Lần Trọng Sinh Thứ Ba
Chương 40
[Đội trưởng có thể làm chuyện xấu với em không?]
Edit: Kally
Beta: Phong
Chạng vạng, họ tìm được một nơi để đậu xe và cắm trại, vì họ càng đến gần khu D nên xung quanh không có bóng ma.
Giang Xán Xán ngồi trên xe nghe Giảm Lan kể chuyện mà, luôn cảm thấy có một cơn gió ớn lạnh thổi qua gáy, cứ một hai đòi phải ngồi gần Giang Mộc. Giang Mộc ghét nóng, dịch sang bên cạnh, Giang Xán Xán không biết xấu hổ kéo tay áo em trai không chịu rời ra, thiếu điều nằm bỏ ra sàn khóc lóc.
Giang Mộc tuy rằng ghét bỏ, nhưng vẫn để Giang Xán Xán dán sát người mình.
Giảm Lan nhìn không nổi, "Bà đây là con gái mà còn không có khả năng làm nũng như vậy, anh làm vậy có thấy xứng đáng với những gì mình có không!"
Giang Xán Xán trừng mắt, "Mẹ nó, Giảm Lan em đừng có nói chuyện dâm như vậy!"
Giảm Lan: "...... Bà đây nói dâm chỗ nào?"
Hai người lại có một trận cãi nhau con nít, Lăng Thần không chút ảnh hưởng, ngồi bên cạnh nghiêm túc dạy Diệp Tiêu bắn súng. Hắn lấy từ trong đống vũ khí mới mua tìm ra một loại súng lục mới, khẩu súng này nhỏ, vừa vặn để Diệp Tiêu cầm.
"...... Khi cần thực hiện các đòn tấn công tầm xa, trường đao có tác dụng hạn chế. Trong trường hợp này, em phải sử dụng súng. Tốc độ chệch hướng của đạn ở khu D quá cao. Đôi khi mục đích bắn súng là dựa vào cảm giác của bàn tay," Lăng Thần từng bước chỉnh lại tư thế ngắm bắn của Diệp Tiêu, đặt tay lên mu bàn tay của cậu, đột nhiên ngừng nói, cau mày: "Em sốt rồi."
Đầu Diệp Tiêu choáng váng, phản ứng chậm mấy nhịp, "Sao ạ?"
Lăng Thần cất súng, giơ tay thử nhiệt độ trên trán cậu, "Bé con, em sốt rồi." Hắn để lại một câu "Anh mang em ấy về", rồi trực tiếp bế ngang Diệp Tiêu trở về xe.
Vừa tìm hộp y tế, Lăng Thần vừa hỏi, "Có khó chịu không?"
Diệp Tiêu ngồi trên ghế, nhìn bóng dáng Lăng Thần lắc đầu, "Có một chút không thoải mái, đầu hơi nặng." Não cậu suy nghĩ trì độn, ngừng vài giây mới nói tiếp, "Trước kia...... Trước kia bị thương cũng sẽ phát sốt, nhưng không thể bị người khác biết."
"Vì sao?"
"Bởi vì sẽ chết."
Lăng Thần im lặng một lát, "Bên cạnh em tất cả mọi người đều là kẻ thù, muốn mạng của em, cho nên em không thể bộc lộ điểm yếu của mình đúng không?"
Diệp Tiêu gật đầu, "Vâng."
Cậu nhận lấy viên thuốc Lăng Thần đưa cho, nuốt với nước, sau đó ngoan ngoãn nghiêng đầu để Lăng Thần đo nhiệt độ cho mình. Với động tác này, cổ của cậu hoàn toàn lộ ra.
Lăng Thần vẫn bình tĩnh đưa tay chạm vào yết hầu cậu, Diệp Tiêu cũng không có động tác né tránh.
Edit: Kally
Beta: Phong
Chạng vạng, họ tìm được một nơi để đậu xe và cắm trại, vì họ càng đến gần khu D nên xung quanh không có bóng ma.
Giang Xán Xán ngồi trên xe nghe Giảm Lan kể chuyện mà, luôn cảm thấy có một cơn gió ớn lạnh thổi qua gáy, cứ một hai đòi phải ngồi gần Giang Mộc. Giang Mộc ghét nóng, dịch sang bên cạnh, Giang Xán Xán không biết xấu hổ kéo tay áo em trai không chịu rời ra, thiếu điều nằm bỏ ra sàn khóc lóc.
Giang Mộc tuy rằng ghét bỏ, nhưng vẫn để Giang Xán Xán dán sát người mình.
Giảm Lan nhìn không nổi, "Bà đây là con gái mà còn không có khả năng làm nũng như vậy, anh làm vậy có thấy xứng đáng với những gì mình có không!"
Giang Xán Xán trừng mắt, "Mẹ nó, Giảm Lan em đừng có nói chuyện dâm như vậy!"
Giảm Lan: "...... Bà đây nói dâm chỗ nào?"
Hai người lại có một trận cãi nhau con nít, Lăng Thần không chút ảnh hưởng, ngồi bên cạnh nghiêm túc dạy Diệp Tiêu bắn súng. Hắn lấy từ trong đống vũ khí mới mua tìm ra một loại súng lục mới, khẩu súng này nhỏ, vừa vặn để Diệp Tiêu cầm.
"...... Khi cần thực hiện các đòn tấn công tầm xa, trường đao có tác dụng hạn chế. Trong trường hợp này, em phải sử dụng súng. Tốc độ chệch hướng của đạn ở khu D quá cao. Đôi khi mục đích bắn súng là dựa vào cảm giác của bàn tay," Lăng Thần từng bước chỉnh lại tư thế ngắm bắn của Diệp Tiêu, đặt tay lên mu bàn tay của cậu, đột nhiên ngừng nói, cau mày: "Em sốt rồi."
Đầu Diệp Tiêu choáng váng, phản ứng chậm mấy nhịp, "Sao ạ?"
Lăng Thần cất súng, giơ tay thử nhiệt độ trên trán cậu, "Bé con, em sốt rồi." Hắn để lại một câu "Anh mang em ấy về", rồi trực tiếp bế ngang Diệp Tiêu trở về xe.
Vừa tìm hộp y tế, Lăng Thần vừa hỏi, "Có khó chịu không?"
Diệp Tiêu ngồi trên ghế, nhìn bóng dáng Lăng Thần lắc đầu, "Có một chút không thoải mái, đầu hơi nặng." Não cậu suy nghĩ trì độn, ngừng vài giây mới nói tiếp, "Trước kia...... Trước kia bị thương cũng sẽ phát sốt, nhưng không thể bị người khác biết."
"Vì sao?"
"Bởi vì sẽ chết."
Lăng Thần im lặng một lát, "Bên cạnh em tất cả mọi người đều là kẻ thù, muốn mạng của em, cho nên em không thể bộc lộ điểm yếu của mình đúng không?"
Diệp Tiêu gật đầu, "Vâng."
Cậu nhận lấy viên thuốc Lăng Thần đưa cho, nuốt với nước, sau đó ngoan ngoãn nghiêng đầu để Lăng Thần đo nhiệt độ cho mình. Với động tác này, cổ của cậu hoàn toàn lộ ra.
Lăng Thần vẫn bình tĩnh đưa tay chạm vào yết hầu cậu, Diệp Tiêu cũng không có động tác né tránh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương