Lần Trọng Sinh Thứ Ba

Chương 84



[Xin chào, tôi là Noah.]

Edit: Kally

Beta: Phong

"Thật ra là em biết bọn họ không kiên trì nổi nữa." Diệp Tiêu chỉ vào ngực mình, ngẩn ra vài giây mới nói tiếp, "Nhưng em vẫn cảm giác như có gì đâm vào chỗ này, tê dại và khó chịu."

Lăng Thần cởi áo khoác của mình khoác lên vai cậu.

"Trước khi đi bọn họ đã rất khó kiên trì, phổi của họ bắt đầu thối rữa, ngày nào cũng ho ra mủ và máu. Thực quản và dạ dày của bị teo hoàn toàn, không thể uống dịch bổ sung dinh dưỡng nữa, chỉ có thể duy trì bằng việc tiêm thuốc dinh dường. Chỉ là bọn họ vẫn luôn chờ đợi một sự kết thúc."

Có được kết quả rồi, thì không cần phải chịu đựng thống khổ nữa.

"Đội trưởng, khi em nhìn thấy tin nhắn A Cửu gửi đến, em mới chợt hiểu ra vì sao bọn họ lại đặt tên mình là' Phù Du '."

"Triều sinh tịch tử, nhìn thấy thiên địa."

Lăng Thần ôm người vào lòng, hôn tóc cậu, "Có muốn khóc không?"

Diệp Tiêu lắc đầu, "Không muốn ạ, chỉ là em khó chịu thôi." Khó chịu đến mức không thể giải thích bằng nước mắt.

Lăng Thần sờ mặt cậu, ôm người không nói gì, chỉ dùng bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, im lặng an ủi.

Ngoài trời ánh sao thưa thớt.

Hai giờ sáng, mọi người thức dậy và lại lên đường. Trên chiếc xe bọc thép lắc lư, Giang Mộc nhìn bản đồ và xác nhận: "Đến 4 rưỡi sáng là chúng ta có thể đến bên ngoài căn cứ Thánh Tài."

Ánh mắt Giang Xán Xán rạng rỡ, "Thần ca, lần này chúng ta đánh thế nào đây?" Dương Tiêu cùng Trương Nghĩa cũng đều nhìn qua, vẻ mặt kích động cứ như đã lâu rồi không được ra ngoài hít gió trời vậy.

Lăng Thần ném vỏ đạn màu đồng thau trong tay, "Theo tin tức, trong căn cứ chính của Thánh Tài không có bao nhiêu người, bọn họ rất cẩn thận, không ai từ quân khu được phép tiến vào. Để ngăn chặn hậu quả của các thí nghiệm tổng hợp gen thất bại, rủi ro rất cao nên phòng thí nghiệm cũng được xây dựng ở nơi khác, vì vậy kẻ thù của chúng ta chỉ là lính đánh thuê của Thánh Tài và người có con ngươi dựng đứng."

Giang Xán Xán liếm môi, "Vậy Thần ca, có phải chúng ta sẽ làm chuyện lớn không? Ngay lúc bọn họ không để ý mà lấy mạng họ?"

"Ừ. Nếu lúc này chúng ta không thể lấy mạng họ thành công thì mạng của chúng ta cũng không giữ nổi đâu." Lăng Thần nhìn bản đồ ba chiều màu xanh huỳnh quang, đâu cũng không ngẩng lên mà hỏi Giang Mục: "Tình huống thế nào?"

Giang Mộc: "Chúng ta đã tiến vào phạm vi dò xét của căn cứ Thánh Tài, tín hiệu đã bị che giấu thành công, máy dò tìm đối diện không thấy được chúng ta."

Dương Tiêu chắp tay trước ngực, "Ca tụng Viện Nghiên cứu!"

Giang Xán Xán vung tay lên, "Báo cáo dùng thử 10000 chữ để Xán gia tui bao!"

"Cho phép." Lăng Thần hạ mi mắt suy nghĩ vài giây, nắm lấy tay Diệp Tiêu, chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay cậu, ra lệnh, "Mở kênh liên lạc."

Giang Mộc nghe lời ấn nút.

"Mọi người, lần này hành động mục đích là tiêu diệt Thánh Tài. Không cần thiết phải giữ người sống hay chứng cứ." Lúc này Lăng Thần không lười biếng như thường lệ, cũng không bình tĩnh như khi còn ở căn cứ. Hắn dựa vào thành xe, một tay cầm vỏ đạn, tay kia cầm tay Diệp Tiêu, giống như thần chết đang gặt hái sinh mạng con người, vương miện là bóng tối và đao kiếm.

Kênh liên lạc im lặng.

"Sau khi đến địa điểm mục tiêu, dựa theo tổ được phân trước khi xuất phát, đội một và đội hai sẽ vào vị trí ở hai cánh trái và phải, đứng tại chỗ đợi lệnh. Sau khi đội ba khởi động xong vũ khí hạng nặng khởi động xong, họ sẽ trực tiếp cho nổ. Đội bốn vòng ra phía sau. Với sự hiểu biết của tôi đối với đám lính đánh thuê của Thánh Tài, sau khi họ nhận ra có kẻ địch đến, bọn họ sẽ xông ra đánh chính diện. Đến lúc đó, đội ba sẽ trang bị vũ khi hạng nhẹ, thu nhỏ cánh trái và cánh phải, thu hẹp vòng vây, đằng sau xông lên. Nếu nhìn thấy người có con ngươi thẳng đứng phải báo cáo vị trí chi tiết ngay lập tức."

"Lần hành động này, không cảnh cáo, không trò chuyện, không hòa đàm, mục tiêu là toàn diệt!"

Giang Mộc đặt dụng cụ trong tay xuống, anh cùng Giang Xán Xán nhìn Lăng Thần, đồng thời đặt đầu ngón tay dưới đuôi lông mày, chào lễ, "Rõ!"

Bốn giờ hai mươi phút sáng, khoảng cách mục tiêu càng ngày càng gần, Lăng Thần ước chừng thời gian, "Đội ba làm nóng đi."

Giọng nói nghiêm túc của đội trưởng đội ba truyền đến từ kênh liên lạc: "Vâng, bắt đầu làm nóng!"

4 giờ 22 phút, đội bốn tập hợp và vòng ra phía sau.

4 giờ 25 phút, đội ba báo cáo đã làm nóng xong.

4 giờ 26 phút, đội một và đội hai tập hợp chạy về phía hai cánh.

4 giờ 28 phút, tiến vào trong phạm vi bắn căn cứ chính của Thánh Tài, Lăng Thần phát lệnh, "Mọi người, nổ súng."

Vừa dứt lời, "Bùm - Bùm -", những âm thanh ầm ầm liên tục phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm trong chốc lát, giống như một cơn cuồng phong và sóng thần, ngay lập tức xuyên thủng mạng lưới phòng thủ của căn cứ Thánh Tài và đập vào mái nhà cùng bức tường như một cơn bão đổ bộ. Chẳng bao lâu, các nhóm vũ khí phòng thủ bên ngoài đã bị tiêu diệt hoàn toàn! Cùng lúc đó, những tiếng còi báo động liên tục vang lên trên căn cứ báo hiệu kẻ thù đang xâm lược mạnh mẽ, nhưng rõ ràng đã quá muộn.

Giang Xán Xán đặt kính viễn vọng xuống, vẻ mặt cực kì kích động, "Mẹ này, ông đây thật lòng nể đến muốn quỳ! Lớp phòng ngự của Thánh Tài tuyệt đối không thể ngăn được vũ khí mới ra của Viện Nghiên cứu! Không, phải nói rằng vũ khí mới của Viện Nghiên cứu sản xuất thực sự có thể bỏ qua mạng lưới phòng thủ hàng đầu hiện nay, đánh trúng mục tiêu!



Lúc nãy gã căng thẳng đến nín thở, bây giờ hít vào một hơi xém nữa làm mình họ sặc sụa, khù khụ phất tay nói, "Báo cáo dùng thử 10000 chữ này cũng là Xán gia tui nhận thầu!"

Cuộc chiến hiện tại đã rời xa giai đoạn biển người làm lá chắn từ lâu. Nếu mục tiêu thực sự là tiêu diệt tất cả mà không để lại bất kỳ ai sống sót, thì họ sẽ không cần phải kiềm chế. Sau đợt ném bom dữ dội ban đầu, đối thủ đã bị đánh tàn phế một nửa.

Giang Xán Xán nhìn vào vùng màu đỏ trên màn hình đại diện cho các đòn đánh, nó gần như đã bao phủ toàn bộ căn cứ, gã vỗ đùi cười, "Làn sóng hành động này chắc chắn sẽ khiến ông chủ của Thánh Tài cảm thấy đau lòng! Nhưng mà cũng phải nói, đánh với Thánh Tài nhiều lắm rồi, nhưng sao vẫn chưa trông thấy boss lớn thế nào nhỉ."

Lăng Thần bình tĩnh nói, "Thánh Tài chủ yếu được quản lý bởi đội trưởng của mỗi đội hành động, người đứng đầu của bọn họ đã sớm bị gạt sang một bên, trong tay không thực quyền."

Lúc này, trong tiếng lửa đạn vang ầm ầm, giọng nói của đội trưởng đội ba truyền đến trong kênh liên lạc, "Báo cáo, một đợt ném bom đã hoàn thành."

Lăng Thần nhìn màn hình hiển thị bản đồ phân bổ khu vực trúng đòn, "Ném bom C3 và tiến hành dọn dẹp triệt để trong cả một khu vực rộng lớn. Pháo đài gắn trên xe A9 nhắm vào vị trí ba giờ, ném bom cấp độ liên tục trong mười lăm giây "

"Rõ!"

Sau khi lưới phòng thủ không còn tác dụng, toàn bộ căn cứ chính của Thánh Tài giống như một quả trứng bị bóc vỏ, không thể chống chọi được với pháo binh dày đặc ẩn nấp trong bóng tối. Ngoài ra, thiết bị che giấu của Lăng Thần và những người khác vẫn chưa tắt. Đánh giá từ hệ thống phát hiện của Thánh Tài, những quả đạn pháo thổi bay họ dường như xuất hiện trong không khí mỏng.

Giang Mộc mở miệng, "Thần ca, có tín hiệu liên lạc phát ra."

Lăng Thần cười lạnh, "Không trả lời."

Đội một báo cáo, "Cánh phải đã vào chỗ!"

Đội hai báo cáo sau đó năm giây, "Cánh trái đã vào chỗ!"

Qua nửa phút sau, đội bốn xuất phát đầu tiên báo cáo, "Phía sau đã vào chỗ!"

"Núp cho kĩ chờ lệnh." Lăng Thần mở kính viễn vọng trên xe, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ, "Người trong căn cứ ra rồi kìa."

Giang Xán Xán cũng đến một bên xem cùng, tấm tắc cảm thán, "Thánh Tài đúng là nhiều tiền quãi, con xe chống bạo loạn kìa, xe địa hình, xe bọc giáp chu choa, đúng là lắm tiền nhiều của! Mắt Xán gia tui nhìn đến chảy máu!"

Lăng Thần không để ý đến gã, mắt như chim ưng, ra lệnh, "Đội ba có thể lấy vũ khí bí mật ra để chiêu đãi những vị khách quý của chúng ta rồi."

"Rõ, chỉ huy!"

Giây tiếp theo, mặt đất rung chuyển, vô số thần linh kéo đuôi lửa dài chạm đất, để lại một vòng cung chết chóc trên bầu trời tối tăm. Bầu trời đêm đột nhiên được chiếu sáng trong hai giây, rồi trở lại bóng tối.

Những tiếng "Bùm——" lớn liên tiếp, ngọn lửa xa xa phản chiếu trong mắt mọi người, thủ lĩnh của đội ba thì thầm: "Viện Nghiên Cứu đòi bản báo cáo dùng thử 20000 chữ cho đám pháo này, cơ mà đánh cái này mẹ nó sướng vãi!

Đội trưởng đội ba từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ đủ điểm trung bình môn ngữ văn nghẹn mãi mới ra được một câu, "Vui quá đi mất!"

Lập tức bị toàn đội cười nhạo.

Sau khi khói tan, sắt vụn rơi tan tác trên đất lộ ra, Lăng Thần mỉm cười rất kìm nén, "Báo cáo 20000 chữ rất đáng giá."

Sau đó hắn ra lệnh, "Đội một và đội hai tấn công sườn, đội bốn đằng sau. Canh giữ vòng vây, không cho ai trốn thoát!"

Lúc này, những người lính từ chỗ ẩn nấp xông vào vòng chiến đấu giống như dã thú được thả ra, Viện Nghiên cứu đã trang bị cho những quái thú này những chiếc răng nanh ăn máu. Những người trong Thánh Tài liên tiếp hứng chịu những đợt ném bom mạnh mẽ còn chưa kịp phản ứng gì đã mất mạng. Cánh trái và cánh phải khép lại vòng chiến bằng sức mạnh không thể ngăn cản, giống như một vòng xoáy nuốt chửng Thánh Tài!

"Báo cáo! Phát hiện con ngươi dựng đứng! Số hiệu te307!"

"Báo cáo chỉ huy, đã thấy con ngươi dựng đứng! Số hiệu tr91!"

"Báo cáo......"

Sử dụng thiết bị định vị để nhanh chóng xác định vị trí, Lăng Thần đeo găng tay ngụy trang chiến đấu và đứng dậy, "Đi thôi, đã đến lúc bắt tay vào công việc."

Diệp Tiêu cầm lấy trường đao màu đen đi theo phía sau Lăng Thần nhảy xuống xe bọc giáp, vừa đứng thẳng thì đã bị một vật nặng vòng qua eo, cậu bị Lăng Thần tóm lên một xe mô tô chiến đấu màu đen thuần.

Đằng sau, Giang Xán Xán cùng Dương Tiêu, Trương Nghĩa mỗi người lái một chiếc.

Lăng Thần đeo kính nhìn đêm lên sống mũi, đặt đôi tay đeo găng lên tay lái, cười nói, "Bé cưng ôm chặt vào, anh trai chặn gió cho cưng."

Diệp Tiêu ôm chặt eo Lăng Thần, giây tiếp theo, chiếc xe mô tô phi nước đại về phía trước, sương đêm mát lạnh bao phủ toàn thân hắn.

Càng đến gần vòng chiến, mùi thuốc súng cùng mùi khói trong không khí càng nồng nặc. Lăng Thần quan sát xung quanh, khớp vị trí của mình với vị trí trước đó, nói với kênh liên lạc: "Tôi và Diệp Tiêu sẽ xử lý hai tên con ngươi dựng đứng số hiệu te307 và tr91, còn lại các cậu tự thương lượng."

Nói xong, hắn xoay tay lái và thực hiện một cú xoay đẹp mắt, dừng lại ở rìa vòng chiến.

Diệp Tiêu xuống xe, ngẩng đầu nhanh chóng hôn lên môi Lăng Thần một cái, "Lát nữa gặp"

Lăng Thần giữ chặt người lại, hôn lên môi cậu, đầu lưỡi quét một vòng mới cảm thấy hài lòng buông ra, "Lát nữa gặp."

Gió đêm xua tan hơi nóng bên tai, Diệp Tiêu tay trái cầm vỏ đao, thận trọng bước về phía trước. Màn đêm tối tăm, xung quanh không có nguồn sáng, kính nhìn ban đêm được đặt trên sống mũi của Diệp Tiêu khiến đường nét trên khuôn mặt lộ ra của cậu càng thêm lạnh lùng và nghiêm nghị.



Con thỏ gỗ nhỏ treo trên vỏ đao lắc qua lắc lại, nhịp thở của Diệp Tiêu chậm lại, thính giác nhạy bén bắt được mọi chuyển động tinh tế.

Một tiếng "Xẹt ——" cực kỳ nhỏ, nhưng Diệp Tiêu tựa như có thần nhãn, vòng eo gầy né sang một bên, cả người cậu nghiên sang, cùng lúc đó, một nắm đấm sắt bao bọc trong một luồng khí nóng đánh thẳng vào lưng cậu!

Né tránh một đòn từ bên cạnh và phía sau, Diệp Tiêu quay người nhìn người đang đi tới, trong mắt tràn đầy sương lạnh đáng sợ.

Con ngươi dựng đứng, răng nanh, móng vuốt sắc nhọn và bộ lông màu nâu sẫm bao phủ trên cánh tay giúp Diệp Tiêu nhanh chóng xác định đối thủ là đối tượng thí nghiệm dung hợp với gen của quái thú.

Sau khi không đánh trúng mục tiêu, người đàn ông có con ngươi dụng đứng rút móng vuốt sắc nhọn trong lúc cơ bắp căng lên, lao thẳng vào Diệp Tiêu như một tia sét! Diệp Tiêu liên tục lùi về phía sau, chân trái nhảy lên, xoay vòng thân thể giữa không trung, đồng thời trường đao mang theo ánh sáng lạnh lẽo được rút ra khỏi vỏ chém vào người đàn ông có con ngươi thẳng đứng!

Phản ứng của con ngươi dựng đứng cũng không hề thua kém, gã giơ tay chặn lại, lưỡi đao của Diệp Tiêu chỉ có thể cạo rớt một lớp lông bao phủ trên cánh tay gã. Trong vòng nửa giây, con ngươi dựng đứng giơ tay lên, móng vuốt sắc bén cũng để lại một vết máu nhỏ trên cẳng tay của Diệp Tiêu.

Hai người lao vào nhau rồi tách ra, giao đấu chỉ kéo dài vài hơi thở. Diệp Tiêu lại đứng vững tại chỗ, chĩa mũi đao xuống đất, trong đầu không ngừng phân tích nhanh chóng cách thức tấn công của đối thủ. Người đàn ông có con ngươi thẳng đứng mở miệng hướng về phía Diệp Tiêu, để lộ hàm răng sắc nhọn —--- là hành động của một con thú sẽ làm khi đối mặt với con mồi.

Ánh mắt Diệp Tiêu trở nên lạnh lùng, thân hình lóe lên như tia chớp lao đến trước mặt con ngươi dựng đứng thì đột nhiên dừng lại, dùng một cước xoay tròn hất người đàn ông đó xuống đất!

"Tôi rất ghét người khác nhìn mình bằng đôi mắt đó." Nhân lúc đối phương ngã xuống đất chưa kịp đứng dậy, trường đao của Diệp Tiêu vẽ một đường, cho dù con ngươi dựng đứng đã kịp né đi nhưng từ đuôi mắt đến phần xưng cụt hàm dưới bị chém cho một đường máu thật dài, vết thương rất sâu.

Máu dâng lên chóp mũi, đôi mắt con ngươi dựng đứng chuyển sang màu đỏ tươi, với sức mạnh thể chất mạnh mẽ, gã nhảy lên và hú lên một tiếng trầm đục để thể hiện sự đe dọa của mình.

Diệp Tiêu tra đao vào vỏ, duỗi thẳng cơ bắp chân và đá chính xác vào xương sườn trên ngực của con ngươi thẳng đứng mà không hề mất đi chút sức lực nào. Một tiếng "phập" nhẹ vang lên, xương sườn bị gãy cắm sâu vào phổi.

Diệp Tiêu mắt mày sắc bén, "Tôi cũng ghét bị đe dọa." Nói xong, cậu lần lượt rút đao, bóng đao xuyên qua không khí, để lại âm thanh sắc bén xé gió chém tuyết, để lại nhiều vết thương thẳng tắp trên người con ngươi dựng đứng.

Con ngươi dựng đứng gầm lên, đột nhiên đặt hai tay xuống đất, cúi đầu xuống, lưng nâng lên —— một động tác vồ mồi tiêu chuẩn của con thú. Ngay sau đó, gần như chỉ trong một cái nháy mắt liền lao về phía Diệp Tiêu đứng!

Diệp Tiêu không lùi một bước, đưa tay ra đỡ, móng vuốt sắc nhọn va vào lưỡi đao, phát ra tiếng "keng" đinh tai nhức óc. Bàn tay cầm vỏ đao tập trung sức mạnh và đập xuống một tiếng "bụp", dưới lực cực lớn, xương sống của con ngươi dựng đứng sụp xuống, cả người ngã úp mặt xuống đất. Diệp Tiêu không cho gã cơ hội phản kháng, cậu nhắm thẳng vào trái tim hắn, dùng dao đâm thẳng vào!

Một tiếng "Phập" vang lên, tiếng mũi dao đâm vào máu thịt, chẳng bao lâu sau, người đàn ông có con ngươi dựng đứng biến mất trước mặt Diệp Tiêu.

Sau khi giải quyết được mục tiêu nhiệm vụ của mình, Diệp Tiêu cầm đao chạy đến hỗ trợ Giang Xán Xán. Giang Xán Xán không rơi xuống thế hạ phong, nhưng trên lưng gã có một vết chém sâu, máu tươi chảy ra thẫm đẫm quần áo trên người, nếu để lâu sẽ mất quá nhiều màu, Giang Xán Xán kiểu gì cũng mất máu mà chết.

Thấy Diệp Tiêu tới, Giang Xán Xán khoa trương vỗ ngực, "Xem ra Xán gia tui không có cơ hội trải nghiệm da bọc thây!"

Dưới sự phối hợp nhịp nhàng của cả hai, không đến ba phút đã chém chết con ngươi dựng đứng. Giang Xán Xán giơ tay high five với Diệp Tiêu "Hợp tác vui vẻ!"

Diệp Tiêu cũng mỉm cười với gã, "Hợp tác vui vẻ."

Bên kia, Lăng Thần đã xử lí xong con ngươi dựng đứng, đứng tại chỗ lau vết máu bên khóe môi. Lúc này, giọng nói của Giang Mộc truyền đến từ kênh liên lạc, "Kênh liên lạc bị ép kết nối, là từ phía Thánh Tài."

Lăng Thần cong môi cười nhạt, "Vậy để tất cả mọi người đều nghe xem nào."

Vài giây sau, một giọng nói già nua vang lên từ căn cứ chỉ còn lại tàn tích, "Xin chào, tôi là người đứng đầu của Thánh Tài."

Lăng Thần dùng một giọng điệu rất nhẹ nhàng đáp, "Lăng Thần, tổng chỉ huy Bộ An Ninh Bộ Chỉ Huy Tác Chiến Cục Hai, xin phép vấn an ông." Nói xong, giọng nói hắn thay đổi, "Tiếc rằng chúng tôi không có kiên nhẫn nghe điều kiện giao dịch của một kẻ phạm tội tử hình, hoặc miêu tả quá trình tranh đấu nội tâm của mình!"

Sau khi xác nhận sự phối hợp của Giang Mộc, người ở gần điểm định vị đã sơ tán xong, Lăng Thần thình lình hạ lệnh, "Nã pháo!"

Những tên lửa đâm thủng màn đêm nổ tung như pháo hoa đáp xuống điểm mục tiêu và nổ ầm ĩ! Lăng Thần hiểu một cách sâu sắc như thế nào là có tiền có quyền, không rõ số lượng pháo súng được dùng để liên tục ném bom cho nổ tung căn cứ Thánh Tài!

Mười phút sau, Giang Mộc thông báo, "Toàn bộ đã bị quét sạch."

Lăng Thần cũng thôi nhăn mày, cưỡi khẽ, "Mọi người, nỗi thù ngày xưa, hôm nay cuối cùng cũng đã báo được."

Sau một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, những tiếng reo hò vang lên. Sau đó, vô số súng chĩa lên trời, và tiếng súng chói tai——

Hôm nay, cuối cùng họ cũng có thể gửi đến những người chết không thể quay trở lại, an giấc ngàn thu.

Ánh mặt ló ra, tia nắng đâm thủng màn đêm. Trong đống đổ nát và bụi bẩn khắp nơi, Lăng Thần ôm Diệp Tiêu vào trong lòng, hôn cậu thật sâu.

Sương sớm thấm ướt mái tóc hai người, Diệp Tiêu dựa vào trong lòng Lăng Thần, "Đội trưởng."

Lăng Thần thấp giọng đáp lại, "Hửm?"

Ánh mắt Diệp Tiêu trong trẻo, lông mi thấm đẫm, cậu ngẩng đầu nhìn Lăng Thần, "Em có một người bạn muốn giới thiệu cho anh."

Trái tim Lăng Thần bỗng đập một cái thịch.

Ngay sau đó, một âm thanh điện tử vang lên bên tai hắn.

"Xin chào, tôi là Noah, lần đầu tiên nói chuyện, rất vui được gặp anh."
Chương trước Chương tiếp