Lãnh Vương Sủng Thê

Chương 9: Cầm Phương Liên Đến Gây Rối.



Cả năm người nha hoàn và quản gia theo lời của tứ tiểu thư tới dọn dẹp và vận chuyển một số vật dụng và đồ dùng cần thiết sang sườn viện phía Tây. Song xuôi mọi việc thì cũng đến giờ Dậu.

Trời nắng cũng đã có phần dịu nhẹ đi đôi chút, tứ tiểu thư cũng không có quá nhiều đồ, chỉ là đường đi từ viện cũ đến sườn viện phía tây khá xa nên mất nhiều thời gian đi lại. Sau khi chuyển đồ song thì cả năm nha hoàn đều đi đến trước cửa xương phòng của nàng đợi quản gia phân phó công việc tiếp theo .

Cầm Thanh Tuyết trong lúc nha hoàn vận chuyển đồ thì cũng đi dạo một vòng quanh biệt viện. Nơi này cũng không tệ , phía trái cách một dẫy nhà là biệt viện của nhị phu nhân , phía sau biệt viện là khu vườn nhỏ có một cây hoa đỗ quyên thân cổ thụ chắc hẳn cũng được mấy mươi năm , tán lá cây rộng bao phủ gần hết cả nửa mái ngói của khuê phòng bên này. Nhìn những bông hoa đỗ quyên màu hồng nhạt tỏa ra mùi hương dịu nhẹ thật khiến tâm hồn người ta thoải mái.

Đi chếch ra bên phải sườn viện một chút lại là lương đình bên dưới ngào nhạt hương sen. Cầm Thanh Tuyết trong lòng có chút suy đoán không hiểu là vì sao tự nhiên Cầm thừa tướng lại để nàng chuyển tới biệt viện rộng lớn và đẹp mắt thế này. Ông ta là đang tính toán điều gì?

Sau khi đi dạo một vòng quay lại đã thấy quản gia và năm nha hoàn đứng trước cửa đợi. Cầm Thanh Tuyết đi tới liền nhẹ giọng nói :

- Song rồi sao?

Quản gia gật đầu đáp lại :

- Ân. Tứ tiểu thư còn gì phân phó thay đổi để lão nô sẽ cho người làm luôn.

Nhìn qua một vòng trong phòng lại nhìn về phía năm nha hoàn trước mặt Cầm Thanh Tuyết lắc đầu nói :

- Cũng coi như là tạm ổn rồi , sau này có thay đổi ta sẽ tới tìm quản gia sau.

Tiếp theo Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía năm nha hoàn rồi khẽ nói :

- Ta được phép chọn ba người trong số năm người này đúng không quản gia?

Quản gia gật đầu đáp:

- Vâng tiểu thư.

Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía năm nha hoàn rồi nói :

- Ta vẫn còn nhỏ tuổi chưa biết nhìn người , chi bằng năm người ở đây ở muốn tới làm nha hoàn cho ta thì ta liền nhận người đó.

Tiểu Lục vốn được đại phu nhân phân phó tới giám sát Cầm Thanh Tuyết nên đã mạnh dạn bước lên nói :

- Tiểu thư nô tỳ là nhất đẳng nha hoàn do đại phu nhân phân phó tới hầu hạ người, nô tỳ xin được đi theo người.

Cầm Thanh Tuyết vốn biết nha hoàn Tiểu Lục này là do đại phu nhân đưa tới để giám sát mình , nên nàng cũng không thể từ chối đành phải giữ lại . Đợi nàng dần dần sử lí nàng ta, nhìn qua bốn nha hoàn còn lại hai người đứng cạnh nha hoàn Tiểu Lục có vẻ bất mãn với nàng nhất , còn hai người phía sau nhìn có vẻ lam lũ và non trẻ hơn.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu đồng ý nhìn Tiểu Lục rồi lại quay ra phía bốn nha hoàn còn lại nói :

- Còn hai người vậy hai nha hoàn phía sau này theo ta còn hai người phía trước xuống phòng bếp đi.

Hai nha hoàn đứng đầu vội vàng cười , trong lòng thầm nghĩ vậy là không bị tứ tiểu thư chọn sẽ không bị hành hạ đủ chuyện như ngày hôm nay nữa . Hai nha hoàn kia cúi đầu đáp lại Cầm Thanh Tuyết rồi lui xuống.

- Vâng tiểu thư.

Sau khi chọn nha hoàn song thì quản gia cũng xin phép lui xuống vì không còn việc của mình ở đây nữa.

Cầm Thanh Tuyết bước vào phòng đi theo sau là ba nha hoàn đợi nàng phân phó từng công việc.

Vừa ngồi xuống bàn thì bên ngoài nghe tiếng choang vỡ đồ, tiếp đến là tiếng nói của tiểu nữ tử vang lên :

- Choang... Cầm Thanh Tuyết đâu , mau ra đây cho bổn tiểu thư , hôm nay ta phải đòi lại công đạo cho mình . Chỉ là một đứa phế vật mà cũng muốn ở biệt viện lớn thế này sao? Người đâu còn không mau lăn ra đây cho ta.

Người bên ngoài không ai khác chính là Cầm Phương Liên đại tiểu thư, năm nay cũng tròn 12 tuổi.

Cầm Phương Liên bước vào phòng liền lấy tay hất đổ bình hoa sứ bên kệ tủ trang trí.Giọng nói đầy tức giận chỉ thẳng tay vào mặt Cầm Thanh Tuyết mà nói :

- Cầm Thanh Tuyết cái đồ phế vật nhà ngươi, lấy tư cách gì mà lại được ưu ái ở một mình một biệt viện này . Ta đập.. Đập hết...

Cầm Thanh Tuyết uống một ngụm trà song liền nhìn về bóng dáng nhỏ bé của Cầm Phương Liên đang đập đồ mà lắc đầu nghĩ đúng là những đứa trẻ bị chiều thành hư. Nàng chỉ nhàn nhã đứng lên nói về phía Cầm Phương Liên đang đập đồ mà nói :

- Bảo sao phụ thân không muốn ngươi chuyển tới đây, là vì sợ ngươi nháo làm mất đi vẻ đẹp và sự yên tĩnh ở nơi này.

Cầm Phương Liên dừng tay đi về phía Cầm Thanh Tuyết chính là muốn đưa tay đánh nàng một bạt tai.



Cầm Thanh Tuyết trước đây đã có đai đen của môn võ Karatedo, cũng từng học hết mấy khóa học của vovinam . Nàng nhanh tay nắm lấy bàn tay của Cầm đại tiểu thư mà hất mạnh ra ngoài.

Tính ra Cầm Phương Liên hơn nàng 4 tuổi mà cũng chỉ có cao hơn nàng một cái đầu thôi. Hiện tại với cơ thể này mới sắp bước sang tuổi thứ 9 còn rất nhỏ và yếu nhưng chỉ với Cầm Phương Liên thì nàng giải quyết được.

Thấy Cầm Phương Liên bị hất ngã ra ngoài Tiểu Lục liền đi lại đỡ nàng ta dậy và gấp gấp hỏi :

- Đại tiểu thư người có sao không?

Cầm Phương Liên tức giận trừng mắt nhìn Cầm Thanh Tuyết giọng nói run lên :

- Ngươi đẩy ta, Tiểu Lục ngươi còn không mau dậy cho nàng ta một bài học.

Tiểu Lục lúng túng nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết, thấy ánh mắt lạnh tanh của nàng mà không dám ra tay. Trước kia mỗi lần đại tiểu thư sai Tiểu Lục tới gây khó dễ với tam thiếu gia và tứ đại tiểu thư thì người bị ăn đòn cũng chỉ có tam thiếu gia. Mà nay nàng lại vừa được phân phó làm nha hoàn hầu hạ tứ tiểu thư nếu ra tay vậy thì lão gia sẽ phạt nặng mất.

Thấy Tiểu Lục do dự Cầm Phương Liên liền quát lớn :

- Ngươi.. ngươi ... là ai cho ngươi lên làm nhất đẳng nha hoàn mà bây giờ ngay cả lời ta nói ngươi cũng không nghe nữa hay sao? Mau lên cho Cầm Thanh Tuyết một trận cho ta. Mọi chuyện sẽ có mẫu thân của ta làm chủ.

Tiểu Lục vừa sợ hãi vừa khó sử đứng lên , ánh mắt cũng trừng lên nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết.

Cầm Thanh Tuyết không chút sợ hãi mà chỉ lạnh lùng nói :

- Ngươi dám không? Ngươi biết bây giờ ngươi đang làm nha hoàn của ai rồi đấy. Phụ thân ta trước nay rất ghét mấy chuyện này , nếu phụ thân ta biết không chừng...

Lời nói ngập ngừng khiến cho Tiểu Lục càng không dám ra tay mà chỉ đứng gọn sang một bên.

Cầm Phương Liên sau khi đứng dậy liền cho Tiểu Lục một bạt tai thật mạnh mà quát :

- Phế vật , ngươi đúng là phế vật.

Nói song Cầm Phương Liên đi đến đối diện Cầm Thanh Tuyết đưa tay lên lần nữa muốn đánh nàng.

Cầm Thanh Tuyết lần này không kiêng nể mà lập tức bắt lấy tay của nàng ta vặn ngược lại đằng sau, tiếp đến là tiếng kêu đau thất thanh của Cầm đại tiểu thư và tiếng khóc kêu lên :

- A... A... Đau... Đau Ngươi còn không mau buông tay ta ra .. người đâu mau tìm phụ thân ta tới, Cầm Thanh Tuyết là muốn giết người rồi.

Cầm Thanh Tuyết hất mạnh tay ra làn nữa khiến Cầm Phương Liên ngã nhào ra đất rồi nói :

- Được thôi, tỷ mau cho người đến tìm phụ thân tới. Ta đây cũng không ngại cùng tỷ đối chất xem ai là người có lỗi.

Cầm Phương Liên lồm cồm bò dậy chỉ thẳng tay vào Cầm Thanh Tuyết vừa khóc vừa nói :

- Ngươi thân là muội muội lại dám ra tay đánh cả đại tiểu thư trong phủ. Phụ thân nhất định là sẽ phạt ngươi thật nặng .

Cầm Thanh Tuyết cười lạnh , nàng lại ung dung ngồi xuống uống trà , giọng nói thản nhiên như cũ :

- Được vậy tỷ cứ cho người gọi phụ thân tới , ta nghĩ cũng nên để phụ thân xem xem, là đại tiểu thư trong phủ lại ăn nói hàm hồ. Tự ý đập phá đồ đạc trong phòng ta , mà những món vật dụng trong phòng ta đều là đồ đắt giá do phụ thân tặng. Hơn nữa tự tiện đánh đập nha hoàn của ta mà không có lí do chính đáng.

Cầm Phương Liên miệng không nói lại được câu nào liền vùng vằng đá cái bình hoa lăn lóc dưới nền rồi bỏ đi, cũng không quên nói thêm :

- Coi như ta không nói lại ngươi , ta đi tìm người tới sử lí ngươi.

Ba nha hoàn nãy giờ mới dám thở phào nhẹ nhõm, bình thường trong phủ đại tiểu thư muốn cái gì đều được cái đó. Ai cũng không dám làm trái ý nàng ta , vậy mà hôm nay tứ tiểu thư lại dám ra tay đánh cả đại tiểu thư.

Tiểu Lục là người hầu hạ bên cạnh đại tiểu thư đã lâu nên biết rõ, đại phu nhân trước kia có phân phó cho hai người gia nô to khỏe và biết võ công đi theo bảo vệ đại tiểu thư trong mọi tình uống. Bây giờ đại tiểu thư rời đi chắc hẳn là đi tìm họ tới giúp, Tiểu Lục cũng thấy qua cảnh hai người kia ra tay đánh chết một người ở trong ngõ vì sáng đó ở trên phố lại dám vô lễ với đại tiểu thư , thật sự hai người kia ra tay rất dã man.

Tiểu Lục khom người nói với Cầm Thanh Tuyết :

- Tiểu thư hay là để nô tỳ đi tìm Lão gia tới , sợ rằng đại tiểu thư lần này sẽ không nương tay với người đâu.

Cầm Thanh Tuyết cũng không hiểu là có chuyện gì, Cầm Phương Liên là đi tìm người hỗ trợ sao? Nếu chỉ là tìm đại phu nhân hay nhị thiếu gia thì nàng có gì phải sợ , cùng lắm là đánh tay đôi với họ.

Thấy Cầm Thanh Tuyết vẫn thản nhiên nên Tiểu Lục lại nói :

- Tiểu thư đại tiểu thư có hai hộ vệ võ công cao cường theo bảo vệ. Đại tiểu thư chắc hẳn là đi tìm họ tới dậy dỗ người.

Cầm Thanh Tuyết lúc này mới hiểu liền gật đầu , nếu bình thường nàng chắc chắn cũng sẽ cho người đi tìm Lão phụ thân tới vì mạng này nàng vẫn muốn giữ lại. Nhưng hiện tại nàng lại muốn đánh cược một phen , xem liệu rằng người đứng đằng sau hay ra tay bảo vệ nàng liệu rằng lần này có ra mặt hay không.



Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía Tiểu Lục nói :

- Ngươi là nha hoàn thân cận của đại tiểu thư tại sao lại nói với ta chuyện này , không sợ đại tiểu thư trách phạt sao?

Tiểu Lục có chút lúng túng gật đầu ngập ngừng nói :

- Nô tỳ cũng chỉ nói vậy thôi.

Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ gật đầu với Tiểu Lục :

- Cám ơn ngươi đã nhắc nhở.

Tiểu Lục trong lòng lại có cảm giác lạ lạ, vừa có chút vui lại vừa bất mẫn, vui vì đây là lần đầu từ khi bị bán thân vào đây có người đối sử tốt với mình như vậy. Còn bất mãn là sau hôm nay nàng biết ăn nói thế nào vào đại phu nhân và đại tiểu thư đây.

Cầm Thanh Tuyết quay sang nhìn hai nha hoàn vẫn còn đang khép nép phía sau rồi nói :

- Còn hai người tên gì? Bao nhiêu tuổi?

Hai nha hoàn đi lên một người nhẹ khom người nói :

- Nô tỳ là A Minh và đây là muội muội A Mẫn . Nô tỳ 14 tuổi còn A Mẫn 13 tuổi.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi nói với cả ba người :

- Vậy ta phân phó thế này đi . Tiểu Lục là nhất đẳng nha hoàn vậy sẽ phụ trách đi tới chính phòng để nghe phụ thân , đại phu nhân, nhị phu nhân và quản gia phân phó những việc trong phủ. Mỗi tháng ngoài lĩnh của Cầm phủ năm đồng bạc thì ta sẽ ban thưởng thêm năm đồng nữa.

Tiểu Lục mặt đầy vẻ ngạc nhiên thật không ngờ tứ tiểu thư lại là người hào phóng như vậy. Trước đây có làm nha hoàn cho đại tiểu thư cũng không được thưởng nhiều như vậy .

Tiểu Lục nghe vậy liền cười tươi gật đầu đáp :

- Đa tạ tiểu thư.

Cầm Thanh Tuyết gật đầu lại nhìn sang hai nha hoàn bên cạnh nói :

- A Minh ngươi lớn hơn vậy phụ trách ra ngoài mua điểm tâm và đồ lặt vặt của ta, ngoài ra sẽ cùng A Mẫn chuẩn bị nước tắm và mang phần ăn trong ngày tới cho ta. Rảnh rỗi thì cùng A Mẫn dọn dẹp sân viện lau chùi đồ đạc trong phòng. Và cũng như cũ nhận bốn đồng bạc của phủ và bốn đồng bạc của ta.

A Minh cũng vui vẻ , trong lòng thầm cám ơn trời phật , nếu tứ tiểu thư đối tốt với hai tỷ muội họ như vậy sau này nhất định lấy thân làm trâu ngựa báo đáp. A Minh quỳ mạnh xuống nền nhà đáp :

- Đa tạ tiểu thư , đa tạ tiểu thư.

Cầm Thanh Tuyết nhìn về phía đứa bé nhếch nhác bên cạnh A Minh cười nhẹ, nhìn chắc cũng chỉ cao hơn nàng một cái đầu thôi nhưng cũng là quá gầy rồi.

- Còn A Mẫn ngoài dọn dẹp lau chùi ra thì sáng sớm hầu hạ ta làm vệ sinh cá nhân , tối đến hầu hạ ta thay y phục đi ngủ. Lương bổng được nhận như A Minh.

A Mẫn cũng vui vẻ quỳ gối bên cạnh A Minh và dập đầu đáp :

- Vâng tiểu thư.

Cầm Thanh Tuyết ho nhẹ nói :

- Đứng hết lên đi , sau này trước mặt ta không cần quỳ quỳ lậy lậy như vậy. Các người có ai còn thắc mắc hay có điều gì không vừa lòng hay không?

Cả ba người đều đồng thanh nói rồi lắc đầu :

- Chúng nô tỳ nghe theo phân phó của tứ tiểu thư.

Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ gật đầu nói :

- Yên tâm nếu đã một lòng theo ta thì ta nhất định không để các ngươi chịu thiệt.

Cả ba lại đồng thanh đáp lại:

- Đa tạ tiểu thư.

Cầm Thanh Tuyết nhìn ra ngoài sân , ánh nắng đã lấp dạng dần dưới mái hiên nhà. Mà bên ngoài tiếng bước chân và tiếng nói càng gần hơn , nàng biết người đến là ai và cũng chẳng màng ý tốt gì đến cả. Cũng được thôi ai đến thì nàng đón người đó , cùng lắm thì theo mẫu thân và ca ca rời đi thôi.
Chương trước Chương tiếp