Lãnh Vương Sủng Thê
Chương 55: Ngày Trở Về.
Lúc này ở kinh thành ai nấy đều hân hoan vui vẻ, vì chỉ ba ngày nữa là đoàn đại quân từ biên giới phía đông trở về. Người đứng đầu đội quân không ai khác chính là Đông Phương Lãnh.
Sau gần hai năm đại thắng ở biên cương, lại thêm hơn một năm chiến đấu quyết liệt với Ô Vân Quốc ở biên giới phía đông. Cuối cùng đoàn quân cũng được hoàng thượng triệu tập trở về kinh thành lĩnh thưởng.
Đông Phương Tiêu vì khi đó Đông Phương Lãnh trúng Hàn độc nên hắn nhất quyết xin phụ hoàng ra chiến trường. Một phần cũng vì muốn trị độc cho tam ca ca, phần khác là tránh đi sự công kích của hoàng hậu và thái tử đối với hắn.
Nhắc đến chuyện năm đó, sau khi Đông Phương Lãnh ra biên cương đánh giặc, nhị hoàng tử tự mình đi ngao đi ở Giang Nam. Ngũ hoàng tử bị ép buộc phải ở thư phòng giúp hoàng thượng phê duyệt tấu trương.
Hồng quý phi vốn được hoàng thượng sủng ái nay lại phát bệnh rồi tự treo cổ chết trong lãnh cung.
Một thời gian sau đó thái tử bỗng nhiên lại nghiêm túc và lao vào công việc triều chính phụ giúp hoàng thượng thượng nhiều việc.
Trong cung ai cũng đồn đoán thái tử sa ngã như vậy một phần là do Hồng quý phi dùng tà thuật ám hại.
Cho tới bây giờ thái tử cũng đã là một người trưởng thành, tuy vẫn còn tính háo sắc trong người nhưng hắn đã biết tự mình che giấu. Bên ngoài vẫn là một nhị tử suất sắc của hoàng thượng, nhưng tối đến hắn mới tìm về hoan lạc.
Sáng sớm của ba ngày sau, từ ngoại ô kinh thành cho tới sân chính của hoàng cung đã vô cùng náo nhiệt và tấp nập. Ai nấy trên mặt cũng là nụ cười, bên cạnh đó còn có các nữ nhi của quan viên đại thần đều e thẹn đứng thành từng nhóm đợi đoàn quân của tam vương gia và ngũ hoàng tử trở về.
Từ khi về tới cách ngoại ô khoảng 3 dặm tiếng kèn trống đã vang vọng khắp bốn phía.
Đến cổng thành theo thường lệ các binh lính đều được tụ mặt gặp gia đình ở ngoài để tránh ảnh hưởng tới trong kinh thành.
Bước vào trong thành người đi đầu chính là Tam Vương Gia, Ngũ hoàng Tử, Trầm tướng quân và Hứa đại tướng quân. Cùng với hơn một trăm binh lính ưu tú đi theo bảo hộ phía sau. Bốn người hiên ngang bước vào, trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ nghiêm túc đầy tuấn tú khiến bao nữ tử phải ửng hồng khuôn mặt e thẹn.
Người dân ai nấy đều tung hô và cỗ tay tất cả đều đồng thanh hô lớn :
- Đại thắng trở về... Muôn năm... muôn năm.
Đông Phương Lãnh dẫn đầu đội quân, với một thân áo giáp sắt, cả người vạm vỡ của thân thể trưởng thành.
Khuôn mặt tuấn tú với vầng trán cao và rộng, đôi lông mày uy nghi. Lại thêm đôi mắt đỏ rực nhưng đầy kiên định bất khuất. Bây giờ người ta nhìn vào đôi con ngươi ấy bây giờ lại thấy tựa như đầy cuốn hút và mị hoặc.
Đi bên cạnh còn có ngũ hoàng tử với phong thái lịch làm, điểm trai. Khuôn mặt luôn phô ra nét cười tưa như gió xuân làm lòng các nữ nhi thẹn thùng đỏ mặt.
Phía sau còn có hai vị đại tướng quân, mang áo giáp khuôn mặt cũng hết sức tuấn tú và khôi ngô. Với ánh nhìn nghiêm nghị của một người tướng quân.
Tới gần Phượng nghi cung hoàng thượng cùng các vị đại thần đã đón sẵn ở cửa.
Đông Phương Lãnh và Đông Phương Tiêu cùng hai vị tướng quân và binh lính liền quỳ gối hành lễ :
- Nhi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng
thượng vạn tuế vạn tuế.( Tướng quân cùng binh lính thì hô : Chúng thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế)
Hoàng thượng cười tươi ra tiếp đón hai nhi tử cùng các vị tướng quân. Trong những năm gần đâu hai nhi tử này của ông đã lập rất nhiều công lớn, cho nên rào cản trước kia dành cho Đông Phương Lãnh ông cũng đã bỏ từ lâu.
Đi về phía Đông Phương Lãnh và Đông Phương Tiêu, hoàng thượng liền đưa tay lên đỡ hai người dậy, giọng nói vô cùng ôn hòa :
- Nào nào đứng lên đi lần này các ái khanh đều lập được công lớn, ta lần này ngoài ban thưởng vàng bạc và lương thưởng ra. Các ái khanh muốn gì trẫm đều đáp ứng một yêu cầu, chỉ cần không quá phận.
Ngũ hoàng tử không kiềm được vui mừng liền quỳ gối nói ra nguyện vọng của mình trước:
- Phụ hoàng anh minh, con đã đến tuổi trưởng thành chỉ xin người phong vương cho con rồi ban bệ phủ tách rời khỏi hoàng cung.
Hoàng thượng cười lớn gật đầu, ông vốn cũng tính như thế, hoàng thượng vừa cười vừa nói về phía Đông Phương Tiêu, giọng nói có chút đùa cợt :
- Được.. Được... Con giờ đủ lông đủ cánh rồi, giờ lập tức muốn rời xa phụ hoàng ta có phải không. Ta đồng ý, lập tức sẽ phê duyệt cho con.
Ngũ hoàng tử vui như đứa trẻ liền nhảy lên ôm lấy hoàng thượng rồi nói :
- Tạ phụ hoàng.. tạ phụ hoàng, vậy là con được phong vương giống như tam ca rồi.
Hoàng thượng quay qua nhìn về phía Đông Phương Lãnh, ánh mắt lạnh lùng của hắn làm ông có chút khựng lại.
Ông biết thời gian trước là ông không phải với nó, sau lần này ông quyết định sẽ cho Đông Phương Lãnh vào cung thượng triều như các nhi tử khác.
Hoàng thượng quay sang hỏi Đông Phương Lãnh:
- Tam vương gia con có yêu cầu gì hay không?
Đông Phương Lãnh chắp tay nghiêm nghị nói :
- Hoàng thượng, nhi thần không cầu mong gì chỉ mong hoàng thượng ban cho các tướng sĩ, binh lính được thêm một chút lương bổng. Lần này cũng nhờ các binh lính anh dũng và kiên cường nên quân ta mới dành đại thắng.
Cũng xin hoàng thượng cho các tướng sĩ quân lính nơi biên cương, biên giới thêm lương thực cùng áo, nhiều năm chiến đấu ở đó nhi thần đã thấy được khí trời thay đổi thất thường. Lương thực từ kinh thành chuyển tới mười thì ở đó nhận được cũng chỉ hai tới ba phần. Mong hoàng thượng làm nghiêm việc gian thần ăn hối lộ, cũng nhờ có binh lính tướng sĩ ngày đêm canh gác chúng ta mới giữ vững được lãnh thổ.
Lời tam vương gia vừa nói song liền làm các vị tướng quân cùng binh lính và các đại thần cùng người dân có mặt ở đó vô cùng xúc động. Hai vị tướng quân cùng hơn trăm binh sĩ ở đó tất cả lần lượt quỳ gối rồi đồng thanh hô lớn :
- Hoàng thượng anh minh, chúng thần nguyện không xin thêm lương bổng chỉ xin hoàng thượng ban thêm cho binh lính nơi biên cương.
Tất cả binh lính như ai nấy đều thấy biết ơn và cảm phục tam vương gia, vì chỉ có ngài ấy thắng trận trở về mới quan tâm tới binh lính ngoài biên cương. Và chỉ có ngài ấy không màng lợi về mình chỉ để dành lại công bằng cho quân sĩ.
Người dân và các đại thần ở quanh đó cũng hết sức xúc động và cảm phục tam vương gia.
Hoàng thượng lại không ngờ Đông Phương Lãnh xin điều đó, nhưng lại chính vì điều này khiến ông cảm thây có lỗi với nhi tử trước mặt này hơn.
Hoàng thượng gật đầu rồi nghiêm giọng nói :
- Các ái khanh mau đứng lên, trẫm nhất định điều tra rõ ràng chuyện này. Lần này đại thắng đương nhiên trẫm sẽ đều ban thưởng cho tất cả binh lính.
Nói rồi hoàng thượng gọi lớn :
- Trần công công mau mang giấy mực trẫm hạ thánh chỉ ban thưởng tất cả .
Sau đó hoàng thượng ngay tại sân chính đón nhi tử và tướng sĩ ngồi viết thánh chỉ.
Viết song Trần công công liền hắng giọng đọc lớn :
- Phụ thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết hôm nay ngày lành tháng tốt, cả kinh thành tiếp đón đoàn đại quân chiến thắng trở về. Trẫm rất lấy làm vui mừng, người có công ắt được thưởng. Trẫm phong tam vương gia thành
Lãnh vương gia, trong phủ ban thêm trăm gia nhân, cũng sẽ nhận lương bổng hằng năm giống như các vị thái tử hoàng tử khác. Ban thêm hai mươi thùng vàng bạc trân quý cùng hai mươi thùng vải lụa thượng hạng. Từ nay về sau mỗi ngày đều vào cung tham gia thượng triều như các vị hoàng tử khác. Mọi hoạt động trong cung đều phải tham gia và đóng góp.
Trần công công ho nhẹ rồi nói lớn :
- Ngũ hoàng tử nay đã đến tuổi trưởng thành, trầm phong ngũ vương gia, ban phủ bện ở phía bắc cách hoàng cung năm trăm dặm, ban gia nhân và lương bổng giống như hoàng tử khác.
Tiếp đến Trần công công lại đọc :
- Hai vị đại tướng quân có công chỉ huy và sông pha ra trận, trầm ban bảng hiệu tướng quân tại phủ, cùng lương bổng giống như các vị đại thần trong triều. Cũng sẽ tham gia thượng triều như các vị đại thần. Còn binh lính cấp dưới và binh lính trong quân doanh, trẩm ra lệnh được luân phiên nghỉ phép trong vòng ba tháng. Ban thưởng bổng lộc tăng gấp hai lần các tháng. Còn binh tướng ngoài biên cương trẫm sẽ điều tra người vận chuyện lương thảo rồi ban thưởng hậu hĩnh.
Tất cả lần nữa đồng thanh hô lớn :
- Đa tạ hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Hoàng thượng khẽ cười rồi nói:
- Các ái khanh đi đường về cũng đã mệt trầm cho phép các ái khanh được nghỉ phép ba ngày. Ba ngày sau vào cung thượng triều như thường lệ.
Tất vả đồng thanh hô lớn :
- Tạ ơn hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Sau gần hai năm đại thắng ở biên cương, lại thêm hơn một năm chiến đấu quyết liệt với Ô Vân Quốc ở biên giới phía đông. Cuối cùng đoàn quân cũng được hoàng thượng triệu tập trở về kinh thành lĩnh thưởng.
Đông Phương Tiêu vì khi đó Đông Phương Lãnh trúng Hàn độc nên hắn nhất quyết xin phụ hoàng ra chiến trường. Một phần cũng vì muốn trị độc cho tam ca ca, phần khác là tránh đi sự công kích của hoàng hậu và thái tử đối với hắn.
Nhắc đến chuyện năm đó, sau khi Đông Phương Lãnh ra biên cương đánh giặc, nhị hoàng tử tự mình đi ngao đi ở Giang Nam. Ngũ hoàng tử bị ép buộc phải ở thư phòng giúp hoàng thượng phê duyệt tấu trương.
Hồng quý phi vốn được hoàng thượng sủng ái nay lại phát bệnh rồi tự treo cổ chết trong lãnh cung.
Một thời gian sau đó thái tử bỗng nhiên lại nghiêm túc và lao vào công việc triều chính phụ giúp hoàng thượng thượng nhiều việc.
Trong cung ai cũng đồn đoán thái tử sa ngã như vậy một phần là do Hồng quý phi dùng tà thuật ám hại.
Cho tới bây giờ thái tử cũng đã là một người trưởng thành, tuy vẫn còn tính háo sắc trong người nhưng hắn đã biết tự mình che giấu. Bên ngoài vẫn là một nhị tử suất sắc của hoàng thượng, nhưng tối đến hắn mới tìm về hoan lạc.
Sáng sớm của ba ngày sau, từ ngoại ô kinh thành cho tới sân chính của hoàng cung đã vô cùng náo nhiệt và tấp nập. Ai nấy trên mặt cũng là nụ cười, bên cạnh đó còn có các nữ nhi của quan viên đại thần đều e thẹn đứng thành từng nhóm đợi đoàn quân của tam vương gia và ngũ hoàng tử trở về.
Từ khi về tới cách ngoại ô khoảng 3 dặm tiếng kèn trống đã vang vọng khắp bốn phía.
Đến cổng thành theo thường lệ các binh lính đều được tụ mặt gặp gia đình ở ngoài để tránh ảnh hưởng tới trong kinh thành.
Bước vào trong thành người đi đầu chính là Tam Vương Gia, Ngũ hoàng Tử, Trầm tướng quân và Hứa đại tướng quân. Cùng với hơn một trăm binh lính ưu tú đi theo bảo hộ phía sau. Bốn người hiên ngang bước vào, trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ nghiêm túc đầy tuấn tú khiến bao nữ tử phải ửng hồng khuôn mặt e thẹn.
Người dân ai nấy đều tung hô và cỗ tay tất cả đều đồng thanh hô lớn :
- Đại thắng trở về... Muôn năm... muôn năm.
Đông Phương Lãnh dẫn đầu đội quân, với một thân áo giáp sắt, cả người vạm vỡ của thân thể trưởng thành.
Khuôn mặt tuấn tú với vầng trán cao và rộng, đôi lông mày uy nghi. Lại thêm đôi mắt đỏ rực nhưng đầy kiên định bất khuất. Bây giờ người ta nhìn vào đôi con ngươi ấy bây giờ lại thấy tựa như đầy cuốn hút và mị hoặc.
Đi bên cạnh còn có ngũ hoàng tử với phong thái lịch làm, điểm trai. Khuôn mặt luôn phô ra nét cười tưa như gió xuân làm lòng các nữ nhi thẹn thùng đỏ mặt.
Phía sau còn có hai vị đại tướng quân, mang áo giáp khuôn mặt cũng hết sức tuấn tú và khôi ngô. Với ánh nhìn nghiêm nghị của một người tướng quân.
Tới gần Phượng nghi cung hoàng thượng cùng các vị đại thần đã đón sẵn ở cửa.
Đông Phương Lãnh và Đông Phương Tiêu cùng hai vị tướng quân và binh lính liền quỳ gối hành lễ :
- Nhi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng
thượng vạn tuế vạn tuế.( Tướng quân cùng binh lính thì hô : Chúng thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế)
Hoàng thượng cười tươi ra tiếp đón hai nhi tử cùng các vị tướng quân. Trong những năm gần đâu hai nhi tử này của ông đã lập rất nhiều công lớn, cho nên rào cản trước kia dành cho Đông Phương Lãnh ông cũng đã bỏ từ lâu.
Đi về phía Đông Phương Lãnh và Đông Phương Tiêu, hoàng thượng liền đưa tay lên đỡ hai người dậy, giọng nói vô cùng ôn hòa :
- Nào nào đứng lên đi lần này các ái khanh đều lập được công lớn, ta lần này ngoài ban thưởng vàng bạc và lương thưởng ra. Các ái khanh muốn gì trẫm đều đáp ứng một yêu cầu, chỉ cần không quá phận.
Ngũ hoàng tử không kiềm được vui mừng liền quỳ gối nói ra nguyện vọng của mình trước:
- Phụ hoàng anh minh, con đã đến tuổi trưởng thành chỉ xin người phong vương cho con rồi ban bệ phủ tách rời khỏi hoàng cung.
Hoàng thượng cười lớn gật đầu, ông vốn cũng tính như thế, hoàng thượng vừa cười vừa nói về phía Đông Phương Tiêu, giọng nói có chút đùa cợt :
- Được.. Được... Con giờ đủ lông đủ cánh rồi, giờ lập tức muốn rời xa phụ hoàng ta có phải không. Ta đồng ý, lập tức sẽ phê duyệt cho con.
Ngũ hoàng tử vui như đứa trẻ liền nhảy lên ôm lấy hoàng thượng rồi nói :
- Tạ phụ hoàng.. tạ phụ hoàng, vậy là con được phong vương giống như tam ca rồi.
Hoàng thượng quay qua nhìn về phía Đông Phương Lãnh, ánh mắt lạnh lùng của hắn làm ông có chút khựng lại.
Ông biết thời gian trước là ông không phải với nó, sau lần này ông quyết định sẽ cho Đông Phương Lãnh vào cung thượng triều như các nhi tử khác.
Hoàng thượng quay sang hỏi Đông Phương Lãnh:
- Tam vương gia con có yêu cầu gì hay không?
Đông Phương Lãnh chắp tay nghiêm nghị nói :
- Hoàng thượng, nhi thần không cầu mong gì chỉ mong hoàng thượng ban cho các tướng sĩ, binh lính được thêm một chút lương bổng. Lần này cũng nhờ các binh lính anh dũng và kiên cường nên quân ta mới dành đại thắng.
Cũng xin hoàng thượng cho các tướng sĩ quân lính nơi biên cương, biên giới thêm lương thực cùng áo, nhiều năm chiến đấu ở đó nhi thần đã thấy được khí trời thay đổi thất thường. Lương thực từ kinh thành chuyển tới mười thì ở đó nhận được cũng chỉ hai tới ba phần. Mong hoàng thượng làm nghiêm việc gian thần ăn hối lộ, cũng nhờ có binh lính tướng sĩ ngày đêm canh gác chúng ta mới giữ vững được lãnh thổ.
Lời tam vương gia vừa nói song liền làm các vị tướng quân cùng binh lính và các đại thần cùng người dân có mặt ở đó vô cùng xúc động. Hai vị tướng quân cùng hơn trăm binh sĩ ở đó tất cả lần lượt quỳ gối rồi đồng thanh hô lớn :
- Hoàng thượng anh minh, chúng thần nguyện không xin thêm lương bổng chỉ xin hoàng thượng ban thêm cho binh lính nơi biên cương.
Tất cả binh lính như ai nấy đều thấy biết ơn và cảm phục tam vương gia, vì chỉ có ngài ấy thắng trận trở về mới quan tâm tới binh lính ngoài biên cương. Và chỉ có ngài ấy không màng lợi về mình chỉ để dành lại công bằng cho quân sĩ.
Người dân và các đại thần ở quanh đó cũng hết sức xúc động và cảm phục tam vương gia.
Hoàng thượng lại không ngờ Đông Phương Lãnh xin điều đó, nhưng lại chính vì điều này khiến ông cảm thây có lỗi với nhi tử trước mặt này hơn.
Hoàng thượng gật đầu rồi nghiêm giọng nói :
- Các ái khanh mau đứng lên, trẫm nhất định điều tra rõ ràng chuyện này. Lần này đại thắng đương nhiên trẫm sẽ đều ban thưởng cho tất cả binh lính.
Nói rồi hoàng thượng gọi lớn :
- Trần công công mau mang giấy mực trẫm hạ thánh chỉ ban thưởng tất cả .
Sau đó hoàng thượng ngay tại sân chính đón nhi tử và tướng sĩ ngồi viết thánh chỉ.
Viết song Trần công công liền hắng giọng đọc lớn :
- Phụ thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết hôm nay ngày lành tháng tốt, cả kinh thành tiếp đón đoàn đại quân chiến thắng trở về. Trẫm rất lấy làm vui mừng, người có công ắt được thưởng. Trẫm phong tam vương gia thành
Lãnh vương gia, trong phủ ban thêm trăm gia nhân, cũng sẽ nhận lương bổng hằng năm giống như các vị thái tử hoàng tử khác. Ban thêm hai mươi thùng vàng bạc trân quý cùng hai mươi thùng vải lụa thượng hạng. Từ nay về sau mỗi ngày đều vào cung tham gia thượng triều như các vị hoàng tử khác. Mọi hoạt động trong cung đều phải tham gia và đóng góp.
Trần công công ho nhẹ rồi nói lớn :
- Ngũ hoàng tử nay đã đến tuổi trưởng thành, trầm phong ngũ vương gia, ban phủ bện ở phía bắc cách hoàng cung năm trăm dặm, ban gia nhân và lương bổng giống như hoàng tử khác.
Tiếp đến Trần công công lại đọc :
- Hai vị đại tướng quân có công chỉ huy và sông pha ra trận, trầm ban bảng hiệu tướng quân tại phủ, cùng lương bổng giống như các vị đại thần trong triều. Cũng sẽ tham gia thượng triều như các vị đại thần. Còn binh lính cấp dưới và binh lính trong quân doanh, trẩm ra lệnh được luân phiên nghỉ phép trong vòng ba tháng. Ban thưởng bổng lộc tăng gấp hai lần các tháng. Còn binh tướng ngoài biên cương trẫm sẽ điều tra người vận chuyện lương thảo rồi ban thưởng hậu hĩnh.
Tất cả lần nữa đồng thanh hô lớn :
- Đa tạ hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Hoàng thượng khẽ cười rồi nói:
- Các ái khanh đi đường về cũng đã mệt trầm cho phép các ái khanh được nghỉ phép ba ngày. Ba ngày sau vào cung thượng triều như thường lệ.
Tất vả đồng thanh hô lớn :
- Tạ ơn hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương