Loạn Nhịp Vì Người

Chương 46



Thời Ý, mình có thể ôm cậu không?

Hai người lại đi vào phòng chiếu phim một lần nữa. Thời Ý không bật đèn mà mò mẫm bật thẳng đèn chiếu sao, ánh sao sáng rơi đầy khắp người, Thời Ý ngồi trên thảm co một chân dựa vào sofa, nghiêng đầu hỏi Phó Tư Điềm vẫn đang đứng như trời trồng bên ngoài thảm, "Cậu không ngồi xuống à?"

Phó Tư Điềm cắn môi, nhấc chân bước vào thảm, cân nhắc cẩn thận, chuẩn bị ngồi xuống vị trí cách Thời Ý một người, Thời Ý lại đột nhiên vươn tay, nắm lấy cổ tay cô.

Giống như trái tim đang bị nắm chặt, cả trái tim Phó Tư Điềm run lên, ngẩn ngơ nhìn Thời Ý.

Trong bống tối, sự bất đắc dĩ và dịu dàng dường như đang hiện lên trong đôi mắt Thời Ý.

Tim Phó Tư Điềm đập nhanh, đầu óc hơi mơ màng, nương theo lực của Thời Ý nhích từng bước nhỏ về phía trước. Đợi đến khi phục hồi lại tinh thần, cô đã ngồi xuống sát bên cạnh Thời Ý.





Thời Ý buông tay ra, ngẩng lên ngắm nhìn sao trời trên đỉnh đầu, cánh tay áp vào da thịt cánh tay của Phó Tư Điềm một cách tự nhiên.

Nhiệt độ muốn nướng chín Phó Tư Điềm, thiêu đốt cả người cô. Bả vai Phó Tư Điềm căng cứng, cũng ra chiều không có việc gì ngẩng đầu ngắm sao. Thế nhưng trái tim vẫn bồn chồn, đập loạn xạ.

Bầu trời sao này chính là bầu trời sao vắng lặng mà cô nhìn thấy lần đầu tiên ở ký túc xá 1510, không rực rỡ sáng ngời như bầu trời sao màu xanh lam tối hôm qua, sâu thẳm và tối tăm, nhưng lại mang theo sự săn sóc mênh mông thanh tịnh rất riêng. Tựa như sẵn lòng che giấu đi tất cả những điều không vui của kẻ đang mang tâm sự trong lòng, hoặc tựa như sẵn lòng bao dung tất cả những điều bất an băn khoăn của kẻ nhút nhát.

Phó Tư Điềm tìm lại được từng tia dũng khí.



"Thời..."

"Tư..."

Âm thanh của cả hai chồng lên nhau, vang lên trong tĩnh lặng.

Thời Ý nhàn nhạt cười một tiếng, "Lần này để mình nói trước đi."

"Mình xin lỗi, lúc chiều giọng điệu mình không tốt, làm cậu sợ." Cô ấy nhìn chăm chú vào Phó Tư Điềm, giọng nói dịu dàng, là dáng vẻ rất bình tĩnh cũng rất chân thành.

Phó Tư Điềm sững sờ, đột nhiên có chút đắng chát chực chờ tuôn ra từ vành mắt. Tất cả căng thẳng, sợ hãi, thậm chí là tủi thân không dám thừa nhận đều nhẹ nhàng tan thành mây khói trước câu nói này. Cô đối diện với Thời Ý, nén nhịn cảm giác chua xót trong mũi xuống, từ từ nở một nụ cười chân thành, dịu dàng trả lời: "Là do mình làm không tốt."

Thời Ý lắc đầu: " Cái mình muốn nghe không phải là cái này."

Phó Tư Điềm bối rối.

Thời Ý nói: "Không làm sai, thì không cần nhận trách nhiệm lên người mình."



Ánh mắt Phó Tư Điềm lay động, thử thăm dò: "Vậy thì... Không sao đâu? Mình hiểu là lúc đó tâm trạng cậu không tốt?"

"Ừa." Độ cong trên khóe môi Thời Ý càng sâu.

Lúm đồng tiền của Phó Tư Điềm cũng hiện lên theo.

Không khí im lặng trong vài giây, bỗng nhiên Thời Ý nhẹ nhàng nói: "Đèn chiếu sao này là mẹ mình tặng cho mình vào đợt nghỉ hè sau kỳ thi đại học."

"Vì khoảng thời gian đó tâm trạng mình không tốt, buổi tối thường ra ngoài đi lên đỉnh núi công viên ở Thân Thành, lên tới đỉnh núi rồi thì cứ đứng ở hàng rào bảo vệ hứng gió ngắm sao, đực ra đó suốt mấy tiếng. Mẹ mình lo lắng nhưng không thể lần nào cũng đi cùng mình, cho nên bà ấy mua đèn chiếu sao, hi vọng rằng lúc bà ấy không thể ở bên cạnh, mình cũng có thể có sao để ngắm. Mình hiểu được lời đề nghị của bà ấy, về sau cũng không còn lên núi một mình nữa."
"Dì thật là dịu dàng, cũng rất để tâm đến cậu." Phó Tư Điềm cân nhắc trả lời. Thật ra chuyện cô muốn hỏi nhất là vì sao tâm trạng cô ấy không tốt, nhưng cô không chắc là mình có đạp trúng mìn hay không.

Thời Ý "Ừ" một tiếng, khẳng định: "Mẹ rất tốt." Ngay sau đó cô ấy thở dài, Phó Tư Điềm nghe ra được hương vị cay đắng, "Cho nên mẹ nhất định sẽ hạnh phúc."

"Thời Ý..."

"Cậu biết tại sao mình lại ghi danh vào Thân Đại không?" Thời Ý nghiêng đầu hỏi cô.

Phó Tư Điềm đoán: "Vì cậu muốn cách nhà gần một chút?"

Cô biết lúc trước Trình Giai Lạc nói Thời Ý không thi đại học mà vào thẳng Thân Đại là sự thật, nhưng cô cũng biết, Thời Ý không phải đi cửa sau để vào mà là được cử đi học. Sau khi cô ấy chọn hướng cử đi học này, chính tai Phó Tư Điềm nghe thấy giáo viên của Thời Ý tiếc nuối cho cô ấy ngay trong tiết học. Tuy Thân Đại cũng là trường đại học hàng đầu, nhưng nếu tham gia thi đại học, cô ấy hoàn toàn có thể vào được trường đại học top một top hai.
Thời Ý nheo mắt, "Ừm."

"Bắt đầu từ lúc mình còn nhỏ, tình cảm của ba mẹ mình đã không tốt. Lúc mình đi nhà trẻ, bọn họ đã cãi vã đòi ly hôn một lần, mẹ mình dẫn mình ra khỏi nhà, về nhà ngoại ở một thời gian rất dài. Lúc đó mình rất sợ, sợ một ngày nào đó bọn họ ly hôn thật, từ nay về sau mình sẽ không còn nhà nữa."

Hẳn là khoảng thời gian Thời Ý chuyển trường đến nhà trẻ của cô rồi gặp nhau? Nỗi đau trào dâng trong lòng Phó Tư Điềm.

Thời Ý rất ít khi kể về chuyện trong nhà, lúc nhỏ gần như không nói, hiện tại cũng rất ít nhắc, cô đã từng cho rằng Thời Ý trưởng thành trong một gia đình hòa thuận, nhận được muôn vàn yêu thương.

"Sau đó, dưới sự tác hợp của bà nội, mẹ mình dọn về lại, bọn họ cũng có một quãng thời gian ngắn thắm thiết với nhau. Nhưng tiệc vui chóng tàn, sau khi mình lên cấp hai, giữa bọn họ lại xuất hiện vấn đề. Lúc mình lên lớp 9, một thời gian dài bọn họ loạn cả lên, tối nào mình cũng nghe thấy mẹ khóc, nhưng khi mình hỏi mẹ làm sao vậy, bà ấy lại không chịu nói gì với mình, chỉ thỉnh thoảng hỏi mình, nếu ba mẹ ly hôn, con muốn ở với ai. Tất nhiên mình chọn mẹ, nhưng mà mình... cũng muốn chọn ba. Nên là mình bắt đầu mất ngủ, không còn tâm trí học hành, thành tích xuống dốc không phanh, giáo viên chịu không được nên tìm ba mẹ mình nói chuyện."
"Sau khi nói chuyện, bọn họ lại làm hòa, ít nhất là ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh. Bà nội dặn mình, muốn giữ lại gia đình này chỉ có thể dựa vào mình, bảo mình làm cầu nối. Vì vậy mình vẫn luôn rất cố gắng để làm cầu nối, ngay cả đại học cũng không dám đi xa quá, chỉ sợ mình đi rồi thì cái nhà này cũng tan." Cô ấy kể một cách bình thản, Phó Tư Điềm lại nghe đến mũi chua xót.

Nhưng cái nhà này cuối cùng vẫn tan.

Cô lấy hết dũng khí nắm tay Thời Ý, dùng yên lặng để vỗ về cô ấy. Thời Ý để cô nắm, nhìn vào cô, cười nhẹ rồi nói tiếp: "Nhưng về sau mình mới hiểu ra, muốn hàn gắn lại gia đình chỉ dựa vào một mình mình thì vô ích, thứ phải dựa vào là tình yêu, và cả trách nhiệm."

"Vài ngày sau khi thi đại học, hôm đó là sinh nhật ba mình, mình muốn tạo bất ngờ cho ông ấy nên đi đến căn nhà nơi ông ấy thường ở lúc đi làm mà không báo trước, đẩy cửa ra, mình nhìn thấy ông ấy và tình nhân trần như nhộng trên ghế sofa ở phòng khách."
!

Đôi môi nhỏ nhắn của Phó Tư Điềm hơi hé mở, đầu nổ tung.

"Quá buồn nôn đúng không?" Thời Ý tự giễu. Còn có một chuyện càng buồn nôn hơn, nhưng cô ấy không nói ra được.

"Sau đó mình mới biết, thì ra ba mình từ đầu đến cuối đều chưa từng yêu mẹ mình, cưới mẹ mình về chẳng qua là do bị ông bà nội ép cưới. Từ trước khi kết hôn ông ấy đã có người yêu của riêng mình. Mà mẹ mình cũng đã sớm phát hiện ra sự thật từ cái năm mình học lớp 9 kia rồi, nhưng vì mình, bà ấy vẫn chịu đựng không ly hôn."

"Vậy mà mình chẳng biết gì cả, cứ luôn làm đao phủ, lăng trì hạnh phúc của mẹ."

"Lúc trước cậu nói cậu hoài nghi sự tồn tại của bản thân, có nhiều lúc mình cũng từng hoài nghi chuyện này. Mình cảm thấy mình giống như một sản phẩm dị dạng vậy." Đôi mắt Thời Ý tối sầm, trong ánh mắt không có lấy một tia sáng.
Phó Tư Điềm kéo tay cô ấy lên bụng mình, ôm vào lòng, ý muốn trao cho cô ấy một chút ấm áp, "Thời Ý, đừng nói bản thân như vậy."

"Đối với rất nhiều người mà nói, sự tồn tại của cậu chính là tất cả. Ví dụ như..." Ví dụ như cô đây, nhưng cô không thể nói ra, chỉ có thể nói, "Ví dụ như mẹ cậu, ví dụ như những người rất yêu rất yêu cậu."

Thời Ý yếu ớt nhìn cô, bất ngờ nói: "Lúc khuyên mình không phải rất giỏi hay sao? Tại sao lại không suy nghĩ cho bản thân được giống như vậy?"

Phó Tư Điềm ngẩn người, cảm xúc nhất thời bị kẹt lại giữa đường, vừa đau lòng vừa mềm lòng, còn có chút xấu hổ.

Thời Ý dùng ngón tay cái đang bị Phó Tư Điềm đè lại vuốt ve khớp ngón tay của Phó Tư Điềm, như đang vỗ về. Cô ấy quay đầu lại nhìn khoảng không phía trước, thoải mái nói: "Vì vậy mình bỏ qua cho bản thân. Đây không phải lỗi của mình."
"Có điều mình không có cách nào bỏ qua cho ba mình. Mình ghê tởm ông ấy, sự nhu nhược, tàn nhẫn, ích kỷ, vô trách nhiệm của ông ấy đều khiến mình cảm thấy ghê tởm."

"Ông ấy đã gϊếŧ chết người cha mà mình từng kính trọng vô cùng."

"Kể từ ngày hôm đó, mình không còn nhà." Giọng nói của cô ấy không còn trong trẻo như trước mà là khàn khàn. "Tư Điềm, không phải mình cố ý trút giận lên cậu đâu."

Đôi mắt Phó Tư Điềm đỏ lên ngay lập tức, trái tim như bị thứ gì đó xuyên qua, đau đến mức cổ họng cô trở nên đắng chát.

"Thời Ý, mình có thể ôm cậu không?" Cô nghe thấy chính mình cúi đầu hỏi ra miệng.

Thời Ý ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, còn chưa kịp trả lời, Phó Tư Điềm đã không nhịn được mà ôm lấy cô ấy.

Cả người Thời Ý cứng lại.

Cô ấy có thể cảm nhận được cái ôm của Phó Tư Điềm rất cẩn thận, hai cánh tay ôm lấy cổ cô ấy, rất nhẹ nhàng, không dám dùng sức, ngay cả hơi thở thổi vào bên tai cô ấy cũng nhẹ nhàng ấm áp như vậy.
Giống như cô ấy là một báu vật mong manh dễ vỡ.

Thời Ý thả lỏng người, trái tim mềm nhũn, có một nơi nào đó dường như nóng lên, nhưng cô ấy không rõ đó là cảm giác gì. Cô ấy dùng tay ôm lấy eo của Phó Tư Điềm, đặt cằm lên bả vai cô, để cô không cần phải thận trọng như vậy nữa.

Phó Tư Điềm cảm thấy cả người mình đều nóng lên.

Đây là lần đầu tiên cô ôm Thời Ý trong trạng thái tỉnh táo.

Nhưng cô hoàn toàn không có ý đồ nào khác. Cô chỉ cảm thấy rất đau lòng, rất muốn ôm Thời Ý một cái, ôm lấy người con gái mà cô muốn đặt lên hàng đầu nơi trái tim mình để mà yêu thương.

Thời Ý trêu cô: "Cậu đây là đột nhiên tràn ngập tình thương của mẹ à?"

Hơi thở nặng nề của Phó Tư Điềm kề bên tai cô ấy, cô nói: "Thời Ý, mình..."

Hơi thở của Thời Ý cũng chậm lại, trầm xuống theo cô.
Phó Tư Điềm muốn nói rằng: "Mình có thể là nhà của cậu không?"

Nhưng mà trắng trợn quá, cô không dám. Câu nói quẩn quanh trong cổ họng cả trăm ngàn lần, cuối cùng, nói ra khỏi miệng lại thật khéo léo:

"Nếu cậu cần, ngoại trừ làm bạn, mình nguyện ý làm ba của cậu, mẹ của cậu, nhà của cậu."

---------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ngủ ngon ~

Huhuhu, thỏ con chút chít và 10e trong tiểu phẩm đều bị... Chu Công tha đi rồi...

Thỏ con chút chít đột nhiên hưng phấn: Bị tha cùng nhau hay sao?

Vì hưng phấn quá mức, Chu Công không tha theo được nên ném thỏ con xuống.

Sau khi mất ngủ mấy ngày liền, thỏ thỏ biến thành trọc trọc.

Chương trước Chương tiếp