Làm Gối Ôm Cho Hào Môn Chó Dại

Chương 17: 17: Cố Ý






Tình cảm trong mắt Hàn Thịnh quá mức sâu nặng, khiến cho Trì Thược khiếp sợ, đồng thời trong nháy mắt cậu cũng cảm thấy mình không chịu nổi.

Trì Thược đưa tay muốn đẩy Hàn Thịnh ra.

Nhưng Hàn Thịnh tựa hồ đã sớm đoán được, một phát lại bắt được tay của Trì Thược.

Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu, Hàn Thịnh đem tay của Trì Thược kéo đến trước ngực hắn, ấn ở ngay trên vị trí trái tim của mình.

"Mỗi một câu tôi nói, đều xuất phát từ trong tim, không có một chút nào là giả tạo.

Trì Thược, em hiện tại dù là bạn gái, hay bạn trai cũng đều không có.

Có thể cùng tôi thử một chút hay không, cho dù không lập tức trả lời cũng không sao, tôi sẽ đợi em trả lời."
Hắn chỉ nói sẽ chờ, cũng không nói nếu như sau đó Trì Thược vẫn không thay đổi quyết định, thì hắn sẽ bỏ qua không bức bách Trì Thược.

Mặc kệ biểu hiện của Hàn Thịnh bây giờ có bao nhiêu ôn hòa, thì khắc vào trong xương của hắn vẫn là cường thế, thứ này không thể nghi ngờ vẫn luôn hiển lộ giữa đôi chân mày của hắn.

Trì Thược đột nhiên cảm thấy được, trên người mình có một chiếc lưới cực lớn.

Lưới tuy rằng không kín, nhưng mặc kệ cậu trốn đến chỗ nào, đều nghiễm nhiên là trốn không thoát.

Trì Thược hỏi một câu: "Nếu như tôi vẫn luôn không chấp nhận, thì anh sẽ làm gì?"
Hàn Thịnh lắc đầu: "Tôi sẽ không làm gì, bởi vì tôi biết, em cũng không chắc chắn."
Hàn Thịnh sở dĩ bình tĩnh như vậy, là bởi vì bản thân hắn so với Trì Thược đều phát hiện sớm hơn nhiều.

Trì Thược thỉnh thoảng sẽ nhìn hắn, ánh mắt ấy cũng không giống như là đang nhìn bạn bè.

Hàn Thịnh luôn rõ ràng điều kiện của bản thân thế nào, hắn cũng chưa từng hướng ai chủ động qua.

Nhưng nếu hắn đã yêu thích một người, lại muốn theo đuổi đối phương, thì hắn luôn có rất nhiều rất nhiều phương pháp, để bắt được người kia.

Trì Thược há miệng, cũng không biết nên nói cái gì để phản bác lại người đàn ông quá mức tự tin này.


Nhìn gương mặt tiêu sái anh tuấn trước mắt, trong lòng Trì Thược thầm nghĩ.

Nếu như hắn yêu thích người khác, cũng dùng tư thái ôn nhu như vậy với đối phương, thì không chừng người kia sẽ lập tức gật đầu.

Hàn Thịnh biết rõ không thể đem lưới thu quá gấp, phát triển như hiện tại đã coi như là tương đối tốt, vẫn luôn nằm trong dự đoán của hắn.

Trì Thược thoạt nhìn tính cách cố chấp, nhưng ở một phương diện nào đó, cậu cũng có lúc quá thiện lương.

Liên quan đến việc đổi vai diễn, chỉ giống như tiếng sấm to mưa chút chút, liền cứ như vậy mà kết thúc.

Chuyện này đã kết thúc, nhưng trái tim của Trì Thược lại không có cách nào bình tĩnh lại được.

Toàn bộ trong lòng cậu, đều là sóng lớn mãnh liệt.

Đêm tối đến không hề có một tiếng động, vì Hàn Thịnh không vi ước, nên Trì Thược vẫn phải tiếp tục thực hiện chức trách của cậu.

Có thể là bởi vì bất ngờ biết được, người đàn ông này đối với cậu ôm ấp một loại tình cảm không bình thường.

Trì Thược vừa nghĩ đến, hai người còn phải ngủ chung trên một cái giường, thì trong lòng lại cảm thấy không dễ chịu.

Hàn Thịnh yêu thích cậu, cùng đối tượng mình yêu thích cùng ngủ.

Trì Thược thực sự không biết mấy ngày qua, Hàn Thịnh là dùng tâm thái gì để ngủ.

Còn có, Hàn Thịnh là từ khi nào thì bắt đầu yêu thích cậu.

Trì Thược đột nhiên muốn hỏi Hàn Thịnh một câu, yêu thích cậu ở điểm nào, cậu liền cố gắng thay đổi, sẽ thay đổi đến khi Hàn Thịnh không thích cậu nữa mới thôi.

Sau đó, Trì Thược lại nhớ lại một câu nói ở trên mạng: "Tôi yêu thích bộ dáng không thích tôi của em.", không biết tại sao, Trì Thược liền bị chính mình chọc cho phát cười.

Cười xong một cái, tâm tình mờ mịt cũng bất ngờ rộng mở hơn.


Cứ như vậy đi, đi một bước lại xem một bước.

Đối với loại thái độ đà điểu này của mình, Trì Thược vẫn luôn biết.

Chỉ là ngoại trừ như vậy, nếu để cậu phải cùng Hàn Thịnh cá chết lưới rách, thì Trì Thược đều cảm thấy là việc không cần thiết.

Cậu chính là con cá kia, cho dù cậu xảy ra chuyện gì, thì Hàn Thịnh cũng sẽ không xảy ra chuyện.

Từ phương diện lợi ích của bản thân tới nói, trong tranh chấp, thường thường bên yếu thế hơn sẽ phải chịu thương tổn càng to lớn hơn.

Vì vậy, Trì Thược cảm thấy tình huống hiện tại của mình, còn lâu mới mới đạt đến mức cá chết lưới rách kia.

Nếu như Hàn Thịnh cưỡng bách cậu, Trì Thược lại đột nhiên suy nghĩ đến khả năng này.

Sau đó, cậu lại lắc đầu một cái.

Người kia ưu tú như vậy, muốn dạng người nào mà không có.

Cho dù có cố chấp với cậu, không phải cậu thì không được, thì Trì Thược cũng không cảm thấy được trên người mình, có nhiều ánh sáng như vậy.

Lông mày của Trì Thược lại nhăn lại, nói đến chỗ không phải cậu thì không được.

Trì Thược nghĩ, cậu thật giống như đối với Hàn Thịnh mà nói, xem như cũng là nhân vật đặc biệt.

Tính toán một chút, thôi cứ như vậy đi, nghĩ quá nhiều cũng vô dụng, trái lại dễ khiến cho bản thân lại nghĩ sai.

Trì Thược nỗ lực biểu hiện không khác so với bình thường, sau khi tắm xong liền lên giường đi ngủ.

Mà Hàn Thịnh, cũng không tiếp tục ở trong thư phòng làm việc đến rất muộn, trước khi Trì Thược ngủ đã trở về phòng.

Trong phòng còn sáng đèn, Trì Thược vẫn còn thức, Hàn Thịnh liền đi đến phòng tắm tắm rửa.


Nghe tiếng nước ào ào bên trong, Trì Thược có chút muốn đem lỗ tai che lại.

Hàn Thịnh rất nhanh liền tắm xong, bên hông hắn chỉ quấn một cái khăn tắm, cũng không giống như bình thường sẽ mặc áo tắm.

Trì Thược trừng mắt nhìn đối phương để trần nửa người trên xong, ánh mắt liền không khống chế được mà rơi xuống trên cơ bụng của Hàn Thịnh.

Sáu khối cơ bụng đường nét rõ ràng, hai nhân đường nhân ngư tuyến ở eo lưu sướng mà đi vào bên trong khăn tắm.

Trì Thược nhìn chằm chằm nơi đó trong chốc lát, sau đó đôi mắt giống như là bị cái gì nóng đến, cậu liền vội vàng dời mắt, lúc cùng Hàn Thịnh đối diện, đối phương còn cười trêu tức cậu.

Trì Thược nhất thời giống như đang nhìn lén bị bắt tại trận, bên tai đều nóng lên.

Thu hồi sự chú ý, Trì Thược bắt đầu ảo não, cậu mới vừa rồi trốn cái gì a, trốn trốn tránh tránh như vậy, thực sự giống như cậu thực sự đã làm chuyện gì xấu.

Trì Thược giận bản thân mình, nằm xuống xong liền kéo chăn qua đem bản thân che lại, xoay người, chỉ chừa lại cái gáy cho Hàn Thịnh.

Nửa giường bên kia, liền có một vị thành niên nam tính khác nằm xuống, giường bị lún xuống, thân thể Trì Thược theo bản năng liền căng thẳng.

Trong phòng đèn đều tắt, Hàn Thịnh thay xong áo ngủ liền một cái mò qua eo của Trì Thược, đem người giống như gối ôm cỡ lớn, ôm vào trong lồ ng ngực.

Trước đây, hắn thật đúng là đem Trì Thược làm gối ôm.

Nhưng hiện tại không giống nhau, đây là người hắn thích.

Hàn Thịnh nắm chặt cánh tay, nhắm mắt lại, nghe mùi sữa tắm thơm ngát trên người Trì Thược đều khiến người khác cảm thấy an lòng.

Đêm đó, lại là một đêm ngủ an ổn.

Công việc của Trì Thược, vào ngày kế tiếp, liền bắt đầu đột nhiên tăng lên.

Chương trình thực tế lần trước bị người đoạt, lại một lần nữa liên hệ người đại diện, nói rằng tổ tiết mục lâm thời có điều chỉnh, vai diễn vẫn như cũ là cho Trì Thược.

Hạo ca tự nhiên vẫn cho rằng điều này hẳn là do Hàn Thịnh nhúng tay, một mặt vì Trì Thược có thể lấy lại công tác vốn thuộc về cậu, một mặt cũng có chút tiếc hận.

Vì kết quả Trì Thược, vẫn là đi con đường trước đây mà cậu không thích.

Trì Thược nhìn ra tiếc hận từ trong mắt người đại diện, cậu liền điện thoại hỏi Hàn Thịnh.


Hàn Thịnh lại giải thích chương trình thực tế tăng thêm một cái đại ngôn hàng hiệu, nhãn hàng kia lại là của hắn.

Cho nên, hắn liền đề ra một yêu cầu nho nhỏ, nói rằng không quá yêu thích một minh tinh nào đó tham gia, để cho bọn họ thay người.

Ai trả thù lao thì đó chính là ba ba, ở nơi nào cũng như nhau.

Đương nhiên, tổ tiết mục cũng liền ấn theo ý tứ của Hàn Thịnh mà làm, vì vậy đem người một lần nữa đổi lại thành Trì Thược.

Trì Thược nghe xong, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không biết nên nói cái gì.

Trì Thược muốn rời khỏi nhà đi ra ngoài khoảng chừng một tuần, đã sớm cùng Hàn Thịnh nói qua.

Hàn Thịnh cũng không có ngăn cản, theo điều khoản bên trong hợp đồng, thì hắn không thể tùy ý can thiệp công việc bình thường của Trì Thược.

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Trì Thược đều cảm thấy được, nếu như Hàn Thịnh thực sự bao dưỡng ai đó, thì người kia chắc chắn có thể rất nhanh lấy được điều bản thân muốn.

Như vậy, còn mình thì sao?
Trì Thược để tay lên ngực tự hỏi.

Những trợ giúp kia của Hàn Thịnh, Trì Thược chính là người được hưởng lợi trực tiếp.

Cậu cùng đối phương ngủ, làm cho đối phương thoát khỏi chứng mất ngủ kinh niên, trừ việc này ra, cậu cũng chưa từng làm những chuyện khác.

Thậm chí thái độ của cậu đối với Hàn Thịnh, đều không thể gọi là tốt.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì e rằng chỉ trong một khoảng thời gian dài Hàn Thịnh đều sẽ cảm thấy cậu nơi nào cũng đều là khuyết điểm, sau đó sẽ không thích cậu nữa đi.

Trì Thược đến nơi khác tham gia hoạt động thương mại, chính là hỗ trợ tiếp đón.

Sau khi hoạt động kết thúc, thì chủ sự cũng đã đặt trước nhà hàng.

Chờ đến được nhà hàng, Trì Thược ở trên bàn cơm liền nhìn thấy được một khuôn mặt quen thuộc, người kia cũng đang nhìn lại cậu.

Nhân viên quản lí phía chủ sự, thấy Hàn Thịnh nhìn Trì Thược biểu tình có chút chăm chú, liền lập tức bắt chuyện với Trì Thược, lại để cho Trì Thược ngồi sát bên cạnh Hàn Thịnh.

Trì Thược nhìn khuôn mặt của Hàn Thịnh còn đang giả vờ bọn họ không quen biết, thì lông mày liền nhăn lại một chút..



Chương trước Chương tiếp