Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân

Chương 50: Anh... Đào nó qua đây?



Dù sao thì sau một lúc, cuối cùng thú nhân cũng không chịu được cô làm loạn, ném da thú đi, chỉ ra sức ôm cô trong ngực, che chắn được gió lạnh chút nào hay chút đó thôi. C°

Hắn vừa buồn cười vừa hưởng thụ bạn đời so với lúc trước trở nên càng vô lý hơn. Nhưng lại càng thân mật khăng khít.

"Chúng ta trở về lúc nào vậy?"

Ăn no uống đủ, cả người thoải mái rồi Vương Ly liền có sức nhiều chuyện.

"Trước khi trời tối."

Thú nhân hỏi gì đáp náy.

"Sau khi chúng ta đi thì bộ lạc có phát sinh chuyện gì nữa không?"

Cô lại hỏi.

Thú nhân hơi khựng lại một chút rồi mới nói: "Không có chuyện gì."

Chính là chuyện nên làm đều đã làm, không có chuyện gì ngoài ý muốn diễn ra.

Vương Ly tự hiểu, gật gù.

Cô cũng không cho rằng Đồ Khải sau khi bị đánh vẫn còn có sức mà làm loạn. Dù sao vẫn còn lão tế ti ở đó, không có vấn đề cũng là đương nhiên.

"Như vậy là xong rồi sao?"

Cô hỏi rất hàm hồ, nhưng thú nhân vẫn hiểu mà đáp lại: "Vẫn cần một chút thủ tục."

"Cái gì?"

Vương Ly không khỏi dậy lên hứng thú.

"Nhận chúc phúc của thú thần."

Thú nhân nói: "Đợi tôi đi tìm một vài thứ về thì chúng ta có thể cử hành nghi lễ được rồi."

Vương Ly không hỏi hắn muốn tìm cái gì mà gật gù, tiếp tục hỏi: "Đây là nhà anh à?"

"Ừm..."

Thú nhân điều chỉnh lại tư thế cho cô không bị mỏi, cảm thấy thân thể cô vẫn còn đủ độ ấm thì yên tâm.



"Từ giờ em phải chuyển qua đây ở luôn à?

"Ừm."

"Như vậy đám cây đã lên mầm của em phải làm sao?"

Thú nhân nghe cô hỏi đến bối rối: "'Anh... Đào qua?"

Hắn thăm dò hỏi.

Lần này đến phiên Vương Ly kinh ngạc.

Cô không nghĩ tới hắn còn có thể nghĩ được đến vậy nữa. Thú nhân nhà cô thật sự là quá thông minh.

"Đúng rồi, có cần chuyển ra vòng ngoài không?"

Bình thường thú nhân có bầu bạn đều ở vòng ba cơ mà.

"Không cần, ở đây được rồi."

Giác Địch lắc đầu.

Vương Ly gật gù, còn không quên nói: "Tạm thời để cho nó lớn thêm một chút rồi hẳn đào."

Câu này là cô trả lời cho ý nghĩ tiến bộ phía trên của hắn.

Lại nói về cái cây cầm máu cô trồng, kết quả cuối cùng không khác với suy đoán của cô là mấy. Nó có thể trồng được bằng thân, mấy hôm nay đã ra những cái lá đầu tiên rồi. Ngược lại là không có cái cây non nào mọc ra từ hạt hết.

Dù sao thì có một thứ lên được là đủ rồi.

Đối với Giác Địch thì cái cây kia có ý nghĩa vô cùng đặt biệt. Nó mở ra một thế giới mới cho nhận thức của hắn từ khi sinh ra của hắn, thì ra cây cối còn có thể tự mình trồng.

Thế là từ khi cái cây kia mọc lên, Giác Địch ngược lại là người coi trọng nó nhất. Ngày nào hắn cũng qua xem nó, tưới nước cho nó, còn cẩn thận hơn cả Vương Ly. (4)

Đến nổi Vương Ly phải phổ cập tri thức cho hắn, bảo hắn không cần quá bận tâm tới nó, tránh hóa khéo thành vụng. Có một số loài cây để mặc cho nó sống nó lại lớn rất nhanh. Bởi vì để có thể sinh tồn, nó đã trải qua quá trình tiến hóa phù hợp với điều kiện sinh sống.

Ngày hôm sau Giác Địch tỏ vẻ muốn đi chuẩn bị cho nghi thức kết bạn của họ.

"Anh đi bao lâu?"

Vương Ly hỏi.



"Chừng... Vài ngày."

Những thứ kia mặc dù không có nguy hiểm gì nhưng được cái chúng ở lung tung, phải mất chút thời gian để thu thập cho đủ. (°

Vương Ly trầm mặc một chút, sau đó không nhịn được đưa ra đề nghị: "'Có thể mang em theo không?"

Không phải cô bốc đồng gì đâu, chỉ là cô muốn tìm thực vật mới có thể ăn. Nếu có thể tìm được tinh bột thì càng tốt rồi.

Rõ ràng lời đề nghị của cô khiến thú nhân khó xử.

Giữa an toàn và suy nghĩ muốn chiều chuộng mong muốn của bầu bạn, Giác Địch đều muốn chiếu cố cả hai, nhưng có những lúc tình huống không thể cho phép.

"Trước sau gì em cũng muốn ra ngoài thôi."

Vương Ly chặn miệng thú nhân trước khi hắn kịp nói cái gì. Biểu tình của cô vô cùng kiên định: "Thế giới này có rất nhiều điều em muốn tìm hiểu, để cải thiện cuộc sống hiện tại. Không đi ra ngoài em không thể xác định được nó có thể dùng hay không."

"Thú nhân đã từng làm chủ đại lục, trước sau gì thời đại này vẫn sẽ tái hiện lại lần nữa. Chỉ là so với thời đại trước,

thú nhân chỉ lo đối đầu với nhau mà không chú tâm vào việc làm sung túc cuộc sống của họ, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, còn chọc giận thú thần. Thú nhân không thể tiếp tục đi con đường của họ, lại cần phải mở ra một con đường mới."

Vương Ly nhìn hắn, nói rõ ràng rành mạch: "Đại lục là của thú nhân, trước sau gì chúng ta cũng phải làm chủ nơi này. Rừng rậm, thật ra mới là nhà của thú nhân."

Rừng rậm mang tới thức ăn, môi trường sống cho thú nhân. Điều đó vẫn luôn hiện hữu mỗi thời mỗi khắc, trốn tránh mãi không phải là cách.

Nói sao thì, cô cũng sẽ không chịu ở yên một chỗ mãi đâu.

Cho nên dù thế giới bên ngoài kia đáng sợ hơn cô nghĩ thì cô vẫn sẽ bước ra.

Giác Địch bị cô làm cho chấn động, nhất thời không nói ra lời.

Trong phòng nhất thời không có tiếng động.

Một đỗi sau Giác Địch mới thấp giọng nói: "Em đợi anh suy nghĩ lại."

Suy nghĩ của hắn đương nhiên là vẽ ra một tuyến đường an toàn nhất nếu mang theo cô, Vương Ly hiểu, cho nên không làm khó hắn nữa.

Cô cùng Kiệt Tây đi hái lượm.

"Cậu và Giác Địch... Vậy mà giao phối rồi?"

Vương Ly không kịp phòng bị lảo đảo ngã về phía trước.
Chương trước Chương tiếp