Linh Hồn Bị Hoán Đổi
Chương 12
Theo đúng lời hẹn, Ngô Đình Ân có mặt tại quán cà phê trước trường đại học An An. Anh khá bất ngờ khi nhìn thấy Tần Liễu.
“Cô là cô gái trong vụ tai nạn?” Anh hỏi lại lần nữa để chắc rằng mình không nhận lầm người. Thật khó tin là lại có sự trùng hợp như vậy.
“Phải, chính là tôi. Trùng hợp thật, không ngờ lại gặp trợ lý của chủ tịch Âu Dương.” Âu Dương Hoa cũng giả vờ ngạc nhiên.
“Bây giờ không còn là chủ tịch Âu Dương nữa. Cô ấy đã giao công ty lại cho chồng rồi.” Ngô Đình Ân đính chính, mỗi lần nhắc tới việc này là anh lại thấy không vui.
“Ồ, vậy công ty của họ vẫn đang phát triển tốt đấy chứ?” Cô hỏi.
“Vẫn đang khá tốt, tuy nhiên tôi cảm thấy hướng phát triển đang không ổn. Tôi chia sẻ việc này với cô thôi nhé, chủ tịch Mạc là người có đầu óc, nhưng anh ta quá chú trọng vào việc thu lợi thay vì phát triển chất lượng. Điều đó có hiệu quả tạm thời nhưng không thể đi đường dài được.” Ngô Đình Ân nói, dường như anh muốn nêu ý kiến này ra rất lâu rồi nhưng không biết nói cho ai.
Âu Dương Hoa cũng hiểu con người của Mạc Phi, anh không phải không hiểu những gì Ngô Đình Ân lo lắng mà là anh vốn không thật sự yêu quý công ty này. Theo quan niệm của anh thì công ty phần mềm này chỉ là bước đệm để anh đầu tư sang các ngành mà theo anh là triển vọng hơn. Đó cũng là lí do mà dù yêu Mạc Phi đến đâu, cô cũng chưa từng để anh có cơ hội nắm quyền quyết định. Còn Tần Liễu thì chắc chắn cô ta chỉ quan tâm tiền mà thôi, không có gì để kì vọng.
“Họ vẫn đang sống tốt chứ?” Cô hỏi tiếp.
“Tôi không rõ, chủ tịch Mạc không nói nhiều về cuộc sống cá nhân. Nhưng có vẻ anh ta tự tin hơn lúc trước, có lẽ là do đã được nắm công ty trong tay, trở thành trụ cột gia đình. Cô có muốn tới gặp họ không, chắc họ không từ chối đâu.” Ngô Đình Ân đề nghị.
“Tôi hỏi vậy thôi, không có ý định đó đâu.” Âu Dương Hoa vội từ chối. Cô có thể biết là Ngô Đình Ân không biết gì về mối quan hệ giữa Mạc Phi và Tần Liễu nên mới đưa ra đề nghị đó.
“Nếu cô không muốn gặp lại họ thì tôi cũng hiểu. Vậy không nhắc tới vấn đề đó nữa.” Ngô Đình Ân đáp.
Âu Dương Hoa vẫn còn nhiều điều muốn hỏi. Đêm qua cô đã nghĩ rất nhiều cách để khéo léo xen câu hỏi vào cuộc nói chuyện nhưng đến hôm nay lại không biết nên làm thế nào. Ít nhất thì cô cũng đã biết được hai thông tin quan trọng nhất.
“Xem ra cô vẫn còn đang học nhỉ? Cô đang học lên cao học à?” Ngô Đình Ân hỏi.
“Không, tôi đã nói rồi, tôi là sinh viên vừa học vừa làm. Thật ra tôi chỉ mới vào học không lâu, lúc trước tôi là một kẻ thất nghiệp.” Âu Dương Hoa đáp, cô cảm thấy mình đã nói hơi nhiều, nếu Ngô Đình Ân hỏi lúc trước cô sống thế nào thì sẽ phải nói dối rất phiền phức.
Nhưng anh không phải kẻ tọc mạch, Ngô Đình Ân nói “Thế thì cô đúng là thiên tài của thiên tài rồi. Chỉ vừa mới học đã thông thạo tới mức này. Tôi có một đề nghị thế này, công ty Âu Dương có thể tài trợ cho cô học bổng để cô có thể chuyên tâm vào học. Chỉ với điều kiện là sau khi ra trường sẽ làm việc cho công ty chúng tôi. Không cần phải ngại, cô là viên ngọc quý của ngành này, chúng tôi mới là người có lợi.”
Trở lại công ty Âu Dương để làm việc? Đó đúng là mơ ước của Âu Dương Hoa, cô nhớ công ty. Dù có phải làm việc với tư cách nhân viên, không còn là chủ tịch quyền lực thì cô cũng thấy rất sung sướng.
Có điều, như vậy sẽ tạo mối liên kết với Mạc Phi và Tần Liễu, cô không muốn liên quan đến họ. Cuối cùng cô vẫn chọn cuộc sống yên bình, Âu Dương Hoa lựa lời từ chối “Tôi hoàn toàn có thể lo liệu cho cuộc sống của mình. Đề nghị của anh rất tốt nhưng tôi nghĩ mình sẽ từ chối.”
“Tại sao? Cô thấy công ty chúng tôi không tốt à? Có phải vì lúc nãy tôi bảo hướng phát triển của công ty không đi được xa không? Yên tâm, công ty vẫn sẽ hoạt động tốt trong hàng chục năm tới, phúc lợi vẫn không thua kém nơi khác.” Ngô Đình Ân tiếp tục thuyết phục.
“Không phải, chỉ là tôi cảm thấy chưa nên quyết định cả chặng đường tương lai lúc này.” Âu Dương Hoa tiếp tục tìm cớ từ chối.
“Vậy thì tiếc quá. Nhưng nếu cô đổi ý thì có thể báo với tôi.” Ngô Đình Ân đưa cho cô danh thiếp của mình.
Cô nhận lấy nó và cất vào túi. Sau đó họ trao đổi với nhau vài vấn đề về chuyên môn. Đến lúc nhận ra cần phải giả vờ hiểu biết kém đi thì Âu Dương Hoa đã lỡ nói quá nhiều, Ngô Đình Ân gật gù, ngày càng khâm phục cô gái thiên tài trước mặt.
Anh cười nói “Không hiểu sao, lúc nói về những vấn đề này, cô rất giống với chủ tịch, ý tôi là cựu chủ tịch Âu Dương Hoa ấy.”
“Vậy sao?” Âu Dương Hoa hơi lo, nếu như Ngô Đình Ân biết chuyện thì có chuyện gì có thể xảy ra không? Có lẽ anh sẽ không để yên chuyện này và làm ầm lên. Cô vẫn không tin người ta sẽ tin chuyện hoán đổi linh hồn, công bố ra ngoài không phải ý tưởng hấp dẫn. Có lẽ chỉ có những nhà nghiên cứu là quan tâm đến vấn đề này và họ sẽ bắt cô và Tần Liễu về để thí nghiệm chăng? Âu Dương Hoa đành mỉm cười và bẻ câu chuyện đi hướng khác.
“Cô là cô gái trong vụ tai nạn?” Anh hỏi lại lần nữa để chắc rằng mình không nhận lầm người. Thật khó tin là lại có sự trùng hợp như vậy.
“Phải, chính là tôi. Trùng hợp thật, không ngờ lại gặp trợ lý của chủ tịch Âu Dương.” Âu Dương Hoa cũng giả vờ ngạc nhiên.
“Bây giờ không còn là chủ tịch Âu Dương nữa. Cô ấy đã giao công ty lại cho chồng rồi.” Ngô Đình Ân đính chính, mỗi lần nhắc tới việc này là anh lại thấy không vui.
“Ồ, vậy công ty của họ vẫn đang phát triển tốt đấy chứ?” Cô hỏi.
“Vẫn đang khá tốt, tuy nhiên tôi cảm thấy hướng phát triển đang không ổn. Tôi chia sẻ việc này với cô thôi nhé, chủ tịch Mạc là người có đầu óc, nhưng anh ta quá chú trọng vào việc thu lợi thay vì phát triển chất lượng. Điều đó có hiệu quả tạm thời nhưng không thể đi đường dài được.” Ngô Đình Ân nói, dường như anh muốn nêu ý kiến này ra rất lâu rồi nhưng không biết nói cho ai.
Âu Dương Hoa cũng hiểu con người của Mạc Phi, anh không phải không hiểu những gì Ngô Đình Ân lo lắng mà là anh vốn không thật sự yêu quý công ty này. Theo quan niệm của anh thì công ty phần mềm này chỉ là bước đệm để anh đầu tư sang các ngành mà theo anh là triển vọng hơn. Đó cũng là lí do mà dù yêu Mạc Phi đến đâu, cô cũng chưa từng để anh có cơ hội nắm quyền quyết định. Còn Tần Liễu thì chắc chắn cô ta chỉ quan tâm tiền mà thôi, không có gì để kì vọng.
“Họ vẫn đang sống tốt chứ?” Cô hỏi tiếp.
“Tôi không rõ, chủ tịch Mạc không nói nhiều về cuộc sống cá nhân. Nhưng có vẻ anh ta tự tin hơn lúc trước, có lẽ là do đã được nắm công ty trong tay, trở thành trụ cột gia đình. Cô có muốn tới gặp họ không, chắc họ không từ chối đâu.” Ngô Đình Ân đề nghị.
“Tôi hỏi vậy thôi, không có ý định đó đâu.” Âu Dương Hoa vội từ chối. Cô có thể biết là Ngô Đình Ân không biết gì về mối quan hệ giữa Mạc Phi và Tần Liễu nên mới đưa ra đề nghị đó.
“Nếu cô không muốn gặp lại họ thì tôi cũng hiểu. Vậy không nhắc tới vấn đề đó nữa.” Ngô Đình Ân đáp.
Âu Dương Hoa vẫn còn nhiều điều muốn hỏi. Đêm qua cô đã nghĩ rất nhiều cách để khéo léo xen câu hỏi vào cuộc nói chuyện nhưng đến hôm nay lại không biết nên làm thế nào. Ít nhất thì cô cũng đã biết được hai thông tin quan trọng nhất.
“Xem ra cô vẫn còn đang học nhỉ? Cô đang học lên cao học à?” Ngô Đình Ân hỏi.
“Không, tôi đã nói rồi, tôi là sinh viên vừa học vừa làm. Thật ra tôi chỉ mới vào học không lâu, lúc trước tôi là một kẻ thất nghiệp.” Âu Dương Hoa đáp, cô cảm thấy mình đã nói hơi nhiều, nếu Ngô Đình Ân hỏi lúc trước cô sống thế nào thì sẽ phải nói dối rất phiền phức.
Nhưng anh không phải kẻ tọc mạch, Ngô Đình Ân nói “Thế thì cô đúng là thiên tài của thiên tài rồi. Chỉ vừa mới học đã thông thạo tới mức này. Tôi có một đề nghị thế này, công ty Âu Dương có thể tài trợ cho cô học bổng để cô có thể chuyên tâm vào học. Chỉ với điều kiện là sau khi ra trường sẽ làm việc cho công ty chúng tôi. Không cần phải ngại, cô là viên ngọc quý của ngành này, chúng tôi mới là người có lợi.”
Trở lại công ty Âu Dương để làm việc? Đó đúng là mơ ước của Âu Dương Hoa, cô nhớ công ty. Dù có phải làm việc với tư cách nhân viên, không còn là chủ tịch quyền lực thì cô cũng thấy rất sung sướng.
Có điều, như vậy sẽ tạo mối liên kết với Mạc Phi và Tần Liễu, cô không muốn liên quan đến họ. Cuối cùng cô vẫn chọn cuộc sống yên bình, Âu Dương Hoa lựa lời từ chối “Tôi hoàn toàn có thể lo liệu cho cuộc sống của mình. Đề nghị của anh rất tốt nhưng tôi nghĩ mình sẽ từ chối.”
“Tại sao? Cô thấy công ty chúng tôi không tốt à? Có phải vì lúc nãy tôi bảo hướng phát triển của công ty không đi được xa không? Yên tâm, công ty vẫn sẽ hoạt động tốt trong hàng chục năm tới, phúc lợi vẫn không thua kém nơi khác.” Ngô Đình Ân tiếp tục thuyết phục.
“Không phải, chỉ là tôi cảm thấy chưa nên quyết định cả chặng đường tương lai lúc này.” Âu Dương Hoa tiếp tục tìm cớ từ chối.
“Vậy thì tiếc quá. Nhưng nếu cô đổi ý thì có thể báo với tôi.” Ngô Đình Ân đưa cho cô danh thiếp của mình.
Cô nhận lấy nó và cất vào túi. Sau đó họ trao đổi với nhau vài vấn đề về chuyên môn. Đến lúc nhận ra cần phải giả vờ hiểu biết kém đi thì Âu Dương Hoa đã lỡ nói quá nhiều, Ngô Đình Ân gật gù, ngày càng khâm phục cô gái thiên tài trước mặt.
Anh cười nói “Không hiểu sao, lúc nói về những vấn đề này, cô rất giống với chủ tịch, ý tôi là cựu chủ tịch Âu Dương Hoa ấy.”
“Vậy sao?” Âu Dương Hoa hơi lo, nếu như Ngô Đình Ân biết chuyện thì có chuyện gì có thể xảy ra không? Có lẽ anh sẽ không để yên chuyện này và làm ầm lên. Cô vẫn không tin người ta sẽ tin chuyện hoán đổi linh hồn, công bố ra ngoài không phải ý tưởng hấp dẫn. Có lẽ chỉ có những nhà nghiên cứu là quan tâm đến vấn đề này và họ sẽ bắt cô và Tần Liễu về để thí nghiệm chăng? Âu Dương Hoa đành mỉm cười và bẻ câu chuyện đi hướng khác.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương