Loạn Nhịp Vì Người

Chương 36



Đừng để ngã.

"Cậu ra ngoài mua à?" Thời Ý hỏi.

"Ừ." Phó Tư Điềm đi đến bên cạnh cửa sổ lồi, đặt trà sữa và bánh bao chiên lên bàn trà, dịu dàng giải thích: "Mình thấy lúc nãy cậu ăn không được bao nhiêu, sợ chiều cậu sẽ đói."

Thời Ý đứng bên cạnh cửa không nhúc nhích, tầm mắt hình như vẫn đang dừng trên người cô. Phó Tư Điềm áp chế chột dạ, quay đầu lại, thoải mái gọi cô ấy: "Đến đây ăn mau đi? Vẫn còn nóng, thơm quá nè."

Trên đường quay về, cô từng lưỡng lự phải làm sao để giải thích động cơ hành vi của mình. Giả vờ như tiện tay mang đến? Hay là giả vờ như bản thân mình muốn ăn nên mới mua?

Nhưng cuối cùng cô tự thuyết phục chính mình, bây giờ cô và Thời Ý là bạn bè, cô quan tâm cô ấy là chuyện bình thường, cô có thể để Thời Ý biết được sự quan tâm của mình. Cô nhận ra dường như mình lại tham lam hơn trước đây rồi. Sợ Thời Ý biết, lại sợ Thời Ý không biết.

Quả nhiên, Thời Ý nói: "Cám ơn." Trên mặt không có biểu cảm kỳ lạ nào.

Phó Tư Điềm cắm ống hút trà sữa, đưa cho Thời Ý, Thời Ý nhận lấy, ngồi xuống dưới cửa sổ lồi, hỏi: "Cậu không uống à?"

"Mình không uống." Phó Tư Điềm mở hộp bánh bao chiên, cười nói: "Thật ra lúc nãy mình ăn no rồi, mình ăn một cái bánh bao chiên cho đỡ thèm là được." Nói rồi, cô đeo găng tay dùng một lần vào, cầm bánh bao chiên cắn một miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức cau lại hớp lấy không khí, bộ dạng bị bánh bao làm nóng.

Thời Ý cảm thấy cô đáng yêu quá, đưa trà sữa đến bên miệng cô, "Quên nói với cậu, bên trong nóng."

Phó Tư Điềm hơi thè lưỡi ra để tản nhiệt, nhỏ giọng từ chối: "Không sao, mình sợ uống nước vào bánh bao trong bụng sẽ nở ra, đầy bụng."

Thời Ý không hoài nghi, không khách sáo thu tay về, cúi đầu hút một ngụm trà sữa, đeo găng tay ăn bánh bao chiên.

Dáng vẻ lúc ăn của Thời Ý rất nho nhã, ăn từng miếng từng miếng nhỏ, môi đỏ hé mở, hàm răng cắn nhẹ, cảnh đẹp ý vui.

Phó Tư Điềm nhịn không được hỏi cô ấy: "Ngon không?"

Thời Ý nhai nuốt, ghé mắt nhìn cô, Phó Tư Điềm bổ sung: "Bởi vì có một vài hương vị, có vẻ sẽ ngon hơn so với trong trí nhớ."

Thời Ý thu đôi mắt cười cong cong của cô vào đáy lòng, nhấm nháp kỹ càng sau đó nuốt xuống, nhẹ giọng nói: "Cũng có thể là ngon hơn so với trong ấn tượng."

Lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm hiện lên theo câu nói của cô ấy, Thời Ý cong môi, cảm thấy lớp kem mặn trong miệng dường như uống cũng ngon hơn nhiều.

Phó Tư Điềm mua hai phần bánh bao chiên nhân thịt tươi và nhân tôm, bản thân chỉ ăn một phần thịt tươi, sau đó đẩy sang bảo rằng ăn không nổi nữa. Thật ra Thời Ý uống một ly trà sữa ăn thêm hai cái bánh đã đủ no rồi, nhưng vẫn ăn hết ba cái.

Sau khi hai người ăn uống xong xuôi liền đến phòng vệ sinh súc miệng, dặm son môi và bôi kem chống nắng, Nguyên Ngưng vừa đi xuống lầu vừa gọi mọi người: "Dậy đi nào, chúng ta chuẩn bị xuất phát."

Hai người đeo túi nhỏ đi theo xuống.

Một giờ rưỡi, đoàn người đi đến cổng chính bảo tàng Thân Thành. Bảo tàng Thân Thành là một trong sáu bảo tàng lớn của quốc gia, có diện tích hơn 110.000m2, trưng bày đa số là di tích văn hóa, ngay cả kiến trúc của chính bảo tàng lịch sử này cũng được xem là một trong những di tích văn hóa quý giá.

Mọi người đi vào cổng chính, chụp một tấm hình ở trước quảng trường bảo tàng lịch sử, soát thẻ ID để tiến vào trong bảo tàng. Bảo tàng lịch sử phân làm nhiều phòng triển lãm theo trình tự các thời đại, mọi người đều có sở thích khác nhau, thời gian dừng chân cũng không giống, vì vậy không bắt buộc phải đi tham quan chung, Nguyên Ngưng yêu cầu mọi người đến 4 giờ rưỡi có thể tập hợp ở quảng trường nơi vừa chụp ảnh lưu niệm ban nãy là được rồi. Phó Tư Điềm tự động dính một chỗ với Thời Ý.

Bên ngoài phòng triển lãm đầu tiên thuộc thời kỳ cổ đại rất nhộn nhịp, có đoàn du lịch nghỉ chân trước khi đi vào tham quan, cũng có các tốp khách lẻ đang do dự xem có nên thuê hệ thống thuyết minh tự động không.

Phó Tư Điềm hỏi Thời Ý: "Tụi mình có cần thuê một cái không?" Đây cũng là lần đầu tiên cô đến tham quan bảo tàng, cái gì cũng không biết.

"Cậu cần không?"

"Mình bình thường, cậu cần không?"

"Không cần lắm." Thời Ý thản nhiên nói: "Mình đến đây nhiều lần rồi, nếu cậu không ngại, mình có thể thuyết minh sơ sơ cho cậu."

Ánh mắt Phó Tư Điềm sáng lên, "Vậy tụi mình khỏi thuê nữa."

Hai người cùng nhau bước vào thế giới của nền văn minh thời tiền sử, vừa vào, dưới ánh đèn dịu nhẹ, hóa thạch khổng lồ của khủng long và voi ma mút đập thẳng vào mắt Phó Tư Điềm, khiến cô choáng váng.

Đến tận bây giờ cô chỉ mới thấy qua những thứ này trên sách, thì ra là cao như vậy à? Xung quanh có những đứa trẻ ngạc nhiên kêu lên, không ngừng đặt câu hỏi cho cha mẹ chúng giống như 100.000 câu hỏi tại sao, Phó Tư Điềm nghĩ bản thân mình không giống đứa trẻ, mà là giống nhà quê lên thành phố.

Thanh âm của Thời Ý bên cạnh không nhanh không chậm vang lên, "Hóa thạch cao nhất kia là Sauropoda, loài khủng long có kích thước lớn nhất, sống cách đây khoảng 180 triệu năm trước. Là loài ăn cỏ, cậu nhìn cái cổ dài của nó đó, vì vậy cách ăn của nó có phần giống với hươu cao cổ."

Phó Tư Điềm suy tư, không ăn nhập hỏi: "Cậu xem 3000 Câu Hỏi Của Mèo Xanh Tinh Nghịch – Thời Đại Khủng Long chưa?"

Thời Ý ngẩn người, "Trước đây có xem qua, sao vậy?"

"Có phải là con khủng long bị con Allosaurus gϊếŧ chết ngay lúc mới vô phim không?"

Thời Ý bị cô hỏi, phim hoạt hình này lâu lắm rồi, làm sao mà cô ấy nhớ nổi. Một thằng bé chừng 8 tuổi đứng bên cạnh lại thích thú giúp Thời Ý trả lời: "Đúng rồi đúng rồi, là con khủng long này nè chị!"

Mẹ thằng bé buồn cười, căn dặn nó: "Ở đây không được phép nói chuyện lớn tiếng như vậy."

Thằng bé mếu máo oan ức, Phó Tư Điềm nở nụ cười, liếc mắt nhìn Thời Ý, bên môi Thời Ý cũng có nụ cười lấp ló. Cô ấy chỉ vào hóa thạch voi ma mút, hỏi: "Vậy cậu xem First Human Giatrus chưa?"

Phó Tư Điềm gật đầu, Thời Ý nói: "Đây chính là con voi lông dài mà bọn họ rất thích ăn trong phim. Cậu nhớ không?"

Phó Tư Điềm không mấy ấn tượng, Thời Ý cười nhạo: "Xem ra lúc nãy chỉ là tình cờ, trí nhớ của cậu cũng không tốt hơn mình là bao."

Phó Tư Điềm cười khẽ, hờn dỗi liếc cô ấy một cái, tâm tình cũng hoàn toàn thả lỏng.

Hai người đi qua từng phòng từng phòng triển lãm, chỉ cần tầm mắt Phó Tư Điềm dừng ở di tích nào lâu một chút, Thời Ý sẽ tự động thuyết minh cho cô, giọng nói thanh thoát, êm tai.

Xung quanh dần dần có người vô thức đi theo bọn họ, quá giang nghe ké, Thời Ý cũng không quan tâm, cô ấy chỉ chú ý Phó Tư Điềm muốn tìm hiểu cái gì mà thôi.

Mỗi lần Phó Tư Điềm hỏi cô ấy, "Thời Ý, cái kia dùng để làm gì", đáy mắt sẽ lấp lánh tựa như có ánh sao.

Trước giờ Thời Ý không hề cảm thấy mình biết những thứ này là chuyện gì ghê gớm, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Phó Tư Điềm, trong lồng ngực cô ấy đột nhiên trào lên một thứ giống như cảm giác thành tựu, hoặc là cảm giác hài lòng, nở ra, tương đối giống cảm giác vui sướng.

Sau khi bước vào thời kỳ đồ đồng, kho kiến thức của Phó Tư Điềm hiển nhiên không ngừng tăng lên, có rất nhiều thứ, chỉ cần Thời Ý nói sơ qua chút thôi, Phó Tư Điềm có thể hiểu được đại khái là của thời kỳ nào, những câu hỏi đặt ra cũng đi sâu hơn.

Băng qua phòng triển lãm các triều đại Tần, Hán, Lưỡng Tấn Nam Bắc Triều, Thời Ý đi toilet, Phó Tư Điềm đi vào phòng triển lãm thời Đường, Tống, vừa xem vừa chờ Thời Ý.

Lúc Thời Ý tìm được Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm đang cúi người thuyết minh cho một cô bé chừng mười tuổi trước bức tượng đầu người mình cá.

Cô bé hỏi: "Chị ơi, cái này trông kỳ quá, là một loại quái thú trong Sơn Hải kinh hả chị? Tại sao lại khắc cái này? Để canh giữ nhà cửa ạ?"

Phó Tư Điềm dịu dàng trả lời: "Có một cách nói cũng tương tự như vậy. Nó có thể là một loại thú dùng để trấn giữ lăng mộ, người xưa bắt nó đặt vào trong lăng mộ, dùng để trấn mộ hộ chủ, phù hộ cho con cháu thịnh vượng."

"Ồ." Cô bé trầm ngâm đi sang bên cạnh.

Phó Tư Điềm đứng thẳng người, nhìn thấy Thời Ý, ý cười càng sâu, vừa định nói chuyện, cô bé lại xoay sang chỉ vào một bức tượng gốm khác hỏi: "Chị ơi, còn cái này để làm gì?"

Phó Tư Điềm không trả lời mà nhìn Thời Ý, Thời Ý tự động bước đến giải thích cho cô bé. Phó Tư Điềm đứng cạnh Thời Ý, cùng cô bé lắng nghe Thời Ý thuyết minh, ánh mắt sùng bái càng không che giấu.

Giải thích xong, cô bé khen Thời Ý: "Chị ơi, chị biết nhiều ghê."

Thời Ý nghiêm trang trả lời: "Em đến đây thêm mấy lần, đợi khi nào em lớn, em cũng sẽ biết nhiều giống chị."

Sau khi cô bé chạy đi, Phó Tư Điềm phủ nhận: "Không phải ai đến đây nhiều lần thì cũng sẽ biết nhiều như vậy đâu, Thời Ý, cậu thật sự biết rất nhiều."

Trong mắt Thời Ý hiện lên sự tán thưởng, "Cậu biết cũng không ít."

"Không phải ai chưa từng đến đây cũng đều biết nhiều như vậy đâu."

Phó Tư Điềm ngẩn ngơ, ánh mắt xao động, nhẹ nhàng nói: "Tụi mình như thể đang thổi phồng lẫn nhau vậy."

Thời Ý cười nhạt, "Đi thôi, đi xem gốm sứ thời Đường cậu vừa mới nhắc tới."

Tham quan những phòng triển lãm phía sau, cuộc đối thoại giữa Phó Tư Điềm và Thời Ý, thay vì nói là lời thuyết minh một phía đến từ Thời Ý, thì chi bằng nói đây là cuộc giao lưu của hai người.

4 giờ 15 phút, hai người vẫn còn dư dả thời gian bước ra từ khu bảo tàng Dân Quốc, cuối cùng lại bại trận bởi cảm giác phương hướng của Thời Ý, tìm mãi không thấy lối ra, Phó Tư Điềm nhanh chóng đưa ra quyết định, dắt Thời Ý chuyển hướng chạy thẳng một mạch, rốt cuộc cũng đến được quảng trường phía trước bảo tàng trước khi Nguyên Ngưng mất hết kiên nhẫn.

Hai người thở hổn hển, đi theo đoàn đổi địa điểm, chờ xe buýt 20 phút ở trạm để đi đến bãi biển lân cận văn miếu ngắm mặt trời lặn.

Xe vẫn chưa đến nơi, mọi người đi lòng vòng cả một buổi chiều đã thấm mệt, ngồi sắp lớp nghỉ ngơi trên ghế dài. Chỉ còn thừa một chỗ, Phó Tư Điềm để Thời Ý ngồi xuống, bản thân mình thì đứng bên cạnh cô ấy. Thời Ý ra dấu cho người ngồi cạnh nhích qua một xíu, đưa tay nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Phó Tư Điềm.

Phó Tư Điềm quay qua, chưa kịp định thần đã bị Thời Ý kéo ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Vai kề vai, cánh tay dán vào cánh tay, nhịp tim Phó Tư Điềm ngưng trệ, nhất thời không dám thở gấp, thở mạnh cũng không dám.

Cô len lén ngồi dịch ra bên ngoài, sợ cánh tay của mình nhỡ đâu đổ mồ hôi làm Thời Ý khó chịu.

Thời Ý nhìn cô lộn xộn, nhắc nhở: "Đừng để ngã."

Phó Tư Điềm ngay lập tức không dám động đậy, nhiệt độ quanh người tăng lên, càng cảm thấy muốn đổ mồ hôi. Vừa hưởng thụ vừa giày vò.

May là xe buýt đã đến, Phó Tư Điềm như được đại xá, là người đầu tiên đứng lên. Thời Ý khó hiểu, cũng vô thức đứng lên cùng , đứng xếp hàng phía sau cô.

Hơn 10 phút sau, mọi người xuống xe ở trạm văn miếu, gió biển thổi trực diện tới, thổi bay sự khô nóng của mọi người, sảng khoái hết cả người. Tùy Mộng thay đổi không khí, đùa giỡn đòi thi đấu, xem ai chạy đến chỗ ông bác bán nước dừa trên bãi biển trước tiên. Mọi người nhao nhao hỏi chạy đến trước thì làm sao, Tùy Mộng hào phóng nói: "Chạy tới thì mua nước dừa, tôi mời mọi người uống."

Các nam sinh vui vẻ, sải chân cậu đuổi tôi chạy chạy xuống dưới, vừa chạy vừa nghe có người gào lên, "Các bạn nữ chạy chậm quá, để mình uống nước dừa dùm bọn họ cho."

Các nữ sinh cười mắng, cũng chạy đuổi theo. Chay rồi lại chạy, có người còn ai oán hét lên: "Cái đệch, giày xăng đan của mình hỏng rồi..." Xa xa, một chiếc giày nằm trên mặt đường, một nữ sinh nhảy lò cò lại. "Bộ trưởng, chị đền em đôi giày đi."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha u là trời..." Tiếng cười truyền đến.

Phó Tư Điềm và Thời Ý cũng buồn cười. Hai người chậm rãi sóng vai tản bộ đến bãi biển, cuối cùng cả hai nhận lấy nước dừa mà Tùy Mộng mời.

Các nam sinh cởi giày chạy giỡn trên bãi cát, Nguyên Ngưng không ngừng lo lắng thét gào: "Đừng có đi ra xa quá, coi chừng thủy triều lên..."

Phó Tư Điềm và Thời Ý ngồi dựa vào bờ đê, tay cầm trái dừa, gió biển thổi, lắng nghe tiếng sóng biển lăn tăn, chờ đợi khoảnh khắc mặt trời lặn.

Có nữ sinh của văn phòng cầm một vỏ ốc biển to đi đến dụ dỗ Phó Tư Điềm: "Tư Điềm, mau xuống dưới đi, bãi biển này có nhiều vỏ ốc với đá đẹp lắm nè..."

Phó Tư Điềm có chút dao động, liếc mắt nhìn Thời Ý, Thời Ý cất lời: "Cậu đi đi, sẵn tiện nhặt cho mình nữa."

Phó Tư Điềm như nhận được mệnh lệnh, vui vẻ chạy xuống dưới.

Thời Ý nhìn theo bóng lưng của cô, không nhận ra rằng từ khi cô đi xuống, ánh mắt của cô ấy chưa từng rời đi.

Tà dương dần hạ xuống, bầu trời màu lam nhuộm thành màu vỏ quýt tươi đẹp, lấp ló trên những con sóng cuộn trào và trải dài vô tận, biển và trời dần hòa thành một màu, đẹp như một bức tranh, Phó Tư Điềm thong thả đi bên trong, dạo bước trên mép sóng. Ánh sáng rải rác tô điểm phủ lên người cô một tầng phong tình, gió đêm thổi tung làn váy, mái tóc dài tung bay, làm kinh diễm những chú mòng biển trắng bay ngang qua.

Thời Ý đứng lên, đi về phía Phó Tư Điềm.

"Tư Điềm." Phó Tư Điềm nghe thấy Thời Ý gọi mình. Cô quay người lại, Thời Ý giơ ống kính lên đối diện với cô.

"Cười." Gương mặt của Thời Ý lộ ra từ phía sau ống kính, ánh nắng chiều lấp lánh chiếu lên gương mặt ấy.

Phó Tư Điềm chưa cười, Thời Ý đã nở nụ cười trước.

Muôn vàn con bướm trong lòng Phó Tư Điềm vỗ cánh bay lên.

-----------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mùa hè đã đến, Thời Ý dỗ thỏ con chút chít ngủ.

Nửa đêm thỏ con chút chít lén lút sờ lên giường

Thời Ý hỏi: Không phải cậu không thích nhất là cảm giác đẫm mồ hôi à?

Thỏ con chút chít đỏ mặt: Nhưng mà mình thích mồ hôi của cậu.

Thời Ý: Hửm?

Thỏ con chút chít nóng dần: Mình... mình thích cậu đẫm mồ hôi... kề sát mình ngủ... Không biết lúc đó đang nghĩ gì, thỏ con chút chít hoàn toàn biến thành thỏ con nướng.

Thời Ý lật đật đặt thỏ con vào bồn tắm cho nguội, tiện thể ngâm mình tắm luôn: ???

Sở thích kỳ lạ gì vậy? Mình đẫm mồ hôi hồi nào?

Không lâu sau, cô ấy phát hiện thỏ con vừa hồi sinh tức thì lại chín nữa rồi.

Thời Ý: ???!

Chương trước Chương tiếp