Lãnh Vương Sủng Thê
Chương 43: Hắn Tới Biên Cương - Nàng Tới U Sơn Cốc.
Đông Phương Lãnh trở về Huyết Sát Các liền lập tức giải quyết hết đống công việc mà từ hôm qua còn tồn đọng lại Huyết Sát Các sắp tới cũng còn nhiều việc cần giải quyết, hắn trước khi đi vẫn là phải lo chu toàn mọi việc đến khi hắn có thể trở lại.
Thoáng cái vậy mà trời cũng đã trở về khuya, Đông Phương Lãnh đưa tay lên day nhẹ hai bên thái dương của mình rồi đứng dậy, hắn lạnh lùng hỏi Ảnh Nhất đứng phía dưới.
- Giờ này là giờ nào rồi?
Ảnh Nhất cung kính cúi đầu nói :
- Chủ tử giờ đã là canh hai giờ hợi* rồi.
(*tức thời gian là từ 21h đến 23h khuya)
Đông Phương Lãnh nhìn bầu trời tối đen còn có chút gió lớn bên ngoài thì gật đầu nói :
- Ngươi tập hợp tất cả Ảnh vệ tới chính phòng cho ta, ta trở về thừa tướng phủ song sẽ trở lại phân phó công việc .
Ảnh Nhất còn chưa kịp trả lời thì Đông Phương Lãnh đã dùng khinh công bay nhanh ra cửa sổ rồi hướng Cầm thừa tướng phú bay đi.
Bên thừa tướng phủ sau khi dùng bữa với Trầm Kim Anh song Cầm Phượng Ngọc liền trở lại ngoài cửa sương phòng của Cầm Thanh Tuyết nhàn nhạt uống trà rồi canh gác.
Bên trong Vũ Đại Sư và Đại Minh Sư sau khi dùng nội lực ép trùng độc và hàn độc trên người Cầm Thanh Tuyết trở lại trạng thái ngủ . Vũ Đại Sư liền nhanh chóng thu xếp một số hành lí cho Cầm Thanh Tuyết. Trong đêm nay nhất định phải rời đi, càng ở lâu lại càng nguy hiểm.
Vũ Đại Sư vốn biết nhất định Đông Phương Lãnh sẽ trở lại trong đêm nay để thăm tình hình của tiểu nha đầu này.
Vì vậy ông cùng Đại Minh Sư quyết đóng một chút tiểu phẩm khi Đông Phương Lãnh tới.
Đúng như dự đoán, ngay vào giờ hợi canh hai Đông Phương Lãnh một thân phiêu dật bước tới. Cầm thừa tướng bên ngoài cũng ho nhẹ rồi đứng lên nói :
- Tam vương gia, hai vị lão nhân gia từ chiều còn chưa ra ngoài lần nào. Lão thần nghĩ ngài không nên cố chấp bước vào trong, tránh lão nhân gia trách phạt.
Đông Phương Lãnh không đáp lại cầm thừa tướng mà trực tiếp bước vào phía cửa của sương phòng hắn đưa tay lên gõ nhẹ cánh cửa.
- Cốc…. cốc….. cốc...
Vũ Đại Sư biết Đông Phương Lãnh là người cố chấp nếu bây giờ không để nó vào nhìn nha đầu này một chút thì e rằng họ đi chưa bao lâu thì nó cũng sẽ đến làm loạn và đuổi theo tới tận cùng.
Vũ Đại Sư và Đại Minh Sư đã chuẩn bị kế hoạch từ trước, cho nên ngay khi Đông Phương Lãnh bước vào biệt viện này hai người đã đi tới bên giường của Cầm Thanh Tuyết và tiếp tục thi trâm và truyền nội lực ép độc không chạy loạn trong thân thế.
Nghe tiếng gõ cửa của Đông Phương Lãnh, Vũ Đại sư liền hắng giọng nói :
- Vào đi .
Đông Phương Lãnh bước vào vẫn là quang cảnh lúc chiều, hai lão Sư của hắn vẫn đang miệt mài thi trâm và truyền nội lực cho Cầm Thanh Tuyết.
Đông Phương Lãnh đi đến bên giường nhìn khuôn mặt càng nhợt nhạt của nàng khiến lòng hắn càng trở nên lo lắng và mơ hồ. Việc này không biết còn kéo dài bao lâu chứ? Mỗi lần hắn tới đều là thấy sư phụ của mình vừa đứng thi trâm vừa một bên lau từng bệt máu đen trên miệng mà Cầm Thanh Tuyết nôn ra , Đông Phương Lãnh nhăn mày khẽ hỏi :
- Sư phụ muội ấy sao rồi? Tại sao vẫn còn nôn ra nhiều máu độc như vậy?
Vũ Đại Sư dừng trâm rồi thở dài nhìn Đông Phương Lãnh nói :
- Còn không phải do tên tiểu tử nhà ngươi gây ra hay sao?
Đông Phương Lãnh mặt thoáng qua tia buồn bã rồi nói :
- Đường bá, Sư phụ không còn cách nào khác hay sao? Hai người nhìn xem...
Lời của Đông Phương Lãnh còn chưa nói hết thì Cầm Thanh Tuyết nằm dưới giường đã lên cơn co rật rồi nôn ra càng nhiều máu đen.
Đại Minh Sư vừa rồi đã dùng trâm dâm vào một huyệt trên đỉnh đầu, để cơ thể Cầm Thanh Tuyết rơi vào phản ứng giữ dội. Ông nhăn mày hốt hoảng quát lớn về phía Vũ Đại Sư:
- Còn không mau thi trâm, mạch càng ngày càng không tốt.
Vũ Đại Sư liền gật đầu rồi đưa trâm tiếp tục đâm vào các huyệt đạo trên cơ thể của Cầm Thanh Tuyết. Sau đó cũng không quên quát lớn với Đông Phương Lãnh :
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau ra ngoài, ta đã căn rặn con rồi , nha đầu này rất có phản ứng khi ở cạnh con.
Con đừng nháo nữa cũng đừng để bao công sức của ta và đường bá con đổ sông đổ bể.
Đông Phương Lãnh dù không muốn nhưng nhìn Cầm Thanh Tuyết quằn quại như vậy ăn lại rất đau lòng. Bước chân cũng gấp gáp quay lại và đi thẳng ra ngoài cửa.
Sau khi Đông Phương Lãnh bước ra ngoài và đóng cửa lại, hai người mới bắt đầu điểm huyệt để giải cơn co giật và thổ huyết vừa rồi trên người Cầm Thanh Tuyết.
Sau đó Đại Minh Sư lại dùng một trâm đâm vào chính huyệt trên đỉnh đầu để Cầm Thanh Tuyết rơi vào trạng thái ngủ sâu, cũng là để tiện có thể đi về U Sơn Cốc của Đại Minh Sư.
Đông Phương Lãnh bước ra ngoài nhìn Cầm thừa tướng một cái rồi quay người lao vào bóng tối rời đi.
Vũ Đại Sư cảm nhận được hơi thở đã xa dần của Đông Phương Lãnh thì mới gật đầu nhìn Sư huynh của mình.
Ngay sau đó hai người mở cửa bước ra ngoài, một người ôm Cầm Thanh Tuyết đã được bọc kín trong chăn mỏng, một người ôm túi trang phục và một tay nải đựng lương thực, đồ khô do nhị phu nhân chuẩn bị từ trước.
Cầm Phượng Ngọc thấy hai người bước ra liền đi lên hỏi :
- Hai vị đi luôn bây giờ sao?
Vũ Đại Sư gật đầu lại nói :
- Đúng vậy tiện lúc tam vương gia còn chưa phát giác, chúng ta rời đi luôn.
Sau đó Vũ Đại Sư đưa một bao thư cho Cầm Phượng Ngọc rồi khẽ nói :
- Cầm thừa tướng đây là phong thư ta để lại, khi nào không cầm được chân tam vương gia nữa hãy đưa cho nó.
Cầm Phượng Ngọc cầm phong thư gật đầu, ông thắc mắc liền hỏi lại Vũ Đại Sư:
- Lão nhân gia vì sao không nói rõ chuyện này cho tam vương gia biết, như vậy chẳng phải ngài ấy sẽ yên tâm hơn hay sao?
Vũ Đại Sư lắc đầu nhìn Cầm thừa tướng, thật ra đây cũng là một trong những thử thách mà Đông Phương Lãnh phải vượt qua được. Ông làm như vậy cũng chỉ vì muốn tiểu tử đó ra trận được mạnh tâm và nhanh dành chiến thắng trở về .
Sau này sẽ còn những lần khác nữa Đông Phương Lãnh phải kiềm chế được cái cơn cuồng hỏa trong người, đây là ông cũng muốn rèn luyện sức chịu đựng cho Đông Phương Lãnh.
Cầm thừa tướng biết hai vị nhân gia trong lòng hẳn đã có tính toán nên ông hỏi thêm nữa mà nhẹ gật đầu rồi nói :
- Hai vị thời gian tới xin chiếu cố nha đầu Cầm Thanh Tuyết nhà tiểu mỗ.
Vũ Đại Sư và Đại Minh Sư cũng nhẹ gật đầu đáp lại Cầm Phượng Ngọc, rồi nhìn qua bốn phía một lượt mới âm thầm nói :
- Cầm thừa tướng chúng ta không thể trễ nải thêm được nữa. Cầm thừa tướng xin cố gắng giữ chân tam vương gia, nếu từ giờ đến buổi trưa mai tam vương gia mới trở lại thì sẽ không cần quản hắn thêm nữa. Khi ấy chúng ta đi ra khỏi thành một thời gian rồi, hắn có đuổi cũng sẽ không kịp thời gian đi biên cương được.
Cầm thừa tướng cung kính cúi đầu đáp lễ nói :
- Hai vị xin bảo trọng, tiểu mỗ sẽ cho đám hạ nhân theo hai vị tới cổng thành. Gặp bất chắc gì sẽ có họ đánh lạc Hướng.
Vũ Đại Sư gật đầu, sau đó hai người cúi chào cầm thừa tướng, rồi sau đó nhanh như chớp bay vào trong bóng tối mất dạng phía trong lùm cây.
Cầm thừa tướng đóng cửa sương phòng của Cầm Thanh Tuyết song liền quay lại bàn trà ngồi nhàn nhã uống trà đợi lần tới tam vương gia tới.
Thoáng cái vậy mà trời cũng đã trở về khuya, Đông Phương Lãnh đưa tay lên day nhẹ hai bên thái dương của mình rồi đứng dậy, hắn lạnh lùng hỏi Ảnh Nhất đứng phía dưới.
- Giờ này là giờ nào rồi?
Ảnh Nhất cung kính cúi đầu nói :
- Chủ tử giờ đã là canh hai giờ hợi* rồi.
(*tức thời gian là từ 21h đến 23h khuya)
Đông Phương Lãnh nhìn bầu trời tối đen còn có chút gió lớn bên ngoài thì gật đầu nói :
- Ngươi tập hợp tất cả Ảnh vệ tới chính phòng cho ta, ta trở về thừa tướng phủ song sẽ trở lại phân phó công việc .
Ảnh Nhất còn chưa kịp trả lời thì Đông Phương Lãnh đã dùng khinh công bay nhanh ra cửa sổ rồi hướng Cầm thừa tướng phú bay đi.
Bên thừa tướng phủ sau khi dùng bữa với Trầm Kim Anh song Cầm Phượng Ngọc liền trở lại ngoài cửa sương phòng của Cầm Thanh Tuyết nhàn nhạt uống trà rồi canh gác.
Bên trong Vũ Đại Sư và Đại Minh Sư sau khi dùng nội lực ép trùng độc và hàn độc trên người Cầm Thanh Tuyết trở lại trạng thái ngủ . Vũ Đại Sư liền nhanh chóng thu xếp một số hành lí cho Cầm Thanh Tuyết. Trong đêm nay nhất định phải rời đi, càng ở lâu lại càng nguy hiểm.
Vũ Đại Sư vốn biết nhất định Đông Phương Lãnh sẽ trở lại trong đêm nay để thăm tình hình của tiểu nha đầu này.
Vì vậy ông cùng Đại Minh Sư quyết đóng một chút tiểu phẩm khi Đông Phương Lãnh tới.
Đúng như dự đoán, ngay vào giờ hợi canh hai Đông Phương Lãnh một thân phiêu dật bước tới. Cầm thừa tướng bên ngoài cũng ho nhẹ rồi đứng lên nói :
- Tam vương gia, hai vị lão nhân gia từ chiều còn chưa ra ngoài lần nào. Lão thần nghĩ ngài không nên cố chấp bước vào trong, tránh lão nhân gia trách phạt.
Đông Phương Lãnh không đáp lại cầm thừa tướng mà trực tiếp bước vào phía cửa của sương phòng hắn đưa tay lên gõ nhẹ cánh cửa.
- Cốc…. cốc….. cốc...
Vũ Đại Sư biết Đông Phương Lãnh là người cố chấp nếu bây giờ không để nó vào nhìn nha đầu này một chút thì e rằng họ đi chưa bao lâu thì nó cũng sẽ đến làm loạn và đuổi theo tới tận cùng.
Vũ Đại Sư và Đại Minh Sư đã chuẩn bị kế hoạch từ trước, cho nên ngay khi Đông Phương Lãnh bước vào biệt viện này hai người đã đi tới bên giường của Cầm Thanh Tuyết và tiếp tục thi trâm và truyền nội lực ép độc không chạy loạn trong thân thế.
Nghe tiếng gõ cửa của Đông Phương Lãnh, Vũ Đại sư liền hắng giọng nói :
- Vào đi .
Đông Phương Lãnh bước vào vẫn là quang cảnh lúc chiều, hai lão Sư của hắn vẫn đang miệt mài thi trâm và truyền nội lực cho Cầm Thanh Tuyết.
Đông Phương Lãnh đi đến bên giường nhìn khuôn mặt càng nhợt nhạt của nàng khiến lòng hắn càng trở nên lo lắng và mơ hồ. Việc này không biết còn kéo dài bao lâu chứ? Mỗi lần hắn tới đều là thấy sư phụ của mình vừa đứng thi trâm vừa một bên lau từng bệt máu đen trên miệng mà Cầm Thanh Tuyết nôn ra , Đông Phương Lãnh nhăn mày khẽ hỏi :
- Sư phụ muội ấy sao rồi? Tại sao vẫn còn nôn ra nhiều máu độc như vậy?
Vũ Đại Sư dừng trâm rồi thở dài nhìn Đông Phương Lãnh nói :
- Còn không phải do tên tiểu tử nhà ngươi gây ra hay sao?
Đông Phương Lãnh mặt thoáng qua tia buồn bã rồi nói :
- Đường bá, Sư phụ không còn cách nào khác hay sao? Hai người nhìn xem...
Lời của Đông Phương Lãnh còn chưa nói hết thì Cầm Thanh Tuyết nằm dưới giường đã lên cơn co rật rồi nôn ra càng nhiều máu đen.
Đại Minh Sư vừa rồi đã dùng trâm dâm vào một huyệt trên đỉnh đầu, để cơ thể Cầm Thanh Tuyết rơi vào phản ứng giữ dội. Ông nhăn mày hốt hoảng quát lớn về phía Vũ Đại Sư:
- Còn không mau thi trâm, mạch càng ngày càng không tốt.
Vũ Đại Sư liền gật đầu rồi đưa trâm tiếp tục đâm vào các huyệt đạo trên cơ thể của Cầm Thanh Tuyết. Sau đó cũng không quên quát lớn với Đông Phương Lãnh :
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau ra ngoài, ta đã căn rặn con rồi , nha đầu này rất có phản ứng khi ở cạnh con.
Con đừng nháo nữa cũng đừng để bao công sức của ta và đường bá con đổ sông đổ bể.
Đông Phương Lãnh dù không muốn nhưng nhìn Cầm Thanh Tuyết quằn quại như vậy ăn lại rất đau lòng. Bước chân cũng gấp gáp quay lại và đi thẳng ra ngoài cửa.
Sau khi Đông Phương Lãnh bước ra ngoài và đóng cửa lại, hai người mới bắt đầu điểm huyệt để giải cơn co giật và thổ huyết vừa rồi trên người Cầm Thanh Tuyết.
Sau đó Đại Minh Sư lại dùng một trâm đâm vào chính huyệt trên đỉnh đầu để Cầm Thanh Tuyết rơi vào trạng thái ngủ sâu, cũng là để tiện có thể đi về U Sơn Cốc của Đại Minh Sư.
Đông Phương Lãnh bước ra ngoài nhìn Cầm thừa tướng một cái rồi quay người lao vào bóng tối rời đi.
Vũ Đại Sư cảm nhận được hơi thở đã xa dần của Đông Phương Lãnh thì mới gật đầu nhìn Sư huynh của mình.
Ngay sau đó hai người mở cửa bước ra ngoài, một người ôm Cầm Thanh Tuyết đã được bọc kín trong chăn mỏng, một người ôm túi trang phục và một tay nải đựng lương thực, đồ khô do nhị phu nhân chuẩn bị từ trước.
Cầm Phượng Ngọc thấy hai người bước ra liền đi lên hỏi :
- Hai vị đi luôn bây giờ sao?
Vũ Đại Sư gật đầu lại nói :
- Đúng vậy tiện lúc tam vương gia còn chưa phát giác, chúng ta rời đi luôn.
Sau đó Vũ Đại Sư đưa một bao thư cho Cầm Phượng Ngọc rồi khẽ nói :
- Cầm thừa tướng đây là phong thư ta để lại, khi nào không cầm được chân tam vương gia nữa hãy đưa cho nó.
Cầm Phượng Ngọc cầm phong thư gật đầu, ông thắc mắc liền hỏi lại Vũ Đại Sư:
- Lão nhân gia vì sao không nói rõ chuyện này cho tam vương gia biết, như vậy chẳng phải ngài ấy sẽ yên tâm hơn hay sao?
Vũ Đại Sư lắc đầu nhìn Cầm thừa tướng, thật ra đây cũng là một trong những thử thách mà Đông Phương Lãnh phải vượt qua được. Ông làm như vậy cũng chỉ vì muốn tiểu tử đó ra trận được mạnh tâm và nhanh dành chiến thắng trở về .
Sau này sẽ còn những lần khác nữa Đông Phương Lãnh phải kiềm chế được cái cơn cuồng hỏa trong người, đây là ông cũng muốn rèn luyện sức chịu đựng cho Đông Phương Lãnh.
Cầm thừa tướng biết hai vị nhân gia trong lòng hẳn đã có tính toán nên ông hỏi thêm nữa mà nhẹ gật đầu rồi nói :
- Hai vị thời gian tới xin chiếu cố nha đầu Cầm Thanh Tuyết nhà tiểu mỗ.
Vũ Đại Sư và Đại Minh Sư cũng nhẹ gật đầu đáp lại Cầm Phượng Ngọc, rồi nhìn qua bốn phía một lượt mới âm thầm nói :
- Cầm thừa tướng chúng ta không thể trễ nải thêm được nữa. Cầm thừa tướng xin cố gắng giữ chân tam vương gia, nếu từ giờ đến buổi trưa mai tam vương gia mới trở lại thì sẽ không cần quản hắn thêm nữa. Khi ấy chúng ta đi ra khỏi thành một thời gian rồi, hắn có đuổi cũng sẽ không kịp thời gian đi biên cương được.
Cầm thừa tướng cung kính cúi đầu đáp lễ nói :
- Hai vị xin bảo trọng, tiểu mỗ sẽ cho đám hạ nhân theo hai vị tới cổng thành. Gặp bất chắc gì sẽ có họ đánh lạc Hướng.
Vũ Đại Sư gật đầu, sau đó hai người cúi chào cầm thừa tướng, rồi sau đó nhanh như chớp bay vào trong bóng tối mất dạng phía trong lùm cây.
Cầm thừa tướng đóng cửa sương phòng của Cầm Thanh Tuyết song liền quay lại bàn trà ngồi nhàn nhã uống trà đợi lần tới tam vương gia tới.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương