Lắng Nghe Tim Em
Chương 35: Đồng nghiệp mới
Hôm nay cũng đã đến ngày cô đến công ty làm việc. Sáng sớm cô có sang gửi con cho ba mẹ chồng, thằng bé cũng khá dễ nên cô cũng yên tâm phần nào.Chào mọi người em đã trở lại rồi đây. Vừa đẩy cửa phòng cô đã cất tiếng nói.- Trời đất ơi mẹ bỉm lâu quá mới gặp nha. Chị Hà đồng nghiệp thấy cô thì lên tiếng trước.Dạ cũng đợi con em cứng cáp với phải nghĩ đúng quy định của bộ lao động em mới đi làm lại đó. Cô cũng tươi cười đáp lại- Ê thấy gì không? Chị Thanh nhìn cô.Thấy gì chị- Em thấy gì mới sao? Chị Thanh làm vẽ bí ẩn với cô
- Đồng nghiệp mới đó đẹp trai số zách luôn. Chị Hà chỉ cho cô
Cô theo tay chị Hà nhìn qua phải thì thấy người đàn ông cũng tầm tầm tuổi cô, cô chỉ nhìn sơ thôi rồi quay lại nói với cả hai.
- Cũng đẹp á
- Ủa đẹp mà em, sao lại cũng vậy?. Chị Thanh hỏi lại cô
- Phải rồi phải rồi, hôm bữa đi đám cưới rồi mà không thấy chồng nó sao, nó nhìn chồng nó riết thì này cũng là phải rồi. Chị Hà chen vào.
- Rồi rồi, cũng cũng được chưa. Chị Thanh vuốt vai cô.
Thật ra lúc đám cưới cô chỉ quen hai người họ được một tháng hơn thôi, nên cũng không dám mời. Không biết thông tin đâu mà chị Hà và Thanh biết được họ hỏi cô là không mời họ thật à, cô thấy kì kì nên đã mời họ.
Chị Hà và Chị Thanh khá tốt ngày đầu cô vào làm việc nên còn bỡ ngỡ nhiều thứ nhờ có hai người họ đã giúp cô rất nhiều, chỉ bảo cho cô rất tận tình nên cô quý họ lắm.
Hôm nay cả ba cùng nhau đi ăn trưa, trong lúc cô đợi lấy cơm thì một giộng nói vang lên bên cạnh.
- Trâm, Khánh Trâm phải không?
Cô nghe có người hỏi mình thì quay sang để xem ai hỏi mình.
- Ủa, ủa anh Khanh sao anh ở đây.
- Anh đi làm … như em.
- Anh làm bộ phận nào sao em không thấy?
- Anh cũng không em, anh làm ở bộ phận dịch thuật.
Cô hé miệng, ngơ ngác phòng này là phòng làm việc cửa cô mà sao cô không thấy anh.
- Ủa em cũng làm ở đó mà
- Em mới xin vào làm hả. Người đàn ông hỏi lại cô.
Cô trầm ngâm suy nghĩ, để cô tính xem mình vào đây được bao lâu rồi:
- Em vào đây hơn một năm mấy rồi, mà nếu tính thời gian làm thì mới có bảy tháng thôi.
- Chị ơi, cơm của chị đây. Cô nhân viên kêu cô nhận phần cơm trưa của mình, do chị Hà và chị Thanh đã lấy trước rồi nên bây giờ họ đang chờ cô, Khanh cũng lấy xong cả hai vừa đi vừa trò chuyện.Em làm được mấy tháng thì nghĩ thai sản,bây giờ mới vào lại.- Chã trách anh không gặp em.
Khi về đến bàn chị Hà và Thanh ngơ ngác nhìn chằm chằm cô.Ủa hai người quen nhau từ khi nào vậy? chị Hà chỉ qua chỉ lại hai người.- Lâu lắm rồi,quen hồi em còn đi học á, ảnh học chung trường với em. Cô đáp lại
- Trai cũng đẹp thì ra học chung trường với Khánh Trâm hả? Chị Thanh cũng góp cho vui câu nói của mình
- Dạ chị. Khanh cũng gật đầu.
Thì ra trai cũng đẹp là anh Khanh sao? Hồi sáng cô nhìn không kĩ nên không nhận ra anh, bảo sao anh nói anh làm bên phòng dịch thuật mà cô không biết.
- Trâm toàn quen mấy được mấy người đẹp trai mơn mởn thế ha. Chị Hà lại nói thêm
- Hà ơi mày con hai đứa rồi Hà ơi. Chị Thanh choàng tay lên vai chị Hà
- Xém tí nữa quên luôn á. Chị Hà cười hì hì
Trâm đang ăn cũng chỉ cười hì hì không đáp.
Khanh thì gặp lại người quen cũ nên cũng hỏi cô:
- Em có chồng khi nào đấy?
- Em hả
- Ừm Khanh gật gật đầu.
- Cũng tầm năm ngoái á anh.
- À, anh tưởng em theo chủ nghĩa độc thân chứ, hồi đó thấy em có quen ai hay thích ai bao giờ đâu
- Có á mà anh không biết thôi.
Trâm nhướn mài lên nhìn Khanh rồi nói
- Anh biết ai không?
- Ai vậy?
- Anh chứ ai, hồi đó em thích anh lắm mà không dám nói hihi. Cô khẩy khẩy đầu cười ngại.
- Trời đất, có hả? Khanh nghe cô nói thì khá ngơ ngác.
- Em không nói thì sao anh biết được.
- Mà hồi đó anh quá trời người thích, em mà nói ra thì cũng phải chờ dài dài vậy nè. Cô lấy tay mình diễn tả,cũng biểu cảm trên gương mặt.
Cả ba bật cười khanh khách
- Ê nhỏ này nghĩ nhà sinh con xong nó nói chuyện mắc cười ha. Chị Hà nói
- Nhớ hồi mới vào mình hỏi nó còn chẳng muốn trả lời. Chị Thanh bồi thêm
Khanh lúc này quay sang kí nhẹ đầu cô, khuôn miệng vẫn chưa kề khép sau lại sau dư âm trận cười khi nãy.
- Ngốc thật
- Nam nữ thụ thụ, bất tương thân. Tiểu nữ đã chồng xin công tử tự trọng. Cô làm hành động trách xa Khanh.
- Rồi rồi, không ai dám làm gì em đâu. Khanh nói.
Sau bao năm gặp lại cô vẫn như vậy, vẫn chỉ cười đùa với người cô cho là thân thích, làm Khanh cũng khá hoài niệm về tháng ngày còn đi học.
Khanh và cô cùng trong câu lạc bộ cầu lông của trường. Cô là vì quá thích nên mới xin vào, nhưng cô chơi rất dỡ,anh thì xem cô như một đứa em gái của mình nên tận tình chỉ dạy vậy mà cô em gái này khi đó lại thích anh. Giờ nghĩ đến Khánh có chút buồn cười.
- Đồng nghiệp mới đó đẹp trai số zách luôn. Chị Hà chỉ cho cô
Cô theo tay chị Hà nhìn qua phải thì thấy người đàn ông cũng tầm tầm tuổi cô, cô chỉ nhìn sơ thôi rồi quay lại nói với cả hai.
- Cũng đẹp á
- Ủa đẹp mà em, sao lại cũng vậy?. Chị Thanh hỏi lại cô
- Phải rồi phải rồi, hôm bữa đi đám cưới rồi mà không thấy chồng nó sao, nó nhìn chồng nó riết thì này cũng là phải rồi. Chị Hà chen vào.
- Rồi rồi, cũng cũng được chưa. Chị Thanh vuốt vai cô.
Thật ra lúc đám cưới cô chỉ quen hai người họ được một tháng hơn thôi, nên cũng không dám mời. Không biết thông tin đâu mà chị Hà và Thanh biết được họ hỏi cô là không mời họ thật à, cô thấy kì kì nên đã mời họ.
Chị Hà và Chị Thanh khá tốt ngày đầu cô vào làm việc nên còn bỡ ngỡ nhiều thứ nhờ có hai người họ đã giúp cô rất nhiều, chỉ bảo cho cô rất tận tình nên cô quý họ lắm.
Hôm nay cả ba cùng nhau đi ăn trưa, trong lúc cô đợi lấy cơm thì một giộng nói vang lên bên cạnh.
- Trâm, Khánh Trâm phải không?
Cô nghe có người hỏi mình thì quay sang để xem ai hỏi mình.
- Ủa, ủa anh Khanh sao anh ở đây.
- Anh đi làm … như em.
- Anh làm bộ phận nào sao em không thấy?
- Anh cũng không em, anh làm ở bộ phận dịch thuật.
Cô hé miệng, ngơ ngác phòng này là phòng làm việc cửa cô mà sao cô không thấy anh.
- Ủa em cũng làm ở đó mà
- Em mới xin vào làm hả. Người đàn ông hỏi lại cô.
Cô trầm ngâm suy nghĩ, để cô tính xem mình vào đây được bao lâu rồi:
- Em vào đây hơn một năm mấy rồi, mà nếu tính thời gian làm thì mới có bảy tháng thôi.
- Chị ơi, cơm của chị đây. Cô nhân viên kêu cô nhận phần cơm trưa của mình, do chị Hà và chị Thanh đã lấy trước rồi nên bây giờ họ đang chờ cô, Khanh cũng lấy xong cả hai vừa đi vừa trò chuyện.Em làm được mấy tháng thì nghĩ thai sản,bây giờ mới vào lại.- Chã trách anh không gặp em.
Khi về đến bàn chị Hà và Thanh ngơ ngác nhìn chằm chằm cô.Ủa hai người quen nhau từ khi nào vậy? chị Hà chỉ qua chỉ lại hai người.- Lâu lắm rồi,quen hồi em còn đi học á, ảnh học chung trường với em. Cô đáp lại
- Trai cũng đẹp thì ra học chung trường với Khánh Trâm hả? Chị Thanh cũng góp cho vui câu nói của mình
- Dạ chị. Khanh cũng gật đầu.
Thì ra trai cũng đẹp là anh Khanh sao? Hồi sáng cô nhìn không kĩ nên không nhận ra anh, bảo sao anh nói anh làm bên phòng dịch thuật mà cô không biết.
- Trâm toàn quen mấy được mấy người đẹp trai mơn mởn thế ha. Chị Hà lại nói thêm
- Hà ơi mày con hai đứa rồi Hà ơi. Chị Thanh choàng tay lên vai chị Hà
- Xém tí nữa quên luôn á. Chị Hà cười hì hì
Trâm đang ăn cũng chỉ cười hì hì không đáp.
Khanh thì gặp lại người quen cũ nên cũng hỏi cô:
- Em có chồng khi nào đấy?
- Em hả
- Ừm Khanh gật gật đầu.
- Cũng tầm năm ngoái á anh.
- À, anh tưởng em theo chủ nghĩa độc thân chứ, hồi đó thấy em có quen ai hay thích ai bao giờ đâu
- Có á mà anh không biết thôi.
Trâm nhướn mài lên nhìn Khanh rồi nói
- Anh biết ai không?
- Ai vậy?
- Anh chứ ai, hồi đó em thích anh lắm mà không dám nói hihi. Cô khẩy khẩy đầu cười ngại.
- Trời đất, có hả? Khanh nghe cô nói thì khá ngơ ngác.
- Em không nói thì sao anh biết được.
- Mà hồi đó anh quá trời người thích, em mà nói ra thì cũng phải chờ dài dài vậy nè. Cô lấy tay mình diễn tả,cũng biểu cảm trên gương mặt.
Cả ba bật cười khanh khách
- Ê nhỏ này nghĩ nhà sinh con xong nó nói chuyện mắc cười ha. Chị Hà nói
- Nhớ hồi mới vào mình hỏi nó còn chẳng muốn trả lời. Chị Thanh bồi thêm
Khanh lúc này quay sang kí nhẹ đầu cô, khuôn miệng vẫn chưa kề khép sau lại sau dư âm trận cười khi nãy.
- Ngốc thật
- Nam nữ thụ thụ, bất tương thân. Tiểu nữ đã chồng xin công tử tự trọng. Cô làm hành động trách xa Khanh.
- Rồi rồi, không ai dám làm gì em đâu. Khanh nói.
Sau bao năm gặp lại cô vẫn như vậy, vẫn chỉ cười đùa với người cô cho là thân thích, làm Khanh cũng khá hoài niệm về tháng ngày còn đi học.
Khanh và cô cùng trong câu lạc bộ cầu lông của trường. Cô là vì quá thích nên mới xin vào, nhưng cô chơi rất dỡ,anh thì xem cô như một đứa em gái của mình nên tận tình chỉ dạy vậy mà cô em gái này khi đó lại thích anh. Giờ nghĩ đến Khánh có chút buồn cười.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương