Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân

Chương 5: Thứ nước lạ lùng



"Khụ khụ!"

Đang quan sát đến hào hứng, bỗng nhiên một cơn ho bất ngờ xộc lên khiến cô đỏ cả vành mắt. Lúc này cô mới nhận ra cổ họng mình khô róc, còn hơi đau. Mất nước thời gian dài khiến đôi môi cô đã muốn nứt nẻ ra.

Thời điểm cô đang nghĩ làm sao truyền đạt mong muốn của mình với quái nhân kia thì đã thấy hắn đứng dậy.

"!"

Lúc ngồi không cảm nhận được, lúc hắn đứng lên cô mới sâu sắc nhận thức thân hình kia cao lớn cỡ nào. Gần như che hết ánh mặt trời, phủ lên người cô một cái bóng thật lớn. Áp lực mạnh mẽ bao trùm.

Cơ bắp săn chắc tràn ngập sức bật, mỗi lần cử động liền bùng nổ sức mạnh như muốn phá vỡ máu thịt. Cặp đùi mạnh mẽ cường tráng. Chỉ là bàn chân của hắn cũng không giống người lắm, mà có dấu vết của việc tiến hóa chưa hết từ lớp chim qua lớp người... Ừ, kiểu vậy. Chân vẫn có năm ngón nhưng khớp xương cứng hơi quặp xuống, móng chân trông còn sắc bén hơn móng tay. Gót chân cũng cong xuống mặc dù không có móng vuốt. Đổi lại là chân chim thì gót chân sẽ có móng vuốt.

Ấy vậy mà hắn vẫn di chuyển rất linh hoạt.

Đúng là loài chim vẫn có thể đi lại trên đất bằng được, nhưng phần lớn là do thân hình đầy lông vũ giảm đi phần nào sức nặng của thân thể. Bàn chân người sẽ bằng phẳng hơn, mục đích chính là để thích nghi càng tốt hơn với việc di chuyển trên đất bằng.

Tóm lại là dưới cái nhìn của cô, quái nhân kia xẹt một cái, chui vào trong khu rừng phía sau.

Không phải để cô chờ lâu, không tới mười hơi thở hắn đã trở lại, trong tay còn bê một chiếc lá rất lớn. Bên trong có đựng một chất lỏng màu xanh biếc, trong suốt chứ không đục. Hắn khụy gối xuống trước mặt cô, đưa chiếc lá ra.

Tự nhiên tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, Vương Ly vốn còn có chút giật mình. Nhưng rất nhanh đã bị chất lỏng không tên cũng không giống nước suối kia thu hút. Thời điểm đó cô không để ý cái đuôi dài của hắn khẽ giãy giụa bên chân cô một cách lặng lẽ như đang làm chuyện xấu. Cô cúi người ngửi thử mùi vị của thứ nước kia.

"Đây là thứ gì?"

Cô theo bản năng hỏi, vậy mà quên mất họ còn một khoảng cách về ngôn ngữ chưa câu thông xong.



Quái nhân hơi trau mày, có lẽ là bực bội vì không hiểu cô nói gì. Nhưng hắn vẫn mở miệng nói: "%^*&."

Đương nhiên Vương Ly cũng nghe không hiểu. Cô lại cảm thấy lúng túng vì nhận ra sai lầm của mình. Nhưng ở một mức độ nào đó, cô vẫn có thể hiểu được ý của hắn.

Mặc dù cái thứ chất lỏng kia rất lạ, nhưng nếu hắn đã tìm về, chính là muốn để cho cô dùng.

Vương Ly vậy mà không cảm thấy hắn sẽ hại mình.

Cho nên cô đỡ lấy chiếc lá, cúi đầu nhấp một ngụm.

Chỉ một ngụm thôi, đôi mắt cô sáng bừng lên.

"^&%#$&..."

Quái nhân kia bỗng nhiên nói một tràng dài cô nghe đến choáng váng. Nhưng mà kết hợp với ánh mắt cũng như biểu tình của hắn, Vương Ly nhất thời hiểu được. Đại khái là hắn thấy cô không chê nên muốn giải thích với cô về thứ nước này đi. Đại loại là thời gian không có, hắn chỉ có thể tìm cho cô thứ này.

Nhưng đối với Vương Ly đang chết khát thì thứ nước kia cứ như nước nha đam có bỏ đường phèn vậy, ngon không tả được.

Mà đúng là nó cũng sóng sánh, đặc hơn nước bình thường. Có lẽ là do hắn đã chiết xuất ra từ một loại thực vật nào đó.

Cô vẫn biết có nhiều loại thực vật có thể ép lấy nước, sau khi nhận ra cái ngon của nó, cô vui vẻ tiếp tục nhâm nhi.

Trong lúc đó quái nhân ngồi bên cạnh nhìn cô. Đôi mắt màu hoàng thạch kia đặc biệt chăm chú, không rõ ý tứ.

So với hắn thì đuôi của hắn hoạt bát hơn nhiều. Nó không tiếng động chạm vào chân cô, ở một mức độ không dễ cảm nhận.

Mà đúng là Vương Ly không nhận ra thật khi đang trong trạng thái thả lỏng, hạnh phúc thưởng thức thứ nước lạ lùng kia sau mấy ngày lênh đênh trên biển.



Vị ngọt của nó khiến cái bụng trống rỗng của cô thoải mái đi rõ ràng. Nhưng cô biết, bị bỏ đói lâu một khi đã được ăn uống trở lại thì nếu trong thời gian ngắn không bổ sung dinh dưỡng thì dạ dày sẽ tạo phản hơn.

Cho nên bây giờ việc cấp thiết là tìm được nơi trú ngụ, sau đó giải quyết cái bụng rỗng.

Hơn nữa cô còn không thể uống hết thứ nước kia. Nó thật sự quá nhiều so với khả năng cho phép.

Giống như có một loại thần giao cách cảm, chẳng đợi cho cô nói gì, cô chỉ vừa ngừng lại việc uống nước thì người bên cạnh đã đứng lên.

Bởi vì hắn ngồi quá gần, cho nên lúc đứng dậy cũng để cô càng thêm cảm nhận sâu sắc về sự cao lơn đầy áp bức kia. Chỉ là chưa đợi cô cảm thấy áp lực nhiều hơn thì bàn tay đối phương xòe ra trước mặt cô đã thu hút sự chú ý của cô.

Vương Ly hơi ngẩn ra, nhất thời chưa hiểu được ý tứ của hành động này.

Thời điểm đó bên tai cô bỗng nhiên nghe hắn nói: "Đi với tôi."

Lúc đó Vương Ly có một loại ảo giác rằng, việc cô nhận nước uống của hắn đồng nghĩa với việc chấp nhận hắn. Cho nên cô phải đi với hắn.

Đương nhiên Vương Ly không thể nào lý giải được vào lúc đó, bởi vì lúc này cô đang bị một chuyện khác vô cùng chấn động hơn gây chú ý.

Vương Ly mở lớn mắt, bên trong đều là kinh ngạc không thể tin được. Rồi ở thời điểm đó cô vô thức thốt lên: "Anh... Mới nói gì?"

Cô thề, cô chỉ là nghĩ gì nói đó. Thời điểm đó chính cô còn chưa ý thức được ý nghĩa từ trên câu chữ cũng như cử động của môi lưỡi. Nhưng nó vẫn đổi lại sự kinh ngạc của người đối diện.

Giác Địch giật mình nhìn người trước mặt... Ừ, có thể nói là giống cái. Mặc dù không giống giống cái trong bộ lạc nhưng trực giác của thú nhân khiến hắn nhận định rồi đây là một giống cái.

Nếu không phải vì thế thì hắn đã không lặn lội xuống nước đi vớt cô lên.
Chương trước Chương tiếp