Lần Trọng Sinh Thứ Ba

Chương 13



[Duyệt, em tiếp tục nhìn đi.]

Edit: Kally

Beta: Phong

- ------

Trên trời mây giăng kín lối, không một tia nắng nào có thể chiếu qua được các tầng mây ấy. Lăng Thần rộng chân ngồi trên một tảng đá phủ đầy rong rêu, hắn mặc một cái quần jean dài, dưới chân có thêm đôi bốt quân đội cao cổ.

Trong miệng ngậm một cọng cỏ, kiên nhẫn đợi Giang Mộc đọc hết tài liệu hắn vừa đưa – thông tin về Diệp Tiêu.

Giang Mộc tỉ mỉ đọc hết năm phút, sau đó mặt không đổi sắc mà cũng chẳng lên tiếng.

Lăng Thần câu lên một nụ cười lười biếng: “Biết vì sao lúc nãy anh không vui rồi đúng không?” Hắn cúi xuống nhặt vài cọng cỏ trên mặt đất, ngắt đầu bỏ đuôi, tỉa bớt phần thừa. Hắn vừa làm vừa đứng dậy, kể lại với giọng điệu bình tĩnh:

“Em ấy sống ở cô nhi viện đến năm sáu tuổi, cha mẹ không rõ. Lúc sáu tuổi, em ấy vượt qua cuộc sàng lọc gen, được tổ chức Ngân Nhận đưa đến cơ sở huấn luyện. Những gì em ấy trải qua trong khoảng thời gian này cũng không rõ. Tình cờ làm sao thì đến năm em ấy 15 tuổi anh lại đi san bằng Ngân Nhận. Sau khi Ngân Nhận không còn, em ấy bị đưa vào Thánh Tài, những gì trải qua trong khoảng thời gian đó cũng không rõ. Tháng sáu năm nay, em ấy đột nhiên xuất hiện ở quận 4, rồi một mình tiến vào Khu D. Vài ngày sau – khi chúng ta đối mặt với Đàn Sói Xương, thì ra mặt giúp đỡ chúng ta.”

“Giống như được Thánh Tài đặc biệt phái đến để nhắm vào chúng ta, có động cơ, có chuẩn bị, đúng chứ?” Động tác trên tay Lăng Thần dừng lại, hắn im lặng vài giây, không rõ có tâm tình gì: “Nhưng anh vẫn muốn tin tưởng em ấy.”

Trong từ điển của Lăng Thần rất ít khi có hai chữ “tin tưởng” này.

Sở dĩ hắn được đảm nhận chức Tổng chỉ huy Cục Hai ở tuổi 19 là vì khi hắn đi làm nhiệm vụ với chỉ huy cũ Lương Lệnh, trong nhóm có vài tên phản bội, bọn họ bị bán sạch.

Lúc ấy Cục Hai phái đi 27 người, nhưng khi trở về chỉ còn lại 11 người. Trong khoảng thời gian đó, mỗi khi màn đêm buông xuống, hắn nhắm mắt lại thì Lương Lệnh sẽ xuất hiện trước mặt hắn với bộ dạng đầy máu, ông ta nắm chặt tay hắn, dùng chút sức lực cuối cùng ra lệnh —— Dẫn mọi người, những người đồng đội, anh em của cậu chạy đi, đừng quay đầu lại! Đừng quay đầu lại!

Hắn đã làm được, hắn không hề quay đầu nhìn lại.

Bài học xương máu đó khiến hắn nhận ra rằng niềm tin mà ta trao đi thường sẽ nhận lại được một nhát dao ngọt lịm, máu chảy đầm đìa.

“Thời gian em ấy ở Ngân Nhận và Thánh Tài đều trống cho nên không thể kết luận quá sớm.” Giang Mộc nhìn chiếc lồng đèn cỏ nhỏ đang dần thành hình trong tay Lăng Thần mà chả nói gì, chỉ lặp lại lời nói đã nói với hắn trong Viện nghiên cứu: “Cậu ấy quan tâm anh đến mức nào, em nghĩ anh biết rõ.”

Vài giây sau Lăng Thần mới trả lời: “Ừ.”

Cho nên tạm thời hắn chọn tin vào bản thân, cũng lựa chọn tin vào cậu.

Bên này Giang Xán Xán và Diệp Tiêu vẫn chưa trò chuyện xong.

“...Anh và Tiểu Mộc đều tốt nghiệp Học viện Quân sự số 1, sinh viên ưu tú tốt nghiệp với bằng xuất sắc đấy! Anh ở Khoa Tác chiến cá nhân còn em ấy ở Khoa Công nghệ thông tin. Hên sao Cục Hai cần tuyển người ngay đúng lúc tụi anh sắp tốt nghiệp, anh và Tiểu Mộc đã được chọn. Anh Thần đúng là có mắt nhìn người tinh tường!

Gã thở dài: “Điều duy nhất mà anh không ngờ tới là anh – một thanh niên năm tốt diện mạo anh tuấn tiền đồ như gấm, sau khi vào Cục Hai đã bị cuộc sống mưu sinh đã ép trở thành diễn viên kịch câm!”

Diệp Tiêu buồn cười, một tay chống cằm còn gật đầu hai cái, mái tóc đã khô một nửa theo chuyển động liền đung đưa.

Lăng Thần đi tới thuận tay xoa đầu Diệp Tiêu, cả hai người nhìn qua, hắn đưa chiếc đèn lồng mới làm trong tay cho cậu: “Cho em đó.”

Diệp Tiêu đang ngồi yên tĩnh một góc nghe Giang Xán Xán kể chuyện, thì đưa tay ra nhận lấy chiếc đèn lồng nhỏ, hai mắt sáng bừng, nâng niu trong tay như báu vật, cậu vui đến nỗi lúc nói chuyện còn lắp bắp: “Cái này......Cái này cho em sao......”

“Ừ, ngoan, cái này là cho em đó.” Lăng Thần đút hai tay vào túi quần, tư thế đứng rất thoải mái, không hề có tí công kích nào, thản nhiên hỏi: “Hai người đang nói gì thế?”

Giang Xán Xán dám kể thì dám khai thật: “Đang nói về cô gái xinh đẹp mà anh gặp được ba năm trước! Đây là câu chuyện duy nhất có bong bóng màu hồng của tình yêu trong cuộc đời độc thân 27 năm của anh!”

Lăng Thần theo bản năng nhìn Diệp Tiêu, phát hiện cậu đang chơi với chiếc đèn lồng nhỏ, mi mắt cụp xuống không nhìn được sắc mắt. Không hiểu sao hắn lại thấy có chút chột dạ, đồng thời cũng hơi bực bội, Lăng Thần cau mày, giọng điệu không tốt lắm: “Cô gái nào? Quên rồi.”

Đôi tay đang cầm chiếc lồng đèn nhỏ của Diệp Tiêu khựng lại, đột nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng.



Quên rồi ư?

Dùng bữa xong, bốn người tranh thủ ngồi trên bãi cỏ họp trước khi trời tối. Lăng Thần cầm con dao quân đội trong tay, cử động linh hoạt để rèn luyện, Giang Xán Xán cầm khăn lau nòng súng K57, Diệp Tiêu nâng chiếc lồng đèn nhỏ ngồi suy nghĩ thẫn thờ, chỉ có Giang Mộc là ngồi nghiêm túc.

“Đầu tiên là về Viện nghiên cứu. Từ dữ liệu mà ta lấy được, Viện nghiên cứu này đã có nền tảng cơ bản về công nghệ tổng hợp gen. Về việc các nghiên cứu có được tiếp tục thực hiện sau khi nơi này bị bỏ hoang không thì vẫn là một ẩn số. Tất cả những gì ta có thể biết được, là nếu các nghiên cứu vẫn được tiếp tục, đối tượng được nghiên cứu thành công vẫn còn đang sống sót ngoài kia chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.”

Lăng Thần “Ừ” một tiếng, “Gửi báo cáo về Trung tâm Chỉ huy, yêu cầu điều tra.”

“Vâng.” Giọng điệu của Giang Mộc vẫn không hề thay đổi, vấn đề tiếp theo: “Ngay từ đầu em đã nghi ngờ Viện nghiên cứu này không chỉ đơn thuần là nghiên cứu về di truyền học. Nghi ngờ này đã được xác minh nhờ các thông tin lấy được. Sau khi bẻ khóa lấy được tài liệu mật, em phát hiện ra rằng hướng nghiên cứu cốt lõi của Viện nghiên cứu này là cải thiện khả năng chiến đấu của con người và vào thời điểm đó tài liệu này đã được trình lên tổ chức Ngân Nhận. Vì vậy, em nghĩ rằng viện nghiên cứu này thuộc Ngân Nhận.”

Lăng Thần nhìn sang: “Tăng cường năng lực chiến đấu của con người? Ý của em là giống như người bọ ngựa?”

Giang Mộc: “Đúng vậy.”

Giang Xán Xán không nhịn được mà chửi thế: “Đúng là sống lâu rồi cái gì cũng thấy được! Con mẹ nó, nếu làm như vậy thì thế giới đi tong rồi! Tuy rằng bây giờ cũng không tốt hơn là mấy, sắp xong đời cả lũ rồi!”

Giang Mộc không đáp, chỉ tiếp tục phân tích: “Trước khi Ngân Nhận bị anh Thần dẫn người đến phá huỷ, thì cũng là một tổ chức lớn chỉ đứng sau Thánh Tài, bề ngoài là tổ chức đánh thuê và ám sát, nên về logic nếu họ tham gia vào các thí nghiệm tổng hợp gen thì cũng không có gì lạ.”

Diệp Tiêu cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, tay cầm chiếc lồng đèn cỏ nhỏ run rẩy.

Lăng Thần liếc qua cậu rồi nói với Giang Mộc: “Được rồi, lúc nộp báo cáo bổ sung thêm nội dung này.” Nói cách khác, buổi họp kết thúc ở đây.

Hắn lại phân phó: “Tiểu Mộc lập bản đồ lộ trình đến điểm tọa độ thứ tư đi. Đêm nay mọi người hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát sớm, còn vấn đề gì không? Nếu không còn vấn đề gì nữa thì chúng ta giải tán.”

Khi màn đêm buông xuống, Lăng Thần đã kiểm kê xong số lương thực, đạn và thuốc còn lại, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cốp xe, sau khi đáp xuống nhìn xung quanh thấy không có ai, hắn cau mày đá vào bắp chân của Giang Xán Xán: “Người đâu rồi?”

Giang Xán Xán đang rủ rê Giang Mộc chơi cờ năm quân, mặc dù chơi dở nhưng vô cùng chăm chú, không thèm rời mắt mà trả lời: “Anh hỏi cậu nhóc kia á? Ban nãy em thấy nhóc đó đi về hướng bốn giờ, chắc không đi xa đâu. Hình như tâm trạng nhóc đó không vui lắm, là người từng trải, em khuyên anh đừng có đi làm phiền người ta, mấy cậu nhóc đang trong tuổi dậy thì thỉnh thoảng sẽ có những lúc như vậy.”

Lăng Thần nghĩ đến khoảng cách thế hệ chín tuổi giữa họ, anh 'chậc' một tiếng, quay lại xe lấy một cái đèn pin, rồi sải bước đi theo hướng Giang Xán Xán chỉ.

Diệp Tiêu đang ngồi trên cành cây rậm rạp của một cây cổ thụ lâu năm, một tay cầm thanh trường đao, một tay cầm một chiếc đèn lồng nhỏ ngơ ngác. Nghe thấy động tĩnh, cậu cúi đầu, bất ngờ nhìn thấy Lăng Thần đang đứng dưới gốc cây: “Anh........ Sao anh lại tới đây?”

“Tới dỗ em đó.” Lăng Thần nhanh nhẹn leo lên cây.

Bàn tay cầm vỏ đao của Diệp Tiêu buông lỏng rồi lại siết chặt, nhưng cậu vẫn lặng lẽ dịch ra để Lăng Thần ngồi xuống bên cạnh mình.

Lăng Thần duỗi tay, treo đèn pin lên trên cành cây, khu vực nhỏ nơi họ ngồi sáng lên. Hắn ngồi dựa lưng vào thân cây, một chân co gối giẫm lên cành cây, chân còn lại buông thõng, mỉm cười nhìn Diệp Tiêu.

“Có phải lúc ở Viện nghiên cứu, tôi dùng em làm giá đỡ súng làm em đau không, vậy nên em mới không vui? Tôi nói được làm được, em đánh tôi đi, tuyệt đối không đánh trả.”

Diệp Tiêu vội vàng lắc đầu, dịu giọng nói: “Không phải, em không đau, cũng không phải không vui, chỉ là em thích.....Chiến đấu cùng anh.”

“Trùng hợp ghê, tôi cũng thích chiến đấu cùng em.” Lăng Thần im lặng nhìn tai cậu dần trở nên đỏ ửng, trên môi vẫn treo nụ cười: “Vậy thì làm sao? Hửm? Ai chọc gì mà khiến Diệp Tiêu của chúng ta không vui vậy?”

“Không có ai cả.” Diệp Tiêu không dám nhìn Lăng Thần, cúi đầu nhìn chân của mình. Nhớ tới câu nói 'Cô gái nhỏ nào? Tôi quên rồi.' của Lăng Thần, trong lòng cảm thấy thật xót xa. Cậu muốn kìm nén cảm xúc này, nhưng mãi vẫn không được, hai mắt đỏ hoe.

Có thể đừng quên không?

Lăng Thần nhìn cậu chăm chú, hai mắt Diệp Tiêu vừa đỏ lên là hắn đã nhận ra, tâm lý luôn bình tĩnh của hắn bỗng có chút hoảng loạn: “Mẹ nó, em......”

“Em không có khóc.” Diệp Tiêu cúi đầu, có chút xấu hổ, không muốn bị Lăng Thần phát hiện hốc mắt mình đã đỏ hoe.

Nhìn từ góc nhìn của Lăng Thần, chiếc cằm trắng nõn của Diệp Tiêu gần như sắp chạm vào ngực cậu. Hắn cố nhớ lại mình năm mười tám tuổi, dường như mỗi ngày hắn đều có năng lượng vô tận, vừa sĩ diện lại vừa thích khoe khoang, sau khi bị các tiền bối ở Cục Hai đập một trận, lòng tự trọng của hắn bị tổn thương nặng nề, vỡ thành từng mảnh, nên hắn đã lặng lẽ chạy đến trường bắn, tập bắn cả đêm.

Căn cứ vào việc này, có lẽ Diệp Tiêu không muốn bị phát hiện mắt mình đang khóc, cái này liên quan đến mặt mũi của đàn ông.

Vì vậy Lăng Thần cố ý nói: “Tôi không nhìn thấy gì cả.” Hắn chuyển chủ đề: “Em có thích con vật nào không?”



“Dạ?” Diệp Tiêu không kịp load, nhưng chỉ cần là Lăng Thần hỏi, cậu đều sẽ nghiêm túc mà trả lời: “Em không đặc biệt thích gì cả, chỉ cần không dữ là em thích.”

Đáp án gì vậy trời? Lăng Thần mỉm cười, hắn nhìn bốn phía, rút ​​dao ra, chém một cành cây to bằng ngón tay cái, cầm lấy rồi nhanh chóng bóc vỏ rồi gọt thành từng miếng nhỏ.

Sự chú ý của Diệp Tiêu bị hấp dẫn, cậu vô thức đung đưa chân trong không trung, tò mò hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Lăng Thần: “Dỗ em.”

Diệp Tiêu không biết trả lời thế nào, chỉ im lặng quan sát. Đèn pin được treo trên thân cây, ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống, khiến ngũ quan Lăng Thần bị kẹt giữa hai vùng ánh sáng và bóng tối. Hốc mắt sâu, sống mũi thẳng, xương quai hàm cứng cáp sắc sảo bị ánh sáng làm dịu đi khiến hắn trông càng mê hoặc hơn.

Lăng Thần biết Diệp Tiêu đang nhìn mình, hắn nghĩ thầm, muốn nhìn thì cứ nhìn đi, cứ nhìn thoải mái, tôi hào phóng lắm. Nhưng bị nhìn chằm chằm còn chưa được một phút, Lăng Thần đã nhận ra tố chất tâm lý của mình dường như cũng không tốt như mình nghĩ. Động tác tay của hắn dừng lại, ngẩng đầu đón ánh mắt của Diệp Tiêu, cười rất không đúng đắn: “Trên mặt đội trưởng của em có kẹo sao?”

Diệp Tiêu: “Dạ? Không...... Không có.”

Lăng Thần hơi híp mắt, cười càng bỉ ổi hơn: “Vậy em nhìn đủ chưa?”

Diệp Tiêu giống như bị mê hoặc, cậu mở miệng đáp: “...... Chưa ạ.”

“Mẹ nó.” Lăng Thần nghiêng đầu cười khẽ, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp mà từ tính, nhướng mày nhìn lỗ tai người trước mặt càng ngày càng đỏ: “Ừ, duyệt, em có thể tiếp tục nhìn.”

Mấy phút sau, Lăng Thần đưa con vật nhỏ vừa khắc xong cho Diệp Tiêu: “Nhìn nè, em thích không?”

Diệp Tiêu không chớp mắt mà nhìn chằm chằm con thỏ gỗ nhỏ trong tay Lăng Thần, nó rất đơn giản, chỉ có hai mắt và một cái miệng, còn có thêm một đôi tai dài nên vừa nhìn là biết đó là một con thỏ.

Lăng Thần kiên nhẫn giơ tay ra, đặt con thỏ vào lòng bàn tay cho cậu xem:“Thỏ nhỏ không hung dữ, bình thường rất ngoan ngoãn, nhưng lúc nóng nảy sẽ cắn người, khá giống em đó.” Thấy Diệp Tiêu không nói gì, hắn lại nói: “Đưa tay đây.”

Diệp Tiêu nghe vậy thì làm theo, cậu mở lòng bàn tay ra, để Lăng Thần đặt thỏ nhỏ vào. Cậu nhìn chằm chằm vào vật trong tay, thích đến mức không biết phải nói gì.

Lăng Thần tựa lưng vào thân cây hỏi cậu: “Thích không?”

Diệp Tiêu gật đầu: “Thích ạ!”

Lăng Thần lại hỏi: “Có vui không?”

Diệp Tiêu: “Vui ạ.”

Lăng Thần liền cười rộ lên: “Diệp Tiêu nhà chúng ta dễ dỗ quá.”

Diệp Tiêu cầm con thỏ, nhỏ giọng đáp: “Vâng ạ.”

Lăng Thần trầm mặc một lát, trong lòng lại thầm mắng một tiếng đ** m* – bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu này có lực công kích ngang với xạ thủ hạng nặng đấy!

Ánh mắt hắn hơi khựng lại: “Có tôi ở đây, em có thể khó dỗ hơn.”

Nói xong liền cảm thấy mình nói chuyện kỳ quái quá, Lăng Thần lại lần nữa chuyển chủ đề: “Trời tối rồi, tôi thấy em mới ngáp, đã buồn ngủ chưa?”

Diệp Tiêu gật đầu: “Buồn ngủ rồi ạ, hôm nay mệt quá.”

Lăng Thần: “Buồn ngủ rồi thì ngủ đi, hôm nay chúng ta ngủ trên cây, không về chen chúc với đám Tiểu Mộc nữa, ngày mai tôi gọi em dậy sớm ngắm mặt trời mọc.”

Cơn buồn ngủ như thuỷ triều ập đến, Diệp Tiêu gật đầu, mắt mở không lên nữa. Lăng Thần ôm lấy người kia, vỗ vỗ lưng cậu: “Được rồi, ngủ đi, ngày mai vừa mở mắt là được ngắm mặt trời mọc. Có tôi ở đây em sẽ không ngã đâu.”

Diệp Tiêu chịu không nổi nữa, cậu nghiêng đầu tựa vào vai Lăng Thần, không lâu sau liền ngủ mất.

Gió thổi nên trong rừng có chút lạnh, Lăng Thần cởi áo khoác, đắp lên người Diệp Tiêu, rồi nhắm mắt lại.
Chương trước Chương tiếp