Linh Hồn Bị Hoán Đổi
Chương 18
Sau một tuần theo dõi Giả Hình Tôn, Trịnh Hòa bắt được hắn khi có ý định đột nhập vào nhà dân ăn trộm. Hắn khai nhận rằng hôm đó tới gặp Tần Liễu chỉ để xin tiền bạn học cũ. Vạn Minh biết là mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng không có chứng cứ thì cũng không thể tra hỏi thêm gì. Kết quả chỉ có thể bắt hắn đi tù 6 tháng vì tội trộm cắp tài sản. Trịnh Hòa đã tới nhà hắn lục soát nhưng cũng không thu được gì.
Biết không thể làm gì hơn, Vạn Minh chỉ còn có thể hẹn Lãnh Bá Ninh cùng trao đổi với nhau. Ông là người mở lời trước “Vụ án ám sát Âu Dương Hoa vẫn chưa có câu trả lời thỏa đáng.”
“Đó là một vết nhơ trong sự nghiệp của tôi.” Lãnh Bá Ninh nhận trách nhiệm về mình.
“Tôi thấy đáng thất vọng nhất không phải là vì cậu không tìm được thủ phạm, mà là cậu thậm chí còn không đưa ra được nghi phạm. Ví dụ như Mạc Phi hay Tần Liễu.” Vạn Minh nói ẩn ý.
“Chúng ta xác định nghi phạm khi họ đáng nghi, không phải cho đủ số.” Lãnh Bá Ninh không nể nang gì đáp lại.
“Sao lại nói là không có gì đáng nghi, chẳng phải nếu Âu Dương Hoa chết thì Mạc Phi là người có lợi nhất sao? Và Tần Liễu thì có khả năng là tình nhân của Mạc Phi.” Vạn Minh nói.
“Đó là động cơ, không phải điểm khả nghi. Nếu chỉ có vậy thì tôi nghĩ không nên nói ra thì hơn.”
Vạn Minh cảm thấy anh ta đang tránh nói về chủ đề này, dù không có chứng cứ nhưng ông đã đoán được phần nào rằng Lãnh Bá Ninh đang che giấu chuyện gì đó.
“Chẳng lẽ cậu thấy việc Âu Dương Hoa bị ám sát là xứng đáng?” Vạn Minh suy đoán.
“Ngàn lần không.” Lãnh Bá Ninh đáp, Vạn Minh thấy anh không nói dối “Sếp có tin vào linh hồn không?”
“Cậu nói vớ vẩn gì vậy? Cậu muốn bảo vụ này do hồn ma gây ra sao, thật hoang đường.”
“Nếu thế thì chúng ta không có gì để nói nữa.”
Sau khi đã xử lý tờ giấy nợ của Tần Liễu, Lãnh Bá Ninh không đến tìm Âu Dương Hoa nữa, cô cũng cảm giác không còn ai theo dõi mình. Liệu đây có phải kết thúc êm ả? Âu Dương Hoa cảm thấy lo lắng không biết Lãnh Bá Ninh có gặp rắc rối gì vì giúp cô che giấu tội của Tần Liễu không. Nếu cô phải vào tù thì cũng là do số mệnh, cô không mong sẽ kéo anh ta theo. Cô cũng không dám nhắn tin hay gọi điện hỏi, nếu liên lạc với Lãnh Bá Ninh, biết đâu lại khiến người khác nghi ngờ.
Đã tưởng rằng sau ngày hôm đó thì mọi chuyện sẽ yên ổn, không ngờ hôm nay chủ quán bỗng đuổi việc cô.
“Tại sao ạ? Cháu đã làm gì sai sao?” Âu Dương Hoa hỏi.
“Không vì lí do gì cả. Chỉ là bác thấy nên cắt giảm nhân viên mà thôi. Thật sự bác không muốn đâu, nhưng đành phải chọn cháu thôi.” Chủ quán nói với vẻ không được tự nhiên.
Âu Dương Hoa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ Giả Hình Tôn đe dọa chủ quán để trả thù. Không đúng, hắn ta có thể làm gì được bà chủ cơ chứ? Cô biết chủ quán không phải loại người sẽ sợ bọn trộm vặt như Giả Hình Tôn, ngược lại hắn mới là người không có gan đi đe dọa người khác.
Các nhân viên khác trong quán cũng thấy kì lạ, tuy nhiên không ai dám lên tiếng cả, họ không muốn mình là người bị đuổi thay cô. Cuối cùng, Âu Dương Hoa đành chấp nhận số phận và rời khỏi quán.
Hôm sau, Ngô Đình Ân lại đến tìm cô. Như mọi khi, anh lại hỏi thăm về cuộc sống của cô hiện tại “Dạo này cô thế nào rồi? Việc học ở trường chắc không làm khó được cô nhỉ? Thế còn công việc ở quán ăn thì như thế nào?”
Âu Dương Hoa ngập ngừng, cô suy nghĩ xem có nên nói thật hay không. Và cô quyết định không cần giấu anh làm gì “Tôi vừa mới bị đuổi việc vào hôm qua.”
“Ôi, tôi rất tiếc. Cô có thể nghĩ lại về việc nhận sự giúp đỡ từ tôi.” Ngô Đình Ân đề nghị “Nếu cô cảm thấy không muốn làm việc cho tập đoàn Âu Dương cũng không sao. Tôi muốn giúp đỡ cô với tư cách bạn bè.”
“Chuyện này...” Âu Dương Hoa biết mình đã rơi vào tình huống không thể từ chối. Cô biết Ngô Đình Ân đang muốn ra tay nghĩa hiệp để lấy lòng cô, và cô thật sự không muốn nhận lòng tốt này.
Ngô Đình Ân tiếp tục thuyết phục “Cô nên suy nghĩ kĩ hơn, với khả năng của cô, có thể hoàn thành chương trình học rất nhanh nếu không cần phân tâm cho việc mưu sinh. Cô chỉ mới hai mươi mốt tuổi, nếu học vượt thì cũng sẽ không trễ hơn những người khác là bao.”
Âu Dương Hoa thấy có lý và nhớ lại lời của Lãnh Bá Ninh, anh ta khuyên cô nên chấp nhận sự giúp đỡ từ người khác, cô quyết định “Được, tôi sẽ tạm thời nhận sự giúp đỡ của anh. Tôi sẽ coi đó là một khoản nợ, sau này tôi sẽ trả cả gốc và lãi.”
“Không, không. Tôi không muốn tính toán với cô, đừng xem đó là món nợ vật chất.” Ngô Đình Ân nói.
Không phải nợ vật chất, vậy thì là nợ ân tình? Đáng tiếc là Âu Dương Hoa cảm thấy không thể trả được, cô vẫn kiên quyết “Tôi sẽ trả lại số tiền đầy đủ gốc và lãi, nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ không nhận.”
Ngô Đình Ân đành phải chấp thuận giao kèo này.
Biết không thể làm gì hơn, Vạn Minh chỉ còn có thể hẹn Lãnh Bá Ninh cùng trao đổi với nhau. Ông là người mở lời trước “Vụ án ám sát Âu Dương Hoa vẫn chưa có câu trả lời thỏa đáng.”
“Đó là một vết nhơ trong sự nghiệp của tôi.” Lãnh Bá Ninh nhận trách nhiệm về mình.
“Tôi thấy đáng thất vọng nhất không phải là vì cậu không tìm được thủ phạm, mà là cậu thậm chí còn không đưa ra được nghi phạm. Ví dụ như Mạc Phi hay Tần Liễu.” Vạn Minh nói ẩn ý.
“Chúng ta xác định nghi phạm khi họ đáng nghi, không phải cho đủ số.” Lãnh Bá Ninh không nể nang gì đáp lại.
“Sao lại nói là không có gì đáng nghi, chẳng phải nếu Âu Dương Hoa chết thì Mạc Phi là người có lợi nhất sao? Và Tần Liễu thì có khả năng là tình nhân của Mạc Phi.” Vạn Minh nói.
“Đó là động cơ, không phải điểm khả nghi. Nếu chỉ có vậy thì tôi nghĩ không nên nói ra thì hơn.”
Vạn Minh cảm thấy anh ta đang tránh nói về chủ đề này, dù không có chứng cứ nhưng ông đã đoán được phần nào rằng Lãnh Bá Ninh đang che giấu chuyện gì đó.
“Chẳng lẽ cậu thấy việc Âu Dương Hoa bị ám sát là xứng đáng?” Vạn Minh suy đoán.
“Ngàn lần không.” Lãnh Bá Ninh đáp, Vạn Minh thấy anh không nói dối “Sếp có tin vào linh hồn không?”
“Cậu nói vớ vẩn gì vậy? Cậu muốn bảo vụ này do hồn ma gây ra sao, thật hoang đường.”
“Nếu thế thì chúng ta không có gì để nói nữa.”
Sau khi đã xử lý tờ giấy nợ của Tần Liễu, Lãnh Bá Ninh không đến tìm Âu Dương Hoa nữa, cô cũng cảm giác không còn ai theo dõi mình. Liệu đây có phải kết thúc êm ả? Âu Dương Hoa cảm thấy lo lắng không biết Lãnh Bá Ninh có gặp rắc rối gì vì giúp cô che giấu tội của Tần Liễu không. Nếu cô phải vào tù thì cũng là do số mệnh, cô không mong sẽ kéo anh ta theo. Cô cũng không dám nhắn tin hay gọi điện hỏi, nếu liên lạc với Lãnh Bá Ninh, biết đâu lại khiến người khác nghi ngờ.
Đã tưởng rằng sau ngày hôm đó thì mọi chuyện sẽ yên ổn, không ngờ hôm nay chủ quán bỗng đuổi việc cô.
“Tại sao ạ? Cháu đã làm gì sai sao?” Âu Dương Hoa hỏi.
“Không vì lí do gì cả. Chỉ là bác thấy nên cắt giảm nhân viên mà thôi. Thật sự bác không muốn đâu, nhưng đành phải chọn cháu thôi.” Chủ quán nói với vẻ không được tự nhiên.
Âu Dương Hoa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ Giả Hình Tôn đe dọa chủ quán để trả thù. Không đúng, hắn ta có thể làm gì được bà chủ cơ chứ? Cô biết chủ quán không phải loại người sẽ sợ bọn trộm vặt như Giả Hình Tôn, ngược lại hắn mới là người không có gan đi đe dọa người khác.
Các nhân viên khác trong quán cũng thấy kì lạ, tuy nhiên không ai dám lên tiếng cả, họ không muốn mình là người bị đuổi thay cô. Cuối cùng, Âu Dương Hoa đành chấp nhận số phận và rời khỏi quán.
Hôm sau, Ngô Đình Ân lại đến tìm cô. Như mọi khi, anh lại hỏi thăm về cuộc sống của cô hiện tại “Dạo này cô thế nào rồi? Việc học ở trường chắc không làm khó được cô nhỉ? Thế còn công việc ở quán ăn thì như thế nào?”
Âu Dương Hoa ngập ngừng, cô suy nghĩ xem có nên nói thật hay không. Và cô quyết định không cần giấu anh làm gì “Tôi vừa mới bị đuổi việc vào hôm qua.”
“Ôi, tôi rất tiếc. Cô có thể nghĩ lại về việc nhận sự giúp đỡ từ tôi.” Ngô Đình Ân đề nghị “Nếu cô cảm thấy không muốn làm việc cho tập đoàn Âu Dương cũng không sao. Tôi muốn giúp đỡ cô với tư cách bạn bè.”
“Chuyện này...” Âu Dương Hoa biết mình đã rơi vào tình huống không thể từ chối. Cô biết Ngô Đình Ân đang muốn ra tay nghĩa hiệp để lấy lòng cô, và cô thật sự không muốn nhận lòng tốt này.
Ngô Đình Ân tiếp tục thuyết phục “Cô nên suy nghĩ kĩ hơn, với khả năng của cô, có thể hoàn thành chương trình học rất nhanh nếu không cần phân tâm cho việc mưu sinh. Cô chỉ mới hai mươi mốt tuổi, nếu học vượt thì cũng sẽ không trễ hơn những người khác là bao.”
Âu Dương Hoa thấy có lý và nhớ lại lời của Lãnh Bá Ninh, anh ta khuyên cô nên chấp nhận sự giúp đỡ từ người khác, cô quyết định “Được, tôi sẽ tạm thời nhận sự giúp đỡ của anh. Tôi sẽ coi đó là một khoản nợ, sau này tôi sẽ trả cả gốc và lãi.”
“Không, không. Tôi không muốn tính toán với cô, đừng xem đó là món nợ vật chất.” Ngô Đình Ân nói.
Không phải nợ vật chất, vậy thì là nợ ân tình? Đáng tiếc là Âu Dương Hoa cảm thấy không thể trả được, cô vẫn kiên quyết “Tôi sẽ trả lại số tiền đầy đủ gốc và lãi, nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ không nhận.”
Ngô Đình Ân đành phải chấp thuận giao kèo này.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương