại khiến hắn mê muội. Thật mềm.
Khẽ ngóc đầu dậy, Giác Địch nhìn cái nơi bị mình nắm lấy trở nên biến dạng, dán sát vào lòng bàn tay thô ráp của mình, kinh ngạc.
Kinh ngạc rồi hắn không khỏi nhẹ tay theo bản năng chỉ vì không muốn làm tổn thương nó. Đó là nơi nào, mềm mại còn hơn da thịt của ấu tể mới sinh. Khiến hắn không dám dùng sức, nhưng lại không nỡ buông tay.
Hắn không nghĩ tới nơi đó lại mềm như vậy.
Thật ra chỗ nào trên người giống cái hắn nhặt về được này cũng mềm, chỗ nào cũng mê người.
Hắn không khỏi hoài nghi rằng liệu mình có bất cẩn mà lỡ tay phá hủy nó hay không, nhất thời sinh ra chút chần chừ.
"Um ưm... Ngứa quá Giác Địch... Khó chịu hức..."
Thời điểm hắn nghĩ thối lui, âm thanh của bầu bạn vừa mới chính thức có được chui vào tai hắn, khiến hắn giật mình tĩnh táo lại.
Nhưng giống cái lại không để cho hắn kịp hiểu được chuyện gì đã ôm lấy hắn, muốn cọ sát hạ thân đang ngứa ngáy của mình lên hắn. Hắn luống cuống tay chân giữ chặt lấy cô, sợ cô vô ý bị vảy của hắn làm bị thương.
Nhưng bầu bạn không chịu, cứ giãy nãy trong tay hắn.
Trong lúc bị cô giằng vặt như vậy, Giác Địch ngửi được mùi vị động tình phát ra từ trên người cô. Hắn giật mình hiểu ra nguyên cớ, lại không thể đập nổi lửa trong người.
Không chỉ vậy, hắn còn muốn dập lửa cho cô.
Lúc đó Giác Địch còn không biết mình có bao nhiêu lỗ mãng khi nhất thời không quản được dục vọng của chính mình đi đốt lên lửa tình trong người Vương Ly.
Thời điểm hắn cảm nhận được chỗ kỳ lạ nhưng rõ ràng là nơi tiếp nhận chính mình có bao nhiêu nhỏ bé và yếu ớt, hắn mới nóng nảy.
"Vương Ly... Đừng vội."
Thú nhân lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là mồ hôi đầy đầu vừa không ngừng đi trấn an thân thể đang xao động không ngừng của bầu bạn vừa ra sức an ủi vừa mở rộng hang động chật hẹp kia.
Một thú nhân cao lớn như hắn lại luống cuống tay chân ôm bầu bạn trong lòng, hành động lóng nga lóng ngóng nhìn thật ngốc nghếch.
Trong lúc bối rối không tránh được khiến Vương Ly ăn đau, mà nhờ vậy mới kéo về một tia tỉnh táo cho cô.
"Um a... Em bị sao thế này..."
Cô chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm chính mình đang trần trụi bị thú nhân ôm trong ngực, hạ thân còn đang bị hắn trêu chọc nhưng khoái cảm không đua lại ngứa ngáy khó chịu cô đang cảm nhận được. Cô khó hiểu thở ra từng ngụm hương khí nóng rực hỗn hển hỏi: "Có phải em ăn trúng cái gì bậy bạ không ưm..."
Giác Địch lúng túng: "'Không... Không phải. Là... Là do nước bọt của tôi có tác dụng kích thích..."
Hắn nói không hết nhưng Vương Ly đã hiểu rồi. Cô không trách hắn, cô chỉ thắc mắc: "Vậy sao anh... Ứ... Sao anh còn chậm chạp... A!.."
Bất thình lình bị đẩy lên cao trào, Vương Ly mềm cả người ngã gục trong lòng thú nhân.
Giác Địch nhìn cái nơi kia không ngừng hộc ra chất lỏng trong suốt, cảm thấy thời cơ này là tốt nhất, nhưng hắn vẫn cảm nhận được nơi kia còn quá nhỏ, khiến hắn chần chừ.
Nhìn nó vẫn còn đỏ tươi kiều diễm như vậy, hắn biết nếu không có dịch thể của hắn hóa giải, cho dù có ra bao nhiêu lần Vương Ly cũng sẽ không thấy thoải mái.
"Anh.."
Vương Ly thở ra từng ngụm khí tức nóng bỏng, đầy nghi vấn nhìn thú nhân.
"Tôi..."
Giác Địch lung tung nói: "Đều tại tôi, không lường được em quá nhỏ. Tôi... Tôi sợ em bị thương..."
Dù đang khó chịu như vậy Vương Ly vẫn không khỏi ngẩn ngơ.
Lúc không chú ý tới cô không cảm nhận được có thứ gì đó luôn chống đỡ dưới mông của mình. Chú ý tới rồi cô không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh vừa bất giác thốt lên: "Lớn quá!"
"..."
Thú nhân suy nghĩ đơn giản tự nhiên được khích lệ, không nhịn được cúi đầu âu yếm đôi môi cô.
Vương Ly bị hôn đến ngốc nghếch. Đợi cô hiểu được rồi không khỏi muốn đánh người: "Giờ phải làm sao hả!?"
"Anh cái tên quái nhân này!"
"..."
Quái nhân bị cô chửi nhưng chỉ biết cam chịu, sau đó không còn cách nào nói: "Chỉ có cách tiếp tục..."
"Tiếp cái đầu anh đó!"
Vương Ly yếu ớt gầm lên: "Sẽ chết người!"
"..."
Giác Địch không hiểu sao lại muốn cười.
Thú nhân ngây thơ quả thật đã cười.
Chát! Chát!
Sau đó ăn hai chưởng của bạn đời. Không đau không ngứa.
"Anh còn dám cười!"
"Thú nhân các người đều lớn như vậy hả!!!"
"..."
Vương Ly rống lên câu này sau cũng không khỏi ngu người. Đúng mà, nhìn hình thú to lớn của họ xem, thứ kia kiểu gì cũng không phải dạng vừa. Cô cũng đã thấy qua hình thái lúc chưa thức tỉnh của hắn, vậy mà... Nhưng cô cũng đâu nghĩ lúc này nó lại lớn hơn gấp đôi như thế!!!
Tự nhiên cô muốn tát chết mình ghê.
Chuyện như vậy mà cô lại không chịu để ở trong lòng.
Thú nhân không biết cô đang nghĩ cái gì, chỉ ương ngạnh ôm lấy cô tuyên bố: "Của tôi lớn nhất!" 2
"..."
Bà cha anh.
"Sẽ không chết được đâu."
Hắn vừa nói vừa lật người cô lại trong sự bối rối của Vương Ly: "Anh nói tính được hả?"
Giác Địch cười, nhưng vẫn tiếp tục ôm cô đặt ngồi dạng chân trên người hắn.
Một bộ quyết tâm khiến Vương Ly cho dù mặt mày đang ửng hồng cũng không khỏi tái đi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương