Lần Trọng Sinh Thứ Ba

Chương 10



Cái đuôi nhỏ thứ 10

[Dỗ kiểu gì đây?]

Editor: Kally

Beta: Phong

--------

Khi ánh sáng từ đèn pin lướt qua, trước mặt mọi người là một cái cửa kính chống đạn với hàng rào sắt kiên cố bên ngoài.

Giang Xán Xán không nhịn được mà nghĩ lung tung: “Nói thật thì việc làm thêm cửa kính chống đạn và hàng rào bên ngoài phòng thí nghiệm làm Xán gia tôi đây cảm thấy hơi run! Chẳng lẽ bên trong có....thứ gì đó?”

Sau khi nói xong, gã vốn cho rằng Giang Mộc sẽ lại bảo gã im mồm, đừng có nói bậy, nhưng chờ mãi vẫn không nghe thấy gì. Khi Giang Xán Xán nghiêng đầu qua nhìn thì thấy Giang Mộc đang rất nghiêm túc chọc chọc vào máy liên lạc, cũng chả biết anh đang làm gì.

Mà lúc này, Lăng Thần và Giang Mộc đang chat riêng với nhau.

Giang Mộc: [Những lời khi nãy anh nói với Diệp Tiêu không giống anh bình thường.]

Lăng Thần cười cười, trả lời một dấu, [?]

Giang Mộc: [Lúc Xán Xán nói chuyện với Diệp Tiêu, em thấy anh cứ nhìn máy liên lạc mãi.]

Lăng Thần dừng tay, lát sau mới trả lời: [Nào ra ngoài thì nói tiếp.]

Nhưng Giang Mộc không muốn đợi ra ngoài rồi mới nói, anh trả lời ngay: [Anh điều tra ra lai lịch của Diệp Tiêu rồi phải không.] Là câu khẳng định, không phải câu hỏi

Lăng Thần nhìn thấy mấy câu này, ánh mắt tối tăm, không trả lời ngay mà ngẩng đầu nói với Giang Xán Xán, giọng điệu vẫn như bình thường, “Xán Xán, giao cho mày nhiệm vụ phá cửa.”

“Được thôi!” Giang Xán Xán đứng trước cửa, khịt mũi: “Đậu mẹ, sao Xán gia tôi cứ ngửi thấy mùi gì lạ lạ?” Gã khoanh tay trước ngực nhìn sang Diệp Tiêu: “Anh bạn nhỏ, cậu bọc hậu cho tôi nhé! Nếu tí nữa có con bọ ngựa hay con côn trùng nào chui ra, nhờ cậu chém chết nó nhé!”

Diệp Tiêu đặt tay phải lên cán dao, gật đầu đồng ý ngay, trông rất đáng tin cậy, “Tôi nhất định sẽ đứng sau bảo vệ anh.”

Lúc này, Diệp Tiêu thấy ánh mắt Giang Xán Xán sáng rực lên!

Lăng Thần nghe hai người nói chuyện, ngón tay khẽ động, trả lời tin nhắn Giang Mộc.

Lăng Thần: [Ừ.]

Giang Mộc nhờ vào ánh đèn pin, nhìn sườn mặt lạnh lẽo của Lăng Thần, rồi lại chuyển sự chú ý sang Diệp Tiêu đang đứng sau lưng Giang Xán Xán đề phòng trường hợp khẩn cấp, sau đó trả lời:

Giang Mộc: [Có gì đặc biệt à? Lai lịch của Diệp Tiêu có vấn đề gì sao?]. Sau khi ấn gửi, Giang Mộc lại bổ sung thêm: [Anh biết cậu ta quan tâm anh thế nào mà.]

Lăng Thần: [Nếu tất cả đều là giả thì sao?]

Giang Mộc: [Đừng nói với em anh không phân biệt được thật giả nha.]

Lăng Thần nhìn chằm chằm những dòng này, bỗng nhiên cong môi mỉm cười —— Đúng vậy, làm sao hắn lại không phân biệt được đâu là thật lòng đâu là giả dối chứ. Sự tin tưởng và ngưỡng mộ trong ánh mắt của Diệp Tiêu, sự ỷ lại và kiên định khi nói muốn bảo vệ hắn......

Nếu tất cả những điều đó đều là giả, đều là diễn, thì hắn cam tâm chịu thua.

Nhưng Giang Mộc nói không sai, lúc nhận được hồ sơ của Diệp Tiêu từ trung tâm chỉ huy, Lăng Thần đọc lướt qua hết các tài liệu sau đó hắn cảm thấy như tâm lý từ trước đến nay luôn bình tĩnh bỗng chốc sụp đổ, trái tim như bị ai đó bóp nát. Hắn nghĩ rồi trả lời Giang Mộc.

Lăng Thần: [Thật lòng này, em nghĩ thử xem nếu anh nghe lời Xán Xán bán sắc thì có thể khiến Diệp Tiêu phản bội tổ chức ban đầu của mình rồi gia nhập Cục Hai không?]

Đây là mục đích chính. Lúc trước khi để Diệp Tiêu ở lại, Lăng Thần đã tự tay đeo máy liên lạc cho cậu, còn nói rằng Diệp Tiêu chỉ là thành viên tạm thời, nhưng trong lòng đã muốn lôi kéo người ta vào Cục Hai, đưa bạn nhỏ vào trong lãnh địa của mình mà bảo vệ.

Đột nhiên biết người đã bị người ta nẫng tay trên, ai mà không cay.

Giang Mộc cảm thấy kế hoạch này có tính khả thi cao, vì thế thâm thuý trả lời: [Cố lên.]

Lăng Thần tắt máy liên lạc, không trả lời lại. Diệp Tiêu như có linh cảm mà quay đầu nhìn Lăng Thần một cái, hắn khôi phục lại nụ cười thản nhiên thường ngày: “Cẩn thận.”

Diệp Tiêu gật đầu, sau đó mới quay đầu nhìn về phía cửa lớn.

Giang Xán Xán mất hai phút để phá khóa điều khiển điện tử, hàng rào sắt rỉ sét kêu cót két mở ra. Gã phủi bụi trên áo khoác tác chiến đấu, ngồi xổm trước cửa kính chống đạn, tiếp tục phá khóa, vừa mở vừa lải nhải: “Đợi chừng nào Xán gia không muốn làm ở Cục Hai nữa, sẽ ra ngoài làm tên trộm số 1, dù sao kỹ năng phá khóa đỉnh thế này để không thể lãng phí lắm!”

Diệp Tiêu vẫn trong tư thế chuẩn bị, nghiêm túc nói với gã: “Mặc dù tôi không biết phá khóa, nhưng tôi có thể giúp anh cảnh giác, anh có thể dẫn tôi đi cùng không?”

Giang Xán Xán rất vui khi có người muốn thành lập một đội với mình: “Được, được chứ! Chúng ta có thể lập một nhóm cướp gây chấn động thiên hạ!”

Tuy nhiên, gã còn chưa kịp tưởng tượng ra tương lai tươi đẹp đó thì đã bị Lăng Thần tàn nhẫn cắt ngang: “Đừng có dạy hư con nít.”

Nghe vậy, Diệp Tiêu nhỏ giọng nói với Lăng Thần: “Em không phải con nít, em đã 18 tuổi lẻ 3 tháng rồi.”

Lăng Thần xé vỏ một viên kẹo sữa nhét vào miệng cậu, khắp khoang miệng của Diệp Tiêu đều tràn ngập mùi hương thơm ngọt vì vậy cậu vui vẻ cong mắt, vẻ mặt rất thỏa mãn, ngoan ngoãn không nói nữa.

Lăng Thần bẻ ngón tay —— Xem ra hắn không cần phải bán sắc đâu, chỉ cần kẹo sữa là đã có thể giữ người ở lại Cục Hai.

Nghĩ vậy, hắn cảm thấy hơi tiếc nuối.



Lúc này, một tiếng “bộp” vang lên, Giang Xán Xán thở phào, đứng lên: “Mở được rồi, mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng, bên trong không biết sẽ có con yêu con quỷ nào đâu, tôi mở cửa à nha.”

Sau ba giây, cửa kính từ từ mở ra hai bên, một luồng khí lạnh ùa về phía bọn họ, kèm theo đó là mùi hôi thối.

Giang Xán Xán gần như không thể thở được, gã nhanh chóng lùi lại hai bước, quay đầu lại để hít thở thì thấy miệng và mũi của của Diệp Tiêu đều đã được Thần ca nhà mình dùng tay che lại từ phía sau, gã chợt cảm thấy bi thương ngược dòng thành sông —— Khoe khoe khoe! Con mẹ nó cả ngày chỉ biết khoe ân ái thôi!

Lăng Thần giống như không ngửi thấy mùi hôi thối, hắn hất cằm: “Vào thôi.”

Từ cửa vào sẽ thấy một hành lang dài. Lăng Thần chiếu đèn pin lên tường, phát hiện trên tường đầy vết máu đã sẫm màu và vết xước, giống như bị dã thú cào nát vậy. Những sợi dây cáp to bằng ngón tay treo lủng lẳng trên tường, khắp nơi đều phủ một lớp bụi.

Giang Xán Xán xoa cái mũi đang ngứa của mình, nhìn về phía cuối hành lang: “Thần ca, không có động tĩnh gì cả, nhưng sao em lại càng sợ hơn vậy?”

Giang Mộc ngồi xổm xuống kiểm tra kỹ vết máu: “Máu người, hơn mười năm rồi.”

Bọn họ nhìn nhau rồi lấy vũ khí ra.

Tầng hầm giống như đã bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài từ lâu, không khí bên trong không thông thoáng, rất ngột ngạt. Giang Xán Xán đi trước mở đường, Lăng Thần đi cuối bọc hậu, mọi người đều im lặng không lên tiếng.

Lúc này Diệp Tiêu nhạy cảm nhận ra dường như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm bọn họ, cậu dừng lại theo bản năng, nhìn sang bên cạnh. Lăng Thần nhìn theo tầm mắt của cậu, nhìn sang — Là một căn phòng thí nghiệm, cửa làm bằng kính mờ, không thấy rõ bên trong.

Cầm đèn pin đưa qua, Lăng Thần thấy: “Phòng thí nghiệm nghiên cứu nuôi cấy phôi thai”, sau đó là số thứ tự. Hắn hỏi Diệp Tiêu: “Sao thế?”

Diệp Tiêu nghiền ngẫm nhìn về phía cửa kính mờ: “Có người — Không, có thứ gì đó đang nhìn chúng ta.”

Lăng Thần gật đầu ra hiệu với Giang Xán Xán, gã có dáng người cao lớn nhưng khi di chuyển lại nhẹ nhàng như mèo. Gã đứng cạnh cửa, một tay cầm súng, tay kia mở cửa. Sau khi cửa mở, họ không bước vào mà đứng ngoài nhìn vào, dưới ánh sáng của đèn pin, họ có thể nhìn thấy một dãy lọ thí nghiệm xếp thành hàng, không nhìn rõ được bên trong đang nuôi cấy cái gì.

Sắc mặt Giang Xán Xán không vui: “Đây chính là lý do tại sao Xán gia tôi ghét nhất mấy cái Viện nghiên cứu sinh học này! Mẹ nó không có chút tính người nào!”

Sau khi xác nhận bên trong không có gì, bọn họ đi tiếp. Diệp Tiêu siết chặt cán trường dao, trực giác báo cho cậu biết ánh mắt kia chắc chắn không phải ảo giác, thậm chí nó vẫn đang dõi theo cậu.

Lăng Thần thấy cậu mãi không buông thanh đao tay, thấp giọng hỏi: “Vẫn còn sao?”

Diệp Tiêu gật đầu: “Còn ạ.”

Lúc này, trước mặt bọn họ lại xuất hiện một hàng rào sắt khác, treo biển cấm vào, mặc dù đã nhạt màu nhưng vẫn đủ để mọi người đọc hiểu.

Giang Xán Xán dừng lại: “Không có khoá, đành phải giải quyết bằng bạo lực vậy.” Nói xong, gã giơ chân lên đạp, và hàng rào sắt nặng cỡ vài trăm kilogram rơi xuống, bụi bay mịt mù.

Cùng lúc đó, trong bóng đêm vang lên âm thanh rút một thanh đao, nhờ sáng nào cũng ngồi nhìn Diệp Tiêu luyện tập rút đao nên Giang Xán Xán đã ngay lập tức nhận ra âm thanh quen thuộc. Gã quay người bảo vệ Giang Mộc đứng phía sau, sau đó, gã nghe thấy đao va chạm với một vật gì đó, có một tiếng 'cạch'. Ngay sau đó, Lăng Thần chiếu đèn pin sang, trước mặt Diệp Tiêu không có gì, chỉ có máu từ mũi đao chảy xuống.

Giang Xán Xán lắp bắp: “Vừa nãy...... chém trúng gì vậy?”

Diệp Tiêu nói với giọng bình tĩnh, chăm chú nhìn hàng lang tối đen: “Tôi đã ném trúng thứ đã nhìn chằm chằm chúng ta từ khi vào đây.” Cậu miêu tả: “Lùn hơn tôi một chút, có lẽ nhát kia đã chém vào vai nó, người hầu như không có cơ bắp, toàn xương, rất cứng. Thân thể linh hoạt, có mùi rất hôi, nó xài vũ khí cùng chất liệu với xương của nó, đều rất cứng.”

Giang Mộc nói: “Ban nãy thiết bị cảm ứng nhiệt không có báo hiệu.”

Tuy nhiên, từ khi vào Khu D, bọn họ đã quen với việc không thể sử dụng các thiết bị công nghệ cao, nói thêm vài câu rồi đi tiếp.

Giang Xán Xán đang định nói gì đó để làm dịu bầu không khí căng thẳng thì khóe mắt gã vô tình lướt qua bức tường kính, trong phút chốc, gã cảm giác cơn buồn nôn đã lên đến cuống họng, nhắm mắt lại, cầm súng lên và bắn một phát. Bởi vì đã lắp bộ giảm thanh nên tất cả những gì có thể nhìn thấy là một chùm lửa nổ lách tách trong bóng tối.

Giang Mộc bình luận: “Toàn là sâu.”

Giang Xán Xán hí mắt nhìn, rồi lại nhanh chóng nhắm lại, gào thét: “Đ** con mẹ nó cái Viện nghiên cứu này! Má nó, đời ai lại xây một cái phòng nghiên cứu toàn sâu? Còn dùng cửa kính! Nếu mà Xán gia bị dọa đứng tim thì ai sẽ đền anh trai cho em trai cưng của ông đây!”

Trong bóng tối thị lực của Lăng Thần vẫn rất tốt, hắn nhíu mày nhắc nhở: “Xán Xán, bắn thêm mấy phát đi, hình như mấy con sâu bên trong vẫn còn sống.”

“Mẹ kiếp, mẹ kiếp!” Giang Xán Xán nhắm mắt lại xả súng, đợi Lăng Thần nói dừng gã mời dừng lại, xoay lưng kiên quyết không nhìn đến cái phòng thí nghiệm đó nữa.

Diệp Tiêu tiến lên vài bước kiểm tra rồi quay lại: “Loài sâu được tạo ra thông qua phản ứng tổng hợp gen, có thể là lai giữa con người và loài Lepidoptera.”

Bộ Cánh vẩy (danh pháp khoa học: Lepidoptera, từ tiếng Hy Lạp cổ đại: lepís “vảy/vẩy” + pterón “cánh”) là một bộ côn trùng gồm bướm (bướm ngày, bươm bướm) và ngài (bướm đêm). Cấu trúc cơ thể cơ bản ở các loài Lepidoptera biến thiên đa dạng nhằm giành lấy lợi thế tùy lối sống và môi trường sống. Bộ Cánh vẩy cực kỳ đa dạng về số loài (có lẽ hơn cả số ta từng nghĩ), và là một trong bốn bộ giàu số loài nhất (cùng bộ Cánh màng, bộ Hai cánh và bộ Cánh cứng).

“Lepidoptera? Bướm đêm?” Giang Xán Xán bám lên vai Giang Mộc, chịu không nổi mà nôn khan vài tiếng.

Bướm đêm hay ngài là một loài côn trùng có mối quan hệ chặt chẽ đến loài bướm, cả hai đều thuộc Bộ Cánh vẩy. Bướm đêm chiếm phần lớn số chủng loại loài trong bộ này, người ta cho rằng có khoảng 150.000 đến 250.000 loài bướm đêm khác nhau (khoảng gấp mười lần so với số lượng các loài bướm ngày), với hàng ngàn loài chưa được mô tả.

Sau khi nói xong, Diệp Tiêu đứng yên không nhúc nhích, không gian xung quanh vẫn tối tăm và yên tĩnh như vậy, nhưng cậu có cảm giác như có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm mình, mọi bộ phận trên cơ thể đều vô thức căng cứng. Cậu nhẹ nhàng thở ra, nhìn lên góc trần nhà, đột nhiên nói: “Trên trần nhà, hướng ba giờ!”

Lăng Thần ngay lập tức bắn vào vị trí Diệp Tiêu nói, cùng lúc đó Giang Mộc cũng soi đèn pin qua, phát hiện ở đó có một lỗ thông gió, vô số con bướm biến dị tập trung ở trong đấy, lặng lẽ đậu trên trần nhà. Ngay khi bị bắn chúng hung ác bay thẳng đến tấn công bọn họ.

Lăng Thần nổ súng bắn kẻ địch trên trần nhà, trong khi Diệp Tiêu cầm thanh đao nhắm thẳng vào những bướm đang tấn công họ, hai người phối hợp nhịp nhàng, kết hợp cả đánh tầm xa lẫn tầm gần. Chẳng bao lâu, những con bướm dài hơn nửa mét rơi xuống đầy đất.

Giang Xán Xán vừa nôn khan vừa nhắm vào lỗ thông gió mà bắn, sắc mặt tái nhợt, như thể có thể xỉu bất cứ lúc nào.

Sau khi lũ bướm biến dị bị tiêu diệt, đầu lông mày Lăng Thần nhăn lại, hắn đếm số đạn trong đầu rồi đưa súng cho Diệp Tiêu: “Có bắn được không?”

Diệp Tiêu không chút do dự: “Được!”

Lăng Thần vuốt tóc lên: “Muốn bắn chỗ nào thì bắn, đừng bắn trúng tôi là được.” Sau đó lại phân phó cho Giang Xán Xán, “Ném cho anh quả bom, nhớ canh trúng lỗ thông gió.”

Nói xong, Lăng Thần cắn trong miệng một quả bom cháy loại 27 lao về phía bức tường, leo lên trần nhà, sau đó cắn mở khoá rồi ném quả bom cháy trực tiếp vào lỗ thông gió.

Bên tai truyền đến âm thanh bùng nổ, Lăng Thần nhìn thấy một con bướm đêm khổng lồ đang lao về phía mình, cánh của nó phản chiếu trên tường. Sau đó, một thanh đao từ đâu bay tới ghim con bướm biến dị vào tường, mũi dao xuyên qua bức tường, tay cầm lắc lư, phát ra tiếng 'cạch cạch'.



Lăng Thần cười rộ lên, nhẹ nhàng đáp đất, còn thuận tay rút cây đao của Diệp Tiêu ra khỏi tường.

Ngay sau đó, tiếng nổ tanh tách của ngọn lửa phát ra từ lỗ thông gió, cùng với âm thanh của nhiều cú va chạm 'bang bang' vang lên.

Lăng Thần giơ súng lên định xử lý mấy con bướm biến dị chui ra, sau khi chờ một hồi, xác định không còn con nào, hắn mới tháo nòng súng ra, trầm giọng hỏi: “Có ai bị thương không?”

Giang Xán Xán giơ tay: “Không ai bị thương, chỉ là quần áo bị mấy con bướm cắn rách. Bướm gì mà răng nhọn như kim, doạ Xán gia sợ chết khiếp!”

Lăng Thần gật đầu, nghĩ gì đó rồi cởi áo khoác tác chiến của mình ra, khoác lên trên người Diệp Tiêu: “Mặc vào.”

Diệp Tiêu ngẩng đầu hỏi hắn: “Anh thì sao?”

“Quần áo dài tay bên trong cũng cùng chất liệu như vậy.” Lăng Thần nhanh chóng giải thích: “Quần áo em mặc mỏng quá, không bảo vệ được cơ thể. Đừng nói nữa, cứ mặc đi.”

Diệp Tiêu không nói gì nữa, cho tay vào tay áo, khóa cũng kéo lại cẩn thận.

Giang Mộc liếc nhìn hai người rồi quay đi.

Bốn người tiếp tục đi vào trong. Bất ngờ thay, họ không bị tấn công lần nào nữa cho đến khi đi đến cuối hành lang.

Mở cửa phòng cứu hỏa đi vào hành lang tăm tối, Diệp Tiêu đi được hai bước rồi lại dừng lại, không nói gì đã quay người rút đao ra dỡ, chỉ nghe thấy 'keng' một cái, lưỡi đao chém vào một vật cứng nào đó, phản lực khiến cả người Diệp Tiêu tê rần, cả cánh tay của cậu mất cảm giác mấy giây.

Nhưng bàn tay cầm đao của cậu lại không hề buông lỏng một chút nào, đứng chắn trước mặt Lăng Thần.

Lăng Thần phản ứng rất nhanh, ngay khi Diệp Tiêu rút đao đã giơ súng lên, nhưng điều hắn không ngờ là tốc độ phản ứng của kẻ địch thật khó tin, còn tránh được viên đạn!

Giọng nói của Giang Xán Xán vang lên từ góc cầu thang, “Có tên. Chúng tôi cũng bị tấn công, không ai bị thương!”

Sau vài chiêu nữa, Diệp Tiêu giơ đèn pin qua để nhìn rõ “người” đang đối mặt với mình – khuôn mặt của người nọ có hình tam giác ngược, các đường nét trên khuôn mặt không đồng đều và hai cánh tay như một cặp lưỡi liềm lớn với một hàng lưỡi dao cứng gắn vào chúng một đống răng cưa.

Là người bọ ngựa.

Diệp Tiêu nhận ra lúc nãy thứ va chạm với thanh đao của cậu chính là cặp lưỡi liềm này.

Giọng nói của Lăng Thần vang lên cách cậu không xa: “Không phải hai, mà là ba người bọ ngựa.” Sau đó là tiếng hét lên của Giang Xán Xán: “Đúng thật là không nên nói trước, mẹ nó, thật sự là bước không qua rồi!”

Diệp Tiêu đang đấu với con bọ ngựa trước mặt, con dao dài được cầm trong tay như thể nó là một bộ phận cơ thể của hắn ta. Hình ảnh của những trận chiến trước đó tái diễn trong đầu, cậu cố gắng tìm ra điểm yếu của đối phương, mà con bọ ngựa dựa tường nghỉ ngơi một lát rồi nhanh chóng tấn công tiếp. Diệp Tiêu lật cổ tay, cầm đao trong tay lao về phía trước!

Trong lúc chiến đấu cậu rất tập trung, trong mắt chỉ còn lại hình bóng di chuyển nhanh như bóng của đối thủ. Tốc độ của đối phương quá nhanh, tốc độ tay của cậu không theo kịp, Diệp Tiêu cố ý để lộ một chút sơ hở, khi đối phương nhân cơ hội tấn công, cậu dùng trường đao chém xuống, cả cánh trước và cánh sau đều bị cắt đứt rơi xuống mặt đất. Người bọ ngựa có vẻ rất đau, tấn công lung tung, Diệp Tiêu nhân cơ hội tấn công quyết liệt, ép người ta vào một góc, sau đó cầm dao đâm thật mạnh vào phía dưới cánh của con bọ ngựa, xuyên qua ngực.

Rút đao ra, Diệp Tiêu tuỳ tiện dùng mu bàn tay lau lớp mồ hôi mỏng trên trán, đang chuẩn bị đi qua hỗ trợ thì nghe thấy tiếng Giang Xán Xán nói lớn: “Thần ca anh bị thương sao? Má nó, chảy nhiều máu vậy!”

Lăng Thần bị lưỡi hái của bọ ngựa cào rách, để lại một vết rách trên quần áo, vết thương to bằng hai ngón tay vẫn đang chảy máu.

Lăng Thần đã sớm quen với những vết thương lớn nhỏ khác nhau, cũng không để ý vết thương này lắm, hắn một tay cầm con dao ngắn, một tay cầm súng, lực công kích vẫn cực kỳ cao.

Giang Mộc là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của Diệp Tiêu. Chỉ thấy cậu đứng đó, nhìn chằm chằm vết thương vẫn đang rỉ máu trên ngực Lăng Thần, sắc mặt tái nhợt không còn một chút máu, đôi mắt trong veo sâu thẳm khiến người ta vô thức khiếp sợ.

“Diệp ——”

Giang Mộc mới vừa cất tiếng gọi đã thấy Diệp Tiêu lấy tốc độ cực nhanh chạy vọt tới giữa người bọ ngựa và Lăng Thần, nhanh đến mức chỉ để lại dư ảnh trên võng mạc của anh.

Sau đó, Giang Mộc cuối cùng cũng đã biết “Chém người như cắt trái cây” là như thế nào.

Từng đường đao của Diệp Tiêu đều đánh trúng điểm yếu của đối thủ, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị, rất hung hãn, chưa tới mười đao đã chặt đứt hai lưỡi hái của người bọ ngựa. Khi đối phương xoay người định bỏ chạy, cậu bước một bước rồi nhảy lên, sắc mặt lạnh lùng đâm thẳng vào bộ phận quan trọng.

Sau khi tiếp đất, cậu như cá mắc cạn mà thở hổn hển, bàn tay nắm lấy quần áo, ánh mắt vô định, bàn tay cầm đao không ngừng run rẩy.

Lăng Thần đã sớm nhận ra có vấn đề, hắn tiến lên ôm người vào trong lòng, “Suỵt —— Suỵt —— ngoan, đừng giận, ngoan nào, tôi không sao cả, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, em xem, đâu có chảy máu nữa, không sao, Diệp Tiêu của chúng ta đừng giận......”

Cảm thấy người đang ở trong lòng mình không còn run rẩy nữa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, đang định lùi lại thì phát hiện áo ngay chỗ vai bị Diệp Tiêu cắn chặt, sau đó bên tai truyền đến một tiếng nức nở rất nhỏ!!

!!

Hai tay Lăng Thần cứng đờ, lơ lửng trên không trung không biết phải làm sao. Hắn từ nhỏ đã không phải là một đứa trẻ hay khóc nhè, sau khi vào Cục Hai, xung quanh hắn toàn là những người thà chảy máu còn hơn là chảy nước mắt, ngay cả cô gái duy nhất là Giảm Lan, còn dũng mãnh hơn bất kỳ thằng nào khác, ngay cả từ 'khóc' viết như nào còn không biết.

Cho nên Lăng Thần thật sự là khờ luôn rồi —— mẹ nó khóc thành như vậy rồi thì ông đây dỗ kiểu gì?

Hắn cẩn thận đặt tay lên lưng Diệp Tiêu, do dự vỗ vỗ một cách nhẹ nhàng, cau mày nói “Hay là tụi mình thương lượng một chút nhé...... Em nín đi được không? Chỉ cần em nín thì em muốn cái gì lão tử cũng cho em hết.”

Diệp Tiêu khóc đến mức nấc lên, cậu nghe thấy Giang Xán Xán nói Lăng Thần bị thương, lại nhìn thấy Lăng Thần chảy đầy máu, các hình ảnh trong ký ức chồng chéo lên nhau khiến cậu không phân biệt được nổi —— liệu hiện tại có phải chỉ là một giấc mơ, hay là một ảo tưởng của cậu?

Nghe thấy giọng nói của Lăng Thần, Diệp Tiêu chậm rãi nhả răng ra, hai mắt khóc đến đỏ hoe, cậu ngẩng khuôn mặt bị dọa sợ đến trắng bệch lên, thút tha thút thít nói: “Anh...... Anh không được chết......”

Lăng Thần run lên, vội vã đồng ý: “Được được được, ngoan nào, tôi sống rất dai. Thần ca sao mà dễ dàng chết được, hơn nữa chẳng phải là có em bảo vệ tôi sao?”

Diệp Tiêu gật đầu một cái thật mạnh: “Ừm, em bảo vệ anh.”

Trong lòng hắn dấy lên nghi hoặc, tại sao Diệp Tiêu lại sợ mình chết như vậy?

Nhất thời không kịp suy nghĩ sâu xa, Lăng Thần thò tay vào trong túi, lấy ra một viên kẹo sữa, bóc ra nhét vào miệng Diệp Tiêu. Nhìn cậu cuối cùng cũng đã lau hết nước mắt, ngoan ngoãn ăn kẹo, Lăng Thần cảm thấy có chút mê mang. Chợt hắn nghĩ ra một ý — bất kể trước đây Diệp Tiêu làm việc dưới trướng ai, hay tại sao cậu lại tiếp cận bọn họ, nhưng mà đã ăn kẹo của hắn thì chính là người của Cục Hai!
Chương trước Chương tiếp