Lời Gọi Từ Cõi Chết
Chương 38: Thẩm Gia (23)
Lăng Hồng sau khi đổi ca với Đới Hoàng Thiên thì liền tìm đến công ty của Thẩm Trí để gặp ông ta. Do biết ba mình vừa mới bị nhập viện, cho rằng Lăng Hồng đến báo tin quan trọng nên Thẩm Trí liền sắp xếp để gặp cô ngay.
“Có chuyện gì mà cô lại phải đến đây?” Thẩm Trí hỏi.
“Tôi nói chuyện này ra có lẽ ông sẽ không tin đâu.”
“Cô cứ nói xem nào, chuyện khó tin trên đời này nhiều lắm.”
Dù sao cũng đã tìm đến tận đây rồi, dù Thẩm Trí có tin hay không cô vẫn phải nói ra “Những vụ tự sát gần đây là do một con ma đã gây ra.”
Thẩm Trí không bị bất ngờ như Lăng Hồng đã tưởng, ông nói “Quả là có lúc tôi đã tin đúng là hồn ma có tồn tại, nếu không thì thật khó lý giải những sự việc gần đây. Còn về bà đồng kia, tôi nghĩ bà ta chỉ là kẻ lừa đảo không có chuyên môn mà thôi.”
“Không đâu, tôi nghĩ là cô ấy giỏi về trừ ma. Nhưng có điều là có kẻ đã ra tay để tráo đổi hồn ma khiến cô ấy mắc mưu.”
Thẩm Trí khá ngạc nhiên trước thông tin này, ông hỏi “Có yếu tố con người xuất hiện trong vụ việc này?”
“Phải, có người đã điều khiển và lợi dụng hồn ma để ra tay với nhà họ Thẩm.” Lăng Hồng khẳng định “Người đó là Lục Á Tinh, còn Thẩm Tài là đồng phạm của anh ta.”
Lần này Thẩm Trí thật sự sốc, Thẩm Tài thì là em ông ta, còn Lục Á Tinh là một cấp dưới rất được việc, dù ông không có nhiều dịp gặp hắn ta. Ông suy nghĩ thật kĩ rồi nói “Tôi nhớ là Lục Á Tinh là bạn trai của cô, phải chăng hai người cãi nhau nên cô mới suy nghĩ không hay về cậu ta. Còn Thẩm Tài thì tôi biết nó vừa giết anh Thẩm Lực, tuy nhiên không phải vì vậy mà có thể giáng hết tội lỗi lên đầu nó.”
“Không, tôi thề là tôi không đặt điều. Tôi cũng không bắt ông phải tin, nhưng nếu ông có nghe thấy những tiếng nói trong đầu thì phải báo cho tôi ngay, việc này liên quan đến tính mạng đấy.” Lăng Hồng thuyết phục ông phải cảnh giác.
“Nếu là tiếng nói trong đầu khuyên tôi tự sát thì từ lâu rồi. Người ta thấy tôi giàu sang sung sướng cứ nghĩ là hạnh phúc, nhưng đâu biết tôi cũng có trăm ngàn điều phiền lòng.”
“Không giống như vậy. Nói chung thì ông phải cẩn thận đấy, tốt nhất đừng nên lại gần Lục Á Tinh.” Lăng Hồng nói.
Sau đó cô rời khỏi công ty để gặp Đường Mộc Nhi.
“Thế nảo rồi? Chú ấy có chịu hợp tác không?” Đường Mộc Nhi hỏi.
“Tôi không dám chắc.” Lăng Hồng không rõ đã thuyết phục được Thẩm Trí tin mình chưa. “Giờ chúng ta nên làm gì đây?”
“Giờ phải tìm cho được chiếc hộp còn lại của Lục Á Tinh, chúng ta không rõ hắn đã giấu nó ở đâu. Tốt nhất là chúng ta theo dõi chặt chẽ Thẩm Trí, Lục Á Tinh sẽ phải đem nó ra khi tiếp cận chú ấy.” Đường Mộc Nhi lên kế hoạch.
“Nếu đã thấy anh ta tiếp cận Thẩm Trí rồi thì sao? Ra tay cướp hộp à?” Lăng Hồng hỏi.
“Nếu dùng vũ lực thì chúng ta có thể bị tương kế tựu kế, anh ta mà tố cáo chúng ta thì khả năng cao sẽ bị tạm giam, lúc đó không ai có thể kiểm soát Lục Á Tinh được nữa.” Đường Mộc Nhi nói.
Lăng Hồng cảm thấy khó chịu khi biết chuyện sắp xảy ra mà không thể ngăn chặn được. Cô chỉ còn một cách cuối cùng, dù khá là vô vọng, đó là đi thuyết phục Lục Á Tinh.
Cô gọi điện thoại cho Lục Á Tinh, mong rằng hắn chưa đổi số. Không lâu sau thì hắn bắt máy “Lăng Hồng, em đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
“Thông suốt về cái gì chứ? Việc giết người tôi không bao giờ ủng hộ.”
“Vậy em gọi anh để làm gì? Thuyết phục anh ngừng tay à?”
“Tôi muốn hỏi, nếu anh đã nói kế hoạch này là vì tôi thì tôi đã không muốn thực hiện rồi thì tại sao anh vẫn cứ tiếp tục?”
“Em không đủ nhẫn tâm, nhưng anh thì có. Lăng Hồng, em không thích tiền sao? Đừng tự lừa dối mình, em chỉ không muốn tay mình nhúng chàm vì tiền thôi, anh sẽ làm việc đó thay em.”
“Anh đang nói dối.”
“Anh nói dối cái gì?”
“Anh thực hiện việc giết chóc này không phải vì em, đơn giản là anh đang tận hưởng cảm giác có thể giết người mà không bị buộc tội, cái anh cần chỉ là một cái cớ mà thôi.”
Lục Á Tinh lập tức phản bác “Anh không phải là người ham giết chóc, nếu không thì mười năm qua anh đã gây ra vô số vụ bằng “lời gọi từ cõi chết” rồi.”
Lăng Hồng liền vặn lại “Trước đây thì đúng là anh không ham giết chóc, nhưng việc này cũng giống như thuốc gây nghiện vậy, có lần đầu thì cũng có lần sau.”
“Không phải vậy.” Lục Á Tinh phủ nhận.
“Nếu không phải thì anh hãy mau ngừng lại ngay.”
“Đã muộn rồi, mọi thứ không thể ngừng lại được nữa.” Lục Á Tinh tắt máy, hắn không hiểu sao mình lại bảo không thể ngừng lại được nữa. Phải chăng đúng như Lăng Hồng nói, hắn đang nghiện việc giết chóc.
Lục Á Tinh tự nhủ không phải như vậy, hắn sẽ chỉ giết thêm hai người là Thẩm Trí và Thẩm Trí Nguyên. Chắc chắn lúc này Đường Mộc Nhi đang theo dõi chặt chẽ Thẩm Trí để chờ hắn tới. Lục Á Tinh sẽ không dễ dàng sa vào bẫy như vậy. Hắn sẽ không tìm Thẩm Trí, mà ông ta sẽ phải đi tìm hắn.
“Có chuyện gì mà cô lại phải đến đây?” Thẩm Trí hỏi.
“Tôi nói chuyện này ra có lẽ ông sẽ không tin đâu.”
“Cô cứ nói xem nào, chuyện khó tin trên đời này nhiều lắm.”
Dù sao cũng đã tìm đến tận đây rồi, dù Thẩm Trí có tin hay không cô vẫn phải nói ra “Những vụ tự sát gần đây là do một con ma đã gây ra.”
Thẩm Trí không bị bất ngờ như Lăng Hồng đã tưởng, ông nói “Quả là có lúc tôi đã tin đúng là hồn ma có tồn tại, nếu không thì thật khó lý giải những sự việc gần đây. Còn về bà đồng kia, tôi nghĩ bà ta chỉ là kẻ lừa đảo không có chuyên môn mà thôi.”
“Không đâu, tôi nghĩ là cô ấy giỏi về trừ ma. Nhưng có điều là có kẻ đã ra tay để tráo đổi hồn ma khiến cô ấy mắc mưu.”
Thẩm Trí khá ngạc nhiên trước thông tin này, ông hỏi “Có yếu tố con người xuất hiện trong vụ việc này?”
“Phải, có người đã điều khiển và lợi dụng hồn ma để ra tay với nhà họ Thẩm.” Lăng Hồng khẳng định “Người đó là Lục Á Tinh, còn Thẩm Tài là đồng phạm của anh ta.”
Lần này Thẩm Trí thật sự sốc, Thẩm Tài thì là em ông ta, còn Lục Á Tinh là một cấp dưới rất được việc, dù ông không có nhiều dịp gặp hắn ta. Ông suy nghĩ thật kĩ rồi nói “Tôi nhớ là Lục Á Tinh là bạn trai của cô, phải chăng hai người cãi nhau nên cô mới suy nghĩ không hay về cậu ta. Còn Thẩm Tài thì tôi biết nó vừa giết anh Thẩm Lực, tuy nhiên không phải vì vậy mà có thể giáng hết tội lỗi lên đầu nó.”
“Không, tôi thề là tôi không đặt điều. Tôi cũng không bắt ông phải tin, nhưng nếu ông có nghe thấy những tiếng nói trong đầu thì phải báo cho tôi ngay, việc này liên quan đến tính mạng đấy.” Lăng Hồng thuyết phục ông phải cảnh giác.
“Nếu là tiếng nói trong đầu khuyên tôi tự sát thì từ lâu rồi. Người ta thấy tôi giàu sang sung sướng cứ nghĩ là hạnh phúc, nhưng đâu biết tôi cũng có trăm ngàn điều phiền lòng.”
“Không giống như vậy. Nói chung thì ông phải cẩn thận đấy, tốt nhất đừng nên lại gần Lục Á Tinh.” Lăng Hồng nói.
Sau đó cô rời khỏi công ty để gặp Đường Mộc Nhi.
“Thế nảo rồi? Chú ấy có chịu hợp tác không?” Đường Mộc Nhi hỏi.
“Tôi không dám chắc.” Lăng Hồng không rõ đã thuyết phục được Thẩm Trí tin mình chưa. “Giờ chúng ta nên làm gì đây?”
“Giờ phải tìm cho được chiếc hộp còn lại của Lục Á Tinh, chúng ta không rõ hắn đã giấu nó ở đâu. Tốt nhất là chúng ta theo dõi chặt chẽ Thẩm Trí, Lục Á Tinh sẽ phải đem nó ra khi tiếp cận chú ấy.” Đường Mộc Nhi lên kế hoạch.
“Nếu đã thấy anh ta tiếp cận Thẩm Trí rồi thì sao? Ra tay cướp hộp à?” Lăng Hồng hỏi.
“Nếu dùng vũ lực thì chúng ta có thể bị tương kế tựu kế, anh ta mà tố cáo chúng ta thì khả năng cao sẽ bị tạm giam, lúc đó không ai có thể kiểm soát Lục Á Tinh được nữa.” Đường Mộc Nhi nói.
Lăng Hồng cảm thấy khó chịu khi biết chuyện sắp xảy ra mà không thể ngăn chặn được. Cô chỉ còn một cách cuối cùng, dù khá là vô vọng, đó là đi thuyết phục Lục Á Tinh.
Cô gọi điện thoại cho Lục Á Tinh, mong rằng hắn chưa đổi số. Không lâu sau thì hắn bắt máy “Lăng Hồng, em đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
“Thông suốt về cái gì chứ? Việc giết người tôi không bao giờ ủng hộ.”
“Vậy em gọi anh để làm gì? Thuyết phục anh ngừng tay à?”
“Tôi muốn hỏi, nếu anh đã nói kế hoạch này là vì tôi thì tôi đã không muốn thực hiện rồi thì tại sao anh vẫn cứ tiếp tục?”
“Em không đủ nhẫn tâm, nhưng anh thì có. Lăng Hồng, em không thích tiền sao? Đừng tự lừa dối mình, em chỉ không muốn tay mình nhúng chàm vì tiền thôi, anh sẽ làm việc đó thay em.”
“Anh đang nói dối.”
“Anh nói dối cái gì?”
“Anh thực hiện việc giết chóc này không phải vì em, đơn giản là anh đang tận hưởng cảm giác có thể giết người mà không bị buộc tội, cái anh cần chỉ là một cái cớ mà thôi.”
Lục Á Tinh lập tức phản bác “Anh không phải là người ham giết chóc, nếu không thì mười năm qua anh đã gây ra vô số vụ bằng “lời gọi từ cõi chết” rồi.”
Lăng Hồng liền vặn lại “Trước đây thì đúng là anh không ham giết chóc, nhưng việc này cũng giống như thuốc gây nghiện vậy, có lần đầu thì cũng có lần sau.”
“Không phải vậy.” Lục Á Tinh phủ nhận.
“Nếu không phải thì anh hãy mau ngừng lại ngay.”
“Đã muộn rồi, mọi thứ không thể ngừng lại được nữa.” Lục Á Tinh tắt máy, hắn không hiểu sao mình lại bảo không thể ngừng lại được nữa. Phải chăng đúng như Lăng Hồng nói, hắn đang nghiện việc giết chóc.
Lục Á Tinh tự nhủ không phải như vậy, hắn sẽ chỉ giết thêm hai người là Thẩm Trí và Thẩm Trí Nguyên. Chắc chắn lúc này Đường Mộc Nhi đang theo dõi chặt chẽ Thẩm Trí để chờ hắn tới. Lục Á Tinh sẽ không dễ dàng sa vào bẫy như vậy. Hắn sẽ không tìm Thẩm Trí, mà ông ta sẽ phải đi tìm hắn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương