Loạn Nhịp Vì Người
Chương 23
Hôm nay còn là lễ tình nhân.
Phó Tư Điềm không so đo với Phó Tư Du, chỉ cười gượng gạo, ôm tô đi ra ngoài.
Rạng sáng 3 giờ hơn, cô lại gặp ác mộng. Cô mơ thấy mẹ dỗ dành mình hệt như năm đó: "Lai Lai, con ở chỗ bà nội chờ mẹ một chốc, mẹ đi mua bánh kem cho con." Cô ôm chân mẹ khóc tức tưởi, không cho bà ấy đi, nhưng chớp mắt một cái lại chẳng còn thấy mẹ đâu nữa. Cô vừa khóc vừa đuổi theo, rồi không biết vì sao, cảnh tượng lại thay đổi, cô rơi vào trong tay bà nội. Bà nội nghiêm mặt mắng cô: "Từ hôm nay trở đi mày không có mẹ, chỉ có ba, hiểu chưa?!" Cô không chịu, bà nội liền dùng roi trúc đánh cô, cô không dám chạy, cũng không dám khóc. Nhưng mà đau quá, cô run cầm cập, bừng tỉnh.
Vẫn có chút chưa phân biệt được đâu là mơ đâu là thật, ngoài phòng truyền đến tiếng động, là Phó Kiến Đào và Vương Mai Phân đã về.
Giọng Vương Mai Phân mơ hồ: "Lần này ông về, nhất định phải kêu mẹ ông đi công chứng di chúc đi đó."
"Đầu năm đầu tháng nói cái này có thích hợp không? Ở nông thôn không thịnh hành chuyện này, làm gì có nhà ai làm mấy cái này." Phó Kiến Đào không vui lắm.
"Có gì mà không thích hợp, nhây nhiều năm như vậy, nói miệng ai làm chứng! Năm đó bà ấy bảo chúng ta cho cháu gái bà ấy nhập hộ khẩu để đi học, bà ấy sẽ cho chúng ta hết nhà tổ, đất ruộng. Ông coi đi bây giờ Điềm Điềm bao nhiêu tuổi rồi, bà ấy tưởng chúng ta tay không bắt sói trắng à." Vương Mai Phân càng nói càng lớn tiếng, Phó Tư Điềm dần dần tỉnh táo.
Phó Kiến Đào dằn Vương Mai Phân: "Bà ăn nói khó nghe quá vậy. Chẳng phải Điềm Điềm là cháu gái của tôi hay sao, dù cho..."
"Ông dù cho cái gì?!"
Phó Tư Điềm xoay người, lấy gối bịt lỗ tai lại, cố gắng thôi miên bản thân không nghe thấy cuộc nói chuyện phía bên ngoài, không biết qua bao lâu, cuối cùng cô thật sự không còn nghe thấy gì nữa cả.
Chiều hôm sau, trước khi trời tối đen, bốn người bọn họ ngồi xe buýt về đến trấn nhỏ dưới quê. Tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ đi bộ từ cửa thôn vào, thỉnh thoảng gặp mấy người quen chào hỏi Phó Kiến Đào. Đi thêm vài bước nữa là đến cửa nhà, ông cụ nhà hàng xóm đẩy xe ba gác ra, nhìn thấy bọn họ liền hỏi thăm: "Ồ, về ăn tết à."
Phó Kiến Đào cười: "Đúng vậy."
"Con gái lớn như vậy rồi." Ông cụ nói về chuyện nhà cửa, "Tính ra, anh trai cháu ra ngoài cũng được mười mấy năm rồi nhỉ."
Mấy chuyện này năm nào cũng có người lôi ra nhắc đi nhắc lại mấy lần, cả nhà Phó Tư Điềm tập mãi thành thói quen. "À dạ, cũng mười ba mười bốn năm." Bọn họ nói với người ngoài là, Phó Kiến Trạch ra nước ngoài lao động chui. Nói dối cả trăm lần, tới chính bản thân mình còn cảm thấy chuyện này là thật.
"Khuyên nó, tiền có kiếm mãi cũng không hết, quay về đi, cháu xem con gái lớn như vậy rồi, cũng nên hưởng phúc thôi."
Phó Kiến Đào dạ thưa, một giọng nói già nua vang lên, "Về rồi à, đứng trước cửa làm gì đấy?" Một bà lão cầm cây chổi to, tóc ngắn được chải chuốt ngay ngắn, xuất hiện từ bên cạnh cổng tường rào.
Phó Kiến Đào vui vẻ tiến lên kêu một tiếng "mẹ", Vương Mai Phân, Phó Tư Du và Phó Tư Điềm đều lễ độ chào hỏi.
Trong sân nhà nuôi gà vịt và trồng rau, bà lão cất chổi, mọi người vào nhà ngồi nói chuyện. Khi nói chuyện, bà lão trông cũng có chút vui vẻ, có điều căn bản không buồn liếc mắt nhìn Phó Tư Điềm lấy một cái, Phó Tư Điềm biết bà nội không thích mình, vì vậy cũng cố gắng không lượn lờ trước mắt bà ấy.
Dưới quê không có internet, nhiệt độ ban đêm khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, mọi người ăn cơm xong đều quay về phòng rúc vào chăn. Ngủ không được, bỗng nhiên Phó Tư Điềm nghe thấy Phó Tư Du hỏi mình: "Mẹ chị và chị nhìn có giống nhau không?"
Phó Tư Điềm ngẩn người, trong đầu phác họa lại dáng vẻ của mẹ, "Không giống, mẹ đẹp hơn chị."
"Hèn chi." Phó Tư Du chép miệng.
"Hèn chi gì cơ?"
"Hèn chi năm đó ba của chị là sinh viên tương lai rộng mở lại không chịu học nữa, nhất quyết muốn ở bên cạnh bà ấy. Tsk tsk, xung quan nhất nộ vi hồng nhan." (*)
Phó Tư Điềm cười yếu ớt, cười xong rồi, lại dần dần sinh ra cảm giác thổn thức.
Năm ngoái về quê đến mồng ba tháng Giêng là quay lại thành phố, năm nay Vương Mai Phân thúc giục Phó Kiến Đào, nhận được câu trả lời rất vừa lòng bên phía bà cụ, phấn chấn ở lại thêm hai ngày, đợi đến mồng năm mới về lại thành phố.
Mồng năm, trên đường quay lại thành phố, Phó Tư Du vui như chim sổ lồng, Phó Tư Điềm ngoài mặt không thể hiện ra, thế nhưng dây thần kinh luôn căng chặt cũng được thả lỏng. Dù cho có cẩn thận dè đặt đến đâu, mấy ngày vừa qua cô vẫn bị bà nội xiên xỏ vài câu khó nghe.
Cả nhà họ vừa về đến nhà, Phó Tư Điềm còn đang hút bụi giường, chợt nghe thấy tiếng kêu la của Phó Tư Du ngoài ban công: "Đệch, cái này phải mưa đá không?! Mưa đá kìa!"
Phó Tư Điềm tò mò xoay người nhìn ra cửa sổ, ánh nắng ngoài cửa sổ tươi sáng, trời trong nắng ấm, nhưng "cộp cộp cộp", thật sự là có gì đó rơi xuống. Vừa lúc đó một viên mưa đá đập vào bệ cửa sổ, sáng loáng, không theo quy tắc, một viên rất to, dọa Phó Tư Điềm giật nảy mình. Phó Tư Điềm nhiều năm sinh sống ở phương Nam, đừng nói chưa từng nhìn thấy tuyết, mưa đá như thế này cũng là lần đầu tiên mới thấy.
Cô vô cùng hiếu kỳ, cầm điện thoại, quay lại cảnh tượng ngoài cửa sổ, quay bảy tám giây, dùng QQ chia sẻ cho Thời Ý, "Thời Ý, Nịnh Thành có mưa đá nè."
Từ lúc tết nhắn tin chúc năm mới cho Thời Ý đến nay, hai người đã nhiều ngày không liên lạc.
Một phút sau Thời Ý trả lời cô: "Mưa đá lớn vậy."
"Thân Thành cũng vậy nhỉ?"
Sóng mắt Phó Tư Điềm dập dìu, trả lời ngay lập tức: "Chắc là không có ha." Sau mới nhận ra điều gì, cô hỏi: "Cậu không ở Thân Thành à?"
"Không, mình vẫn đang ở Nhật Bản."
Phó Tư Điềm phản ứng nhanh, bối rối hỏi: "Hôm trước mình gọi cho cậu có phải cậu đang ở Nhật Bản không?"
"Ừ."
"Vậy có phải cậu nghe điện thoại cũng tốn tiền không?"
Thời Ý không phủ nhận, chỉ nói: "Không sao, mình mua gói cước du lịch rồi." Cô ấy chuyển chủ đề, gửi một tấm ảnh qua, ảnh giống như chỉ tiện tay chụp, là một quyển sổ tay Hobonichi đang mở ra, phía trên đóng hình các con dấu, dài có, vuông có, tròn có.
Thời Ý hỏi cô: "Con dấu nào đẹp?"
Cái nào cũng đẹp, Phó Tư Điềm khó khăn lựa chọn, miễn cưỡng chọn ra ba cái cô thấy đẹp nhất. Thời Ý nói: "Mình đang ở cửa hàng văn phòng phẩm." Cô ấy lại gửi thêm một tấm ảnh tủ kính trưng bày đủ mọi kiểu dáng vở xinh đẹp. "Cuốn nào đẹp?"
Nụ cười Phó Tư Điềm muốn kéo đến mang tai, có cảm giác như đang dạo phố cùng Thời Ý. Mỗi tấm ảnh Thời Ý chụp gửi cho cô, cô đều nghiêm túc xem xét giúp Thời Ý sau đó trả lời lại tin nhắn.
Thời Ý đi dạo một hồi, muốn đổi sang cửa hàng khác, Phó Tư Điềm cũng phải đi chuẩn bị cơm tối, đành ôm một bụng nuối tiếc kết thúc cuộc đối thoại.
Sau lần tán gẫu này, Thời Ý lại không có động tĩnh trong nhiều ngày. Phó Tư Điềm ngại không có việc gì mà lại tìm cô ấy thường xuyên quá, đành phải theo dõi chữ ký và weibo của cô ấy mỗi ngày, hi vọng một ngày nào đó cô ấy tâm huyết dâng trào có thể cập nhật một chút.
Nhưng Thời Ý chính là vô tình như vậy, bất động như núi.
Mười lăm tháng Giêng, vừa là tết Nguyên Tiêu vừa là lễ tình nhân. Học sinh lớp 12 đã bắt đầu đi học sớm, Phó Tư Điềm vẫn còn hai ngày nghỉ. Buổi chiều Phó Tư Du nhắn tin cho cô, nói đơn hàng cô bé mua lúc trước đã đến nơi rồi. Tên và số điện thoại đều là của Phó Tư Điềm, nhờ Phó Tư Điềm có nhận được tin nhắn thì đi lấy giúp.
Sập tối Phó Tư Điềm nhận được tin nhắn của bên vận chuyển, nấu cơm xong liền đi ra ngoài, đến kho chuyển phát nhanh báo tên, nhân viên chuyển phát lôi một túi hàng và một thùng giấy đưa cho cô. Phó Tư Điềm không nghĩ nhiều, ôm hai gói hàng về nhà, nguyên đai nguyên kiện để vào phòng Phó Tư Du.
Buổi tối Phó Tư Du tan học trở về, bốn người ăn bữa cơm đoàn viên tết Nguyên Tiêu, Phó Tư Du về phòng, Phó Tư Điềm và Vương Mai Phân thu dọn chén đũa.
"Cái thùng này là gì vậy?" Cách hai cánh cửa, âm thanh của Phó Tư Du truyền đến.
Phó Tư Điềm nói với vào: "Chị không biết, bưu phẩm của em mà."
"Không phải của tôi!" Phó Tư Du la lên.
Vương Mai Phân kêu Phó Tư Điềm: "Con vào nhìn thử cho nó đi."
"Dạ." Phó Tư Điềm rửa tay, ra khỏi phòng bếp đi tìm Phó Tư Du. Phó Tư Du đang ngồi trên giường, bên chân cô bé là chiếc thùng giấy Phó Tư Điềm ôm về.
Phó Tư Điềm bước vào, nhìn thấy một trong hai gói hàng đã bị Phó Tư Du khui ra, hẳn là cái áo khoác mùa xuân đang nằm trên giường cô bé.
"Tôi chỉ mua quần áo, cái này tôi không có mua." Phó Tư Du chắc nịch.
"Chị đi tới đó báo thông tin, nhân viên chuyển phát liền đưa hai kiện hàng cho chị." Phó Tư Điềm ngồi xổm xuống định xác nhận lại thông tin.
"Ở trên quả thật có tên với số điện thoại của chị." Phó Tư Du đã kiểm tra qua. "Có phải đồ chị tự mua không?"
"Chị có mua gì đâu."
"Vậy thì là người khác mua cho chị." Phó Tư Du sáng suốt giác ngộ, "Hôm nay không chỉ là tết Nguyên Tiêu, mà còn là lễ tình nhân!"
Phó Tư Điềm buồn cười, cô không biết Phó Tư Du vin vào đâu mà cứ luôn nghi ngờ cô đang yêu đương. Cô vừa định phủ nhận không thể nào, Phó Tư Du nói: "Hình như là bưu phẩm gửi thẳng từ Nhật Bản về."
Nhật Bản? Câu phủ nhận của Phó Tư Điềm đột nhiên nghẹn lại. Là cậu ấy phải không? Cô cúi đầu nhìn thùng giấy, trong lòng vẫn còn ngập ngừng, nhưng độ cong khóe môi đã bán đứng cô trước tiên.
"Thiệt luôn hả?" Phó Tư Du nhướng mày.
"Có thể là bạn của chị gửi." Giọng nói của Phó Tư Điềm mềm nhũn, vội vàng ôm thùng giấy định chuồn êm: "Chị đem về xem thử."
"Khui ở đây đi! Hay là chị có gì đó không thể để người khác nhìn thấy." Phó Tư Du đè thùng giấy lại.
Phó Tư Điềm giằng co với cô bé hai giây, thỏa hiệp, khui hàng tại chỗ.
Thùng giấy không lớn, nhưng đồ bên trong thùng lại không ít. Phía trên cùng là snack có trọng lượng nhẹ nhất, trên bao bì toàn là tiếng Nhật, ở giữa là từng hộp từng hộp chocolate, kẹo và bánh ngọt, khe hở bên cạnh còn nhét một thỏi son và sữa rửa mặt, dưới cùng là một hộp quà được gói lại khéo léo.
Mở hộp quà ra, đập vào mắt đầu tiên là ánh sáng tươi mát, màu sắc phối hợp tràn đầy cảm giác cao cấp. Một con thỏ bằng len chọc mặc kimono ngồi trên quyển lịch để bàn màu cỏ xanh, cạnh bên quyển lịch là vài tấm bưu thiếp có đóng dấu, Phó Tư Điềm liếc mắt liền nhận ra, con dấu đóng lên đều là những hình mà hôm nọ cô đã chọn lúc Thời Ý hỏi cô cái nào đẹp.
Trong hộp còn có bút, sổ tay Hobonichi, lọ mực, giấy ghi chú... vân vân do cô chọn, từng món lấy ra đều khiến tim cô đập điên cuồng.
Phó Tư Điềm cảm nhận được có thứ gì đó đang chực chờ tràn ra.
Phó Tư Du kinh ngạc, nhìn dáng vẻ vui mừng nhu mì của Phó Tư Điềm, xì một tiếng, tiện tay cầm len chọc lên đánh giá: "Lại còn rất biết lấy lòng luôn."
Ánh mắt Phó Tư Điềm nhìn theo động tác của Phó Tư Du, nét mặt căng thẳng cùng đau lòng.
Phó Tư Du mất hứng, đặt len chọc xuống, giục: "Nếu của chị thì chị lấy đi, phí thời gian của tôi quá, phiền muốn chết."
Phó Tư Điềm như được đại xá, hoàn toàn không muốn để cho Phó Tư Du chọn trước, ôm thùng bỏ chạy.
Khoảnh khắc khi cửa gần đóng lại, bỗng nhiên Phó Tư Du nói một câu: "Chị đừng có mà tạo sinh mệnh mới nha." (**)
Phó Tư Điềm chưa kịp hỏi "Cái gì cơ?", cửa đã khép lại theo quán tính.
Phó Tư Điềm nào có tâm trạng nghĩ nhiều, cô về phòng, lấy hết đồ trong thùng ra, cẩn thận từng li từng tí để lên giường, quyến luyến không rời tay. Cô cảm thấy cả người mình như đang bay trong đám mây làm từ kẹo bông, nhưng mà bay cao quá, lý trí của cô lại nảy sinh bất an.
Cô cắn môi gửi tin nhắn cho Thời Ý: "Thời Ý, là cậu gửi bưu phẩm cho mình hả?"
Có lẽ Thời Ý không nhìn thấy tin nhắn, lâu thật lâu vẫn chưa trả lời cô.
Vẫn là niềm vui đè bẹp hết thảy, Phó Tư Điềm hí hoáy nghịch đồ, cầm điện thoại chụp hết tấm này đến tấm kia.
Nhấn vào nút chụp lần nữa, màn hình chớp một cái, đình trệ tầm hai giây, tên của Thời Ý xuất hiện trên màn hình mà không hề báo trước –
Thời Ý gọi điện thoại qua cho cô.
------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Ý: là của mình, làm phiền cậu đem đi gửi giúp mình.
Phó thỏ con chút chít: ?...
Tim ngừng đập đột ngột, xám ngoét lạnh dần, toàn văn hoàn ~
------------------------------------------------
(*) Xung quan nhất nộ vi hồng nhan: Là một câu trong bài thơ "Viên Viên khúc" của Ngô Vĩ Nghiệp, dịch nghĩa: Tướng quân nổi giận vì hồng nhan.
(**) Ý của Phó Tư Du ở đây là tưởng nhầm Phó Tư Điềm quen bạn trai nên trêu Điềm Điềm vui lòng đừng tạo thêm thiếu nhi =))
Phó Tư Điềm không so đo với Phó Tư Du, chỉ cười gượng gạo, ôm tô đi ra ngoài.
Rạng sáng 3 giờ hơn, cô lại gặp ác mộng. Cô mơ thấy mẹ dỗ dành mình hệt như năm đó: "Lai Lai, con ở chỗ bà nội chờ mẹ một chốc, mẹ đi mua bánh kem cho con." Cô ôm chân mẹ khóc tức tưởi, không cho bà ấy đi, nhưng chớp mắt một cái lại chẳng còn thấy mẹ đâu nữa. Cô vừa khóc vừa đuổi theo, rồi không biết vì sao, cảnh tượng lại thay đổi, cô rơi vào trong tay bà nội. Bà nội nghiêm mặt mắng cô: "Từ hôm nay trở đi mày không có mẹ, chỉ có ba, hiểu chưa?!" Cô không chịu, bà nội liền dùng roi trúc đánh cô, cô không dám chạy, cũng không dám khóc. Nhưng mà đau quá, cô run cầm cập, bừng tỉnh.
Vẫn có chút chưa phân biệt được đâu là mơ đâu là thật, ngoài phòng truyền đến tiếng động, là Phó Kiến Đào và Vương Mai Phân đã về.
Giọng Vương Mai Phân mơ hồ: "Lần này ông về, nhất định phải kêu mẹ ông đi công chứng di chúc đi đó."
"Đầu năm đầu tháng nói cái này có thích hợp không? Ở nông thôn không thịnh hành chuyện này, làm gì có nhà ai làm mấy cái này." Phó Kiến Đào không vui lắm.
"Có gì mà không thích hợp, nhây nhiều năm như vậy, nói miệng ai làm chứng! Năm đó bà ấy bảo chúng ta cho cháu gái bà ấy nhập hộ khẩu để đi học, bà ấy sẽ cho chúng ta hết nhà tổ, đất ruộng. Ông coi đi bây giờ Điềm Điềm bao nhiêu tuổi rồi, bà ấy tưởng chúng ta tay không bắt sói trắng à." Vương Mai Phân càng nói càng lớn tiếng, Phó Tư Điềm dần dần tỉnh táo.
Phó Kiến Đào dằn Vương Mai Phân: "Bà ăn nói khó nghe quá vậy. Chẳng phải Điềm Điềm là cháu gái của tôi hay sao, dù cho..."
"Ông dù cho cái gì?!"
Phó Tư Điềm xoay người, lấy gối bịt lỗ tai lại, cố gắng thôi miên bản thân không nghe thấy cuộc nói chuyện phía bên ngoài, không biết qua bao lâu, cuối cùng cô thật sự không còn nghe thấy gì nữa cả.
Chiều hôm sau, trước khi trời tối đen, bốn người bọn họ ngồi xe buýt về đến trấn nhỏ dưới quê. Tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ đi bộ từ cửa thôn vào, thỉnh thoảng gặp mấy người quen chào hỏi Phó Kiến Đào. Đi thêm vài bước nữa là đến cửa nhà, ông cụ nhà hàng xóm đẩy xe ba gác ra, nhìn thấy bọn họ liền hỏi thăm: "Ồ, về ăn tết à."
Phó Kiến Đào cười: "Đúng vậy."
"Con gái lớn như vậy rồi." Ông cụ nói về chuyện nhà cửa, "Tính ra, anh trai cháu ra ngoài cũng được mười mấy năm rồi nhỉ."
Mấy chuyện này năm nào cũng có người lôi ra nhắc đi nhắc lại mấy lần, cả nhà Phó Tư Điềm tập mãi thành thói quen. "À dạ, cũng mười ba mười bốn năm." Bọn họ nói với người ngoài là, Phó Kiến Trạch ra nước ngoài lao động chui. Nói dối cả trăm lần, tới chính bản thân mình còn cảm thấy chuyện này là thật.
"Khuyên nó, tiền có kiếm mãi cũng không hết, quay về đi, cháu xem con gái lớn như vậy rồi, cũng nên hưởng phúc thôi."
Phó Kiến Đào dạ thưa, một giọng nói già nua vang lên, "Về rồi à, đứng trước cửa làm gì đấy?" Một bà lão cầm cây chổi to, tóc ngắn được chải chuốt ngay ngắn, xuất hiện từ bên cạnh cổng tường rào.
Phó Kiến Đào vui vẻ tiến lên kêu một tiếng "mẹ", Vương Mai Phân, Phó Tư Du và Phó Tư Điềm đều lễ độ chào hỏi.
Trong sân nhà nuôi gà vịt và trồng rau, bà lão cất chổi, mọi người vào nhà ngồi nói chuyện. Khi nói chuyện, bà lão trông cũng có chút vui vẻ, có điều căn bản không buồn liếc mắt nhìn Phó Tư Điềm lấy một cái, Phó Tư Điềm biết bà nội không thích mình, vì vậy cũng cố gắng không lượn lờ trước mắt bà ấy.
Dưới quê không có internet, nhiệt độ ban đêm khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, mọi người ăn cơm xong đều quay về phòng rúc vào chăn. Ngủ không được, bỗng nhiên Phó Tư Điềm nghe thấy Phó Tư Du hỏi mình: "Mẹ chị và chị nhìn có giống nhau không?"
Phó Tư Điềm ngẩn người, trong đầu phác họa lại dáng vẻ của mẹ, "Không giống, mẹ đẹp hơn chị."
"Hèn chi." Phó Tư Du chép miệng.
"Hèn chi gì cơ?"
"Hèn chi năm đó ba của chị là sinh viên tương lai rộng mở lại không chịu học nữa, nhất quyết muốn ở bên cạnh bà ấy. Tsk tsk, xung quan nhất nộ vi hồng nhan." (*)
Phó Tư Điềm cười yếu ớt, cười xong rồi, lại dần dần sinh ra cảm giác thổn thức.
Năm ngoái về quê đến mồng ba tháng Giêng là quay lại thành phố, năm nay Vương Mai Phân thúc giục Phó Kiến Đào, nhận được câu trả lời rất vừa lòng bên phía bà cụ, phấn chấn ở lại thêm hai ngày, đợi đến mồng năm mới về lại thành phố.
Mồng năm, trên đường quay lại thành phố, Phó Tư Du vui như chim sổ lồng, Phó Tư Điềm ngoài mặt không thể hiện ra, thế nhưng dây thần kinh luôn căng chặt cũng được thả lỏng. Dù cho có cẩn thận dè đặt đến đâu, mấy ngày vừa qua cô vẫn bị bà nội xiên xỏ vài câu khó nghe.
Cả nhà họ vừa về đến nhà, Phó Tư Điềm còn đang hút bụi giường, chợt nghe thấy tiếng kêu la của Phó Tư Du ngoài ban công: "Đệch, cái này phải mưa đá không?! Mưa đá kìa!"
Phó Tư Điềm tò mò xoay người nhìn ra cửa sổ, ánh nắng ngoài cửa sổ tươi sáng, trời trong nắng ấm, nhưng "cộp cộp cộp", thật sự là có gì đó rơi xuống. Vừa lúc đó một viên mưa đá đập vào bệ cửa sổ, sáng loáng, không theo quy tắc, một viên rất to, dọa Phó Tư Điềm giật nảy mình. Phó Tư Điềm nhiều năm sinh sống ở phương Nam, đừng nói chưa từng nhìn thấy tuyết, mưa đá như thế này cũng là lần đầu tiên mới thấy.
Cô vô cùng hiếu kỳ, cầm điện thoại, quay lại cảnh tượng ngoài cửa sổ, quay bảy tám giây, dùng QQ chia sẻ cho Thời Ý, "Thời Ý, Nịnh Thành có mưa đá nè."
Từ lúc tết nhắn tin chúc năm mới cho Thời Ý đến nay, hai người đã nhiều ngày không liên lạc.
Một phút sau Thời Ý trả lời cô: "Mưa đá lớn vậy."
"Thân Thành cũng vậy nhỉ?"
Sóng mắt Phó Tư Điềm dập dìu, trả lời ngay lập tức: "Chắc là không có ha." Sau mới nhận ra điều gì, cô hỏi: "Cậu không ở Thân Thành à?"
"Không, mình vẫn đang ở Nhật Bản."
Phó Tư Điềm phản ứng nhanh, bối rối hỏi: "Hôm trước mình gọi cho cậu có phải cậu đang ở Nhật Bản không?"
"Ừ."
"Vậy có phải cậu nghe điện thoại cũng tốn tiền không?"
Thời Ý không phủ nhận, chỉ nói: "Không sao, mình mua gói cước du lịch rồi." Cô ấy chuyển chủ đề, gửi một tấm ảnh qua, ảnh giống như chỉ tiện tay chụp, là một quyển sổ tay Hobonichi đang mở ra, phía trên đóng hình các con dấu, dài có, vuông có, tròn có.
Thời Ý hỏi cô: "Con dấu nào đẹp?"
Cái nào cũng đẹp, Phó Tư Điềm khó khăn lựa chọn, miễn cưỡng chọn ra ba cái cô thấy đẹp nhất. Thời Ý nói: "Mình đang ở cửa hàng văn phòng phẩm." Cô ấy lại gửi thêm một tấm ảnh tủ kính trưng bày đủ mọi kiểu dáng vở xinh đẹp. "Cuốn nào đẹp?"
Nụ cười Phó Tư Điềm muốn kéo đến mang tai, có cảm giác như đang dạo phố cùng Thời Ý. Mỗi tấm ảnh Thời Ý chụp gửi cho cô, cô đều nghiêm túc xem xét giúp Thời Ý sau đó trả lời lại tin nhắn.
Thời Ý đi dạo một hồi, muốn đổi sang cửa hàng khác, Phó Tư Điềm cũng phải đi chuẩn bị cơm tối, đành ôm một bụng nuối tiếc kết thúc cuộc đối thoại.
Sau lần tán gẫu này, Thời Ý lại không có động tĩnh trong nhiều ngày. Phó Tư Điềm ngại không có việc gì mà lại tìm cô ấy thường xuyên quá, đành phải theo dõi chữ ký và weibo của cô ấy mỗi ngày, hi vọng một ngày nào đó cô ấy tâm huyết dâng trào có thể cập nhật một chút.
Nhưng Thời Ý chính là vô tình như vậy, bất động như núi.
Mười lăm tháng Giêng, vừa là tết Nguyên Tiêu vừa là lễ tình nhân. Học sinh lớp 12 đã bắt đầu đi học sớm, Phó Tư Điềm vẫn còn hai ngày nghỉ. Buổi chiều Phó Tư Du nhắn tin cho cô, nói đơn hàng cô bé mua lúc trước đã đến nơi rồi. Tên và số điện thoại đều là của Phó Tư Điềm, nhờ Phó Tư Điềm có nhận được tin nhắn thì đi lấy giúp.
Sập tối Phó Tư Điềm nhận được tin nhắn của bên vận chuyển, nấu cơm xong liền đi ra ngoài, đến kho chuyển phát nhanh báo tên, nhân viên chuyển phát lôi một túi hàng và một thùng giấy đưa cho cô. Phó Tư Điềm không nghĩ nhiều, ôm hai gói hàng về nhà, nguyên đai nguyên kiện để vào phòng Phó Tư Du.
Buổi tối Phó Tư Du tan học trở về, bốn người ăn bữa cơm đoàn viên tết Nguyên Tiêu, Phó Tư Du về phòng, Phó Tư Điềm và Vương Mai Phân thu dọn chén đũa.
"Cái thùng này là gì vậy?" Cách hai cánh cửa, âm thanh của Phó Tư Du truyền đến.
Phó Tư Điềm nói với vào: "Chị không biết, bưu phẩm của em mà."
"Không phải của tôi!" Phó Tư Du la lên.
Vương Mai Phân kêu Phó Tư Điềm: "Con vào nhìn thử cho nó đi."
"Dạ." Phó Tư Điềm rửa tay, ra khỏi phòng bếp đi tìm Phó Tư Du. Phó Tư Du đang ngồi trên giường, bên chân cô bé là chiếc thùng giấy Phó Tư Điềm ôm về.
Phó Tư Điềm bước vào, nhìn thấy một trong hai gói hàng đã bị Phó Tư Du khui ra, hẳn là cái áo khoác mùa xuân đang nằm trên giường cô bé.
"Tôi chỉ mua quần áo, cái này tôi không có mua." Phó Tư Du chắc nịch.
"Chị đi tới đó báo thông tin, nhân viên chuyển phát liền đưa hai kiện hàng cho chị." Phó Tư Điềm ngồi xổm xuống định xác nhận lại thông tin.
"Ở trên quả thật có tên với số điện thoại của chị." Phó Tư Du đã kiểm tra qua. "Có phải đồ chị tự mua không?"
"Chị có mua gì đâu."
"Vậy thì là người khác mua cho chị." Phó Tư Du sáng suốt giác ngộ, "Hôm nay không chỉ là tết Nguyên Tiêu, mà còn là lễ tình nhân!"
Phó Tư Điềm buồn cười, cô không biết Phó Tư Du vin vào đâu mà cứ luôn nghi ngờ cô đang yêu đương. Cô vừa định phủ nhận không thể nào, Phó Tư Du nói: "Hình như là bưu phẩm gửi thẳng từ Nhật Bản về."
Nhật Bản? Câu phủ nhận của Phó Tư Điềm đột nhiên nghẹn lại. Là cậu ấy phải không? Cô cúi đầu nhìn thùng giấy, trong lòng vẫn còn ngập ngừng, nhưng độ cong khóe môi đã bán đứng cô trước tiên.
"Thiệt luôn hả?" Phó Tư Du nhướng mày.
"Có thể là bạn của chị gửi." Giọng nói của Phó Tư Điềm mềm nhũn, vội vàng ôm thùng giấy định chuồn êm: "Chị đem về xem thử."
"Khui ở đây đi! Hay là chị có gì đó không thể để người khác nhìn thấy." Phó Tư Du đè thùng giấy lại.
Phó Tư Điềm giằng co với cô bé hai giây, thỏa hiệp, khui hàng tại chỗ.
Thùng giấy không lớn, nhưng đồ bên trong thùng lại không ít. Phía trên cùng là snack có trọng lượng nhẹ nhất, trên bao bì toàn là tiếng Nhật, ở giữa là từng hộp từng hộp chocolate, kẹo và bánh ngọt, khe hở bên cạnh còn nhét một thỏi son và sữa rửa mặt, dưới cùng là một hộp quà được gói lại khéo léo.
Mở hộp quà ra, đập vào mắt đầu tiên là ánh sáng tươi mát, màu sắc phối hợp tràn đầy cảm giác cao cấp. Một con thỏ bằng len chọc mặc kimono ngồi trên quyển lịch để bàn màu cỏ xanh, cạnh bên quyển lịch là vài tấm bưu thiếp có đóng dấu, Phó Tư Điềm liếc mắt liền nhận ra, con dấu đóng lên đều là những hình mà hôm nọ cô đã chọn lúc Thời Ý hỏi cô cái nào đẹp.
Trong hộp còn có bút, sổ tay Hobonichi, lọ mực, giấy ghi chú... vân vân do cô chọn, từng món lấy ra đều khiến tim cô đập điên cuồng.
Phó Tư Điềm cảm nhận được có thứ gì đó đang chực chờ tràn ra.
Phó Tư Du kinh ngạc, nhìn dáng vẻ vui mừng nhu mì của Phó Tư Điềm, xì một tiếng, tiện tay cầm len chọc lên đánh giá: "Lại còn rất biết lấy lòng luôn."
Ánh mắt Phó Tư Điềm nhìn theo động tác của Phó Tư Du, nét mặt căng thẳng cùng đau lòng.
Phó Tư Du mất hứng, đặt len chọc xuống, giục: "Nếu của chị thì chị lấy đi, phí thời gian của tôi quá, phiền muốn chết."
Phó Tư Điềm như được đại xá, hoàn toàn không muốn để cho Phó Tư Du chọn trước, ôm thùng bỏ chạy.
Khoảnh khắc khi cửa gần đóng lại, bỗng nhiên Phó Tư Du nói một câu: "Chị đừng có mà tạo sinh mệnh mới nha." (**)
Phó Tư Điềm chưa kịp hỏi "Cái gì cơ?", cửa đã khép lại theo quán tính.
Phó Tư Điềm nào có tâm trạng nghĩ nhiều, cô về phòng, lấy hết đồ trong thùng ra, cẩn thận từng li từng tí để lên giường, quyến luyến không rời tay. Cô cảm thấy cả người mình như đang bay trong đám mây làm từ kẹo bông, nhưng mà bay cao quá, lý trí của cô lại nảy sinh bất an.
Cô cắn môi gửi tin nhắn cho Thời Ý: "Thời Ý, là cậu gửi bưu phẩm cho mình hả?"
Có lẽ Thời Ý không nhìn thấy tin nhắn, lâu thật lâu vẫn chưa trả lời cô.
Vẫn là niềm vui đè bẹp hết thảy, Phó Tư Điềm hí hoáy nghịch đồ, cầm điện thoại chụp hết tấm này đến tấm kia.
Nhấn vào nút chụp lần nữa, màn hình chớp một cái, đình trệ tầm hai giây, tên của Thời Ý xuất hiện trên màn hình mà không hề báo trước –
Thời Ý gọi điện thoại qua cho cô.
------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Ý: là của mình, làm phiền cậu đem đi gửi giúp mình.
Phó thỏ con chút chít: ?...
Tim ngừng đập đột ngột, xám ngoét lạnh dần, toàn văn hoàn ~
------------------------------------------------
(*) Xung quan nhất nộ vi hồng nhan: Là một câu trong bài thơ "Viên Viên khúc" của Ngô Vĩ Nghiệp, dịch nghĩa: Tướng quân nổi giận vì hồng nhan.
(**) Ý của Phó Tư Du ở đây là tưởng nhầm Phó Tư Điềm quen bạn trai nên trêu Điềm Điềm vui lòng đừng tạo thêm thiếu nhi =))
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương