Linh Hồn Bị Hoán Đổi
Chương 30
“Tần Liễu vừa rồi đã muốn tông chết cô sao? Thật kì lạ, nếu làm như vậy thì khác nào tự thú, việc gì có thể khiến cô ta sẵn sàng ngồi tù để giết cô cơ chứ?” Lãnh Bá Ninh sau khi nghe Âu Dương Hoa kể lại câu chuyện thì nhìn xa xăm suy nghĩ.
“Có phải là do sự ghen tức không? Anh đã nói thế mà, vì ghen tức mà con người có thể làm nhiều chuyện.” Âu Dương Hoa nói.
“Tôi công nhận là có những vụ như thế, nhưng xét về những hành động trước kia của Tần Liễu thì cô ta là không phải người sẵn sàng đánh đổi. Chắc chắn đã có biến cố nào đó.” Lãnh Bá Ninh không cho rằng đột nhiên cô ta lại liều lĩnh đến vậy.
“Tôi có nghe tin công ty Âu Dương sắp phá sản, có phải điều đó khiến sự đố kị trong lòng cô ta dâng lên không?” Âu Dương Hoa phán đoán.
“Cũng có thể.”
“Hoặc có thể cô ta nghĩ nếu thực hiện một vụ tông xe nữa thì sẽ hoán đổi lại linh hồn với nhau nữa chăng?” Âu Dương Hoa nêu một ý kiến khác “Tần Liễu không nắm rõ về tình hình tài chính của tôi nên có lẽ cô ta nghĩ công ty nhỏ mới lập này cũng lớn không kém công ty Âu Dương chăng?”
Lãnh Bá Ninh thấy ý kiến này của cô khá hợp lý, anh ta cũng không rõ việc tráo đổi linh hồn có hoạt động như thế không.
“Âu Dương Hoa, nếu có thể đổi lại như cũ thì cô có muốn hay không?” Anh ta hỏi.
“Đổi lại ư? Nếu có thể thì tôi nghĩ là có. Công ty không còn cũng không sao, Mạc Phi lại càng chẳng đáng tiếc. Nhưng tôi muốn gặp lại ba mẹ mình với tư cách con gái. Có điều, thực sự tôi cũng không hy vọng nhiều nữa.” Âu Dương Hoa trả lời, cô đã từng nghĩ về việc này trước đây.
“Cũng không nên mạo hiểm vì những điều không chắc chắn như vậy. Có điều cô ta cũng chưa đến nỗi mất hết lí trí. Đoạn đường này không có camera quan sát, thời điểm cô đi qua cũng vắng người nên ngoài lời khai của cô ra thì khó mà chứng minh cô ta có ý định ám sát cô được. Phía cảnh sát có lẽ sẽ không giúp được gì cô rồi. Ta phải tìm cách khác để ngăn chặn cô ta.” Lãnh Bá Ninh nói rồi chợt nhớ ra một chuyện “Cô vẫn chưa báo cảnh sát sao?”
“Không phải anh là cảnh sát sao?” Cô hỏi lại.
“Ý tôi là gọi cảnh sát theo cách thông thường, không phải gọi thẳng thế này.”
“Không, tôi nghĩ họ sẽ lại bảo anh không được tham gia mà thôi. Tôi lại thấy an tâm hơn khi có anh. Vả lại, họ đang nghi ngờ tôi muốn hại cô ta, nếu không tìm được bằng chứng thì kiểu gì họ chẳng nghĩ tôi đặt chuyện hãm hại cô ta.” Âu Dương Hoa giải thích.
“Cô quả là có đầu óc sáng suốt đấy. Sau việc này, điều tốt nhất nên làm là tiếp tục đề cao cảnh giác, cô ta có thể sẽ tiếp tục giờ trò.” Lãnh Bá Ninh nói.
“Tôi hiểu rồi.” Âu Dương Hoa hiểu là Lãnh Bá Ninh không nói ra, nhưng anh ta chắc chắn sẽ tìm cách bảo vệ cô.
Tần Liễu lúc này đã về nhà, cô ta tức giận đập mạnh vào vô lăng. Cơ hội để giết Âu Dương Hoa đã không còn, cũng như không có cơ hội để thử nghiệm việc hoán đổi lại linh hồn. Bây giờ thì chắc chắn cô sẽ đề cao cảnh giác, Tần Liễu không thể mai phục tại con đường đó nữa.
Nếu có thể đổi lại linh hồn, thì dù người ta có nhận định “Âu Dương Hoa” đã tấn công “Tần Liễu” cũng không sao, cô ta không phải kẻ phải ngồi tù. Ngộ nhỡ không đổi lại được thì Tần Liễu sẽ chọn cách cả hai cùng chết. Như vậy thì ít nhất cũng giải tỏa được sự hờn ghét trong lòng cô ta. Nếu cô ta không sống hạnh phúc thì không ai được phép cả.
Một cú điện thoại gọi tới, Tần Liễu thắc mắc ai có thể gọi lúc này, là ba mẹ của Âu Dương Hoa chăng?
Số điện thoại không giống, Tần Liễu tự nhủ nếu là cuộc gọi quảng cáo thì họ sẽ phải đón nhận cơn thịnh nộ của cô ta.
“Alo, ai đấy?”
“Cô có phải Âu Dương Hoa, con gái của Âu Dương Khải và Diêm My không?” Người bên kia hỏi.
“Phải, là tôi. Có chuyện gì sao?” Tần Liễu hỏi.
“Tôi rất tiếc phải báo cho cô một tin buồn. Chuyến bay của hai người họ đã gặp tai nạn khiến cả hai thiệt mạng.”
Tần Liễu bị sốc nặng, cô ta không ngờ là chuyện này lại đột ngột xảy ra. Nhưng không, như thế thì càng tốt cho cô ta, cô ta sẽ được thừa kế tài sản từ họ. Ngoài ra thì cũng sẽ không sợ họ phát hiện những biểu hiện bất thường từ cô ta. Thế này quả thật là trời đang giúp cô ta.
Với tâm trạng phấn khỏi vì sắp có thêm một khoản tiền để tiêu xài, Tần Liễu tạm gác đi ý định hoán đổi lại linh hồn với Âu Dương Hoa. Trước mắt, cô ta sẽ tiêu xài thật thoải mái, đến khi cạn kiệt tài chính, cô ta sẽ tự đi xử lý Âu Dương Hoa.
Người bên kia điện thoại vẫn đang nói lời chia buồn gì đó mà Tần Liễu chẳng để vào tai. Cô ta có thể giải thích rằng lúc đó mình quá thất thần nên không lắng nghe. Bây giờ cô ta đang nghĩ mình nên tận hưởng gì trong những ngày sắp tới.
“Có phải là do sự ghen tức không? Anh đã nói thế mà, vì ghen tức mà con người có thể làm nhiều chuyện.” Âu Dương Hoa nói.
“Tôi công nhận là có những vụ như thế, nhưng xét về những hành động trước kia của Tần Liễu thì cô ta là không phải người sẵn sàng đánh đổi. Chắc chắn đã có biến cố nào đó.” Lãnh Bá Ninh không cho rằng đột nhiên cô ta lại liều lĩnh đến vậy.
“Tôi có nghe tin công ty Âu Dương sắp phá sản, có phải điều đó khiến sự đố kị trong lòng cô ta dâng lên không?” Âu Dương Hoa phán đoán.
“Cũng có thể.”
“Hoặc có thể cô ta nghĩ nếu thực hiện một vụ tông xe nữa thì sẽ hoán đổi lại linh hồn với nhau nữa chăng?” Âu Dương Hoa nêu một ý kiến khác “Tần Liễu không nắm rõ về tình hình tài chính của tôi nên có lẽ cô ta nghĩ công ty nhỏ mới lập này cũng lớn không kém công ty Âu Dương chăng?”
Lãnh Bá Ninh thấy ý kiến này của cô khá hợp lý, anh ta cũng không rõ việc tráo đổi linh hồn có hoạt động như thế không.
“Âu Dương Hoa, nếu có thể đổi lại như cũ thì cô có muốn hay không?” Anh ta hỏi.
“Đổi lại ư? Nếu có thể thì tôi nghĩ là có. Công ty không còn cũng không sao, Mạc Phi lại càng chẳng đáng tiếc. Nhưng tôi muốn gặp lại ba mẹ mình với tư cách con gái. Có điều, thực sự tôi cũng không hy vọng nhiều nữa.” Âu Dương Hoa trả lời, cô đã từng nghĩ về việc này trước đây.
“Cũng không nên mạo hiểm vì những điều không chắc chắn như vậy. Có điều cô ta cũng chưa đến nỗi mất hết lí trí. Đoạn đường này không có camera quan sát, thời điểm cô đi qua cũng vắng người nên ngoài lời khai của cô ra thì khó mà chứng minh cô ta có ý định ám sát cô được. Phía cảnh sát có lẽ sẽ không giúp được gì cô rồi. Ta phải tìm cách khác để ngăn chặn cô ta.” Lãnh Bá Ninh nói rồi chợt nhớ ra một chuyện “Cô vẫn chưa báo cảnh sát sao?”
“Không phải anh là cảnh sát sao?” Cô hỏi lại.
“Ý tôi là gọi cảnh sát theo cách thông thường, không phải gọi thẳng thế này.”
“Không, tôi nghĩ họ sẽ lại bảo anh không được tham gia mà thôi. Tôi lại thấy an tâm hơn khi có anh. Vả lại, họ đang nghi ngờ tôi muốn hại cô ta, nếu không tìm được bằng chứng thì kiểu gì họ chẳng nghĩ tôi đặt chuyện hãm hại cô ta.” Âu Dương Hoa giải thích.
“Cô quả là có đầu óc sáng suốt đấy. Sau việc này, điều tốt nhất nên làm là tiếp tục đề cao cảnh giác, cô ta có thể sẽ tiếp tục giờ trò.” Lãnh Bá Ninh nói.
“Tôi hiểu rồi.” Âu Dương Hoa hiểu là Lãnh Bá Ninh không nói ra, nhưng anh ta chắc chắn sẽ tìm cách bảo vệ cô.
Tần Liễu lúc này đã về nhà, cô ta tức giận đập mạnh vào vô lăng. Cơ hội để giết Âu Dương Hoa đã không còn, cũng như không có cơ hội để thử nghiệm việc hoán đổi lại linh hồn. Bây giờ thì chắc chắn cô sẽ đề cao cảnh giác, Tần Liễu không thể mai phục tại con đường đó nữa.
Nếu có thể đổi lại linh hồn, thì dù người ta có nhận định “Âu Dương Hoa” đã tấn công “Tần Liễu” cũng không sao, cô ta không phải kẻ phải ngồi tù. Ngộ nhỡ không đổi lại được thì Tần Liễu sẽ chọn cách cả hai cùng chết. Như vậy thì ít nhất cũng giải tỏa được sự hờn ghét trong lòng cô ta. Nếu cô ta không sống hạnh phúc thì không ai được phép cả.
Một cú điện thoại gọi tới, Tần Liễu thắc mắc ai có thể gọi lúc này, là ba mẹ của Âu Dương Hoa chăng?
Số điện thoại không giống, Tần Liễu tự nhủ nếu là cuộc gọi quảng cáo thì họ sẽ phải đón nhận cơn thịnh nộ của cô ta.
“Alo, ai đấy?”
“Cô có phải Âu Dương Hoa, con gái của Âu Dương Khải và Diêm My không?” Người bên kia hỏi.
“Phải, là tôi. Có chuyện gì sao?” Tần Liễu hỏi.
“Tôi rất tiếc phải báo cho cô một tin buồn. Chuyến bay của hai người họ đã gặp tai nạn khiến cả hai thiệt mạng.”
Tần Liễu bị sốc nặng, cô ta không ngờ là chuyện này lại đột ngột xảy ra. Nhưng không, như thế thì càng tốt cho cô ta, cô ta sẽ được thừa kế tài sản từ họ. Ngoài ra thì cũng sẽ không sợ họ phát hiện những biểu hiện bất thường từ cô ta. Thế này quả thật là trời đang giúp cô ta.
Với tâm trạng phấn khỏi vì sắp có thêm một khoản tiền để tiêu xài, Tần Liễu tạm gác đi ý định hoán đổi lại linh hồn với Âu Dương Hoa. Trước mắt, cô ta sẽ tiêu xài thật thoải mái, đến khi cạn kiệt tài chính, cô ta sẽ tự đi xử lý Âu Dương Hoa.
Người bên kia điện thoại vẫn đang nói lời chia buồn gì đó mà Tần Liễu chẳng để vào tai. Cô ta có thể giải thích rằng lúc đó mình quá thất thần nên không lắng nghe. Bây giờ cô ta đang nghĩ mình nên tận hưởng gì trong những ngày sắp tới.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương