Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân
Chương 62: Cùng nhau đồng hành
Cô nghiêng củ bột dừa để nó chảy vào chảo một lượng vừa đủ.
Chất lỏng kia vừa tiếp xúc với dầu liền kêu xèo xèo.
Vương Ly dùng lá cây làm đồ nhắc nồi, bắt đầu nghiêng nồi theo chiều kim đồng đồ, để tán lớp bột dừa kia ra.
Chất lỏng sền sệt liền tạo thành một hình tròn đường kính mười lăm centimet, mỏng một phân trong chảo.
Nhìn nó dần cứng lại, Vương Ly thở ra.
Mấy người Giác Địch lại trầm trồ xem. Mỗi người một biểu tình không giống nhau nhưng cảm xúc lại rất tương tự.
Nhìn Vương Ly nhanh chóng lật mặt đã chín vàng ươm đẹp mắt kia lên, Đạt Lỗ không nhịn được nói: "Thơm quá trời thơm."
Vương Ly cười. Nói thật là nếu thứ này có thể ăn được giống như bánh rán thì cô thật sự rất mừng vì dáng vẻ kỳ lạ của nó. Vốn dĩ cho dù cô có tìm được lúa mì hay gạo, bắp thì cô vẫn phải tìm cách xay nó ra mới có thể mong nghĩ tới việc ăn bánh rán. Giờ thì hay rồi, không cần luôn.
Cô cũng đã nghĩ tới việc đem nó ra phơi khô, có thể tạo thành bột, giữ lâu được nếu nó không thể để vậy lâu.
Trước mắt cứ tiếp tục xem sao đã.
Cắt một chiếc lá môn... Ừ thì dùng không phải khoai mồn nhưng lá thì đúng là lá mồn, nên cứ gọi lá môn đi. Trải lá môn ra, cô đặt chiếc bánh chín vàng nóng hổi lên, sau đó tiếp tục chiên.
"Để anh."
Trước khi Vương Ly vất vả nhấc cái nồi, Giác Địch đã giành trước.
Lỗ Sâm tự giác thế chỗ của hắn, tiếp tục nướng thịt. Nhưng trong lúc đó vẫn không quên đặt sự chú ý tới chỗ
Vương Ly. Đạt Lỗ cũng vậy.
Quá trình chiên cần phải đợi. Vì không để cho bánh cháy còn chín vàng giòn rụm, Vương Ly rút cửi dưới đáy nồi bớt ra nên thời gian càng lầu hơn.
Trong lúc đó cô cầm cái bánh kia lên, ngắt làm bốn miếng, đưa cho bốn người.
Đạt Lố quên cả khách sáo, vội vàng cầm lấy, bỏ vào miệng.
"Ăn rất lạ, nhưng ngon."
"Có mùi thịt, nhưng có vẻ đầy thỏa mẫn."
Thú nhân không biết biểu đạt cảm giác thế nào cho đúng, nhưng đều thay nhau tấm tắc khen ngon.
Vương Ly tự mình thử. Rộp một cái, giòn tan nhưng không cứng. Thơm mùi dừa, còn béo nguậy.
Ngon phải biết luôn.
Trong bọn họ, Đạt Lỗ là người biểu đạt sự kích động lớn nhất. Hắn còn biểu thị có thể cho hắn hai trái không, chỉ muốn cái nhỏ thôi, hắn mang về cho giống cái của mình nếm thử.
Trong đám bột dừa Vương Ly mang về có cả bốn năm chục trái chứ không ít, còn lớn nhỏ không đều. Nhưng có trái lại rất lớn, như trái bóng rồ. Nhỏ thì cũng là trái táo.
Trước mắt mà nói có lẽ họ chưa chắc mang được tất cả số này về, cho Đạt Lỗ hai trái cũng không sao, xem như đáp lại hắn cho họ da thú. Mặc dù tấm da thú đó nhỏ nhưng có ích với Vương Ly. Ở đại lục thú nhân không có tiền tệ, giữa thú nhân đều là dùng đồ vật để trao đổi với nhau, sẽ không lấy không của ai. Có lẽ Đạt Lỗ đã nghĩ dựa vào một mảnh da thú chiếm được tí tiện nghi, nếm thử thứ kia, nhưng tiện nghi cũng không lớn, không đến mức tính toán so đo.
"Tôi có thể cùng mọi người đồng hành, trên đường giúp đỡ lẫn nhau."
Đạt Lỗ bày tỏ, còn rất chân thành nhìn Vương Ly: "Không phải tôi nói quá, nhưng mà hai người mang theo một giống cái ra ngoài thế này rất nguy hiểm. Nhiều người thêm một phần an toàn."
Hai người Giác Địch im lặng.
Vương Ly tự giác không xen vào. Chuyện này cô không có quyền bày tỏ quan điểm. Nhưng cô vẫn đoán được một chút kết quả.
Cuối cùng họ vẫn để Đạt Lỗ đi theo. Vì thứ mới mẻ kia, anh chàng mặc kệ quan niệm trước đây, không ngại cùng thú nhân không thuần chủng đồng hành, quả thật là tâm tính đơn giản.
Nhưng còn không phải là do đại lục thú nhân quá đơn sơ.
"Thật ra tôi đã chiếm hời của mọi người rồi nên phải ra thêm tí sức."
Đạt Lỗ thành thật nói.
Của hời mà hắn nói Vương Ly ngay lập tức hiểu được. Mặc dù cô không cảm thấy nó to tát, nhưng cô cũng không nói gì, cứ để hắn nghĩ vậy đi.
Sau khi chiên hết trái bột dừa kia xong thì Vương Ly bắt nước lên nấu canh.
Một trái bột dừa chiên được năm sáu chiếc bánh bự như bàn tay thú nhân, đủ cho họ làm món chính, cùng với thịt nướng là vừa đẹp rồi. Nói sao thì Vương Ly vẫn muốn tiết kiệm bọn nó, có thể mang về bộ lạc được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Họ không sợ nhiều, chỉ sợ không đủ.
Trước mắt họ không có thời gian đi tìm xem có còn không, chỉ đành vậy.
"Chúng ta làm sao để bắt Hằng thú? Không phải cứ tìm từng con vậy chứ?"
Vương Ly bày tỏ.
"Đương nhiên là không'"
Hai người Lỗ Lỗ đồng thanh đáp.
Cho dù một đời người thú nhân chỉ có một lần bắt con này nhưng kinh nghiệm nhiều năm qua tích lũy đủ đề họ thống nhất được phương pháp nhanh gọn nhất để bắt chúng.
Giác Địch nói: "Chúng nó thích cục đá càng đậm màu càng sặc sỡ. Chúng ta sẽ tìm nó, dụ chúng tụ tập lại."
Vương Ly a lên một cái, biểu thị đã hiểu.
"Thời điểm ánh nắng đầu tiên xuất hiện là lúc dễ dàng tìm thấy những viên đá nhiều màu sắc. Đá đen còn sẽ phát ra tia lửa. Khi đó chúng ta cứ việc nhặt là được."
"Sau khi nhặt xong chúng ta đem nó mài ra. Khi đó không đợi chúng ta đi tìm, Hằng thú sẽ tự đến."
Bọn họ mỗi người một câu, giống như đã thống nhất trước mà biểu đạt cho Vương Ly biết phương pháp chính xác.
Chất lỏng kia vừa tiếp xúc với dầu liền kêu xèo xèo.
Vương Ly dùng lá cây làm đồ nhắc nồi, bắt đầu nghiêng nồi theo chiều kim đồng đồ, để tán lớp bột dừa kia ra.
Chất lỏng sền sệt liền tạo thành một hình tròn đường kính mười lăm centimet, mỏng một phân trong chảo.
Nhìn nó dần cứng lại, Vương Ly thở ra.
Mấy người Giác Địch lại trầm trồ xem. Mỗi người một biểu tình không giống nhau nhưng cảm xúc lại rất tương tự.
Nhìn Vương Ly nhanh chóng lật mặt đã chín vàng ươm đẹp mắt kia lên, Đạt Lỗ không nhịn được nói: "Thơm quá trời thơm."
Vương Ly cười. Nói thật là nếu thứ này có thể ăn được giống như bánh rán thì cô thật sự rất mừng vì dáng vẻ kỳ lạ của nó. Vốn dĩ cho dù cô có tìm được lúa mì hay gạo, bắp thì cô vẫn phải tìm cách xay nó ra mới có thể mong nghĩ tới việc ăn bánh rán. Giờ thì hay rồi, không cần luôn.
Cô cũng đã nghĩ tới việc đem nó ra phơi khô, có thể tạo thành bột, giữ lâu được nếu nó không thể để vậy lâu.
Trước mắt cứ tiếp tục xem sao đã.
Cắt một chiếc lá môn... Ừ thì dùng không phải khoai mồn nhưng lá thì đúng là lá mồn, nên cứ gọi lá môn đi. Trải lá môn ra, cô đặt chiếc bánh chín vàng nóng hổi lên, sau đó tiếp tục chiên.
"Để anh."
Trước khi Vương Ly vất vả nhấc cái nồi, Giác Địch đã giành trước.
Lỗ Sâm tự giác thế chỗ của hắn, tiếp tục nướng thịt. Nhưng trong lúc đó vẫn không quên đặt sự chú ý tới chỗ
Vương Ly. Đạt Lỗ cũng vậy.
Quá trình chiên cần phải đợi. Vì không để cho bánh cháy còn chín vàng giòn rụm, Vương Ly rút cửi dưới đáy nồi bớt ra nên thời gian càng lầu hơn.
Trong lúc đó cô cầm cái bánh kia lên, ngắt làm bốn miếng, đưa cho bốn người.
Đạt Lố quên cả khách sáo, vội vàng cầm lấy, bỏ vào miệng.
"Ăn rất lạ, nhưng ngon."
"Có mùi thịt, nhưng có vẻ đầy thỏa mẫn."
Thú nhân không biết biểu đạt cảm giác thế nào cho đúng, nhưng đều thay nhau tấm tắc khen ngon.
Vương Ly tự mình thử. Rộp một cái, giòn tan nhưng không cứng. Thơm mùi dừa, còn béo nguậy.
Ngon phải biết luôn.
Trong bọn họ, Đạt Lỗ là người biểu đạt sự kích động lớn nhất. Hắn còn biểu thị có thể cho hắn hai trái không, chỉ muốn cái nhỏ thôi, hắn mang về cho giống cái của mình nếm thử.
Trong đám bột dừa Vương Ly mang về có cả bốn năm chục trái chứ không ít, còn lớn nhỏ không đều. Nhưng có trái lại rất lớn, như trái bóng rồ. Nhỏ thì cũng là trái táo.
Trước mắt mà nói có lẽ họ chưa chắc mang được tất cả số này về, cho Đạt Lỗ hai trái cũng không sao, xem như đáp lại hắn cho họ da thú. Mặc dù tấm da thú đó nhỏ nhưng có ích với Vương Ly. Ở đại lục thú nhân không có tiền tệ, giữa thú nhân đều là dùng đồ vật để trao đổi với nhau, sẽ không lấy không của ai. Có lẽ Đạt Lỗ đã nghĩ dựa vào một mảnh da thú chiếm được tí tiện nghi, nếm thử thứ kia, nhưng tiện nghi cũng không lớn, không đến mức tính toán so đo.
"Tôi có thể cùng mọi người đồng hành, trên đường giúp đỡ lẫn nhau."
Đạt Lỗ bày tỏ, còn rất chân thành nhìn Vương Ly: "Không phải tôi nói quá, nhưng mà hai người mang theo một giống cái ra ngoài thế này rất nguy hiểm. Nhiều người thêm một phần an toàn."
Hai người Giác Địch im lặng.
Vương Ly tự giác không xen vào. Chuyện này cô không có quyền bày tỏ quan điểm. Nhưng cô vẫn đoán được một chút kết quả.
Cuối cùng họ vẫn để Đạt Lỗ đi theo. Vì thứ mới mẻ kia, anh chàng mặc kệ quan niệm trước đây, không ngại cùng thú nhân không thuần chủng đồng hành, quả thật là tâm tính đơn giản.
Nhưng còn không phải là do đại lục thú nhân quá đơn sơ.
"Thật ra tôi đã chiếm hời của mọi người rồi nên phải ra thêm tí sức."
Đạt Lỗ thành thật nói.
Của hời mà hắn nói Vương Ly ngay lập tức hiểu được. Mặc dù cô không cảm thấy nó to tát, nhưng cô cũng không nói gì, cứ để hắn nghĩ vậy đi.
Sau khi chiên hết trái bột dừa kia xong thì Vương Ly bắt nước lên nấu canh.
Một trái bột dừa chiên được năm sáu chiếc bánh bự như bàn tay thú nhân, đủ cho họ làm món chính, cùng với thịt nướng là vừa đẹp rồi. Nói sao thì Vương Ly vẫn muốn tiết kiệm bọn nó, có thể mang về bộ lạc được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Họ không sợ nhiều, chỉ sợ không đủ.
Trước mắt họ không có thời gian đi tìm xem có còn không, chỉ đành vậy.
"Chúng ta làm sao để bắt Hằng thú? Không phải cứ tìm từng con vậy chứ?"
Vương Ly bày tỏ.
"Đương nhiên là không'"
Hai người Lỗ Lỗ đồng thanh đáp.
Cho dù một đời người thú nhân chỉ có một lần bắt con này nhưng kinh nghiệm nhiều năm qua tích lũy đủ đề họ thống nhất được phương pháp nhanh gọn nhất để bắt chúng.
Giác Địch nói: "Chúng nó thích cục đá càng đậm màu càng sặc sỡ. Chúng ta sẽ tìm nó, dụ chúng tụ tập lại."
Vương Ly a lên một cái, biểu thị đã hiểu.
"Thời điểm ánh nắng đầu tiên xuất hiện là lúc dễ dàng tìm thấy những viên đá nhiều màu sắc. Đá đen còn sẽ phát ra tia lửa. Khi đó chúng ta cứ việc nhặt là được."
"Sau khi nhặt xong chúng ta đem nó mài ra. Khi đó không đợi chúng ta đi tìm, Hằng thú sẽ tự đến."
Bọn họ mỗi người một câu, giống như đã thống nhất trước mà biểu đạt cho Vương Ly biết phương pháp chính xác.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương