Loạn Nhịp Vì Người
Chương 5
Hoa cúc nhỏ trong mưa gió.
Chóp mũi truyền đến hương thơm nhẹ phảng phất như có như không, cánh tay bị lôi kéo của Phó Tư Điềm cứng đờ, trong lòng lại hoảng hốt.
Cô vừa cử động chân chuẩn bị quay đầu nhìn Thời Ý, Thời Ý liền lùi ra phía sau, bàn tay đang nắm cổ tay cô nới lỏng.
"Bên này cũng thiếu một bạn nữ." Thời Ý nhàn nhạt nói một câu, xoay người đi về phía một nhóm nam nữ đủ cả đang vẫy tay cách đó vài bước.
Phó Tư Điềm chưa kịp "Ừm", đã chỉ có thể nhìn thấy được bóng lưng của cô ấy.
Cô hồi phục lại nhịp tim, bất giác dùng tay trái phủ lấy cổ tay phải, im lặng, nghe lời đi theo Thời Ý về nhóm hợp thành năm tệ năm.
Hai lần tiếp theo thay đổi giá trị, Phó Tư Điềm đánh bạo, Thời Ý chạy đi đâu cô liền chạy theo đó.
Cô cảm thấy, hẳn là Thời Ý cũng không... ghét mình đi theo cậu ấy chứ? Bởi vì lần thứ ba chiến đấu kịch liệt, bên bọn họ thiếu một tệ, đội kế bên thiếu năm hào, một bạn nam thừa dịp mọi người không phòng bị định chạy đến kéo cô về đội mình.
Là Thời Ý nắm lấy tay kia của cô kéo lại, còn nhắc cô: "Giày của cậu tuột dây kìa."
Phó Tư Điềm nhính chút thời gian giữa trò chơi, cúi người xuống buộc lại dây giày.
Hai ngón tay vừa mới kéo dây giày, bỗng nhiên cảm giác được sau lưng có người kéo cổ áo của cô.
Phó Tư Điềm không hiểu chuyện gì, quay đầu nhìn chủ nhân của bàn tay, Thời Ý im lặng đối diện với mắt cô, môi mỏng phun ra bốn chữ: "Cổ áo hơi rộng."
Phó Tư Điềm sửng sốt, ý thức được là chuyện gì, lập tức lấy tay che ngực, hai má nóng lên.
"Mình giữ cho, cậu buộc đi." Ánh mắt Thời Ý nhìn Phó Tư Điềm có thêm chút nghiền ngẫm. Ban nãy vô tình nhìn thấy phía bên trên áo ngực của Phó Tư Điềm có một vết bớt rất đặc biệt.
Phó Tư Điềm không phát giác, buông tay, nhanh chóng buộc nơ bướm rồi đứng lên, nhỏ giọng cảm ơn Thời Ý.
Môi Thời Ý cử động, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đáp lại "Ừ".
Chỉ còn lại bảy người, đã quyết định được người chiến thắng cuối cùng rồi, Phó Tư Điềm để ý thấy đám người trong sân bóng hình như đều đang thu dọn đồ vật đi ra ngoài.
"Trời mưa phải không?" Nguyên Ngưng sờ lên giọt nước trên mũi, ngẩn người hỏi.
Tùy Mộng trả lời: "Hình như là vậy."
Vừa dứt lời, mưa trong tích tắc lớn thêm, dày đặc rơi xuống đất.
"Ôi, đột ngột như vậy...", "Sao lại thế này...", "Ôi, cậu có mang dù không? Mình quên mang rồi", mọi người đang than vãn, Phó Tư Điềm lại vừa vội vàng chạy đến nơi đặt đèn bàn vừa nhắc nhở mọi người: "Mau cất đèn bàn đi, đừng để bị ướt hỏng."
Những người mang đèn bàn tới cũng chạy theo cô.
Phó Tư Điềm lấy đèn bàn của Thời Ý bỏ vào túi giấy bên cạnh che chắn cẩn thận xong, sau đó mới nhặt những chiếc đèn bàn khác, trước mắt dồn chung vào một túi. Cô đứng dậy mới phát hiện không biết Thời Ý đứng bên cạnh mình từ khi nào.
Lúc này Phó Tư Điềm mới ý thức được mình đang làm gì.
Cô cắn môi, nhoẻn miệng cười, vờ như không có gì đưa túi giấy cho Thời Ý: "Đây là của cậu hả?"
Thời Ý nhìn cô tầm hai giây, mới đưa tay ra nhận, "Cảm ơn."
Phó Tư Điềm cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn mình có chút khó hiểu, trong lòng nảy sinh cảm giác bất an không lý do.
Thời Ý lấy dù từ trong túi giấy bung ra, thoải mái chừa cho cô một nửa: "Đi thôi, đàn chị bảo sang bên kia trú một lúc."
"Ừa." Phó Tư Điềm nghĩ ngợi, chắc là tự mình ảo giác thôi?
Hai người đi cùng cả nhóm đến khu vực khán đài cạnh đường chạy. Mưa càng lúc càng lớn, thoạt nhìn không có vẻ gì là sẽ tạnh ngay lập tức. Dù không đủ che, mọi người không đi được, chờ đợi thì nhàm chán, Nguyên Ngưng và Tùy Mộng liền cố gắng thay đổi bầu không khí, tìm đề tài cười nói cùng mọi người.
Trò chuyện một lát, bỗng nhiên Nguyên Ngưng tò mò: "Tối nay có người nào chưa bị phạt không?"
"Có không?"
Mọi người tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, Phó Tư Điềm im thin thít trốn vài bước, hi vọng không ai nhớ đến mình.
Thế nhưng tuy cô không nói nhiều, nhưng cảm giác tồn tại của cô đối với các nam sinh lại không hề thấp chút nào.
Nam sinh thấy chuyện tốt ngay lập tức bán đứng cô: "Bộ trưởng, có phải Phó Tư Điềm chưa từng bị phạt không?"
"Vậy hả?" Trong nháy mắt Tùy Mộng lộ ra sắc mặt vui mừng.
Tầm mắt mọi người đều nhìn qua, trực giác Phó Tư Điềm không nhạy lắm, cắn răng gật gật đầu.
Quả nhiên, Tùy Mộng hưng phấn lên, cười xấu xa nói: "Vậy sao được. Bọn chị chịu phạt, mất hết hình tượng đều bị em thấy hết, em cũng phải để lại chút gì đó cho bọn chị chứ, mọi người nói xem có đúng không?"
Mọi người xem kịch vui không chê chuyện lớn, ngay tức khắc đều hi hi ha ha hùa theo.
Phó Tư Điềm vốn là người không giỏi từ chối người khác, yếu ớt từ chối đôi ba lần, đều bị mọi người nói tới nói lui lôi trở ngược lại.
"Tụi chị sẽ không làm khó em được chứ?" Nguyên Ngưng cười tủm tỉm, khẩu khí như đang thương lượng: "Quy tắc cũ, thật hay thách chọn một cái?"
Thật sự là trốn không thoát. Phó Tư Điềm nghĩ đến bọn họ thường hay hỏi mấy câu hỏi cùng với yêu cầu kỳ quái, đành phải đầu hàng nói: "Đàn chị, hay là... em hát cho mọi người nghe được không?"
Nguyên Ngưng và Tùy Mộng vốn thấy da mặt Phó Tư Điềm mỏng, bị trêu trông rất đáng yêu nên muốn trêu cô nhiều hơn, vì vậy chỉ cần đạt được mục đích, không quan trọng hình thức. Hai người họ nhìn nhau, vỗ tay nói: "Được được, nào nào nào..."
Mọi người xôn xao vỗ tay theo, có nam sinh bật đèn bàn, búng tay với Phó Tư Điềm một cái: "Ánh sáng vào chỗ, music, lên."
"Ha ha ha ha ha, khùm điêng..." Xung quanh đều bị chọc cười.
Ban đầu Phó Tư Điềm có hơi căng thẳng, bị gián đoạn như vậy thành ra cảm xúc căng thẳng cũng giảm đi rất nhiều. Cô rũ mi mắt, hai tay nắm lại đặt trước bụng, thật kiên định, nhẹ giọng ngân nga câu đầu tiên: "Những điều người lưu luyến, đều đã rời xa..."
Là 《Về chuyện tôi yêu người》 của Trương Huyền.
Dưới ánh sáng mờ ảo, trong tiếng mưa rơi tí ta tí tách, mái tóc của cô gái bay nhẹ theo gió, dáng vẻ rõ ràng là mong manh yếu ớt như vậy, khơi dậy lên cảm giác khiến người ta thương tiếc, nhưng ca khúc mà cô chọn lại phóng khoáng tự nhiên, hoàn toàn không ăn khớp với khí chất của cô.
Cô hát "Những gì mà tôi có đều là may mắn, những gì mà tôi đánh mất, đều là đời người", giọng hát trong trẻo, mang theo một chút tâm tình trầm lắng, khiến cho những người đang nghe lúc ban đầu còn đùa giỡn, về sau cũng bất tri bất giác giữ trật tự, yên lặng tập trung nghe.
Thời Ý đánh nhịp ghita trong lòng chăm chú nhìn Phó Tư Điềm, cảm thấy giờ phút này đây Phó Tư Điềm trông chẳng còn giống con thỏ nữa rồi.
Giống một cây hoa cúc nhỏ kiên cường hé nở trong mưa gió hơn.
Cô hát được nửa bài, hát đến câu "Khi người chẳng quên nhưng cũng không nhớ chuyện đã từng, tôi yêu người", giọng hát véo von dừng lại. Mọi người ngẩn ngơ hai giây, không hẹn mà cùng vỗ tay, chưa tận hứng lại nhốn nháo đòi Phó Tư Điềm hát thêm một bài.
Phản ứng quá nồng nhiệt, Phó Tư Điềm được ủng hộ đến đỏ cả mặt, chỉ biết cắn môi dưới cười thẹn thùng. Cô biết Thời Ý đang đứng dựa vào lan can đối diện với cô, trong lúc hát cũng ngại không dám ngẩng đầu nhìn cô ấy. Đến khi hát ba chữ cuối "Tôi yêu người", cuối cùng mới không kiềm được ngẩng đầu muốn nhìn Thời Ý.
Thời Ý đang nhìn cô, biểu cảm hiển nhiên là có sự tán thưởng.
Trong lòng Phó Tư Điềm trào dâng gợn sóng, phảng phất ngọt ngào.
Một lát sau mưa cũng nhỏ đi nhiều, chỉ còn lất phất rơi, Nguyên Ngưng và Tùy Mộng thấy thời gian cũng không còn sớm, tỏ ý hay là về thôi. Người nào có dù thì che cho nhau, không có dù thì... co chân mà chạy lẹ.
Tất cả mọi người không có ý kiến, tạm biệt nhau, có những nam nữ sinh thuận tiện kết bạn đi cùng, lấy tay che trán, dứt khoát chạy vào trong mưa.
Phó Tư Điềm đứng tại chỗ không nhúc nhích. Tầm mắt cô dừng trên chiếc dù nhỏ bên chân Thời Ý đứng ở đối diện.
Cô cũng không biết mình đang mong chờ điều gì... Hoặc là, thật ra thì cô biết rất rõ.
Cầm dù lên, Thời Ý bung dù ra...
Một bóng râm xuất hiện ngăn trở tầm mắt của Phó Tư Điềm.
"Cùng đi nhé? Anh có đem dù." Nam sinh nở nụ cười băn khoăn hỏi cô.
Phó Tư Điềm đang định từ chối khéo, chợt nghe thấy một giọng nữ cách đó không xa vang lên: "Thời Ý, đi chung nha?"
"Được, đi thôi." Thời Ý trả lời.
Trái tim Phó Tư Điềm rơi xuống. Cũng phải, vốn dĩ tất cả sự gần gũi ban nãy chỉ là trò chơi thôi mà.
Phó Tư Điềm nhìn Nguyên Ngưng ở lại cuối cùng, đang hắt xì hai cái liên tục, từ chối nói: "Không cần đâu ạ, em không sao, anh đưa đàn chị về đi, đàn chị cẩn thận đừng để bị cảm."
Nam sinh chưa kịp trả lời, Nguyên Ngưng liền dụi dụi mũi lơ đễnh nói: "Em yên tâm, chị không có yếu ớt như vậy. Chị đi với chị Tùy Mộng là được rồi. Viễn Lâm, Tư Điềm hai người đi lẹ đi, kẻo chút nữa mưa lại lớn."
Nguyên Ngưng đã nói như vậy, Phó Tư Điềm cũng không tiện từ chối, đành phải đứng vào dù của nam sinh, dần dần dung nhập vào bóng đêm cùng cậu ta.
Thời Ý đưa cô bạn đi chung đến dưới lầu ký túc xá, mới nhớ ra mình quên lấy quà tặng các bạn cho buổi tụ họp ngày mai.
Cô ấy nhìn đồng hồ, cách thời gian giới nghiêm vẫn còn sớm, vì vậy không vào ký túc xá cùng cô bạn kia mà vẫy vẫy tay với cô ấy, sau đó cầm dù quay trở lại đi lấy bưu phẩm chuyển phát nhanh.
Tủ lấy bưu phẩm nằm ở lầu hai trung tâm sinh viên bên cạnh căn tin, nằm giữa tòa ký túc xá và sân thể dục.
Cô ấy lấy bưu phẩm xong đi xuống lầu thì phát hiện bên ngoài lại mưa to. Cô ấy nhìn ra phía ngoài quan sát, lơ đãng liếc mắt một cái bắt được bóng dáng quen thuộc đang đứng ở cổng trung tâm hoạt động.
Phó Tư Điềm?
Cậu ấy không đi cùng Mã Viễn Lâm sao?
Ban nãy không phải cô ấy chưa từng nghĩ đến việc đi cùng Phó Tư Điềm, nhưng xem ra cô hẳn là không thiếu dù, cho nên cũng thôi. Sao bây giờ lại đứng lẻ loi mắc kẹt ở đây?
Cô ấy ôm lấy nghi vấn đi xuống lầu, đến gần để nhìn, đúng là Phó Tư Điềm thật. Trên tay Phó Tư Điềm cầm vài tờ giấy A4, giống như mới vừa từ tiệm in bước ra.
Thời Ý đoán cô nửa đường thì tạt qua tiệm in, để Mã Viễn Lâm về trước.
"Đi không?" Cô ấy mở dù đến bên cạnh Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm đang thất thần nhìn xa xăm vào màn mưa, nghe thấy âm thanh liền quay đầu, trong mắt lóe lên kinh ngạc.
Thời Ý không hiểu tại sao: "......" Kinh ngạc dữ vậy luôn?
"Về không?" Thời Ý nhìn cô, kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
Phó Tư Điềm đột nhiên nở nụ cười xán lại, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, lại nhanh chóng cúi đầu giấu đi khuôn mặt tươi cười. Tựa như rất vui, cũng có chút... bẽn lẽn.
Thời Ý cảm thấy phản ứng của cô khá là đáng yêu. Lại biến về thành con thỏ rồi.
Cô ấy nghĩ đến chuyện gì đó, nhìn Phó Tư Điềm càng thuận mắt hơn, khóe môi cũng nhè nhẹ cong lên, đến gần Phó Tư Điềm để Phó Tư Điềm đứng hẳn hoi vào tán dù, "Vậy đi thôi."
--------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha ha ha, vì sao đột nhiên lại có lực lượng mới xuất hiện bình luận thỏ công.
Thời Ý: Trên đường đi gặp một bé thỏ đi lạc phải làm sao?
Lỗ tai đang rũ xuống của Phó thỏ con chút chít lập tức dựng thẳng.
Thời Ý: Bàn tay giống như có suy nghĩ của chính nó vậy.
Xoa... xoa như nào?
Chóp mũi truyền đến hương thơm nhẹ phảng phất như có như không, cánh tay bị lôi kéo của Phó Tư Điềm cứng đờ, trong lòng lại hoảng hốt.
Cô vừa cử động chân chuẩn bị quay đầu nhìn Thời Ý, Thời Ý liền lùi ra phía sau, bàn tay đang nắm cổ tay cô nới lỏng.
"Bên này cũng thiếu một bạn nữ." Thời Ý nhàn nhạt nói một câu, xoay người đi về phía một nhóm nam nữ đủ cả đang vẫy tay cách đó vài bước.
Phó Tư Điềm chưa kịp "Ừm", đã chỉ có thể nhìn thấy được bóng lưng của cô ấy.
Cô hồi phục lại nhịp tim, bất giác dùng tay trái phủ lấy cổ tay phải, im lặng, nghe lời đi theo Thời Ý về nhóm hợp thành năm tệ năm.
Hai lần tiếp theo thay đổi giá trị, Phó Tư Điềm đánh bạo, Thời Ý chạy đi đâu cô liền chạy theo đó.
Cô cảm thấy, hẳn là Thời Ý cũng không... ghét mình đi theo cậu ấy chứ? Bởi vì lần thứ ba chiến đấu kịch liệt, bên bọn họ thiếu một tệ, đội kế bên thiếu năm hào, một bạn nam thừa dịp mọi người không phòng bị định chạy đến kéo cô về đội mình.
Là Thời Ý nắm lấy tay kia của cô kéo lại, còn nhắc cô: "Giày của cậu tuột dây kìa."
Phó Tư Điềm nhính chút thời gian giữa trò chơi, cúi người xuống buộc lại dây giày.
Hai ngón tay vừa mới kéo dây giày, bỗng nhiên cảm giác được sau lưng có người kéo cổ áo của cô.
Phó Tư Điềm không hiểu chuyện gì, quay đầu nhìn chủ nhân của bàn tay, Thời Ý im lặng đối diện với mắt cô, môi mỏng phun ra bốn chữ: "Cổ áo hơi rộng."
Phó Tư Điềm sửng sốt, ý thức được là chuyện gì, lập tức lấy tay che ngực, hai má nóng lên.
"Mình giữ cho, cậu buộc đi." Ánh mắt Thời Ý nhìn Phó Tư Điềm có thêm chút nghiền ngẫm. Ban nãy vô tình nhìn thấy phía bên trên áo ngực của Phó Tư Điềm có một vết bớt rất đặc biệt.
Phó Tư Điềm không phát giác, buông tay, nhanh chóng buộc nơ bướm rồi đứng lên, nhỏ giọng cảm ơn Thời Ý.
Môi Thời Ý cử động, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đáp lại "Ừ".
Chỉ còn lại bảy người, đã quyết định được người chiến thắng cuối cùng rồi, Phó Tư Điềm để ý thấy đám người trong sân bóng hình như đều đang thu dọn đồ vật đi ra ngoài.
"Trời mưa phải không?" Nguyên Ngưng sờ lên giọt nước trên mũi, ngẩn người hỏi.
Tùy Mộng trả lời: "Hình như là vậy."
Vừa dứt lời, mưa trong tích tắc lớn thêm, dày đặc rơi xuống đất.
"Ôi, đột ngột như vậy...", "Sao lại thế này...", "Ôi, cậu có mang dù không? Mình quên mang rồi", mọi người đang than vãn, Phó Tư Điềm lại vừa vội vàng chạy đến nơi đặt đèn bàn vừa nhắc nhở mọi người: "Mau cất đèn bàn đi, đừng để bị ướt hỏng."
Những người mang đèn bàn tới cũng chạy theo cô.
Phó Tư Điềm lấy đèn bàn của Thời Ý bỏ vào túi giấy bên cạnh che chắn cẩn thận xong, sau đó mới nhặt những chiếc đèn bàn khác, trước mắt dồn chung vào một túi. Cô đứng dậy mới phát hiện không biết Thời Ý đứng bên cạnh mình từ khi nào.
Lúc này Phó Tư Điềm mới ý thức được mình đang làm gì.
Cô cắn môi, nhoẻn miệng cười, vờ như không có gì đưa túi giấy cho Thời Ý: "Đây là của cậu hả?"
Thời Ý nhìn cô tầm hai giây, mới đưa tay ra nhận, "Cảm ơn."
Phó Tư Điềm cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn mình có chút khó hiểu, trong lòng nảy sinh cảm giác bất an không lý do.
Thời Ý lấy dù từ trong túi giấy bung ra, thoải mái chừa cho cô một nửa: "Đi thôi, đàn chị bảo sang bên kia trú một lúc."
"Ừa." Phó Tư Điềm nghĩ ngợi, chắc là tự mình ảo giác thôi?
Hai người đi cùng cả nhóm đến khu vực khán đài cạnh đường chạy. Mưa càng lúc càng lớn, thoạt nhìn không có vẻ gì là sẽ tạnh ngay lập tức. Dù không đủ che, mọi người không đi được, chờ đợi thì nhàm chán, Nguyên Ngưng và Tùy Mộng liền cố gắng thay đổi bầu không khí, tìm đề tài cười nói cùng mọi người.
Trò chuyện một lát, bỗng nhiên Nguyên Ngưng tò mò: "Tối nay có người nào chưa bị phạt không?"
"Có không?"
Mọi người tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, Phó Tư Điềm im thin thít trốn vài bước, hi vọng không ai nhớ đến mình.
Thế nhưng tuy cô không nói nhiều, nhưng cảm giác tồn tại của cô đối với các nam sinh lại không hề thấp chút nào.
Nam sinh thấy chuyện tốt ngay lập tức bán đứng cô: "Bộ trưởng, có phải Phó Tư Điềm chưa từng bị phạt không?"
"Vậy hả?" Trong nháy mắt Tùy Mộng lộ ra sắc mặt vui mừng.
Tầm mắt mọi người đều nhìn qua, trực giác Phó Tư Điềm không nhạy lắm, cắn răng gật gật đầu.
Quả nhiên, Tùy Mộng hưng phấn lên, cười xấu xa nói: "Vậy sao được. Bọn chị chịu phạt, mất hết hình tượng đều bị em thấy hết, em cũng phải để lại chút gì đó cho bọn chị chứ, mọi người nói xem có đúng không?"
Mọi người xem kịch vui không chê chuyện lớn, ngay tức khắc đều hi hi ha ha hùa theo.
Phó Tư Điềm vốn là người không giỏi từ chối người khác, yếu ớt từ chối đôi ba lần, đều bị mọi người nói tới nói lui lôi trở ngược lại.
"Tụi chị sẽ không làm khó em được chứ?" Nguyên Ngưng cười tủm tỉm, khẩu khí như đang thương lượng: "Quy tắc cũ, thật hay thách chọn một cái?"
Thật sự là trốn không thoát. Phó Tư Điềm nghĩ đến bọn họ thường hay hỏi mấy câu hỏi cùng với yêu cầu kỳ quái, đành phải đầu hàng nói: "Đàn chị, hay là... em hát cho mọi người nghe được không?"
Nguyên Ngưng và Tùy Mộng vốn thấy da mặt Phó Tư Điềm mỏng, bị trêu trông rất đáng yêu nên muốn trêu cô nhiều hơn, vì vậy chỉ cần đạt được mục đích, không quan trọng hình thức. Hai người họ nhìn nhau, vỗ tay nói: "Được được, nào nào nào..."
Mọi người xôn xao vỗ tay theo, có nam sinh bật đèn bàn, búng tay với Phó Tư Điềm một cái: "Ánh sáng vào chỗ, music, lên."
"Ha ha ha ha ha, khùm điêng..." Xung quanh đều bị chọc cười.
Ban đầu Phó Tư Điềm có hơi căng thẳng, bị gián đoạn như vậy thành ra cảm xúc căng thẳng cũng giảm đi rất nhiều. Cô rũ mi mắt, hai tay nắm lại đặt trước bụng, thật kiên định, nhẹ giọng ngân nga câu đầu tiên: "Những điều người lưu luyến, đều đã rời xa..."
Là 《Về chuyện tôi yêu người》 của Trương Huyền.
Dưới ánh sáng mờ ảo, trong tiếng mưa rơi tí ta tí tách, mái tóc của cô gái bay nhẹ theo gió, dáng vẻ rõ ràng là mong manh yếu ớt như vậy, khơi dậy lên cảm giác khiến người ta thương tiếc, nhưng ca khúc mà cô chọn lại phóng khoáng tự nhiên, hoàn toàn không ăn khớp với khí chất của cô.
Cô hát "Những gì mà tôi có đều là may mắn, những gì mà tôi đánh mất, đều là đời người", giọng hát trong trẻo, mang theo một chút tâm tình trầm lắng, khiến cho những người đang nghe lúc ban đầu còn đùa giỡn, về sau cũng bất tri bất giác giữ trật tự, yên lặng tập trung nghe.
Thời Ý đánh nhịp ghita trong lòng chăm chú nhìn Phó Tư Điềm, cảm thấy giờ phút này đây Phó Tư Điềm trông chẳng còn giống con thỏ nữa rồi.
Giống một cây hoa cúc nhỏ kiên cường hé nở trong mưa gió hơn.
Cô hát được nửa bài, hát đến câu "Khi người chẳng quên nhưng cũng không nhớ chuyện đã từng, tôi yêu người", giọng hát véo von dừng lại. Mọi người ngẩn ngơ hai giây, không hẹn mà cùng vỗ tay, chưa tận hứng lại nhốn nháo đòi Phó Tư Điềm hát thêm một bài.
Phản ứng quá nồng nhiệt, Phó Tư Điềm được ủng hộ đến đỏ cả mặt, chỉ biết cắn môi dưới cười thẹn thùng. Cô biết Thời Ý đang đứng dựa vào lan can đối diện với cô, trong lúc hát cũng ngại không dám ngẩng đầu nhìn cô ấy. Đến khi hát ba chữ cuối "Tôi yêu người", cuối cùng mới không kiềm được ngẩng đầu muốn nhìn Thời Ý.
Thời Ý đang nhìn cô, biểu cảm hiển nhiên là có sự tán thưởng.
Trong lòng Phó Tư Điềm trào dâng gợn sóng, phảng phất ngọt ngào.
Một lát sau mưa cũng nhỏ đi nhiều, chỉ còn lất phất rơi, Nguyên Ngưng và Tùy Mộng thấy thời gian cũng không còn sớm, tỏ ý hay là về thôi. Người nào có dù thì che cho nhau, không có dù thì... co chân mà chạy lẹ.
Tất cả mọi người không có ý kiến, tạm biệt nhau, có những nam nữ sinh thuận tiện kết bạn đi cùng, lấy tay che trán, dứt khoát chạy vào trong mưa.
Phó Tư Điềm đứng tại chỗ không nhúc nhích. Tầm mắt cô dừng trên chiếc dù nhỏ bên chân Thời Ý đứng ở đối diện.
Cô cũng không biết mình đang mong chờ điều gì... Hoặc là, thật ra thì cô biết rất rõ.
Cầm dù lên, Thời Ý bung dù ra...
Một bóng râm xuất hiện ngăn trở tầm mắt của Phó Tư Điềm.
"Cùng đi nhé? Anh có đem dù." Nam sinh nở nụ cười băn khoăn hỏi cô.
Phó Tư Điềm đang định từ chối khéo, chợt nghe thấy một giọng nữ cách đó không xa vang lên: "Thời Ý, đi chung nha?"
"Được, đi thôi." Thời Ý trả lời.
Trái tim Phó Tư Điềm rơi xuống. Cũng phải, vốn dĩ tất cả sự gần gũi ban nãy chỉ là trò chơi thôi mà.
Phó Tư Điềm nhìn Nguyên Ngưng ở lại cuối cùng, đang hắt xì hai cái liên tục, từ chối nói: "Không cần đâu ạ, em không sao, anh đưa đàn chị về đi, đàn chị cẩn thận đừng để bị cảm."
Nam sinh chưa kịp trả lời, Nguyên Ngưng liền dụi dụi mũi lơ đễnh nói: "Em yên tâm, chị không có yếu ớt như vậy. Chị đi với chị Tùy Mộng là được rồi. Viễn Lâm, Tư Điềm hai người đi lẹ đi, kẻo chút nữa mưa lại lớn."
Nguyên Ngưng đã nói như vậy, Phó Tư Điềm cũng không tiện từ chối, đành phải đứng vào dù của nam sinh, dần dần dung nhập vào bóng đêm cùng cậu ta.
Thời Ý đưa cô bạn đi chung đến dưới lầu ký túc xá, mới nhớ ra mình quên lấy quà tặng các bạn cho buổi tụ họp ngày mai.
Cô ấy nhìn đồng hồ, cách thời gian giới nghiêm vẫn còn sớm, vì vậy không vào ký túc xá cùng cô bạn kia mà vẫy vẫy tay với cô ấy, sau đó cầm dù quay trở lại đi lấy bưu phẩm chuyển phát nhanh.
Tủ lấy bưu phẩm nằm ở lầu hai trung tâm sinh viên bên cạnh căn tin, nằm giữa tòa ký túc xá và sân thể dục.
Cô ấy lấy bưu phẩm xong đi xuống lầu thì phát hiện bên ngoài lại mưa to. Cô ấy nhìn ra phía ngoài quan sát, lơ đãng liếc mắt một cái bắt được bóng dáng quen thuộc đang đứng ở cổng trung tâm hoạt động.
Phó Tư Điềm?
Cậu ấy không đi cùng Mã Viễn Lâm sao?
Ban nãy không phải cô ấy chưa từng nghĩ đến việc đi cùng Phó Tư Điềm, nhưng xem ra cô hẳn là không thiếu dù, cho nên cũng thôi. Sao bây giờ lại đứng lẻ loi mắc kẹt ở đây?
Cô ấy ôm lấy nghi vấn đi xuống lầu, đến gần để nhìn, đúng là Phó Tư Điềm thật. Trên tay Phó Tư Điềm cầm vài tờ giấy A4, giống như mới vừa từ tiệm in bước ra.
Thời Ý đoán cô nửa đường thì tạt qua tiệm in, để Mã Viễn Lâm về trước.
"Đi không?" Cô ấy mở dù đến bên cạnh Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm đang thất thần nhìn xa xăm vào màn mưa, nghe thấy âm thanh liền quay đầu, trong mắt lóe lên kinh ngạc.
Thời Ý không hiểu tại sao: "......" Kinh ngạc dữ vậy luôn?
"Về không?" Thời Ý nhìn cô, kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
Phó Tư Điềm đột nhiên nở nụ cười xán lại, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, lại nhanh chóng cúi đầu giấu đi khuôn mặt tươi cười. Tựa như rất vui, cũng có chút... bẽn lẽn.
Thời Ý cảm thấy phản ứng của cô khá là đáng yêu. Lại biến về thành con thỏ rồi.
Cô ấy nghĩ đến chuyện gì đó, nhìn Phó Tư Điềm càng thuận mắt hơn, khóe môi cũng nhè nhẹ cong lên, đến gần Phó Tư Điềm để Phó Tư Điềm đứng hẳn hoi vào tán dù, "Vậy đi thôi."
--------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha ha ha, vì sao đột nhiên lại có lực lượng mới xuất hiện bình luận thỏ công.
Thời Ý: Trên đường đi gặp một bé thỏ đi lạc phải làm sao?
Lỗ tai đang rũ xuống của Phó thỏ con chút chít lập tức dựng thẳng.
Thời Ý: Bàn tay giống như có suy nghĩ của chính nó vậy.
Xoa... xoa như nào?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương