Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân
Chương 7: Một sự hiểu lầm không hề nhẹ
Chuyện này đổi thành một thú nhân khác có lẽ không có nhạy cảm như Giác Địch. Nhưng chính là thân phận của Giác Địch trong bộ lạc cũng đã rất đặc biệt, hắn lại nhất thời cảm nhận được sự khác biệt của Vương Ly.
Mặc dù vậy hắn vẫn đáp: "Đúng vậy, giống như tôi."
"Em chưa từng thấy thú nhân?"
Hắn hỏi.
Vương Ly ngỡ ngàng lắc đầu: "Ở chỗ tôi ai cũng giống như tôi vậy, cũng không có... Hình dạng nửa thú giống như anh."
Giác Địch nghe xong thì giật mình vô cùng.
Một nơi chỉ có người giống như Vương Ly... Chẳng phải nói nơi đó toàn là giống cái thôi ư?
Cho nên mới có thể để một giống cái như Vương Ly đi mạo hiểm?
Thật sự có một nơi như vậy ư? Khi mà đại lục thú nhân đâu đâu cũng thiếu thốn giống cái? Thật khiến người ta hâm mộ.
Vương Ly không biết giữa họ bỗng nhiên xuất hiện một sự hiểu lầm không hề nhẹ.
Cô mãi lo hoang mang, cảm thấy tương lai mịt mờ tăm tối. Trong lòng còn đang bận tâm đây có còn là địa cầu nữa không. Nếu không phải là địa cầu... Cơn bão kia đã cuốn cô vào vết rách không gian, đem cô tới đây sao?
Nếu vậy... Cô... Còn có thể trở về không?
Mặc dù khoa học hiện đại đã rất tối tân nhưng định nghĩa về vết nứt không gian cùng thế giới khác vẫn còn là một lý luận chưa được chứng minh. Đương nhiên càng khỏi nói tới biện pháp xuyên qua thời không để quay trở về nơi bắt đầu. Người lọt vào vết nứt không gian thường chẳng biết mình sẽ đi đâu... Đó là khi tất cả chỉ tồn tại trên lý thuyết...
Có lẽ là do quá lo âu và hoảng hốt, dạ dày của cô tạo phản trước thời hạn.
Cô khó chịu ấn ấn cái bụng phẳng lỳ xẹp lép của mình. Sắc mặt có chút xanh xao.
Cô còn cảm thấy lạnh nữa.
Cô biết nguyên nhân phần lớn là do dạ dày không khỏe, nhưng khó nói không phải do quần áo trên người cô quá mức thiếu thốn. Thời điểm trước cơn bão bởi vì ở chỗ cô là mùa hè, lại còn đang đi du lịch nên Vương Ly không có ăn mặc kín đáo, ngược lại cô chỉ mặc có một chiếc đầm trắng không có tay, vạt váy dài đến đầu gối khẽ xòe ra, gặp gió tự bay.
Váy áo bị ngâm trong nước biển vừa ẩm ướt vừa không đủ che chắn, lúc căng thẳng thì quên hết cảm giác, bây giờ cô cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng lạnh.
Giác Địch thấy cô khó chịu rõ ràng, cho nên hắn liền hoãn lại quá trình hỏi han, lần nữa chìa tay ra với cô: "Theo tôi về bộ lạc đi."
"Bộ lạc?"
Vương Ly mím đôi môi hơi tái của mình, đắn đo hỏi: "Nơi anh đang trú ngụ sao?"
"Đúng. Từ nơi này đi đâu cũng xa, chỉ có bộ lạc của tôi là gần nhất. Cho dù cô muốn đi cũng không thể tự đi một mình được."
Giác Địch đỡ lấy chiếc lá trong tay cô vừa đáp.
"Tôi... Tôi không phải người của bộ lạc anh, có thể vào sao?"
Vương Ly e ngại hỏi. Thời điểm này cô đương nhiên không có khả năng kén cá chọn canh rồi. Cô còn chưa hiểu gì về nơi này...
"Tất cả bộ lạc trên đại lục thú nhân đều hoan nghênh giống cái."
Giác Địch đương nhiên nói.
Vương Ly lại giật mình. Lời này nghe có vẻ không phải điều gì hay ho lắm đâu. Có phải cô đang sắp đối mặt với một sự thay đổi lớn của cuộc đời mình không.
Trực giác nói cho cô như vậy. Nhưng cô đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Ở nơi xa lạ này, đại lục thú nhân... Nghe là biết không thiếu thú dữ, một mình cô làm sao sinh tồn được. Mặc kệ có thể về được nữa hay không, cô vẫn phải bận tâm đến ngày mai của mình trước. Cũng không uổng phí cô cố gắng sống sót sau cơn bão kia.
Sau khi nghĩ thông, cô nhìn thú nhân đang đầy kỳ vọng không thể che giấu nhìn cô kia, đem tay đặt vào lòng bàn tay lớn rất gì và này nọ của hắn, mượn nhờ nó dùng sức đứng dậy.
Nhưng không đứng không biết, toàn thân cô đã mềm nhũn, không thể tự mình đứng vững chứ đừng nói là đi.
Vương Ly có chút xấu hổ nhìn loạn khắp nơi.
Nhưng trước khi cô kịp nói lời áy náy thì đã nghe Giác Địch nói: "Tôi mang em đi."
Vương Ly giật mình ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Nhìn một cái liền thấy mỏi cả cổ. Quái nhân... À không, thú nhân này thật sự quá cao. Cô cao gần một mét bảy mà chỉ đứng được tới nách hắn. Người này ít nhất phải cao gần hai mét...
Khung xương cũng to lớn...
Điều quan trọng là, hắn nói... Hắn mang cô đi?
Mang bằng cách nào?
Giác Địch đã dùng hành động nói cho cô biết mang đi bằng cách nào.
Hắn một tay cầm chiếc lá mà cô phải dùng cả hai tay để bưng, một tay lấy tư thế cô không kịp phản ứng luồng dưới đầu gối của cô, sau đó nhấc bổng lên.
"Ối!"
Bỗng nhiên bị nhấc lên, cảm giác chớt vớt khiến Vương Ly hoảng hốt đưa tay nắm lấy bất cứ thứ gì mình có thể nắm.
Kết quả là cô nắm vào hai mảnh sừng trên đầu Giác Địch. Thân trên mềm mại cũng dán vào mặt hắn.
Mặc dù vậy hắn vẫn đáp: "Đúng vậy, giống như tôi."
"Em chưa từng thấy thú nhân?"
Hắn hỏi.
Vương Ly ngỡ ngàng lắc đầu: "Ở chỗ tôi ai cũng giống như tôi vậy, cũng không có... Hình dạng nửa thú giống như anh."
Giác Địch nghe xong thì giật mình vô cùng.
Một nơi chỉ có người giống như Vương Ly... Chẳng phải nói nơi đó toàn là giống cái thôi ư?
Cho nên mới có thể để một giống cái như Vương Ly đi mạo hiểm?
Thật sự có một nơi như vậy ư? Khi mà đại lục thú nhân đâu đâu cũng thiếu thốn giống cái? Thật khiến người ta hâm mộ.
Vương Ly không biết giữa họ bỗng nhiên xuất hiện một sự hiểu lầm không hề nhẹ.
Cô mãi lo hoang mang, cảm thấy tương lai mịt mờ tăm tối. Trong lòng còn đang bận tâm đây có còn là địa cầu nữa không. Nếu không phải là địa cầu... Cơn bão kia đã cuốn cô vào vết rách không gian, đem cô tới đây sao?
Nếu vậy... Cô... Còn có thể trở về không?
Mặc dù khoa học hiện đại đã rất tối tân nhưng định nghĩa về vết nứt không gian cùng thế giới khác vẫn còn là một lý luận chưa được chứng minh. Đương nhiên càng khỏi nói tới biện pháp xuyên qua thời không để quay trở về nơi bắt đầu. Người lọt vào vết nứt không gian thường chẳng biết mình sẽ đi đâu... Đó là khi tất cả chỉ tồn tại trên lý thuyết...
Có lẽ là do quá lo âu và hoảng hốt, dạ dày của cô tạo phản trước thời hạn.
Cô khó chịu ấn ấn cái bụng phẳng lỳ xẹp lép của mình. Sắc mặt có chút xanh xao.
Cô còn cảm thấy lạnh nữa.
Cô biết nguyên nhân phần lớn là do dạ dày không khỏe, nhưng khó nói không phải do quần áo trên người cô quá mức thiếu thốn. Thời điểm trước cơn bão bởi vì ở chỗ cô là mùa hè, lại còn đang đi du lịch nên Vương Ly không có ăn mặc kín đáo, ngược lại cô chỉ mặc có một chiếc đầm trắng không có tay, vạt váy dài đến đầu gối khẽ xòe ra, gặp gió tự bay.
Váy áo bị ngâm trong nước biển vừa ẩm ướt vừa không đủ che chắn, lúc căng thẳng thì quên hết cảm giác, bây giờ cô cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng lạnh.
Giác Địch thấy cô khó chịu rõ ràng, cho nên hắn liền hoãn lại quá trình hỏi han, lần nữa chìa tay ra với cô: "Theo tôi về bộ lạc đi."
"Bộ lạc?"
Vương Ly mím đôi môi hơi tái của mình, đắn đo hỏi: "Nơi anh đang trú ngụ sao?"
"Đúng. Từ nơi này đi đâu cũng xa, chỉ có bộ lạc của tôi là gần nhất. Cho dù cô muốn đi cũng không thể tự đi một mình được."
Giác Địch đỡ lấy chiếc lá trong tay cô vừa đáp.
"Tôi... Tôi không phải người của bộ lạc anh, có thể vào sao?"
Vương Ly e ngại hỏi. Thời điểm này cô đương nhiên không có khả năng kén cá chọn canh rồi. Cô còn chưa hiểu gì về nơi này...
"Tất cả bộ lạc trên đại lục thú nhân đều hoan nghênh giống cái."
Giác Địch đương nhiên nói.
Vương Ly lại giật mình. Lời này nghe có vẻ không phải điều gì hay ho lắm đâu. Có phải cô đang sắp đối mặt với một sự thay đổi lớn của cuộc đời mình không.
Trực giác nói cho cô như vậy. Nhưng cô đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Ở nơi xa lạ này, đại lục thú nhân... Nghe là biết không thiếu thú dữ, một mình cô làm sao sinh tồn được. Mặc kệ có thể về được nữa hay không, cô vẫn phải bận tâm đến ngày mai của mình trước. Cũng không uổng phí cô cố gắng sống sót sau cơn bão kia.
Sau khi nghĩ thông, cô nhìn thú nhân đang đầy kỳ vọng không thể che giấu nhìn cô kia, đem tay đặt vào lòng bàn tay lớn rất gì và này nọ của hắn, mượn nhờ nó dùng sức đứng dậy.
Nhưng không đứng không biết, toàn thân cô đã mềm nhũn, không thể tự mình đứng vững chứ đừng nói là đi.
Vương Ly có chút xấu hổ nhìn loạn khắp nơi.
Nhưng trước khi cô kịp nói lời áy náy thì đã nghe Giác Địch nói: "Tôi mang em đi."
Vương Ly giật mình ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Nhìn một cái liền thấy mỏi cả cổ. Quái nhân... À không, thú nhân này thật sự quá cao. Cô cao gần một mét bảy mà chỉ đứng được tới nách hắn. Người này ít nhất phải cao gần hai mét...
Khung xương cũng to lớn...
Điều quan trọng là, hắn nói... Hắn mang cô đi?
Mang bằng cách nào?
Giác Địch đã dùng hành động nói cho cô biết mang đi bằng cách nào.
Hắn một tay cầm chiếc lá mà cô phải dùng cả hai tay để bưng, một tay lấy tư thế cô không kịp phản ứng luồng dưới đầu gối của cô, sau đó nhấc bổng lên.
"Ối!"
Bỗng nhiên bị nhấc lên, cảm giác chớt vớt khiến Vương Ly hoảng hốt đưa tay nắm lấy bất cứ thứ gì mình có thể nắm.
Kết quả là cô nắm vào hai mảnh sừng trên đầu Giác Địch. Thân trên mềm mại cũng dán vào mặt hắn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương