Lãnh Vương Sủng Thê
Chương 86
Khi Cầm Thanh Tuyết tỉnh dậy cũng không biết đã là giờ nào. Chỉ thấy bản thân mơ hồ muốn mở mắt, khí huyết cũng hồi phục rất nhiều.
Sau một giấc ngủ ngon Cầm Thanh Tuyết liền mở mắt tỉnh dậy, bên mũi vẫn là mùi thảo dược quen thuộc. Tư thế mà nàng nằm chính là nằm nghiêng về một bên, vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt đầy góc cạnh và cuốn hút của Đông Phương Lãnh. Nàng nhìn hắn có chút mê luyển, hắn tựa như mỗi ngày đều trở nên cuốn hút và tà mị hơn.
Nàng lại chính là đang nằm trên tay hắn, ngủ trong lồng ngực hẳn. Cẩm Thanh Tuyết bất chợt nhớ lại chuyện tối qua, nàng có chút khẽ rùng mình.
Ngay sau đó nàng lại rơi vào trầm tư, thật sự trong tâm trí của Cầm Thanh Tuyết hiện tại đang rất rối bời, có những chuyện được kéo từ mông lung này sang tới mồng lung khác. Mà ngay đến chính nàng cũng không có câu giái thích rõ ràng.
Nhớ lại bản thân hôm qua thật sự suýt chút nữa là bị ngài ấy lấy mất luôn cái mạng nhỏ này rồi, điều làm nàng chú tâm chính là: tâm ma của Đông Phương Lãnh sau khi xuất hiện chính lại là có thể tự điều trị thương thế trên người hắn.
Điều mà nàng thắc mắc là trong lời nói của Minh vương chẳng nhẽ, tâm ma của hắn thật sự là cảm nhận được những gì nàng đang muốn làm hay sao?
Không đúng, nếu như theo lời mà Minh vương bộc phát đã nói tối qua, vậy chẳng phải Minh vương và tam vương gia là một hay sao?
Cũng có thể là tam không biết, hoặc cũng có thể chính là tam vương gia đã biết việc nàng làm, chỉ có điều hắn không nói ra hay hỏi nàng mà thôi.
Càng ngày lại càng thấy mọi thứ mông lung và mờ mịt, hiện tại chính bản thân nàng cũng chưa biết việc mà bản thân đang làm đúng hay chưa? Nàng có đang giúp hắn hay là hại hắn, chính nàng cũng không thể phân định được đoạn đường tiếp theo nên làm sao.
Đông Phương Lãnh từ lâu đã tỉnh lại, chỉ là hẳn có chút không dám đối mặt với Cẩm Thanh Tuyết. Thấy nàng tỉnh lại nhưng cũng không quá quan tâm tới hắn, làm nội tâm hắn càng dâng lên nỗi lo sợ và bất an.
Hắn rất sợ... Sợ khi nàng nhớ lại chuyện hôm qua sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi và xa lánh... Sợ rằng nàng lại chính vì nó mà lần nữa rời đi khỏi cuộc đời hắn... Hắn cũng rất sợ nội tâm không thể kiềm chế mà ép nàng bên cạnh, hắn sợ.. Sợ chính mình làm nàng tổn thương...
Sau chuyện sảy ra tối qua hắn đã vô cùng tự trách bản thân mình, chỉ một chút cũng không cản nổi tâm ma trong người... Lại chính hắn là người chút nữa hại chết nàng....
Hôm qua khi thấy nàng nằm bất động trong vòng tay Đông Phương Tiêu hắn đã lần nữa cảm nhận được sự sợ hãi từ sâu tầm trí mình.
Nội tâm vô cùng khó chịu và đau đớn, hắn chỉ biết làm theo những gì trong đầu mách bảo. Chính là " Đem nàng tới ôn tuyền, để nàng ngâm mình trong dòng nước ấm, cũng chính là để nàng tự mình chữa trị những thương tồn từ nội lực mà Minh vương đã cường ép từ nàng lúc bộc phát tâm ma "
Đông Phương Lãnh ôm nàng vào trong ôn tuyền, hắn cố lắng nghe từng tiếng hơi thở yếu ớt của nàng .Nội tâm cũng quần quại đau đớn, hắn sau đó liền cùng nàng trầm mình dưới ôn tuyền.
Mỗi giây mỗi phút dưới ôn tuyền Đông Phương Lãnh đều không dám ngủ, hắn chỉ lẳng lặng ôm nàng trong ngực rồi quan xát khí lực mà nàng thở ra. Sợ rằng chỉ cần lơ đãng một chút liền làm nàng thương tổn lần nữa.
Đông Phương Lãnh còn đang trong dòng suy nghĩ liền được một bàn tay ấm chạm nhẹ lên má , bên tai cũng là lời nói nhẹ nhàng của Cầm Thanh Tuyết :
- Vương gia, người không muốn nhìn thấy ta.
Đông Phương Lãnh mở mắt tay nắm chặt lấy bàn tay Cầm Thanh Tuyết áp sát vào má mình. Hắn vừa lắc đầu vừa trẩm giọng nói:
- Bồn vương không có.
Cầm Thanh Tuyết khẽ nở nụ cười dịu dàng nhìn Đông Phương Lãnh. Khoảng thời gian này thật bình yên, nàng hi vọng sóng gió đừng tới với hắn nữa.
Đông Phương Lãnh nhìn Cẩm Thanh Tuyết đầy nhu tình, hắn ôn nhu nói với nàng :
- Thanh Tuyết. Bồn vương xin...
Lời nói còn chưa nói hết đã bị bàn tay nhỏ của Cẩm Thanh Tuyết chặn lại, nhìn khuôn mặt nhỏ đang nhẹ lắc đầu với mình. Đông Phương Lãnh lúc này thật sự thấy có lỗi với nàng, nội tâm chua xót liệu sau hôm nay nàng có rời đi hay không? Liệu nàng có xa lánh hắn hay không?
Cầm Thanh Tuyết vẫn nở nụ cười nhẹ nhìn Đông Phương Lãnh, chuyện hôm qua cũng không phải do hắn cố ý làm. Hiện tại nàng lại chính là chưa biết mở lời với tam vương gia thế nào, tạm thời vẫn là không nhắc lại chuyện đó tránh làm Đông Phương Lãnh suy nghĩ nhiều thứ rồi lại tự trách bản thân mình.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ giọng nói với Đông Phương Lãnh :
- Vương gia..
Đông Phương Lãnh nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng làn nữa áp vào má, để mặt mình đối diện với mặt nàng. Ánh mắt hắn nhìn nàng cũng đầy ôn nhu và sủng nịnh, lời trầm ấm khẽ đáp lại nàng :
- Bồn vương ở đây .
Cầm Thanh Tuyết buông tay ra khỏi má Đông Phương Lãnh, nàng nhích người lại kéo mình vào trong ngực của
Đông Phương Lãnh , giọng nói vừa có chút nhu hòa lại có chút mệt mỏi:
- Chúng ta mãi như này thì thật tốt...
Đông Phương Lãnh cảm nhận được hơi ấm của Cầm Thanh Tuyết trong ngực mình, hắn đã có chút thả lỏng tâm mình hơn. Bàn tay cũng gắt gao ôm nàng vào ngực, hắn cũng rất muốn như vậy... Chỉ là...
Đông Phương Lãnh nhẹ giọng nói với nàng :
- Thanh Tuyết... Gả cho bổn vương được không ? Bồn vương thật sự không thể chịu đựng được khi nàng rời đi.
Một lúc cũng không thấy Cầm Thanh Tuyết đáp lại, Đông Phương Lãnh có chút thở dài. Nàng vậy mà lại yên lành ngủ say ... Một chút cũng không nghe câu nói của hắn..
Đông Phương Lãnh cũng không ép nàng, hắn chính là muốn đợi nàng, toàn tâm toàn ý đồng ý. Hắn cũng nhẹ nhắm mắt lại cả cơ thể như chút được gánh nặng liền ôm nàng ngủ
Sau một giấc ngủ ngon Cầm Thanh Tuyết liền mở mắt tỉnh dậy, bên mũi vẫn là mùi thảo dược quen thuộc. Tư thế mà nàng nằm chính là nằm nghiêng về một bên, vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt đầy góc cạnh và cuốn hút của Đông Phương Lãnh. Nàng nhìn hắn có chút mê luyển, hắn tựa như mỗi ngày đều trở nên cuốn hút và tà mị hơn.
Nàng lại chính là đang nằm trên tay hắn, ngủ trong lồng ngực hẳn. Cẩm Thanh Tuyết bất chợt nhớ lại chuyện tối qua, nàng có chút khẽ rùng mình.
Ngay sau đó nàng lại rơi vào trầm tư, thật sự trong tâm trí của Cầm Thanh Tuyết hiện tại đang rất rối bời, có những chuyện được kéo từ mông lung này sang tới mồng lung khác. Mà ngay đến chính nàng cũng không có câu giái thích rõ ràng.
Nhớ lại bản thân hôm qua thật sự suýt chút nữa là bị ngài ấy lấy mất luôn cái mạng nhỏ này rồi, điều làm nàng chú tâm chính là: tâm ma của Đông Phương Lãnh sau khi xuất hiện chính lại là có thể tự điều trị thương thế trên người hắn.
Điều mà nàng thắc mắc là trong lời nói của Minh vương chẳng nhẽ, tâm ma của hắn thật sự là cảm nhận được những gì nàng đang muốn làm hay sao?
Không đúng, nếu như theo lời mà Minh vương bộc phát đã nói tối qua, vậy chẳng phải Minh vương và tam vương gia là một hay sao?
Cũng có thể là tam không biết, hoặc cũng có thể chính là tam vương gia đã biết việc nàng làm, chỉ có điều hắn không nói ra hay hỏi nàng mà thôi.
Càng ngày lại càng thấy mọi thứ mông lung và mờ mịt, hiện tại chính bản thân nàng cũng chưa biết việc mà bản thân đang làm đúng hay chưa? Nàng có đang giúp hắn hay là hại hắn, chính nàng cũng không thể phân định được đoạn đường tiếp theo nên làm sao.
Đông Phương Lãnh từ lâu đã tỉnh lại, chỉ là hẳn có chút không dám đối mặt với Cẩm Thanh Tuyết. Thấy nàng tỉnh lại nhưng cũng không quá quan tâm tới hắn, làm nội tâm hắn càng dâng lên nỗi lo sợ và bất an.
Hắn rất sợ... Sợ khi nàng nhớ lại chuyện hôm qua sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi và xa lánh... Sợ rằng nàng lại chính vì nó mà lần nữa rời đi khỏi cuộc đời hắn... Hắn cũng rất sợ nội tâm không thể kiềm chế mà ép nàng bên cạnh, hắn sợ.. Sợ chính mình làm nàng tổn thương...
Sau chuyện sảy ra tối qua hắn đã vô cùng tự trách bản thân mình, chỉ một chút cũng không cản nổi tâm ma trong người... Lại chính hắn là người chút nữa hại chết nàng....
Hôm qua khi thấy nàng nằm bất động trong vòng tay Đông Phương Tiêu hắn đã lần nữa cảm nhận được sự sợ hãi từ sâu tầm trí mình.
Nội tâm vô cùng khó chịu và đau đớn, hắn chỉ biết làm theo những gì trong đầu mách bảo. Chính là " Đem nàng tới ôn tuyền, để nàng ngâm mình trong dòng nước ấm, cũng chính là để nàng tự mình chữa trị những thương tồn từ nội lực mà Minh vương đã cường ép từ nàng lúc bộc phát tâm ma "
Đông Phương Lãnh ôm nàng vào trong ôn tuyền, hắn cố lắng nghe từng tiếng hơi thở yếu ớt của nàng .Nội tâm cũng quần quại đau đớn, hắn sau đó liền cùng nàng trầm mình dưới ôn tuyền.
Mỗi giây mỗi phút dưới ôn tuyền Đông Phương Lãnh đều không dám ngủ, hắn chỉ lẳng lặng ôm nàng trong ngực rồi quan xát khí lực mà nàng thở ra. Sợ rằng chỉ cần lơ đãng một chút liền làm nàng thương tổn lần nữa.
Đông Phương Lãnh còn đang trong dòng suy nghĩ liền được một bàn tay ấm chạm nhẹ lên má , bên tai cũng là lời nói nhẹ nhàng của Cầm Thanh Tuyết :
- Vương gia, người không muốn nhìn thấy ta.
Đông Phương Lãnh mở mắt tay nắm chặt lấy bàn tay Cầm Thanh Tuyết áp sát vào má mình. Hắn vừa lắc đầu vừa trẩm giọng nói:
- Bồn vương không có.
Cầm Thanh Tuyết khẽ nở nụ cười dịu dàng nhìn Đông Phương Lãnh. Khoảng thời gian này thật bình yên, nàng hi vọng sóng gió đừng tới với hắn nữa.
Đông Phương Lãnh nhìn Cẩm Thanh Tuyết đầy nhu tình, hắn ôn nhu nói với nàng :
- Thanh Tuyết. Bồn vương xin...
Lời nói còn chưa nói hết đã bị bàn tay nhỏ của Cẩm Thanh Tuyết chặn lại, nhìn khuôn mặt nhỏ đang nhẹ lắc đầu với mình. Đông Phương Lãnh lúc này thật sự thấy có lỗi với nàng, nội tâm chua xót liệu sau hôm nay nàng có rời đi hay không? Liệu nàng có xa lánh hắn hay không?
Cầm Thanh Tuyết vẫn nở nụ cười nhẹ nhìn Đông Phương Lãnh, chuyện hôm qua cũng không phải do hắn cố ý làm. Hiện tại nàng lại chính là chưa biết mở lời với tam vương gia thế nào, tạm thời vẫn là không nhắc lại chuyện đó tránh làm Đông Phương Lãnh suy nghĩ nhiều thứ rồi lại tự trách bản thân mình.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ giọng nói với Đông Phương Lãnh :
- Vương gia..
Đông Phương Lãnh nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng làn nữa áp vào má, để mặt mình đối diện với mặt nàng. Ánh mắt hắn nhìn nàng cũng đầy ôn nhu và sủng nịnh, lời trầm ấm khẽ đáp lại nàng :
- Bồn vương ở đây .
Cầm Thanh Tuyết buông tay ra khỏi má Đông Phương Lãnh, nàng nhích người lại kéo mình vào trong ngực của
Đông Phương Lãnh , giọng nói vừa có chút nhu hòa lại có chút mệt mỏi:
- Chúng ta mãi như này thì thật tốt...
Đông Phương Lãnh cảm nhận được hơi ấm của Cầm Thanh Tuyết trong ngực mình, hắn đã có chút thả lỏng tâm mình hơn. Bàn tay cũng gắt gao ôm nàng vào ngực, hắn cũng rất muốn như vậy... Chỉ là...
Đông Phương Lãnh nhẹ giọng nói với nàng :
- Thanh Tuyết... Gả cho bổn vương được không ? Bồn vương thật sự không thể chịu đựng được khi nàng rời đi.
Một lúc cũng không thấy Cầm Thanh Tuyết đáp lại, Đông Phương Lãnh có chút thở dài. Nàng vậy mà lại yên lành ngủ say ... Một chút cũng không nghe câu nói của hắn..
Đông Phương Lãnh cũng không ép nàng, hắn chính là muốn đợi nàng, toàn tâm toàn ý đồng ý. Hắn cũng nhẹ nhắm mắt lại cả cơ thể như chút được gánh nặng liền ôm nàng ngủ
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương