Loạn Nhịp Vì Người
Chương 42
Cong mà không tự nhận ra.
Phó Tư Điềm nhắm hai mắt lại theo bản năng, nước bắn lên mặt khiến những sợi tóc mảnh mai bên hai gò má cô ướt sũng.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt, những giọt nước chảy dài xuống từ trên má Phó Tư Điềm, lại giống như một cảnh quay chậm phóng to trước mắt Thời Ý, tí tách –
Trong lòng cô ấy như bùng nổ. Rất sốt ruột, rất hoảng sợ.
Không buồn quan tâm mặt mình cũng bị nước bắn lên, cô ấy đưa tay muốn chạm vào bả vai bị đập trúng của Phó Tư Điềm nhưng lại không dám, "Cậu có sao không?" Cô ấy ném thùng giấy sang một bên, tay còn lại đỡ lấy bên vai còn khô ráo của Phó Tư Điềm.
Trần Hi Trúc cũng đứng lại gần, giọng điệu lo lắng, "Cậu vẫn ổn chứ?"
"Chết tiệt thật, là đứa ngu xuẩn nào, mình phải đập chết nó." Cô ấy bùng nổ.
Bóng nước mềm, nhưng trọng lực từ trên cao rơi xuống cũng không phải là chuyện đùa. Sinh viên khối xã hội như cô ấy còn biết điều này.
"Mình không sao." Phó Tư Điềm miễn cưỡng mở to mắt, nhìn Thời Ý qua làn hơi nước, "Chỉ là hơi đau thôi, cậu không sao chứ?"
"Mình không sao." Thời Ý đỡ lấy người cô, dẫn cô lùi lại mấy bước đi đến dưới bóng cây tương đối an toàn, "Có cử động vai được không?"
"Được. Không sao đâu, là từ lầu hai ném xuống."
"Cũng may chỉ là lầu hai." Trần Hi Trúc cùng đi sang, thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Cái này nếu mà cao thêm chút nữa thì mệt rồi, quá kém sang."
"Thật sự không sao?" Đầu ngón tay Thời Ý sờ lên đầu vai bị đập trúng của Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm lau nước trên mặt, nở nụ cười, "Thật sự không sao." Cô cử động bả vai bị đập trúng, tỏ ra thoải mái, "Cũng không có đau."
Trần Hi Trúc đưa khăn giấy cho cô, Thời Ý lại đưa tay nhận lấy, nhíu mày, rũ mắt xuống cẩn thận giúp cô lau sạch nước trên mi mắt, trên gương mặt, trên cổ.
Nhịp thở của Phó Tư Điềm đột ngột rối loạn, cổ cứng đờ, không dám nhúc nhích, vốn dĩ Trần Hi Trúc định nói gì đó, mấp máy môi, nhưng rồi cũng thức thời mà im lặng.
"Cậu nhìn thấy được là ở ban công nào rồi chứ?" Thời Ý trầm giọng hỏi.
Phó Tư Điềm kiếm chế cảm xúc tê dại, nhìn về phía ký túc xá đằng trước, "Hẳn là ban công lầu hai chỗ đang phơi cái quần đùi màu đỏ."
Thời Ý lau xong, vò khăn giấy ướt lại thành một cục nắm trong lòng bàn tay, môi mỏng mím thành một đường, giông tố sắp đến, "Hi Trúc, cậu đưa Tư Điềm về thay quần áo trước đi, mình đi qua đó một chút."
"Thời Ý." Phó Tư Điềm nắm cổ tay cô ấy.
Thời Ý với ánh mắt bình tĩnh nói: "Không sao, mình qua đó nhắc nhở dì quản lý ký túc một chút thôi."
Phó Tư Điềm không dám buông tay, "Vậy... để Hi Trúc qua đó nói, cậu về với mình được không?"
Trần Hi Trúc cũng thấy cảm xúc của Thời Ý rất không ổn, nhanh chóng hùa theo: "Đúng đó, mình đi mình đi, mình mới vừa học thuộc Luật trách nhiệm tra tấn, còn có thể hù dọa được mấy câu để thu hút sự chú ý. Cậu đưa Tư Điềm về đi." Nói rồi cô ấy liền bỏ chạy.
Thời Ý nhìn bóng lưng Trần Hi Trúc đi xa, giữa mày nhíu càng chặt. Cô ấy quay đầu lại đối diện với Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm xấu hổ buông lỏng tay ra, "Tụi mình... đi thôi?"
Thời Ý không nói chuyện, chỉ bước đến ôm thùng giấy bị ném xuống đất lên, lấy hết đồ bên trong đổ sang cái chậu dưới chân Phó Tư Điềm, sau đó đưa thùng giấy cho Phó Tư Điềm, "Ôm vào, che lại."
Phó Tư Điềm theo tầm mắt của cô ấy nhìn thấy trước ngực mình bị nước thấm vào, hai má nóng bừng, vội vàng cầm lấy thùng giấy ôm lên cao che chắn nơi bị ướt.
Thời Ý bưng chậu lên, từ phía sau lưng nhìn thoáng qua thấy dây áo ngực của cô bị lộ, cô ấy ôm lấy vai cô, kéo cô nép vào trong lòng. "Sau lưng thấm hết cả rồi."
Hơi thở của Phó Tư Điềm hoàn toàn rối loạn, tay chân còn không biết nên để ở đâu, Thời Ý đã bắt đầu dắt cô đi.
Phó Tư Điềm nghi ngờ não đã không còn ở trong cơ thể mình nữa, hoàn toàn không suy nghĩ được gì, hai chân chỉ biết di chuyển theo bản năng.
Đêm mùa hè đến cả cơn gió cũng nóng, trong đôi mắt Phó Tư Điềm như đổ một tầng mồ hôi mỏng, ướŧ áŧ.
Bên cạnh thi thoảng có bạn học đi ngang qua, vang lên tiếng sột soạt, Phó Tư Điềm phớt lờ tất cả. Trong tai cô chỉ còn tiếng hít thở như có như không của Thời Ý cùng với tiếng tim đập loạn xạ của chính mình.
Thời Ý rất im lặng, vô cùng im lặng. Đi được một đoạn Phó Tư Điềm mới nhận ra điều này.
Cô nghiêng đầu, gương mặt băng tuyết của Thời Ý kề sát bên cạnh. "Thời Ý... có phải tâm trạng cậu không tốt không?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
Thời Ý dùng khóe mắt quan sát cô, vốn dĩ không muốn nói chuyện, nhưng khi ánh mắt chạm vào dáng vẻ nhỏ nhắn đầy lo lắng của cô, trái tim lại mềm ra.
Lần trước cô ấy đã đồng ý, khi nào không vui sẽ nói cho cô biết.
"Tại sao lại không cho mình đi qua đó?" Cô ấy nhìn thẳng vào con đường phía trước. "Sợ mình sẽ làm lớn chuyện à?"
Phó Tư Điềm cắn môi, khẽ nói: "Không phải."
"Hửm?"
"Bên đó toàn là nam sinh, mình... sợ cậu bị ức hiếp."
Thời Ý kinh ngạc, sững sờ hai giây sau đó quay sang nhìn Phó Tư Điềm. Phó Tư Điềm cúi đầu nhìn mặt đường dưới chân, không dám ngẩng lên.
"Vậy cậu lại để Hi Trúc đi?"
"Hi Trúc sẽ không đi tìm nam sinh kia."
Thời Ý nghẹn lời, "Trông mình dễ bị ức hiếp đến vậy à?"
Phó Tư Điềm nghe ra được sự hòa nhã trong giọng nói của cô ấy, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, khẽ trả lời: "Không có."
Không có khí phách. Thời Ý phì cười, "Cho nên cậu lo chăm sóc tốt bản thân mình trước đi."
Phó Tư Điềm bị nụ cười của cô ấy khiến cho trái tim ngọt ngào, cố lấy can đảm nói đùa: "Cậu không bảo vệ mình à?"
Lời nói ra xong, cô ngay lập tức cảm thấy xấu hổ muốn che mặt. Hỏi như vậy có kỳ lạ, có mập mờ quá không.
Thời Ý định trả lời là "Không", nhưng không biết vì sao khi cô ấy nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của Phó Tư Điềm, lại nhẹ nhàng cười một tiếng.
Tựa như chứa đựng một chút bất đắc dĩ, thậm chí là hương vị của sự cưng chiều. Ngầm đồng ý.
Lòng Phó Tư Điềm trong nháy mắt bị nụ cười của cô ấy thổi đến trên mây, bay bổng như muốn lên tiên, tâm tư chậm rãi nhảy múa.
Không phải Thời Ý đối xử với người bạn nào cũng vậy đi? Phó Tư Điềm phát hiện bản thân mình trong vô thức cũng đã bị Trần Hi Trúc tẩy não thành công rồi.
Đoạn đường không xa, nhưng vì hai người dựa sát vào nhau mà đi, mất hơn phân nửa thời gian mới đến nơi.
Trong ký túc xá 1510, Doãn Phồn Lộ và Giản Lộc Hòa đều có mặt, thấy quần áo hai người bị ướt đều rất kinh ngạc. Thời Ý nâng nâng cằm ra hiệu Phó Tư Điềm giải thích cho bọn họ, bản thân cô ấy nhíu mày đi đến ban công, tiện tay kéo cửa ban công lại.
Phó Tư Điềm giải thích vắn tắt xong, leo lên giường mở tủ lấy quần áo, xuyên qua tấm kính nhìn thấy Thời Ý đang gọi điện thoại.
Tiếng điều hòa kêu vù vù vù, tiếng nói chuyện của Thời Ý hoàn toàn không nghe rõ. Phó Tư Điềm thu hồi tâm tư, ôm quần áo trèo xuống giường đi tắm.
Đợi sau khi cô tắm xong, Trần Hi Trúc đã quay lại, thế mà lại đang giúp Doãn Phồn Lộ lau bàn học và ghế, "Cậu tắm xong rồi à? Có soi gương xem thử vai có bị sao không? Thật sự không sao hả?" Cô ấy ngừng tay, hỏi.
Động tác sắp xếp giá sách của Thời Ý cũng ngừng theo.
Phó Tư Điềm lau tóc, cười nói: "Xem rồi, không bị đỏ chút nào luôn."
Trần Hi Trúc yên tâm, "Mình với dì quản lý đi lên cảnh cáo nam sinh kia rồi. Anh ta thất tình, nhậu một mình trong ký túc xá, say xỉn chơi ngu. Dì quản lý nói sẽ trông chừng anh ta, đợi bạn cùng phòng của anh ta về mới đi."
"Vậy là tốt rồi."
Vừa dứt lời, Doãn Phồn Lộ đẩy cửa bước vào, đem theo năm ly trà sữa và một bịch gà rán, takoyaki to. "Cuối cùng cũng giao rồi, đói muốn chết, nào nào nào, mọi người đến đây ăn khuya."
"Chị Lộ, chị muốn em mập chết hả." Giản Lộc Hòa ngoài miệng thì mắng, tay thì lại vui vẻ cầm trà sữa Doãn Phồn Lộ đưa qua.
Doãn Phồn Lộ chia thức ăn, thuận miệng kể: "Trường tụi mình hình như có người phạm tội, lúc mình đi ra lấy đồ ăn nghe mọi người nói, ban nãy có chiếc xe cảnh sát tới, bắt một nam sinh năm ba trong ký túc xá đi."
Ký túc xá nam sinh năm ba, chẳng phải là tòa nhà ký túc xá bọn họ vừa đi ngang qua hay sao?
Theo bản năng, Phó Tư Điềm và Trần Hi Trúc đều hướng mắt lên người Thời Ý.
Thời Ý chọc ống hút vào ly trà sữa, thản nhiên trả lời: "Là mình báo cảnh sát."
"!" Mọi người trong ký túc xá đều bị sốc.
Thời Ý điềm đạm nói: "Mình hỏi rồi, sẽ không bị lưu lại hồ sơ. Chỉ là rung hồi chuông cảnh báo để phía trường học và các cơ sở sau này chú trọng hơn vào vấn đề tuyên truyền giáo dục về việc ném đồ từ trên cao xuống."
"Tiện thể giúp anh ta tỉnh rượu luôn."
Thật tàn nhẫn. Trần Hi Trúc nuốt trân châu trong miệng xuống.
Doãn Phồn Lộ giúp Trần Hi Trúc nói ra miệng những lời muốn nói, "Thời Ý, cậu có biết bây giờ cậu vô cùng giống cái gì không?"
Thời Ý vô cảm nhìn cô ấy.
"Nhất kiếm phong hầu, nữ ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt."
"Hahahahaha." Giản Lộc Hòa bị chọc cười, Trần Hi Trúc thích thú vì Doãn Phồn Lộ có cùng ý tưởng với mình, vui vẻ lấy tay giả làm kiếm quơ quào lung tung, tiếng cười dạo chơi trong khắp không gian của ký túc xá.
Thời Ý quan sát Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm đang cầm trà sữa nhìn cô ấy, phát hiện ánh mắt của cô ấy, cong cong mặt mày, hiển nhiên không phải là không vui.
Thời Ý dời mắt đi, khóe môi cũng cong lên.
Mọi người cười nói ăn xong bữa khuya, Trần Hi Trúc cầm ly trà sữa chưa uống hết ra khỏi cửa, quay về ký túc xá của mình, Phó Tư Điềm và Thời Ý các cô tiếp tục dọn dẹp ký túc xá, bận rộn đến 12 giờ hơn mới tắt đèn nằm xuống.
Đại khái là do mệt mỏi, cũng không ai có tâm trạng trò chuyện đêm khuya, không lâu sau, ký túc xá im ắng đến mức chỉ còn tiếng máy điều hòa chạy.
Giường của Phó Tư Điềm và Thời Ý là đối diện, rèm giường vẫn chưa treo, hai người họ nằm đối đầu lại với nhau, chỉ cách nhau một thanh chắn giường.
Hệt như trong giấc mơ, cô không những đến Thân Thành, hít thở dưới cùng một bầu trời với Thời Ý, thậm chí sau này vào những đêm không mở điều hòa, cô còn có thể lắng nghe tiếng hít thở của Thời Ý mà chìm vào giấc ngủ.
Phó Tư Điềm ôm thỏ bông trong lòng, kiềm chế khát vọng vươn người nhìn trộm Thời Ý, không tài nào ngủ được.
Rạng sáng ba giờ hơn, điện thoại rung, Phó Tư Điềm nửa tỉnh nửa mê sờ soạng mở điện thoại xem, là Trần Hi Trúc khóc lóc kể lể: "Huhuhuhu, Tư Điềm, mình đau răng."
"Đau quá đi, ngủ không được."
"Nhất định là ly trà sữa của Doãn Phồn Lộ có vấn đề. Mình chưa từng uống trà sữa ngọt như vậy bao giờ! Chắc chắn cậu ta cố ý, hai hôm nay răng mình đã hơi nhức rồi, mình đã dặn cậu ta đừng bỏ đường vô ly của mình! Ly cậu ta đưa mình rõ ràng là có cho thêm đường!"
"Huhuhu, sao lại có người thù dai như vậy chứ! Uổng công mình còn giúp cậu ta lau bàn lau ghế!"
Phó Tư Điềm định bụng trả lời cô ấy, trong đầu đã gửi tin nhắn "Đau lắm hả? Có Ibuprofen không, cậu uống đỡ cho bớt đau đi, ngày mai rồi đi khám bác sĩ", nhưng trên thực tế, đầu ngón tay cô căn bản không động đậy theo mệnh lệnh, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn cuốn lấy cô.
Điện thoại rơi trên gối.
Chỉ còn một mình Trần Hi Trúc tự biên tự diễn: "Tư Điềm, mình nghĩ kỹ rồi, cách Thời Ý đối xử với cậu thật sự rất không bình thường. Tối nay lúc cậu ấy lau nước cho cậu, ánh mắt đó, mình nhìn còn muốn tan chảy."
"Mình nghi ngờ cậu ấy vốn dĩ không hề thẳng, hoặc là đã cong mà không tự nhận ra!"
.....
"Huhuhu, răng đau quá đi, aaaa, Doãn Phồn Lộ, mình ghim cậu ta rồi!"
Rạng sáng bốn giờ hơn, Thời Ý đi vệ sinh đêm, lúc quay lại trèo lên thang, vô tình cúi đầu chú ý đến gương mặt đang say ngủ của Phó Tư Điềm.
Cả người cô đang ôm cái gì đó, cuộn mình trong chăn bông, chỉ lộ ra nửa gương mặt nhỏ nhắn, hàng mi dày đen nhánh phát sáng dưới ánh đèn ngủ, giống một chiếc quạt giấy nhỏ đáng yêu.
Bàn chân đang giẫm lên bậc thang của Thời Ý khựng lại một chút.
Nhìn vài giây, cô ấy mới định thần lại, có phải cậu ấy lạnh không?
Thời Ý leo ngược trở xuống, tăng nhiệt độ điều hòa lên thêm hai độ.
-------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Hi Trúc cũng muốn nuôi thỏ, quyết định đến nhà Thời Ý học hỏi cách nuôi thỏ.
Sau một ngày học tập, cô ấy vừa về đến nhà liền bị đau răng, đau đến nỗi cả đêm ngủ không yên.
Hôm sau, cô ấy tiều tụy tìm đến cửa, yêu cầu Thời Ý phải bồi thường.
Thời Ý: ???
Thỏ con chút chít trong lòng Thời Ý ló đầu ra: ???
Thời Ý quen tay xoa xoa thỏ con, Trần Hi Trúc ôm lấy quai hàm, sợ hãi đến độ lùi nhiều bước: Mình xin lỗi, mình sai rồi, làm phiền rồi!
Tông cửa xông ra.
Thời Ý cùng thỏ con chút chít: ???
Cậu ta bị bệnh gì vậy?
Trần Hi Trúc nước mắt lưng tròng: Còn không phải bị mấy người ngọt đến sinh bệnh luôn sao.
Tôi khổ quá đi mất, huhuhu.
Phó Tư Điềm nhắm hai mắt lại theo bản năng, nước bắn lên mặt khiến những sợi tóc mảnh mai bên hai gò má cô ướt sũng.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt, những giọt nước chảy dài xuống từ trên má Phó Tư Điềm, lại giống như một cảnh quay chậm phóng to trước mắt Thời Ý, tí tách –
Trong lòng cô ấy như bùng nổ. Rất sốt ruột, rất hoảng sợ.
Không buồn quan tâm mặt mình cũng bị nước bắn lên, cô ấy đưa tay muốn chạm vào bả vai bị đập trúng của Phó Tư Điềm nhưng lại không dám, "Cậu có sao không?" Cô ấy ném thùng giấy sang một bên, tay còn lại đỡ lấy bên vai còn khô ráo của Phó Tư Điềm.
Trần Hi Trúc cũng đứng lại gần, giọng điệu lo lắng, "Cậu vẫn ổn chứ?"
"Chết tiệt thật, là đứa ngu xuẩn nào, mình phải đập chết nó." Cô ấy bùng nổ.
Bóng nước mềm, nhưng trọng lực từ trên cao rơi xuống cũng không phải là chuyện đùa. Sinh viên khối xã hội như cô ấy còn biết điều này.
"Mình không sao." Phó Tư Điềm miễn cưỡng mở to mắt, nhìn Thời Ý qua làn hơi nước, "Chỉ là hơi đau thôi, cậu không sao chứ?"
"Mình không sao." Thời Ý đỡ lấy người cô, dẫn cô lùi lại mấy bước đi đến dưới bóng cây tương đối an toàn, "Có cử động vai được không?"
"Được. Không sao đâu, là từ lầu hai ném xuống."
"Cũng may chỉ là lầu hai." Trần Hi Trúc cùng đi sang, thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Cái này nếu mà cao thêm chút nữa thì mệt rồi, quá kém sang."
"Thật sự không sao?" Đầu ngón tay Thời Ý sờ lên đầu vai bị đập trúng của Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm lau nước trên mặt, nở nụ cười, "Thật sự không sao." Cô cử động bả vai bị đập trúng, tỏ ra thoải mái, "Cũng không có đau."
Trần Hi Trúc đưa khăn giấy cho cô, Thời Ý lại đưa tay nhận lấy, nhíu mày, rũ mắt xuống cẩn thận giúp cô lau sạch nước trên mi mắt, trên gương mặt, trên cổ.
Nhịp thở của Phó Tư Điềm đột ngột rối loạn, cổ cứng đờ, không dám nhúc nhích, vốn dĩ Trần Hi Trúc định nói gì đó, mấp máy môi, nhưng rồi cũng thức thời mà im lặng.
"Cậu nhìn thấy được là ở ban công nào rồi chứ?" Thời Ý trầm giọng hỏi.
Phó Tư Điềm kiếm chế cảm xúc tê dại, nhìn về phía ký túc xá đằng trước, "Hẳn là ban công lầu hai chỗ đang phơi cái quần đùi màu đỏ."
Thời Ý lau xong, vò khăn giấy ướt lại thành một cục nắm trong lòng bàn tay, môi mỏng mím thành một đường, giông tố sắp đến, "Hi Trúc, cậu đưa Tư Điềm về thay quần áo trước đi, mình đi qua đó một chút."
"Thời Ý." Phó Tư Điềm nắm cổ tay cô ấy.
Thời Ý với ánh mắt bình tĩnh nói: "Không sao, mình qua đó nhắc nhở dì quản lý ký túc một chút thôi."
Phó Tư Điềm không dám buông tay, "Vậy... để Hi Trúc qua đó nói, cậu về với mình được không?"
Trần Hi Trúc cũng thấy cảm xúc của Thời Ý rất không ổn, nhanh chóng hùa theo: "Đúng đó, mình đi mình đi, mình mới vừa học thuộc Luật trách nhiệm tra tấn, còn có thể hù dọa được mấy câu để thu hút sự chú ý. Cậu đưa Tư Điềm về đi." Nói rồi cô ấy liền bỏ chạy.
Thời Ý nhìn bóng lưng Trần Hi Trúc đi xa, giữa mày nhíu càng chặt. Cô ấy quay đầu lại đối diện với Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm xấu hổ buông lỏng tay ra, "Tụi mình... đi thôi?"
Thời Ý không nói chuyện, chỉ bước đến ôm thùng giấy bị ném xuống đất lên, lấy hết đồ bên trong đổ sang cái chậu dưới chân Phó Tư Điềm, sau đó đưa thùng giấy cho Phó Tư Điềm, "Ôm vào, che lại."
Phó Tư Điềm theo tầm mắt của cô ấy nhìn thấy trước ngực mình bị nước thấm vào, hai má nóng bừng, vội vàng cầm lấy thùng giấy ôm lên cao che chắn nơi bị ướt.
Thời Ý bưng chậu lên, từ phía sau lưng nhìn thoáng qua thấy dây áo ngực của cô bị lộ, cô ấy ôm lấy vai cô, kéo cô nép vào trong lòng. "Sau lưng thấm hết cả rồi."
Hơi thở của Phó Tư Điềm hoàn toàn rối loạn, tay chân còn không biết nên để ở đâu, Thời Ý đã bắt đầu dắt cô đi.
Phó Tư Điềm nghi ngờ não đã không còn ở trong cơ thể mình nữa, hoàn toàn không suy nghĩ được gì, hai chân chỉ biết di chuyển theo bản năng.
Đêm mùa hè đến cả cơn gió cũng nóng, trong đôi mắt Phó Tư Điềm như đổ một tầng mồ hôi mỏng, ướŧ áŧ.
Bên cạnh thi thoảng có bạn học đi ngang qua, vang lên tiếng sột soạt, Phó Tư Điềm phớt lờ tất cả. Trong tai cô chỉ còn tiếng hít thở như có như không của Thời Ý cùng với tiếng tim đập loạn xạ của chính mình.
Thời Ý rất im lặng, vô cùng im lặng. Đi được một đoạn Phó Tư Điềm mới nhận ra điều này.
Cô nghiêng đầu, gương mặt băng tuyết của Thời Ý kề sát bên cạnh. "Thời Ý... có phải tâm trạng cậu không tốt không?" Cô nhẹ nhàng hỏi.
Thời Ý dùng khóe mắt quan sát cô, vốn dĩ không muốn nói chuyện, nhưng khi ánh mắt chạm vào dáng vẻ nhỏ nhắn đầy lo lắng của cô, trái tim lại mềm ra.
Lần trước cô ấy đã đồng ý, khi nào không vui sẽ nói cho cô biết.
"Tại sao lại không cho mình đi qua đó?" Cô ấy nhìn thẳng vào con đường phía trước. "Sợ mình sẽ làm lớn chuyện à?"
Phó Tư Điềm cắn môi, khẽ nói: "Không phải."
"Hửm?"
"Bên đó toàn là nam sinh, mình... sợ cậu bị ức hiếp."
Thời Ý kinh ngạc, sững sờ hai giây sau đó quay sang nhìn Phó Tư Điềm. Phó Tư Điềm cúi đầu nhìn mặt đường dưới chân, không dám ngẩng lên.
"Vậy cậu lại để Hi Trúc đi?"
"Hi Trúc sẽ không đi tìm nam sinh kia."
Thời Ý nghẹn lời, "Trông mình dễ bị ức hiếp đến vậy à?"
Phó Tư Điềm nghe ra được sự hòa nhã trong giọng nói của cô ấy, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, khẽ trả lời: "Không có."
Không có khí phách. Thời Ý phì cười, "Cho nên cậu lo chăm sóc tốt bản thân mình trước đi."
Phó Tư Điềm bị nụ cười của cô ấy khiến cho trái tim ngọt ngào, cố lấy can đảm nói đùa: "Cậu không bảo vệ mình à?"
Lời nói ra xong, cô ngay lập tức cảm thấy xấu hổ muốn che mặt. Hỏi như vậy có kỳ lạ, có mập mờ quá không.
Thời Ý định trả lời là "Không", nhưng không biết vì sao khi cô ấy nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của Phó Tư Điềm, lại nhẹ nhàng cười một tiếng.
Tựa như chứa đựng một chút bất đắc dĩ, thậm chí là hương vị của sự cưng chiều. Ngầm đồng ý.
Lòng Phó Tư Điềm trong nháy mắt bị nụ cười của cô ấy thổi đến trên mây, bay bổng như muốn lên tiên, tâm tư chậm rãi nhảy múa.
Không phải Thời Ý đối xử với người bạn nào cũng vậy đi? Phó Tư Điềm phát hiện bản thân mình trong vô thức cũng đã bị Trần Hi Trúc tẩy não thành công rồi.
Đoạn đường không xa, nhưng vì hai người dựa sát vào nhau mà đi, mất hơn phân nửa thời gian mới đến nơi.
Trong ký túc xá 1510, Doãn Phồn Lộ và Giản Lộc Hòa đều có mặt, thấy quần áo hai người bị ướt đều rất kinh ngạc. Thời Ý nâng nâng cằm ra hiệu Phó Tư Điềm giải thích cho bọn họ, bản thân cô ấy nhíu mày đi đến ban công, tiện tay kéo cửa ban công lại.
Phó Tư Điềm giải thích vắn tắt xong, leo lên giường mở tủ lấy quần áo, xuyên qua tấm kính nhìn thấy Thời Ý đang gọi điện thoại.
Tiếng điều hòa kêu vù vù vù, tiếng nói chuyện của Thời Ý hoàn toàn không nghe rõ. Phó Tư Điềm thu hồi tâm tư, ôm quần áo trèo xuống giường đi tắm.
Đợi sau khi cô tắm xong, Trần Hi Trúc đã quay lại, thế mà lại đang giúp Doãn Phồn Lộ lau bàn học và ghế, "Cậu tắm xong rồi à? Có soi gương xem thử vai có bị sao không? Thật sự không sao hả?" Cô ấy ngừng tay, hỏi.
Động tác sắp xếp giá sách của Thời Ý cũng ngừng theo.
Phó Tư Điềm lau tóc, cười nói: "Xem rồi, không bị đỏ chút nào luôn."
Trần Hi Trúc yên tâm, "Mình với dì quản lý đi lên cảnh cáo nam sinh kia rồi. Anh ta thất tình, nhậu một mình trong ký túc xá, say xỉn chơi ngu. Dì quản lý nói sẽ trông chừng anh ta, đợi bạn cùng phòng của anh ta về mới đi."
"Vậy là tốt rồi."
Vừa dứt lời, Doãn Phồn Lộ đẩy cửa bước vào, đem theo năm ly trà sữa và một bịch gà rán, takoyaki to. "Cuối cùng cũng giao rồi, đói muốn chết, nào nào nào, mọi người đến đây ăn khuya."
"Chị Lộ, chị muốn em mập chết hả." Giản Lộc Hòa ngoài miệng thì mắng, tay thì lại vui vẻ cầm trà sữa Doãn Phồn Lộ đưa qua.
Doãn Phồn Lộ chia thức ăn, thuận miệng kể: "Trường tụi mình hình như có người phạm tội, lúc mình đi ra lấy đồ ăn nghe mọi người nói, ban nãy có chiếc xe cảnh sát tới, bắt một nam sinh năm ba trong ký túc xá đi."
Ký túc xá nam sinh năm ba, chẳng phải là tòa nhà ký túc xá bọn họ vừa đi ngang qua hay sao?
Theo bản năng, Phó Tư Điềm và Trần Hi Trúc đều hướng mắt lên người Thời Ý.
Thời Ý chọc ống hút vào ly trà sữa, thản nhiên trả lời: "Là mình báo cảnh sát."
"!" Mọi người trong ký túc xá đều bị sốc.
Thời Ý điềm đạm nói: "Mình hỏi rồi, sẽ không bị lưu lại hồ sơ. Chỉ là rung hồi chuông cảnh báo để phía trường học và các cơ sở sau này chú trọng hơn vào vấn đề tuyên truyền giáo dục về việc ném đồ từ trên cao xuống."
"Tiện thể giúp anh ta tỉnh rượu luôn."
Thật tàn nhẫn. Trần Hi Trúc nuốt trân châu trong miệng xuống.
Doãn Phồn Lộ giúp Trần Hi Trúc nói ra miệng những lời muốn nói, "Thời Ý, cậu có biết bây giờ cậu vô cùng giống cái gì không?"
Thời Ý vô cảm nhìn cô ấy.
"Nhất kiếm phong hầu, nữ ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt."
"Hahahahaha." Giản Lộc Hòa bị chọc cười, Trần Hi Trúc thích thú vì Doãn Phồn Lộ có cùng ý tưởng với mình, vui vẻ lấy tay giả làm kiếm quơ quào lung tung, tiếng cười dạo chơi trong khắp không gian của ký túc xá.
Thời Ý quan sát Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm đang cầm trà sữa nhìn cô ấy, phát hiện ánh mắt của cô ấy, cong cong mặt mày, hiển nhiên không phải là không vui.
Thời Ý dời mắt đi, khóe môi cũng cong lên.
Mọi người cười nói ăn xong bữa khuya, Trần Hi Trúc cầm ly trà sữa chưa uống hết ra khỏi cửa, quay về ký túc xá của mình, Phó Tư Điềm và Thời Ý các cô tiếp tục dọn dẹp ký túc xá, bận rộn đến 12 giờ hơn mới tắt đèn nằm xuống.
Đại khái là do mệt mỏi, cũng không ai có tâm trạng trò chuyện đêm khuya, không lâu sau, ký túc xá im ắng đến mức chỉ còn tiếng máy điều hòa chạy.
Giường của Phó Tư Điềm và Thời Ý là đối diện, rèm giường vẫn chưa treo, hai người họ nằm đối đầu lại với nhau, chỉ cách nhau một thanh chắn giường.
Hệt như trong giấc mơ, cô không những đến Thân Thành, hít thở dưới cùng một bầu trời với Thời Ý, thậm chí sau này vào những đêm không mở điều hòa, cô còn có thể lắng nghe tiếng hít thở của Thời Ý mà chìm vào giấc ngủ.
Phó Tư Điềm ôm thỏ bông trong lòng, kiềm chế khát vọng vươn người nhìn trộm Thời Ý, không tài nào ngủ được.
Rạng sáng ba giờ hơn, điện thoại rung, Phó Tư Điềm nửa tỉnh nửa mê sờ soạng mở điện thoại xem, là Trần Hi Trúc khóc lóc kể lể: "Huhuhuhu, Tư Điềm, mình đau răng."
"Đau quá đi, ngủ không được."
"Nhất định là ly trà sữa của Doãn Phồn Lộ có vấn đề. Mình chưa từng uống trà sữa ngọt như vậy bao giờ! Chắc chắn cậu ta cố ý, hai hôm nay răng mình đã hơi nhức rồi, mình đã dặn cậu ta đừng bỏ đường vô ly của mình! Ly cậu ta đưa mình rõ ràng là có cho thêm đường!"
"Huhuhu, sao lại có người thù dai như vậy chứ! Uổng công mình còn giúp cậu ta lau bàn lau ghế!"
Phó Tư Điềm định bụng trả lời cô ấy, trong đầu đã gửi tin nhắn "Đau lắm hả? Có Ibuprofen không, cậu uống đỡ cho bớt đau đi, ngày mai rồi đi khám bác sĩ", nhưng trên thực tế, đầu ngón tay cô căn bản không động đậy theo mệnh lệnh, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn cuốn lấy cô.
Điện thoại rơi trên gối.
Chỉ còn một mình Trần Hi Trúc tự biên tự diễn: "Tư Điềm, mình nghĩ kỹ rồi, cách Thời Ý đối xử với cậu thật sự rất không bình thường. Tối nay lúc cậu ấy lau nước cho cậu, ánh mắt đó, mình nhìn còn muốn tan chảy."
"Mình nghi ngờ cậu ấy vốn dĩ không hề thẳng, hoặc là đã cong mà không tự nhận ra!"
.....
"Huhuhu, răng đau quá đi, aaaa, Doãn Phồn Lộ, mình ghim cậu ta rồi!"
Rạng sáng bốn giờ hơn, Thời Ý đi vệ sinh đêm, lúc quay lại trèo lên thang, vô tình cúi đầu chú ý đến gương mặt đang say ngủ của Phó Tư Điềm.
Cả người cô đang ôm cái gì đó, cuộn mình trong chăn bông, chỉ lộ ra nửa gương mặt nhỏ nhắn, hàng mi dày đen nhánh phát sáng dưới ánh đèn ngủ, giống một chiếc quạt giấy nhỏ đáng yêu.
Bàn chân đang giẫm lên bậc thang của Thời Ý khựng lại một chút.
Nhìn vài giây, cô ấy mới định thần lại, có phải cậu ấy lạnh không?
Thời Ý leo ngược trở xuống, tăng nhiệt độ điều hòa lên thêm hai độ.
-------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Hi Trúc cũng muốn nuôi thỏ, quyết định đến nhà Thời Ý học hỏi cách nuôi thỏ.
Sau một ngày học tập, cô ấy vừa về đến nhà liền bị đau răng, đau đến nỗi cả đêm ngủ không yên.
Hôm sau, cô ấy tiều tụy tìm đến cửa, yêu cầu Thời Ý phải bồi thường.
Thời Ý: ???
Thỏ con chút chít trong lòng Thời Ý ló đầu ra: ???
Thời Ý quen tay xoa xoa thỏ con, Trần Hi Trúc ôm lấy quai hàm, sợ hãi đến độ lùi nhiều bước: Mình xin lỗi, mình sai rồi, làm phiền rồi!
Tông cửa xông ra.
Thời Ý cùng thỏ con chút chít: ???
Cậu ta bị bệnh gì vậy?
Trần Hi Trúc nước mắt lưng tròng: Còn không phải bị mấy người ngọt đến sinh bệnh luôn sao.
Tôi khổ quá đi mất, huhuhu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương