Linh Hồn Bị Hoán Đổi
Chương 21
Mạc Phi trở về nhà, anh có một bí mật đang giấu Âu Dương Hoa, đó là anh đang lén chuyển tài sản của công ty Âu Dương sang một công ty khác đứng tên anh. Ý tưởng này chỉ mới nhen nhóm trong đầu anh vào năm ngoái. Khi mà Âu Dương Hoa trao toàn bộ quyền lực vào tay anh. Kết hợp với chức danh giám đốc tài chính, Mạc Phi đã làm giả sổ sách một cách hoàn hảo nhất.
Thời gian qua cuộc sống vợ chồng khá yên ổn nên anh không có ý nghĩ này, cũng không có cơ hội làm, nhưng sau vụ tai nạn, Mạc Phi có thể cảm nhận rõ sự coi thường của cô dành cho anh. Do đó, khi được trao cho chức vụ chủ tịch, Mạc Phi đã quyết định phải lấy lại quyền lực của mình. Cái chức chủ tịch chẳng qua cũng chỉ là do cô ban phát cho, không có thực quyền. Để thực sự trở thành trụ cột trong gia đình, Mạc Phi cần phải nắm giữ tài sản.
Ban đầu anh vẫn sợ Âu Dương Hoa sẽ phát hiện ra, dù cô không chuyên về kinh tế nhưng với trí thông minh của cô có thể nhận ra gì đó. Một thời gian sau, Mạc Phi nhận ra dường như trí thông minh của cô đã mất đi sau vụ tai nạn đó, thế là Mạc Phi lại càng táo bạo hơn trong kế hoạch của mình.
Mối lo lớn nhất của anh là Ngô Đình Ân, tay này vô cùng trung thành với nhà Âu Dương, do đó Mạc Phi không thể mua chuộc anh ta. Mạc Phi luôn cẩn thận để Ngô Đình Ân không phát hiện ra hành động của mình. Gần đây anh có cảm giác Ngô Đình Ân đã bắt đầu nghi ngờ, nhưng Mạc Phi có thể yên tâm là Ngô Đình Ân không hề có bằng chứng. Chỉ cần thêm một chút thời gian nữa là Mạc Phi sẽ chiếm được nửa số tài sản của nhà Âu Dương, lúc đó có bị phát hiện vẫn đủ để rời đi mà không bị thiệt.
Giả sử Mạc Phi thành công trót lọt chiếm toàn bộ tài sản, anh quyết định vẫn sẽ đối xử tốt với vợ mình là Âu Dương Hoa, nhưng phải chỉnh đốn lại thái độ của cô với chồng. Thỉnh thoảng anh sẽ đi tìm vài cô gái để thay đổi không khí mà không lo sợ gì.
Lúc này Tần Liễu cũng vừa trở về nhà, Mạc Phi hỏi thăm “Tiểu Hoa, em vừa đi đâu thế?”
“Tôi đi đâu phải hỏi ý kiến anh à?” Tần Liễu bực mình ra mặt.
Mạc Phi cảm thấy không vui, anh là người bận rộn làm việc mà còn không tỏ ra bực dọc, cô cả ngày vui chơi thì có lí do gì khó chịu với anh. Tuy nhiên, bây giờ vẫn chưa phải lúc để cứng rắn.
“Em buồn phiền gì sao? Nói ra đi để anh có thể giải quyết giúp em.” Mạc Phi dùng giọng dịu dàng mong cô ta hạ hỏa.
Thế nhưng thấy anh xuống nước, cô ta càng được nước mà gào lên “Anh giúp tôi sao? Anh mới là người khiến tôi thấy khó chịu đấy.”
“Anh đã làm gì?” Mạc Phi tỏ vẻ oan ức, anh có nghe Ngô Đình Ân bảo rằng vợ anh có tới đưa đồ ăn. Chẳng lẽ chỉ vì anh vắng mặt mà cô ta nổi giận với anh?
“Anh nói xem, anh có làm gì có lỗi với tôi không? Có làm gì sai trái với công ty không?” Tần Liễu chất vấn.
“Anh có thể làm gì có lỗi chứ?” Mạc Phi lo lắng nhưng vẫn chưa chịu thừa nhận, anh đoán có thể Ngô Đình Ân đã nói ra nghi ngờ của mình với cô ta.
“Tôi hỏi anh tại sao công ty chúng ta vẫn đang phát triển tốt mà doanh thu lại đi xuống chứ? Số tiền đó đã đi về đâu rồi.” Tần Liễu hỏi.
“Ra vậy.” Mạc Phi cười nói “Mọi thứ không đơn giản như em thấy đâu. Không phải lúc nào công ty phát triển cũng đi kèm với lợi nhuận. Chúng ta hiện đang giảm lợi nhuận để tập trung đầu tư cho kế hoạch đường dài. Vài năm nữa sẽ kiếm được số tiền gấp ba, bốn lần.”
Tần Liễu không hiểu điều này có đúng không, cô ta ngừng tranh cãi để giấu cái dốt của mình “Được, em tin anh. Nhưng em cảnh báo trước là đừng bao giờ dám có suy nghĩ chiếm đoạt tiền của em.”
“Tất nhiên, anh không cần tiền, anh chỉ cần em thôi.” Mạc Phi thầm nghĩ rằng cô ta làm gì có bản lĩnh phát hiện ra việc mình làm mà cảnh cáo.
Ngô Đình Ân quả là một mối hiểm họa lớn đối với Mạc Phi, nhưng nếu bây giờ anh đuổi việc Ngô Đình Ân thì không khác nào có tật giật mình. Hơn nữa, thiếu đi Ngô Đình Ân thì công việc ở công ty lại nhiều thêm và khó quản lý hơn, Mạc Phi sẽ không có thời gian đề thực hiện kế hoạch của mình.
Tần Liễu nằm trên giường, nghĩ tới cảnh Âu Dương Hoa từ đáy sâu đang dần ngoi lên, còn cô ta ở đỉnh cao đang dần rơi xuống. Sau đó cô ta nhìn sang Mạc Phi, người đàn ông này đã cả gan phản bội lòng tin của cô. Tần Liễu căm giận cả hai người này.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô ta, đó là Tần Liễu sẽ phải loại bỏ Mạc Phi và đẩy Âu Dương Hoa trở lại đáy sâu. Viễn cảnh đó khiến cô ta thấy thích thú. Có điều, làm sao để có thể làm việc đó? Tần Liễu nhớ lại người quen cũ của mình là Giả Hình Tôn.
Thời gian qua cuộc sống vợ chồng khá yên ổn nên anh không có ý nghĩ này, cũng không có cơ hội làm, nhưng sau vụ tai nạn, Mạc Phi có thể cảm nhận rõ sự coi thường của cô dành cho anh. Do đó, khi được trao cho chức vụ chủ tịch, Mạc Phi đã quyết định phải lấy lại quyền lực của mình. Cái chức chủ tịch chẳng qua cũng chỉ là do cô ban phát cho, không có thực quyền. Để thực sự trở thành trụ cột trong gia đình, Mạc Phi cần phải nắm giữ tài sản.
Ban đầu anh vẫn sợ Âu Dương Hoa sẽ phát hiện ra, dù cô không chuyên về kinh tế nhưng với trí thông minh của cô có thể nhận ra gì đó. Một thời gian sau, Mạc Phi nhận ra dường như trí thông minh của cô đã mất đi sau vụ tai nạn đó, thế là Mạc Phi lại càng táo bạo hơn trong kế hoạch của mình.
Mối lo lớn nhất của anh là Ngô Đình Ân, tay này vô cùng trung thành với nhà Âu Dương, do đó Mạc Phi không thể mua chuộc anh ta. Mạc Phi luôn cẩn thận để Ngô Đình Ân không phát hiện ra hành động của mình. Gần đây anh có cảm giác Ngô Đình Ân đã bắt đầu nghi ngờ, nhưng Mạc Phi có thể yên tâm là Ngô Đình Ân không hề có bằng chứng. Chỉ cần thêm một chút thời gian nữa là Mạc Phi sẽ chiếm được nửa số tài sản của nhà Âu Dương, lúc đó có bị phát hiện vẫn đủ để rời đi mà không bị thiệt.
Giả sử Mạc Phi thành công trót lọt chiếm toàn bộ tài sản, anh quyết định vẫn sẽ đối xử tốt với vợ mình là Âu Dương Hoa, nhưng phải chỉnh đốn lại thái độ của cô với chồng. Thỉnh thoảng anh sẽ đi tìm vài cô gái để thay đổi không khí mà không lo sợ gì.
Lúc này Tần Liễu cũng vừa trở về nhà, Mạc Phi hỏi thăm “Tiểu Hoa, em vừa đi đâu thế?”
“Tôi đi đâu phải hỏi ý kiến anh à?” Tần Liễu bực mình ra mặt.
Mạc Phi cảm thấy không vui, anh là người bận rộn làm việc mà còn không tỏ ra bực dọc, cô cả ngày vui chơi thì có lí do gì khó chịu với anh. Tuy nhiên, bây giờ vẫn chưa phải lúc để cứng rắn.
“Em buồn phiền gì sao? Nói ra đi để anh có thể giải quyết giúp em.” Mạc Phi dùng giọng dịu dàng mong cô ta hạ hỏa.
Thế nhưng thấy anh xuống nước, cô ta càng được nước mà gào lên “Anh giúp tôi sao? Anh mới là người khiến tôi thấy khó chịu đấy.”
“Anh đã làm gì?” Mạc Phi tỏ vẻ oan ức, anh có nghe Ngô Đình Ân bảo rằng vợ anh có tới đưa đồ ăn. Chẳng lẽ chỉ vì anh vắng mặt mà cô ta nổi giận với anh?
“Anh nói xem, anh có làm gì có lỗi với tôi không? Có làm gì sai trái với công ty không?” Tần Liễu chất vấn.
“Anh có thể làm gì có lỗi chứ?” Mạc Phi lo lắng nhưng vẫn chưa chịu thừa nhận, anh đoán có thể Ngô Đình Ân đã nói ra nghi ngờ của mình với cô ta.
“Tôi hỏi anh tại sao công ty chúng ta vẫn đang phát triển tốt mà doanh thu lại đi xuống chứ? Số tiền đó đã đi về đâu rồi.” Tần Liễu hỏi.
“Ra vậy.” Mạc Phi cười nói “Mọi thứ không đơn giản như em thấy đâu. Không phải lúc nào công ty phát triển cũng đi kèm với lợi nhuận. Chúng ta hiện đang giảm lợi nhuận để tập trung đầu tư cho kế hoạch đường dài. Vài năm nữa sẽ kiếm được số tiền gấp ba, bốn lần.”
Tần Liễu không hiểu điều này có đúng không, cô ta ngừng tranh cãi để giấu cái dốt của mình “Được, em tin anh. Nhưng em cảnh báo trước là đừng bao giờ dám có suy nghĩ chiếm đoạt tiền của em.”
“Tất nhiên, anh không cần tiền, anh chỉ cần em thôi.” Mạc Phi thầm nghĩ rằng cô ta làm gì có bản lĩnh phát hiện ra việc mình làm mà cảnh cáo.
Ngô Đình Ân quả là một mối hiểm họa lớn đối với Mạc Phi, nhưng nếu bây giờ anh đuổi việc Ngô Đình Ân thì không khác nào có tật giật mình. Hơn nữa, thiếu đi Ngô Đình Ân thì công việc ở công ty lại nhiều thêm và khó quản lý hơn, Mạc Phi sẽ không có thời gian đề thực hiện kế hoạch của mình.
Tần Liễu nằm trên giường, nghĩ tới cảnh Âu Dương Hoa từ đáy sâu đang dần ngoi lên, còn cô ta ở đỉnh cao đang dần rơi xuống. Sau đó cô ta nhìn sang Mạc Phi, người đàn ông này đã cả gan phản bội lòng tin của cô. Tần Liễu căm giận cả hai người này.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô ta, đó là Tần Liễu sẽ phải loại bỏ Mạc Phi và đẩy Âu Dương Hoa trở lại đáy sâu. Viễn cảnh đó khiến cô ta thấy thích thú. Có điều, làm sao để có thể làm việc đó? Tần Liễu nhớ lại người quen cũ của mình là Giả Hình Tôn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương