Lãnh Vương Sủng Thê
Chương 15: Nhị Phu Nhân Có Tin Vui.
Sáng sớm hôm sau mọi việc trong thừa tướng phủ cũng chưa được giải quyết, nguyên nhân và hung thủ phía sau cũng không có đáp án . Trong đầu vẫn là mỗi người theo đuổi một suy đoán riêng và một bí mật riêng mình .
Chỉ trong một đêm mà đại phu nhân như biến thành người khác, khuôn mặt như già thêm vài tuổi ,mái tóc điểm sợi hoa râm nay lại càng rõ ràng hơn trước. Những nếp nhăn bình thường vẫn được che đậy dưới lớp phấn phủ, nhưng hôm nay vì đã không còn tâm trạng quan tâm tới nhan sắc mà khuôn mặt ấy lại được phơi bày trước toàn thể lớn bé gia nhân trong phủ.
Đại tiểu thư đêm qua dù được thái y khám nhưng cũng không khá khẩm hơn là mấy, thái y và đại phu chỉ kết luận nàng ta là do bị hoảng sợ quá dẫn đến ảo giác. Có thể phục hồi hay không cũng còn chưa nắm rõ, hiện tại chỉ có thể kê đơn thuốc uống để an thần.
Sáng hôm sau thấy tâm lý đại tiểu thư vẫn không thể ổn định nên Cầm thừa tướng đã cho nàng ta ở xương phòng nghỉ ngơi đợi tỉnh táo sẽ tra hỏi rõ ràng.
Cầm Phượng Ngọc cũng tốn không ít ngân lượng để giữ miệng của Thái y và đại phu tới khám cho Cầm Phương Liên. Ông không muốn để cho tin tức trong phủ về đại tiểu thư truyền ra ngoài.
Cầm Thanh Tuyết và nhị phu nhân cũng tới chính phòng tham gia xét thẩm.
Trái với mọi lần , lần này nhị phu nhân trực tiếp ngồi phía đối diện với đại phu nhân, còn Cầm Thanh Tuyết được nhị phu nhân kéo lại ngồi gần mình , ghế đối diện ghế của đại tiểu thư.
Sau khi Cầm thừa tướng cùng quản gia tra khảo tất cả một lượt gia nhân trong phủ, không thấy ai khả nghi liền cho lui xuống.
Cũng không ít tiếng bàn tán xì xào trong chính phòng , ai ai cũng nhìn Cầm Thanh Tuyết bằng ánh mắt e rè, sợ hãi. Trong đầu ai cũng suy đoán, có phải chuyện sảy ra tối qua ở biệt viện đại phu nhân là do tứ tiểu thư sai người làm .
Ánh mắt ai cũng rè chừng hơn với Cầm Thanh Tuyết .
Tiếng thì thầm to nhỏ đấy làm cầm thừa tướng ít nhiều cũng nghe và hoài nghi tiểu nữ nhi của mình.
Sau khi thẩm tra tất cả hạ nhân song cũng đã tới giờ dùng thiện phòng buổi trưa. Lần này Cầm thừa tướng lại yêu cầu cả nhị phu nhân, Cầm Thanh Tuyết và nhị thiếu gia ở lại dùng bữa.
Vì đại phu nhân thân thể không tốt nên nha hoàn của bà đã đưa bà trở về xương phòng nghỉ ngơi.
Nhị phu nhân và Cầm Thanh Tuyết đã có hảo cảm tốt với nhau nên trong bữa ăn hết lòng quan tâm nhau.
Nhị phu nhân hết gắp các món ăn cho thừa tướng rồi lại quay ra gắp cho Cầm Thanh Tuyết.
Cầm Phương Bình ngồi đó mà trong lòng có chút ghen ghét với Cầm Thanh Tuyết. Hắn cứ như là một mình ngồi đó nhìn một nhà ba người họ quan tâm , vui vẻ ăn uống . Hắn từ trước tới nay ngoài việc phải học thông hiểu kinh sử còn phải nghiêm túc trong việc học võ. Bản thân hắn phải sống nghiêm chỉnh chỉ vì giữ mặt mũi cho phụ thân và mẫu thân mà chưa lần nào được tự do làm theo ý mình.
Cầm Thanh Tuyết cũng vui vẻ ăn những món ăn mà nhị phu nhân gắp cho mình , thi thoảng lại nhìn về phía Cầm thừa tướng và Cầm Phương Bình đối diện .
Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía Cầm Phương Bình chỉ thấy khuôn mặt hắn tỏ ra u ám và đầy sự chán ghét đối với mình.
Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía khuôn mặt của Cầm thừa tướng và Cầm Phương Bình lại thấy hai người gần như không có mấy điểm giống nhau. Mà nhị thiếu gia có phần giống với đại phu nhân nhiều hơn.
Cầm Thanh Tuyết ngồi gần đĩa cá hấp , nàng đưa bàn tay nhỏ bé gắp một đũa chõ bụng cá không xương vào bát của nhị phu nhân, rồi vừa cười nói :
- Di nương người ăn chút cá đi, con nghe nói cá có rất nhiều chất dinh dưỡng.
Trầm Kim Anh cũng cười hiền gật đầu với Cầm Thanh Tuyết, nhưng mùi cá với mùi rau hấp cá khiến nàng có chút khó chịu ở yết hầu. Cơn buồn nôn khiến nhị phu nhân không thể kiềm chế mà đứng lên đi thẳng ra hướng cửa nôn ọe.
Cầm Thanh Tuyết khó hiểu nhìn theo bóng dáng của nhị phu nhân, nàng lo lắng rồi đứng lên chạy theo ra ngoài , giọng nói đầy lo lắng gọi vọng ra :
- Di nương người sao vậy? Con... Con .. Không có biết là người không thích ăn cá.
Cầm thừa tướng cũng nhìn theo từng cử chỉ của nhị phu nhân, vừa rồi đêm qua cũng vậy nàng ấy đều nôn khan , bây giờ cũng vậy , ông lo lắng rồi cũng lật đật chạy theo ra ngoài và hô to về phía quản gia:
- Người đâu mau tìm đại phu tới biệt viện phía tây xem mạch cho nhị phu nhân.
Trầm Kim Anh sau khi nôn song , khuôn mặt hơi nhợt nhạt . Lại nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Cầm thừa tướng và Cầm Thanh Tuyết liền cười nhẹ lắc đầu nói :
- Ta không sao, mấy hôm nay trong người chỉ hơi chút khó chịu, chỉ một lát nữa sẽ khỏe lại thôi.
Cầm Thanh Tuyết nhìn sang phía Cầm thừa tướng rồi nhẹ nói :
- Phụ thân con và di nương dùng bữa song rồi , ta xin phép đưa di nương về phòng nghỉ ngơi.
Cầm thừa tướng gật đầu rồi đưa tay xuống bồng cả người Trầm Kim Anh vào lòng , bước đi vững chắc thẳng hướng sườn viện phía Tây. Cũng không quên nói vọng lại với Cầm Thanh Tuyết :
- Đi thôi, ta đưa nhị phu nhân về phủ.
Trầm Kim Anh bị bế lên liền đỏ mặt, ngượng ngùng nói nhỏ :
- Lão gia, ta tự mình đi được . Người thả ta xuống.
Cầm thừa tướng vẫn ôm chặt lấy nhị phu nhân rồi nho nhã nói :
- Phu nhân hiện tại thân thể ngươi không tốt, ta ôm ngươi về xương phòng.
Cầm Thanh Tuyết vốn định quay lại ngồi thêm một lát với Cầm Phương Bình, nàng muốn dành không gian riêng cho phụ thân và nhị phu nhân. Nhưng lại bị giọng nói lớn từ phía Cầm thừa tướng vang tới :
- Thanh Tuyết con mau về xương phòng của nhị di nương giúp ta một việc.
Cầm Thanh Tuyết chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi bước theo bóng lưng của Cầm thừa tướng đi về hướng biệt viện phía tây.
Tất cả rời đi để lại Cầm Phương Bình ngồi căm giận ở đó , dù sao thì cậu cũng chỉ là đứa trẻ 11 tuổi, cũng biết ghen ghét với những lần phụ thân phân biệt đối sử. Đôi đũa trong tay hắn từ khi nào đã gãy ra làm đôi.
Hồ Thái y vừa bắt mạch cho Trầm Kim Anh song liền nở nụ cười rồi đứng lên chắp tay về phía của Cầm thừa tướng nói :
- Thừa tướng chúc mừng , chúc mừng nhị phu nhân đã có tin vui.
Cầm thừa tướng vui vẻ cười lớn rồi đa tạ Hồ thái y, sau đó ông quay lại nhìn nhị phu nhân ôn nhu nói :
- Phu nhân nàng vất vả rồi, thời gian tới cố gắng tĩnh dưỡng thật tốt. Muốn ăn gì hay làm gì thì cứ gọi quản gia tới.
Trầm Kim Anh vui mừng rơi nước mắt, cuối cùng giây phút hạnh phúc nhất đời mình đã đến. Nàng nhìn Cầm Thanh Tuyết nhẹ nhàng nói cám ơn:
- Thanh Tuyết, cám ơn ngươi nhờ có ngươi chỉ điểm ta mới có thể hoài thai được.
Cầm Thanh Tuyết cũng vui mừng thay cho nhị phu nhân, thấy nhị phu nhân xúc động vậy nàng liền ngồi xuống bên giường rồi nắm lấy bàn tay bà an ủi nói :
- Di nương người không cần nói như vậy, con cũng chỉ may mắn biết được thôi. Con cũng thật sự vui mừng cho người, di nương người còn mệt cứ nằm đó nghỉ ngơi chút đi , sáng nay người cũng dậy sớm quá rồi.
Trầm Kim Anh vui vẻ gật đầu lại nhìn về phía Cầm thừa tướng nói nhẹ :
- Lão gia thiếp thân có chút mệt...
Lời chưa nói hết Cầm thừa tướng đã gật đầu ôn nhu nói sen vào :
- Được rồi nàng nghỉ ngơi đi , ta ra ngoài nói chuyện với Hồ thái y.
Sau đó Hồ thái y kê cho nhị phu nhân mấy thang thuốc bổ rồi cáo từ Cầm thừa tướng rời đi ngay.
Cầm thừa tướng nhìn Trầm Kim Anh đang ngủ ngon trên giường liền ho nhẹ nói với Cầm Thanh Tuyết:
- Thanh Tuyết con ra ngoài cùng phụ thân đi dạo một vòng .
Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ gật đầu rồi quay bước đi ra hướng cửa.
Chỉ trong một đêm mà đại phu nhân như biến thành người khác, khuôn mặt như già thêm vài tuổi ,mái tóc điểm sợi hoa râm nay lại càng rõ ràng hơn trước. Những nếp nhăn bình thường vẫn được che đậy dưới lớp phấn phủ, nhưng hôm nay vì đã không còn tâm trạng quan tâm tới nhan sắc mà khuôn mặt ấy lại được phơi bày trước toàn thể lớn bé gia nhân trong phủ.
Đại tiểu thư đêm qua dù được thái y khám nhưng cũng không khá khẩm hơn là mấy, thái y và đại phu chỉ kết luận nàng ta là do bị hoảng sợ quá dẫn đến ảo giác. Có thể phục hồi hay không cũng còn chưa nắm rõ, hiện tại chỉ có thể kê đơn thuốc uống để an thần.
Sáng hôm sau thấy tâm lý đại tiểu thư vẫn không thể ổn định nên Cầm thừa tướng đã cho nàng ta ở xương phòng nghỉ ngơi đợi tỉnh táo sẽ tra hỏi rõ ràng.
Cầm Phượng Ngọc cũng tốn không ít ngân lượng để giữ miệng của Thái y và đại phu tới khám cho Cầm Phương Liên. Ông không muốn để cho tin tức trong phủ về đại tiểu thư truyền ra ngoài.
Cầm Thanh Tuyết và nhị phu nhân cũng tới chính phòng tham gia xét thẩm.
Trái với mọi lần , lần này nhị phu nhân trực tiếp ngồi phía đối diện với đại phu nhân, còn Cầm Thanh Tuyết được nhị phu nhân kéo lại ngồi gần mình , ghế đối diện ghế của đại tiểu thư.
Sau khi Cầm thừa tướng cùng quản gia tra khảo tất cả một lượt gia nhân trong phủ, không thấy ai khả nghi liền cho lui xuống.
Cũng không ít tiếng bàn tán xì xào trong chính phòng , ai ai cũng nhìn Cầm Thanh Tuyết bằng ánh mắt e rè, sợ hãi. Trong đầu ai cũng suy đoán, có phải chuyện sảy ra tối qua ở biệt viện đại phu nhân là do tứ tiểu thư sai người làm .
Ánh mắt ai cũng rè chừng hơn với Cầm Thanh Tuyết .
Tiếng thì thầm to nhỏ đấy làm cầm thừa tướng ít nhiều cũng nghe và hoài nghi tiểu nữ nhi của mình.
Sau khi thẩm tra tất cả hạ nhân song cũng đã tới giờ dùng thiện phòng buổi trưa. Lần này Cầm thừa tướng lại yêu cầu cả nhị phu nhân, Cầm Thanh Tuyết và nhị thiếu gia ở lại dùng bữa.
Vì đại phu nhân thân thể không tốt nên nha hoàn của bà đã đưa bà trở về xương phòng nghỉ ngơi.
Nhị phu nhân và Cầm Thanh Tuyết đã có hảo cảm tốt với nhau nên trong bữa ăn hết lòng quan tâm nhau.
Nhị phu nhân hết gắp các món ăn cho thừa tướng rồi lại quay ra gắp cho Cầm Thanh Tuyết.
Cầm Phương Bình ngồi đó mà trong lòng có chút ghen ghét với Cầm Thanh Tuyết. Hắn cứ như là một mình ngồi đó nhìn một nhà ba người họ quan tâm , vui vẻ ăn uống . Hắn từ trước tới nay ngoài việc phải học thông hiểu kinh sử còn phải nghiêm túc trong việc học võ. Bản thân hắn phải sống nghiêm chỉnh chỉ vì giữ mặt mũi cho phụ thân và mẫu thân mà chưa lần nào được tự do làm theo ý mình.
Cầm Thanh Tuyết cũng vui vẻ ăn những món ăn mà nhị phu nhân gắp cho mình , thi thoảng lại nhìn về phía Cầm thừa tướng và Cầm Phương Bình đối diện .
Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía Cầm Phương Bình chỉ thấy khuôn mặt hắn tỏ ra u ám và đầy sự chán ghét đối với mình.
Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía khuôn mặt của Cầm thừa tướng và Cầm Phương Bình lại thấy hai người gần như không có mấy điểm giống nhau. Mà nhị thiếu gia có phần giống với đại phu nhân nhiều hơn.
Cầm Thanh Tuyết ngồi gần đĩa cá hấp , nàng đưa bàn tay nhỏ bé gắp một đũa chõ bụng cá không xương vào bát của nhị phu nhân, rồi vừa cười nói :
- Di nương người ăn chút cá đi, con nghe nói cá có rất nhiều chất dinh dưỡng.
Trầm Kim Anh cũng cười hiền gật đầu với Cầm Thanh Tuyết, nhưng mùi cá với mùi rau hấp cá khiến nàng có chút khó chịu ở yết hầu. Cơn buồn nôn khiến nhị phu nhân không thể kiềm chế mà đứng lên đi thẳng ra hướng cửa nôn ọe.
Cầm Thanh Tuyết khó hiểu nhìn theo bóng dáng của nhị phu nhân, nàng lo lắng rồi đứng lên chạy theo ra ngoài , giọng nói đầy lo lắng gọi vọng ra :
- Di nương người sao vậy? Con... Con .. Không có biết là người không thích ăn cá.
Cầm thừa tướng cũng nhìn theo từng cử chỉ của nhị phu nhân, vừa rồi đêm qua cũng vậy nàng ấy đều nôn khan , bây giờ cũng vậy , ông lo lắng rồi cũng lật đật chạy theo ra ngoài và hô to về phía quản gia:
- Người đâu mau tìm đại phu tới biệt viện phía tây xem mạch cho nhị phu nhân.
Trầm Kim Anh sau khi nôn song , khuôn mặt hơi nhợt nhạt . Lại nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Cầm thừa tướng và Cầm Thanh Tuyết liền cười nhẹ lắc đầu nói :
- Ta không sao, mấy hôm nay trong người chỉ hơi chút khó chịu, chỉ một lát nữa sẽ khỏe lại thôi.
Cầm Thanh Tuyết nhìn sang phía Cầm thừa tướng rồi nhẹ nói :
- Phụ thân con và di nương dùng bữa song rồi , ta xin phép đưa di nương về phòng nghỉ ngơi.
Cầm thừa tướng gật đầu rồi đưa tay xuống bồng cả người Trầm Kim Anh vào lòng , bước đi vững chắc thẳng hướng sườn viện phía Tây. Cũng không quên nói vọng lại với Cầm Thanh Tuyết :
- Đi thôi, ta đưa nhị phu nhân về phủ.
Trầm Kim Anh bị bế lên liền đỏ mặt, ngượng ngùng nói nhỏ :
- Lão gia, ta tự mình đi được . Người thả ta xuống.
Cầm thừa tướng vẫn ôm chặt lấy nhị phu nhân rồi nho nhã nói :
- Phu nhân hiện tại thân thể ngươi không tốt, ta ôm ngươi về xương phòng.
Cầm Thanh Tuyết vốn định quay lại ngồi thêm một lát với Cầm Phương Bình, nàng muốn dành không gian riêng cho phụ thân và nhị phu nhân. Nhưng lại bị giọng nói lớn từ phía Cầm thừa tướng vang tới :
- Thanh Tuyết con mau về xương phòng của nhị di nương giúp ta một việc.
Cầm Thanh Tuyết chỉ nhàn nhạt gật đầu rồi bước theo bóng lưng của Cầm thừa tướng đi về hướng biệt viện phía tây.
Tất cả rời đi để lại Cầm Phương Bình ngồi căm giận ở đó , dù sao thì cậu cũng chỉ là đứa trẻ 11 tuổi, cũng biết ghen ghét với những lần phụ thân phân biệt đối sử. Đôi đũa trong tay hắn từ khi nào đã gãy ra làm đôi.
Hồ Thái y vừa bắt mạch cho Trầm Kim Anh song liền nở nụ cười rồi đứng lên chắp tay về phía của Cầm thừa tướng nói :
- Thừa tướng chúc mừng , chúc mừng nhị phu nhân đã có tin vui.
Cầm thừa tướng vui vẻ cười lớn rồi đa tạ Hồ thái y, sau đó ông quay lại nhìn nhị phu nhân ôn nhu nói :
- Phu nhân nàng vất vả rồi, thời gian tới cố gắng tĩnh dưỡng thật tốt. Muốn ăn gì hay làm gì thì cứ gọi quản gia tới.
Trầm Kim Anh vui mừng rơi nước mắt, cuối cùng giây phút hạnh phúc nhất đời mình đã đến. Nàng nhìn Cầm Thanh Tuyết nhẹ nhàng nói cám ơn:
- Thanh Tuyết, cám ơn ngươi nhờ có ngươi chỉ điểm ta mới có thể hoài thai được.
Cầm Thanh Tuyết cũng vui mừng thay cho nhị phu nhân, thấy nhị phu nhân xúc động vậy nàng liền ngồi xuống bên giường rồi nắm lấy bàn tay bà an ủi nói :
- Di nương người không cần nói như vậy, con cũng chỉ may mắn biết được thôi. Con cũng thật sự vui mừng cho người, di nương người còn mệt cứ nằm đó nghỉ ngơi chút đi , sáng nay người cũng dậy sớm quá rồi.
Trầm Kim Anh vui vẻ gật đầu lại nhìn về phía Cầm thừa tướng nói nhẹ :
- Lão gia thiếp thân có chút mệt...
Lời chưa nói hết Cầm thừa tướng đã gật đầu ôn nhu nói sen vào :
- Được rồi nàng nghỉ ngơi đi , ta ra ngoài nói chuyện với Hồ thái y.
Sau đó Hồ thái y kê cho nhị phu nhân mấy thang thuốc bổ rồi cáo từ Cầm thừa tướng rời đi ngay.
Cầm thừa tướng nhìn Trầm Kim Anh đang ngủ ngon trên giường liền ho nhẹ nói với Cầm Thanh Tuyết:
- Thanh Tuyết con ra ngoài cùng phụ thân đi dạo một vòng .
Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ gật đầu rồi quay bước đi ra hướng cửa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương