Linh Hồn Bị Hoán Đổi
Chương 41
“Anh quả là bỉ ổi.” Âu Dương Hoa cười khinh bỉ, có vẻ đã chọc tức Ngô Đình Ân. Anh ta điên tiếc lên định xông tới.
Có tiếng gõ cửa bỗng vang lên. Ngô Đình Ân thấy kì lạ, rõ ràng anh ta đã dặn dò nhân viên không làm phiền mình, chẳng lẽ lại có chuyện gì khẩn cấp? Âu Dương Hoa lùi dần ra khỏi cửa, Ngô Đình Ân hé mở cửa và hỏi “Có chuyện gì? Không phải tôi đã dặn không được làm phiền hay sao?”
Anh ta bỗng biến sắc, không ngờ là Lãnh Bá Ninh đang đứng trước cửa. Ngô Đình Ân vội đóng cửa lại nhưng không thể ngăn người thanh tra lại được. Chỉ với một cú đạp, cả cánh cửa và Ngô Đình Ân đều ngã nhào ra đất.
“Tại sao anh lại ở đây?” Ngô Đình Ân kinh hãi, hết nhìn Lãnh Bá Ninh rồi lại nhìn Âu Dương Hoa.
Cô giải thích luôn cho anh ta “Đâu có ai lại ngu ngốc vào một căn phòng kín với một người đàn ông không đáng tin tưởng chứ?”
“Người đàn ông không đáng tin tưởng?” Ngô Đình Ân cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng.
Lúc trước khi nói về nơi này, Mạc Phi cũng đã lưu ý cô không nên hẹn cùng người lạ vào phòng kín thế này. Anh đã nghi ngờ cấu trúc cách âm, có cửa khóa lại không có camera thế này rất phù hợp nếu có ý đồ xấu. Tuy nhiên, trước giờ chưa có vụ việc như vậy xảy ra, ít nhất là không có vụ việc nào được làm ầm ĩ nên quán vẫn kinh doanh bình thường.
Cô tháo chiếc bông tai tích hợp máy nghe lén ra và bảo “Những lời anh nói đều đã được ghi lại rồi. Kết hợp với lời khai của nhân viên ở đây và máy quay anh chuẩn bị sẵn, không còn cách nào để chối tội đâu.”
“Tần Liễu, cô nỡ đối xử với tôi như vậy sao?” Ngô Đình Ân nhìn cô vẻ van xin, anh ta biết tội của mình là không thể thoát, nhưng anh ta vẫn đang cố tìm lối thoát trong tuyệt vọng.
“Tôi đã muốn cho anh nhiều cơ hội quay đầu rồi, nhưng anh vẫn cố chấp không chịu nắm bắt thì tôi cũng đành chịu. Ngô Đình Ân, có lẽ phải ngồi tù thì anh mới có thể tỉnh táo ra được.” Âu Dương Hoa nói.
“Tội danh tại đây cộng với tội kinh tế đối với công ty Âu Dương đủ để anh ngồi tù khá lâu đấy.” Lãnh Bá Ninh nói thêm, điều này càng dập tắt hy vọng của Ngô Đình Ân.
Ngô Đình Ân không dám đối diện với sự thật, trong lúc tuyệt vọng chỉ biết lao ra ngoài cửa, cố gắng vượt qua Lãnh Bá Ninh để chạy trốn. Với kĩ năng bắt tội phạm vốn được tôi luyện kĩ càng, Lãnh Bá Ninh dễ dàng vật ngã Ngô Đình Ân, lúc anh ta nhận ra được tình hình thì đã thấy mình bị còng tay. Lúc này anh ta mới hoàn toàn mất hết ý chí chạy trốn.
Cảnh sát ngay sau đó đã áp giải anh ta cùng các nhân viên bị mua chuộc đi. Trà quán này cũng sẽ bị điều tra kĩ hơn để chắc rằng trước đây có việc tương tự xảy ra hay không.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi gài bẫy Ngô Đình Ân. Nếu không thì tôi không thể ngăn chặn anh ta một lần và mãi mãi được.” Âu Dương Hoa nói.
“Bảo vệ công dân là nghĩa vụ của cảnh sát. Dù cho Ngô Đình Ân không có dấu hiệu phạm tội rõ ràng nhưng không thể đánh cược sự an toàn của người dân được.” Lãnh Bá Ninh đáp.
Âu Dương Hoa ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng “Liệu sau này chúng ta vẫn có thể liên lạc chứ?”
“Cô vẫn còn có kẻ thù nào khác à?” Lãnh Bá Ninh hỏi lại.
“Không, ý tôi không phải thế. Như kiểu bạn bè với nhau, có thể không? Nếu anh cảm thấy không thích cũng không sao.” Âu Dương Hoa biết anh đối với cô cũng chỉ là cảnh sát với người dân thôi nên không hy vọng gì nhiều.
“Cô cho rằng mình muốn vậy sao?”
Cô không hiểu ý anh muốn ám chỉ lắm, cô liền gật đầu. Lãnh Bá Ninh bảo “Cô đã trải qua nhiều nguy hiểm rồi, nó không dễ chịu đúng chứ? Và cô nên biết, quen biết với một người cảnh sát còn nguy hiểm hơn thế nhiều.”
“Nếu anh không bận tâm khi dính tới các nguy hiểm của tôi thì tôi cũng đâu cần quan tâm quanh anh có nguy hiểm gì.” Âu Dương Hoa đáp “Những gì liên quan đến bản thân tôi lúc trước đều không còn nữa. Công ty Âu Dương, ba mẹ tôi, Mạc Phi và ngay cả cấp dưới thân cận là Ngô Đình Ân cũng biến chất, chỉ còn có anh là biết đến tôi là ai, khiến tôi cảm thấy mình vẫn chưa bị quên lãng thôi. Thế nên tôi không muốn cắt đứt sự liên hệ với thân phận Âu Dương Hoa.” Cô nói, thật chất thì cô không nghĩ nhiều đến vậy, cô chỉ muốn tìm một lý do thật khó từ chối.
Lãnh Bá Ninh nghĩ ngợi một lúc rồi đáp “Được, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Sau đó anh rời đi. Âu Dương Hoa tự hỏi liệu đây có phải kết thúc hay chưa? Tần Liễu thật sự đã biến mất khỏi thế giới hay chưa?
Cô quyết định mặc kệ mọi thứ, dù cho chuyện gì tiếp theo xảy ra thì cô cũng sẵn sàng đối mặt. Lo sợ chưa bao giờ là cách hay để giải quyết vấn đề. Dù chuyện gì sắp xảy ra, thì ngày mai vẫn sẽ tới.
Có tiếng gõ cửa bỗng vang lên. Ngô Đình Ân thấy kì lạ, rõ ràng anh ta đã dặn dò nhân viên không làm phiền mình, chẳng lẽ lại có chuyện gì khẩn cấp? Âu Dương Hoa lùi dần ra khỏi cửa, Ngô Đình Ân hé mở cửa và hỏi “Có chuyện gì? Không phải tôi đã dặn không được làm phiền hay sao?”
Anh ta bỗng biến sắc, không ngờ là Lãnh Bá Ninh đang đứng trước cửa. Ngô Đình Ân vội đóng cửa lại nhưng không thể ngăn người thanh tra lại được. Chỉ với một cú đạp, cả cánh cửa và Ngô Đình Ân đều ngã nhào ra đất.
“Tại sao anh lại ở đây?” Ngô Đình Ân kinh hãi, hết nhìn Lãnh Bá Ninh rồi lại nhìn Âu Dương Hoa.
Cô giải thích luôn cho anh ta “Đâu có ai lại ngu ngốc vào một căn phòng kín với một người đàn ông không đáng tin tưởng chứ?”
“Người đàn ông không đáng tin tưởng?” Ngô Đình Ân cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng.
Lúc trước khi nói về nơi này, Mạc Phi cũng đã lưu ý cô không nên hẹn cùng người lạ vào phòng kín thế này. Anh đã nghi ngờ cấu trúc cách âm, có cửa khóa lại không có camera thế này rất phù hợp nếu có ý đồ xấu. Tuy nhiên, trước giờ chưa có vụ việc như vậy xảy ra, ít nhất là không có vụ việc nào được làm ầm ĩ nên quán vẫn kinh doanh bình thường.
Cô tháo chiếc bông tai tích hợp máy nghe lén ra và bảo “Những lời anh nói đều đã được ghi lại rồi. Kết hợp với lời khai của nhân viên ở đây và máy quay anh chuẩn bị sẵn, không còn cách nào để chối tội đâu.”
“Tần Liễu, cô nỡ đối xử với tôi như vậy sao?” Ngô Đình Ân nhìn cô vẻ van xin, anh ta biết tội của mình là không thể thoát, nhưng anh ta vẫn đang cố tìm lối thoát trong tuyệt vọng.
“Tôi đã muốn cho anh nhiều cơ hội quay đầu rồi, nhưng anh vẫn cố chấp không chịu nắm bắt thì tôi cũng đành chịu. Ngô Đình Ân, có lẽ phải ngồi tù thì anh mới có thể tỉnh táo ra được.” Âu Dương Hoa nói.
“Tội danh tại đây cộng với tội kinh tế đối với công ty Âu Dương đủ để anh ngồi tù khá lâu đấy.” Lãnh Bá Ninh nói thêm, điều này càng dập tắt hy vọng của Ngô Đình Ân.
Ngô Đình Ân không dám đối diện với sự thật, trong lúc tuyệt vọng chỉ biết lao ra ngoài cửa, cố gắng vượt qua Lãnh Bá Ninh để chạy trốn. Với kĩ năng bắt tội phạm vốn được tôi luyện kĩ càng, Lãnh Bá Ninh dễ dàng vật ngã Ngô Đình Ân, lúc anh ta nhận ra được tình hình thì đã thấy mình bị còng tay. Lúc này anh ta mới hoàn toàn mất hết ý chí chạy trốn.
Cảnh sát ngay sau đó đã áp giải anh ta cùng các nhân viên bị mua chuộc đi. Trà quán này cũng sẽ bị điều tra kĩ hơn để chắc rằng trước đây có việc tương tự xảy ra hay không.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi gài bẫy Ngô Đình Ân. Nếu không thì tôi không thể ngăn chặn anh ta một lần và mãi mãi được.” Âu Dương Hoa nói.
“Bảo vệ công dân là nghĩa vụ của cảnh sát. Dù cho Ngô Đình Ân không có dấu hiệu phạm tội rõ ràng nhưng không thể đánh cược sự an toàn của người dân được.” Lãnh Bá Ninh đáp.
Âu Dương Hoa ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng “Liệu sau này chúng ta vẫn có thể liên lạc chứ?”
“Cô vẫn còn có kẻ thù nào khác à?” Lãnh Bá Ninh hỏi lại.
“Không, ý tôi không phải thế. Như kiểu bạn bè với nhau, có thể không? Nếu anh cảm thấy không thích cũng không sao.” Âu Dương Hoa biết anh đối với cô cũng chỉ là cảnh sát với người dân thôi nên không hy vọng gì nhiều.
“Cô cho rằng mình muốn vậy sao?”
Cô không hiểu ý anh muốn ám chỉ lắm, cô liền gật đầu. Lãnh Bá Ninh bảo “Cô đã trải qua nhiều nguy hiểm rồi, nó không dễ chịu đúng chứ? Và cô nên biết, quen biết với một người cảnh sát còn nguy hiểm hơn thế nhiều.”
“Nếu anh không bận tâm khi dính tới các nguy hiểm của tôi thì tôi cũng đâu cần quan tâm quanh anh có nguy hiểm gì.” Âu Dương Hoa đáp “Những gì liên quan đến bản thân tôi lúc trước đều không còn nữa. Công ty Âu Dương, ba mẹ tôi, Mạc Phi và ngay cả cấp dưới thân cận là Ngô Đình Ân cũng biến chất, chỉ còn có anh là biết đến tôi là ai, khiến tôi cảm thấy mình vẫn chưa bị quên lãng thôi. Thế nên tôi không muốn cắt đứt sự liên hệ với thân phận Âu Dương Hoa.” Cô nói, thật chất thì cô không nghĩ nhiều đến vậy, cô chỉ muốn tìm một lý do thật khó từ chối.
Lãnh Bá Ninh nghĩ ngợi một lúc rồi đáp “Được, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Sau đó anh rời đi. Âu Dương Hoa tự hỏi liệu đây có phải kết thúc hay chưa? Tần Liễu thật sự đã biến mất khỏi thế giới hay chưa?
Cô quyết định mặc kệ mọi thứ, dù cho chuyện gì tiếp theo xảy ra thì cô cũng sẵn sàng đối mặt. Lo sợ chưa bao giờ là cách hay để giải quyết vấn đề. Dù chuyện gì sắp xảy ra, thì ngày mai vẫn sẽ tới.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương