Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 46: Bái Sư.



Sau khi trận pháp ngũ hành dần dừng lại, Đại Minh sư và Vũ Đại Sư nhanh như chớp bay tới phía Cầm Thanh Tuyết .Cả thân thể nàng được ánh sáng đỏ bao quanh càng khiến người khác nhìn vào bị cuốn hút bởi sự ma mị và diêm dúa. Ngay sau đó mấy giây ánh sáng đó yếu dần đi, cả thân thể Cầm Thanh Tuyết như mất đi trọng lực mà rơi tự do từ trên không trung nhẹ dần xuống mặt đất.

Đại Minh Sư bay về phía Cầm Thanh Tuyết, ông phẩy tay nhanh phủ kín cả người nha đầu nàng bằng chiếc chăn mỏng để đám người đang tới sẽ không nhìn ra khuôn mặt, cùng với linh lực đang toát ra từ cơ thể Cầm Thanh Tuyết.

Vũ Đại Sư cũng nhanh đánh các đường nội lực về phía đám hắc y nhân phía xa xa đang bay tới , bốn phía xung quanh bắt đầu đều có người bay tới. Vũ Đại Sư nhân lúc còn ít người đến ông liền đánh nhanh về đám hắc y nhân phía sườn trái mở ra một đường để cho sư huynh của mình ôm Cầm Thanh Tuyết nhanh chóng rời đi.

Bốn phía xung quanh lại có thêm hơn chục hắc y nhân bay tới, phía sau lại tiếp thêm vài chục người nữa. Nghe hơi thở cũng biết toàn những cao thủ trong giới võ lâm.

Vũ Đại Sư sau khi nhìn đại Sư huynh và Cầm Thanh Tuyết an toàn rời đi ông mới yên tâm giao chiến với đám hắc y nhân trước mặt, vừa đánh vừa cầm chân họ không cho đuổi theo hai người phía trước.

Đại Minh Sư sau khi ôm Cầm Thanh Tuyết liền dùng khinh công bay nhanh như gió về hướng ngọn núi phía trước, đi tới mép vách núi liền một mạch nhảy xuống.

Đại Minh Sư lấy hai cây tiêu trong ngực ra bắn mạnh về hai phía, một là chính giữa núi đá có viên ngọc thạch màu đỏ bị che khuất bởi giàn dây leo. Một tiêu nữa là bắn mạnh về phía đỉnh ngọn cây tùng cao vút phía đối diện.

Cứ như vậy một trận thế ở phía dưới dần mở ra, ông ôm Cầm Thanh Tuyết nhanh chóng bay vào, sau đó trận thế lại dần đóng lại như vừa rồi chưa có gì sảy ra.

Vừa vào bên trong trận thế một khung cảnh khác liền hiện lên, bên trong không khí thanh mát và trong lành. Ở giữa là một ngôi nhà tranh nhỏ hiện ra trước mặt, phía sau là rừng trúc gió thổi bay nhè nhẹ. Phía trong sân là từng giá thuốc, từng túi thảo dược đang được phơi khô. Bên sườn phải là từng vườn thảo dược mọc tươi tốt, cùng bên cạnh đó là một vườn rau xanh.

Đại Minh sư đi nhanh tới bên cạnh ngôi nhà tranh , khuất phía sau tảng đá lớn liền xuất hiện một đầm sen trắng đang nở rộ, phía dưới nước tỏa hương khói nhè nhẹ, hơi nước bay là là lên phía trên. Ông bước tới bến nước có các tảng đá xếp ngay ngắn thành từng bậc, ông nhẹ đặt cả người Cầm Thanh Tuyết xuống dưới hồ nước, đầu để gối lên một phiến đá nhỏ, để nàng ngâm mình trong làn nước ấm đẩy hết đi hàn độc còn sót trong cơ thể .

Đại Minh Sư đưa tay mở chiếc chăn ra muốn cho Cầm Thanh Tuyết dễ thở hơn, ngay sau đó liền bị khuôn mặt của nàng làm cho ông giật mình và thất kinh. Khuôn mặt của nha đầu này vậy mà lại thay đổi đến kinh ngạc, đôi mắt vẫn còn nhắm lại mà ngũ quan hiện lên tựa như tranh vẽ, làn da trắng sáng mịn màng, sống mũi cao, đôi mắt phượng nhắm chặt.

Đại Minh Sư nhìn tổng toàn thể mà cứ ngỡ như gặp được một tiểu tiên nữ hạ phàm thoát tục .Trên chán còn có một bông bỉ ngạn đỏ rực ở chính giữa càng toát lên vẻ mị hoặc.

Ông đoán với nhan sắc khuynh quốc khuynh thành này ắt hẳn sẽ làm khuấy động chúng sinh, sau này ông nhất định phải bắt nha đầu này dịch dung khuôn mặt trước người khác , tránh để nhân thế đảo điên vì nó mà cướp giật.

**Bỉ ngạn hoa đỏ rực in sâu trên trán Cầm Thanh Tuyết.

Đại Minh Sư đưa tay kiểm tra mạch đập của Cầm Thanh Tuyết thấy mạch rất khỏe, không còn tàn dư chút nào của trùng bướm độc và hàn độc. Mà lại thấy có nguồn khí lực vào linh lực đang chạy mạnh trong thân thể của nha đầu này.

Nhìn bốn phía vẫn như cũ Đại Minh Sư mới thở nhẹ, dưới này ông đã lập kết giới mạnh. Ông rời đi cũng không thấy sự dịch chuyển nên tạm thời ông cũng không cần lo lắng về sự an toàn của hai người nữa. Lúc ấy ông mới khẽ thở nhẹ, cả thân mệt nhoài mà bước lảo đảo vào trong sân, cả người ngã nhào trên chiếc giường trúc trong sân.

Vừa rồi Đại Minh Sư vừa chạy vừa tránh các hắc y nhân đã dùng linh lực đánh về phía hai người. Nên đã phải tiêu hao rất nhiều linh lực của mình, chỉ cần thêm một chút nữa mà không tới được vách đá ở U Sơn Cốc này thì ông chắc cũng không thể giữ nổi an toàn cho nha đầu này rồi.

Không biết qua bao lâu sau Cầm Thanh Tuyết mới nhẹ mở mắt tỉnh dậy, ánh nắng của buổi sớm là nàng có chút nheo mắt lại . Sau đó mới dần mở ra , nàng nhìn về bốn phía xung quanh nàng lại đang ngâm mình ở dưới một hồ sen nhỏ. Làn nước lại đang tỏa từng hơi khói lên tựa như mơ như ảo, hơi ấm của dòng nước lại cứ chạy quang thân thể của mình.

Cầm Thanh Tuyết nhàn nhạt nhìn lên bầu trời, vậy mà trong đầu nàng trống rỗng không có chút nào gọi là kí ức.

Ngồi một lúc sau nàng mới nhẹ đứng dậy, vậy mà cả thân thể nhẹ bẫng, khí lực trong người tựa như đang chạy quanh muốn hòa cùng máu và da thịt của nàng.

Bước lên từng bậc thềm đá Cầm Thanh Tuyết nhìn quanh mọi thứ đều xa lạ, một chút hồi ức trong đầu không có, bản thân lại càng cảm thấy trống rỗng. Nhưng có điều là nàng lại không hề thấy sợ hãi nơi này, tựa như lại có chút cảm giác yên bình và trong lành.

Ra phía ngoài Cầm Thanh Tuyết liền thấy một vị gia gia tóc đã dần bạc trắng còn đang nằm thả mình trên chiếc giường trúc, tựa hồ ngủ rất say. Nơi này lạ lẫm quá nên nàng cũng không dám đi lung tung mà chậm rãi bước về phía giường trúc muốn hỏi xem vị gia gia này là ai? Và có biết mình là ai hay không.



Bước đi của Cầm Thanh Tuyết hết sức nhẹ nhàng, vậy mà còn cách giường trúc đó khoảng một thước, nàng liền đã thấy bị gia gia kia nhanh như gió ngồi bật dậy bay tới phía mình. Trên cổ từ khi nào đã có cảm giác lành lạnh của con dao găm kề sát.

Cầm Thanh Tuyết không biết vì sao lại chẳng hề có cảm giác sợ hãi, chắc cũng bởi vì vị gia gia đang đứng trước mặt nàng khuôn mặt rất phúc hậu và hiền từ, nàng nhìn thẳng vào khuôn mặt ông rồi nói :

- Lão gia gia người thật sự muốn giết ta.

Đại Minh Sư thật ra cũng chỉ là muốn thăm dò Cầm Thanh Tuyết, quả thật khí thế hơn người. Một tia sợ hãi cũng không hề có trong đáy mắt,nghe song câu hỏi của nha đầu trước mặt ông mới thư thả buông dao găm trong tay xuống rồi lạnh lùng nói :

- Ngươi không sợ?

Cầm Thanh Tuyết lắc đầu , trong trí nàng không hiểu sao luôn hiện hữu câu nhắc nhẹ ở bên tai " Bái Sư... Bái Sư".

Người trước mặt này thân thủ thực sự rất cao siêu, theo lí trí nàng liền quỳ gối xuống trước mặt vị lão gia gia rồi nhẹ nói :

- Lão gia gia , tiểu nữ muốn bái người là sư phụ, xin người thu nhận.

Đại Minh Sư thoáng qua tia kinh ngạc, ông thật sự không bấm ra được mình chính là người dẫn dắt thánh nữ tới ngày đó.

Ông cũng biết nha đầu này không phải như người bình thường, thôi có lẽ đây cũng là nhân duyên ông phải thay muội ấy gánh lấy. Để thử lòng của Cầm Thanh Tuyết ông liền quay người, rồi nhàn nhạt nói :

- Ta xưa nay chưa từng thu nhận đệ tử, cộng với theo ta cũng sẽ rất gian truân, vất vả.

Cầm Thanh Tuyết cúi đầu, giọng nói chắc nịch:

- Tiểu nữ không sợ vất vả, không sợ gian nan. Chỉ mong được người dẫn dắt, nếu người không thu nhận, con nguyện quỳ ở đây đến khi người cảm nhận được lòng thành ý của con .

Đại Minh Sư thư thả ngồi lên chiếc ghế phía trước mặt Cầm Thanh Tuyết, ông cười nhẹ gật đầu rồi nói :

- Tốt... Tốt... Nào lại đây hành lề với vi sư, nhưng trước khi nhận con làm đệ tử ta còn có điều yêu cầu con phải hứa với ta.

Cầm Thanh Tuyết cũng vui vẻ cười nhẹ rồi nhẹ về phía lão gia gia trước mặt .

- Gia gia xin người cứ nói con nhất định sẽ nghe theo.

Đại Minh Sư vuốt nhẹ chòm râu rồi nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết nói :

- Ta chỉ có ba điều cần con phải tuyên thệ trước khi bái ta làm sư phụ, điều thứ nhất trong năm năm tiếp theo con không được tự mình rời khỏi đây hay là xuống núi khi mà ta chưa cho phép. Điều thứ hai mỗi lần ra khỏi kết giới hoặc gặp người khác con đều phải dùng thuật dịch dung không được để lộ khuôn mặt và đóa hoa bỉ ngạn ở phía trên trán.

Suy tư một hồi Đại Minh Sư liền nói tiếp:

- Điều thứ ba tạm thời ta chưa nghĩ ra, sau này nghĩ ra sẽ nói cho con. Con có đồng ý hay không?

Cầm Thanh Tuyết nhìn thẳng vào lão gia gia trước mặt mình rồi nói :



- Gia gia con sẽ làm theo bất cứ yêu cầu nào mà người đưa ra chỉ cần không làm trái với luân thường đạo lí.

Đại Minh Sư gật đầu rồi nói :

- Ta đương nhiên không bắt con làm những chuyện khiến trời đất không rung.

Cầm Thanh Tuyết đưa ba ngón tay lên trời rồi nghiêm túc nói lớn :

- Hôm nay trên có trời, dưới có đất. Con quỳ gối ở đây xin tuyên thệ, con sẽ làm theo những điều mà sư phụ yêu cầu. Nếu con không làm theo yêu cầu mà sư phụ đưa ra xin ông trời cứ dùng sét đánh chết con.

Đại Minh Sư lúc ấy mới gật đầu tán dương, đúng là nha đầu này rất hợp tính ông :

- Tốt.. Tốt...

Cầm Thanh Tuyết cúi người dập ba lạy với lão gia gia trước mặt, giọng nói vô cùng lánh lót và nghiêm túc:

- Sư phụ xin nhận của con ba lậy, cảm tạ ơn người đã đồng ý dậy bảo con.

Sau khi Cầm Thanh Tuyết lậy song, Đại Minh Sư gật đầu rồi nói :

- Được rồi mau đứng lên đi, xiêm y ta lấy trong phủ của con ở trong tay nải. Mau vào thay đi kẻo lại cảm lạnh.

Cầm Thanh Tuyết lúc này mới nhận ra mình còn chưa biết tên mình là gì, và mình từ đâu đến, nàng đứng lên rồi nhẹ giọng nói về phía sư phụ :

- Sư phụ, từ khi tỉnh dậy con liền không có chút kí ức nào, cũng không biết mình là ai và từ đâu đến. Người có thể giúp con trả lời được hay không?

Đại Minh Sư ngạc nhiên thật không ngờ tinh phách nhập thể mà lại làm nha đầu này mất hết kí ức. Ông bước tới bên cạnh nắm cổ tay của Cầm Thanh Tuyết rồi xem mạch tượng vừa xem ông vừa nói :

- Con vốn là tứ tiểu thư của Cầm thừa tướng, tên là Cầm Thanh Tuyết, con vì trúng độc nên mới phải theo ta tới nơi hoang vu hẻo lánh này trị độc. Thật không ngờ độc đã khỏi mà trí nhớ lại mất đi.

Cầm Thanh Tuyết đã biết tên mình liền gật đầu, nàng cũng không có ý định muốn biết thêm về gia thế trước kia.

Dù sao trong năm năm tới cũng không thể ra xuống núi, sau này nàng hỏi cũng không muộn . Cầm Thanh Tuyết bụng lại réo lên từng tiếng, nàng cười rồi ngại ngùng nói :

- Sư phụ con đói rồi.

Đại Minh Sư cũng cười vui vẻ đáp lại Cầm Thanh Tuyết :

- Được rồi nhắc mới nhớ ta từ hôm qua cũng chưa có ăn gì, con thay xiêm y đi rồi xuống bếp nấu cơm. Sư phụ qua phía sau bắt một con thú về thịt, cộng thêm rổ rau vậy là tươm tất bữa trưa rồi.

Cầm Thanh Tuyết cười vui vẻ gật đầu rồi đáp lại :

- Vâng sư phụ con lập tức đi ngay.
Chương trước Chương tiếp