Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng
Chương 43
Hứa Tắc bị đưa trở lại phòng khách, cậu có hơi mờ mịt không biết mình đã làm sai cái gì. Bà chủ ngồi xuống ghế sofa, nhấp một ngụm trà trong chén rồi nói với cậu: "Thích đồ chơi gì có thể nói cho anh biết, để anh đưa cho con, sao lại có thể trộm được chứ?"
Bị buộc tội vô cớ, Hứa Tắc nhất thời không kịp phản ứng, cậu nghe thấy bà ngoại hỏi: "Chiếc xe đó để ở đâu rồi?"
Nhóc mập vẫn đang khóc nhưng không rơi dù chỉ một giọt nước mắt. Hứa Tắc chạy đến góc mà cậu vừa ngồi, đẩy đủ loại đồ chơi bên cạnh ra nhưng bên dưới không có gì cả, rõ ràng cậu đã đặt chiếc xe ở đây.
1
Hứa Tắc không biết giải thích như thế nào mà chỉ có thể lắc đầu.
"Vậy thì xem camera giám sát đi." Bà chủ dịu dàng nói.
Bảo mẫu mở camera giám sát từ máy tính bảng, từ lúc Hứa Tắc ngồi xuống trong góc đó và nhận lấy xe đồ chơi, đến khi nhóc mập liên tục gây rối và bắt nạt cậu, lại đến khi Hứa Tắc đứng dậy, tổng cộng hai mươi tám phút.
Cuối cùng, lúc Hứa Tắc đặt xe xuống đất rồi đứng dậy sau đó, bởi vì hành động quá nhanh nên động tác của cậu trông có vẻ như chống tay lên mặt đất, bị đồ chơi bên cạnh chặn lại, không thể nói rõ được cậu có thật sự đặt chiếc xe xuống đất hay không hay là vẫn cầm trên tay.
Bảo mẫu tắt camera giám sát, trao đổi ánh mắt với bà chủ sau đó lục soát trên người Hứa Tắc nhưng không phát hiện được gì.
"Vậy chỉ có thể xem camera giám sát ngoài đường thôi, có lẽ là sợ bị phát hiện cho nên giấu ở bụi cỏ ven đường." Bà chủ nhìn Hứa Tắc, cười nhạt nói, "Nhưng phiền phức lắm, không cần huy động nhiều người, khách cũng sắp tới rồi, chuyện này xem như bỏ đi, trẻ con khó tránh khỏi sẽ phạm sai lầm, lần sau đừng làm vậy nữa."
1
Là đầu tiên nếm trải cảm giác bị vu oan, Hứa Tắc chưa bao giờ biết hoá ra lại khó chịu đến vậy.
"Không đâu." Diệp Vân Hoa vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng. Bà vẫn luôn rất lễ phép với bà chủ, nhưng ngay lúc này đây giọng nói của bà trở nên lạnh lùng và cứng rắn, "Hứa Tắc sẽ không làm chuyện như vậy, có thể xem camera giám sát ngoài đường."
Bà chủ có hơi kinh ngạc nhưng vẫn giữ điệu bộ nhã nhặn, nhẹ nhàng nói: "Sư phụ Diệp, tôi biết bà thương cháu ngoại nhưng trẻ con không thể nuông chiều như vậy, chúng sẽ học hư."
3
"Xem camera giám sát đi." Diệp Vân Hoa cởi tạp dề ra, lau bàn tay dính đầy bột mì của mình lên đó, "Đợi bà chủ đây xem camera giám sát rồi nói tiếp, nếu như Hứa Tắc thật sự lấy, tôi sẽ mang nó đến xin lỗi và bồi thường. Hôm nay tôi về trước vậy, thời gian của lò nướng đã chỉnh sẵn rồi, đến giờ chỉ cần lấy đồ ngọt ra là được."
"Đi thôi." Bà nắm tay Hứa Tắc, dắt cậu đi qua phòng bếp rồi đi ra từ sân sau.
Yên lặng đi bộ một hồi, lần đầu tiên Hứa Tắc lên tiếng ở nơi này: "Bà ngoại, con muốn đi qua đó."
"Qua bên đó làm gì?"
"Con làm quen được một người bạn nhỏ." Hứa Tắc nhỏ giọng nói, "Lần nào cậu ấy cũng đợi con."
Diệp Vân Hoa không hỏi nhiều, như thể bà tin rằng Hứa Tắc sẽ không ăn trộm hay nói dối. Bà đi theo Hứa Tắc đến sân sau của một biệt thự, Hứa Tắc chạy qua, đứng ngay lan can nhìn vào bên trong nhưng không có ai.
"Con có thể đợi cậu ấy một lát không, chờ cậu ấy đi ra." Hứa Tắc ngẩng đầu hỏi Diệp Vân Hoa. Hôm nay cậu không thể cùng Lục Hách Dương ăn đồ ăn, đọc truyện tranh hay cùng chơi đồ chơi, sau này hẳn là cũng sẽ không có cơ hội, cho nên cậu muốn nói lời từ biệt với Lục Hách Dương.
"Đợi ở đây đi." Diệp Vân Hoa phất tay với Hứa Tắc, bảo cậu đi tới dưới gốc cây bên kia đường.
Hứa Tắc nắm góc áo Diệp Vân Hoa đứng dưới gốc cây, nhìn chăm chú vào sân sau, đợi Lục Hách Dương đi ra.
Cậu đợi hơn nửa tiếng, chân cũng đã tê nhưng lại không đợi được Lục Hách Dương.
"Bà ngoại, đi thôi." Hứa Tắc cúi đầu.
Diệp Vân Hoa không nói gì, ôm Hứa Tắc lên. Bà vẫn luôn là người có năng lực, nghiêm túc và ít nói, Hứa Tắc hiếm khi cảm nhận được sự quan tâm hay yêu thương từ bà, cậu vẫn luôn cảm thấy bà ngoại của mình khác với những người khác.
"Bà ngoại, xin lỗi." Hứa Tắc dựa vào vai Diệp Vân Hoa nói.
"Sao lại nói xin lỗi, con cũng không có trộm đồ chơi của người khác."
"Nhưng bà không thể kiếm tiền ở đây được nữa rồi."
"Tiền có thể kiếm ở nơi khác, nhưng không ai có thể bắt nạt con thế này."
5
Hứa Tắc cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cậu dụi mắt, nhìn xích đu trống không đang xa dần, trong lòng thầm nói: "Phải gặp lại đấy."
Hứa Tắc có một cuốn sổ nhỏ, một trang trong đó có mười một vòng tròn được vẽ bằng bút màu nước, tượng trưng cho mỗi lần mà cậu và Lục Hách Dương gặp nhau, bên cạnh vòng tròn cuối cùng, cậu của năm bảy tuổi viết lên đó bằng một nét chữ xiêu vẹo: Phải gặp lại đấy.
5
Giống như một điều ước trẻ con và vô vọng, lúc Hứa Tắc gần như sắp quên nó đi thì bỗng một ngày đột nhiên lại trở thành sự thật, cho dù đã là bảy năm trôi qua.
Năm lớp 8, Hứa Tắc phân hoá lần thứ hai trở thành alpha cấp S. Trường dự bị tra ra được hồ sơ của cậu, thông báo cho cậu tiến hành kiểm tra nhập học. Sau khi thuận lợi thông qua bài kiểm tra, Hứa Tắc đến trường dự bị để nộp hồ sơ.
Trong văn phòng, Hứa Tắc đứng ở bàn của giáo viên sắp trở thành giáo viên chủ nhiệm của mình, chờ cô xem lại tài liệu. Cửa bị gõ hai tiếng, có giáo viên nói "Mời vào", sau đó cửa bị đẩy ra, một giáo viên ngẩng đầu lên cười nói: "Lục Hách Dương à, đến lấy phiếu điểm sao?"
Cái tên này từ lâu đã trở nên quen thuộc, Hứa Tắc đột nhiên giật mình, có hơi cứng nhắc ngẩng đầu lên.
Ánh nắng từ ngoài cửa chiếu vào một đường dài, alpha đứng ở trong tia sáng đó giống như một thân cây cao lớn thẳng tắp.
"Vâng." Giọng nói của alpha trầm thấp rõ ràng, là giọng nói mà trong thời kỳ vỡ giọng cũng không bị khàn, "Xin lỗi thầy, hôm qua em vừa mới về."
"Không sao không sao, còn tưởng người khác đến lấy thay em, không ngờ em lại tự chạy đến một chuyến đấy."
Lục Hách Dương cười, lúc nhận phiếu điểm anh có ngước mắt lên, ánh mắt thoáng lướt qua Hứa Tắc, trên mặt vẫn còn mang theo một nụ cười, là nụ cười vừa lịch sự vừa lạnh lùng khi nhìn người lạ.
Anh rời đi rất nhanh và cũng không đặc biệt chú ý đến Hứa Tắc, một alpha đang lặng lẽ đứng cạnh một chiếc bàn nào đó với khuôn mặt tái nhợt.
Anh cũng sẽ không biết được trong nửa giây họ nhìn nhau, trong lòng alpha không quen biết này dấy lên cơn sóng lớn như thế nào.
Bảy năm, "Lộc Hạc Dương" luôn tươi cười với giọng nói trong trẻo trong ký ức của cậu đã trở thành một Lục Hách Dương cao lớn với giọng nói trầm ấm, ngoại hình và khí chất đều nổi bật một cách đáng ngạc nhiên, nhưng trông cũng có vẻ lạnh lùng hơn rất nhiều.
Vào thời điểm đó, mỗi khi bọn họ chia tay, Lục Hách Dương đều sẽ nói "Phải gặp lại đấy" với Hứa Tắc, nhưng khi thật sự gặp lại anh đã không nhận ra Hứa Tắc.
Hứa Tắc cho rằng điều này rất hợp lý, cậu chưa bao giờ nói cho Lục Hách Dương biết tên của mình, đã nhiều năm cắt đứt liên lạc, diện mạo thay đổi, sự lãng quên và xa lạ là điều khó tránh khỏi.
Chỉ là đối với Hứa Tắc mà nói, lần gặp mặt cuối cùng của thời thơ ấu đã không gặp được, cho nên để lại một ít tiếc nuối, cho nên ký ức cũng đặc biệt khắc sâu.
Giống như hạnh phúc sẽ không làm bạn khó đi vào giấc ngủ, thứ khiến bạn mất ngủ vẫn luôn là những tiếc nuối không được xoa dịu.
Ngày hôm đó khi về đến nhà, Hứa Tắc mở cuốn sổ nhỏ đã ố vàng trong phòng ra, dùng bút đen vẽ thêm một vòng tròn phía sau mười một vòng tròn màu đã phai màu, bên cạnh viết: Lại tạm biệt nữa rồi.
"Sau này bởi vì một vài sự cố, bà ngoại không còn đến nhà người khác làm bánh ngọt nữa, bà ấy mở một cửa hàng đồ ngọt ở ven đường." Hồi ức rất dài đều được Hứa Tắc một lời nói hết. Cậu nhìn bình truyền dịch như thể đang kể câu chuyện của người khác: "Sau đó nữa, mẹ tôi qua đời, thần kinh của bà ngoại tôi bắt đầu có vấn đề, mấy năm trước bà bệnh nặng hơn, được đưa vào bệnh viện tâm thần."
"Cơ thể bà vẫn luôn không khỏe, ở trong bệnh viện tâm thần sinh sống rất khó khăn, vì vậy tôi mới bắt đầu kiếm tiền để bà có thể đến một viện điều dưỡng tốt hơn."
Hứa Tắc nói đến đây thì dừng lại, sợ mình quá dài dòng, tuy rằng tổng cộng cậu cũng không nói mấy câu nhưng có lẽ Lục Hách Dương cũng không hẳn là muốn nghe những thứ này. Hứa Tắc liếm môi dưới: "Muộn lắm rồi, cậu có buồn ngủ không?"
"Không buồn ngủ." Lục Hách Dương im lặng nghe xong, rót một ly nước đưa cho cậu, đồng thời hỏi: "Cậu nói không đánh nữa là thật sao?"
"Không biết nữa." Hứa Tắc thành thật trả lời. Cậu nói với Đường Phi Dịch không đánh nữa là vì trong tình huống đó, cậu thật sự mệt mỏi và chán nản, nhưng có rất nhiều thứ không phải cậu nói là được.
"Sau này sẽ ít đi hơn." Hứa Tắc bổ sung, "Sắp nghỉ hè rồi, tôi đã tìm được việc làm, còn có trợ cấp tôi xin cho bà ngoại cũng sắp được phát xuống rồi."
Làm việc bán thời gian không kiếm được bao nhiêu tiền, tiền trợ cấp cũng không được bao nhiêu, mọi thứ đều dựa vào tình trạng ổn định của Diệp Vân Hoa, nhưng nếu có bất kỳ tình huống bất ngờ nào xảy ra với bà, chỉ dựa vào tiền thôi chắc chắn là không đủ.
"Là công việc gì?"
"Một vài công việc lặt vặt."
Lục Hách Dương không hỏi nữa, đổi câu hỏi: "Trợ cấp được bao nhiêu?"
"Khoảng mấy nghìn, còn tốt hơn là không có gì." Dáng vẻ Hứa Tắc giống như đã rất hài lòng đối với điểm này, "Còn có hai khoản trợ cấp khác xin đã lâu vẫn chưa thấy tin tức gì, chắc là không được rồi."
Cậu bình tĩnh và thành thật nói ra cục diện quẫn bách trước mặt người khác, Lục Hách Dương cảm thấy nếu Hứa Tắc mặt dày hơn một chút, mưu mô hơn một chút hoặc học một chút cách tỏ ra đáng thương, nhất định sẽ sống dễ dàng hơn bây giờ.
Nhưng đó không phải là Hứa Tắc nữa rồi.
Lục Hách Dương nhìn cậu một hồi, nói: "Tôi về trước đây, cậu nghỉ ngơi thật tốt, cảm thấy không thoải mái ở đâu thì gọi bác sĩ."
Anh cầm ly nước trong tay Hứa Tắc đặt sang một bên, Hứa Tắc dựa vào gối nhìn anh, Lục Hách Dương đứng dậy, ánh mắt của Hứa Tắc cũng nhìn theo.
"Lại nhìn tôi như vậy nữa rồi." Lục Hách Dương giống như đang cười nhạt nói.
Hứa Tắc cụp mắt xuống, ngoan ngoãn nói: "Không nhìn nữa."
Nhưng câu trả lời này có vẻ cũng không đúng, bởi vì Lục Hách Dương đứng bên giường một lúc, đột nhiên nghiêng người xuống, đặt một tay lên bên gối Hứa Tắc, tay còn lại nhẹ nhàng xoa vết bầm sưng tấy ở khóe miệng Hứa Tắc, giọng nói nhẹ nhàng: "Không nói không cho cậu nhìn, hôm nay ngủ cho thật tốt, sau này có rất nhiều cơ hội để nhìn."
3
Anh nói có rất nhiều cơ hội nhưng Hứa Tắc nghĩ thật ra là không có.
"Trên đường về cẩn thận." Hứa Tắc dừng lại một lát, nói: "Lần sau gặp lại."
Bị buộc tội vô cớ, Hứa Tắc nhất thời không kịp phản ứng, cậu nghe thấy bà ngoại hỏi: "Chiếc xe đó để ở đâu rồi?"
Nhóc mập vẫn đang khóc nhưng không rơi dù chỉ một giọt nước mắt. Hứa Tắc chạy đến góc mà cậu vừa ngồi, đẩy đủ loại đồ chơi bên cạnh ra nhưng bên dưới không có gì cả, rõ ràng cậu đã đặt chiếc xe ở đây.
1
Hứa Tắc không biết giải thích như thế nào mà chỉ có thể lắc đầu.
"Vậy thì xem camera giám sát đi." Bà chủ dịu dàng nói.
Bảo mẫu mở camera giám sát từ máy tính bảng, từ lúc Hứa Tắc ngồi xuống trong góc đó và nhận lấy xe đồ chơi, đến khi nhóc mập liên tục gây rối và bắt nạt cậu, lại đến khi Hứa Tắc đứng dậy, tổng cộng hai mươi tám phút.
Cuối cùng, lúc Hứa Tắc đặt xe xuống đất rồi đứng dậy sau đó, bởi vì hành động quá nhanh nên động tác của cậu trông có vẻ như chống tay lên mặt đất, bị đồ chơi bên cạnh chặn lại, không thể nói rõ được cậu có thật sự đặt chiếc xe xuống đất hay không hay là vẫn cầm trên tay.
Bảo mẫu tắt camera giám sát, trao đổi ánh mắt với bà chủ sau đó lục soát trên người Hứa Tắc nhưng không phát hiện được gì.
"Vậy chỉ có thể xem camera giám sát ngoài đường thôi, có lẽ là sợ bị phát hiện cho nên giấu ở bụi cỏ ven đường." Bà chủ nhìn Hứa Tắc, cười nhạt nói, "Nhưng phiền phức lắm, không cần huy động nhiều người, khách cũng sắp tới rồi, chuyện này xem như bỏ đi, trẻ con khó tránh khỏi sẽ phạm sai lầm, lần sau đừng làm vậy nữa."
1
Là đầu tiên nếm trải cảm giác bị vu oan, Hứa Tắc chưa bao giờ biết hoá ra lại khó chịu đến vậy.
"Không đâu." Diệp Vân Hoa vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng. Bà vẫn luôn rất lễ phép với bà chủ, nhưng ngay lúc này đây giọng nói của bà trở nên lạnh lùng và cứng rắn, "Hứa Tắc sẽ không làm chuyện như vậy, có thể xem camera giám sát ngoài đường."
Bà chủ có hơi kinh ngạc nhưng vẫn giữ điệu bộ nhã nhặn, nhẹ nhàng nói: "Sư phụ Diệp, tôi biết bà thương cháu ngoại nhưng trẻ con không thể nuông chiều như vậy, chúng sẽ học hư."
3
"Xem camera giám sát đi." Diệp Vân Hoa cởi tạp dề ra, lau bàn tay dính đầy bột mì của mình lên đó, "Đợi bà chủ đây xem camera giám sát rồi nói tiếp, nếu như Hứa Tắc thật sự lấy, tôi sẽ mang nó đến xin lỗi và bồi thường. Hôm nay tôi về trước vậy, thời gian của lò nướng đã chỉnh sẵn rồi, đến giờ chỉ cần lấy đồ ngọt ra là được."
"Đi thôi." Bà nắm tay Hứa Tắc, dắt cậu đi qua phòng bếp rồi đi ra từ sân sau.
Yên lặng đi bộ một hồi, lần đầu tiên Hứa Tắc lên tiếng ở nơi này: "Bà ngoại, con muốn đi qua đó."
"Qua bên đó làm gì?"
"Con làm quen được một người bạn nhỏ." Hứa Tắc nhỏ giọng nói, "Lần nào cậu ấy cũng đợi con."
Diệp Vân Hoa không hỏi nhiều, như thể bà tin rằng Hứa Tắc sẽ không ăn trộm hay nói dối. Bà đi theo Hứa Tắc đến sân sau của một biệt thự, Hứa Tắc chạy qua, đứng ngay lan can nhìn vào bên trong nhưng không có ai.
"Con có thể đợi cậu ấy một lát không, chờ cậu ấy đi ra." Hứa Tắc ngẩng đầu hỏi Diệp Vân Hoa. Hôm nay cậu không thể cùng Lục Hách Dương ăn đồ ăn, đọc truyện tranh hay cùng chơi đồ chơi, sau này hẳn là cũng sẽ không có cơ hội, cho nên cậu muốn nói lời từ biệt với Lục Hách Dương.
"Đợi ở đây đi." Diệp Vân Hoa phất tay với Hứa Tắc, bảo cậu đi tới dưới gốc cây bên kia đường.
Hứa Tắc nắm góc áo Diệp Vân Hoa đứng dưới gốc cây, nhìn chăm chú vào sân sau, đợi Lục Hách Dương đi ra.
Cậu đợi hơn nửa tiếng, chân cũng đã tê nhưng lại không đợi được Lục Hách Dương.
"Bà ngoại, đi thôi." Hứa Tắc cúi đầu.
Diệp Vân Hoa không nói gì, ôm Hứa Tắc lên. Bà vẫn luôn là người có năng lực, nghiêm túc và ít nói, Hứa Tắc hiếm khi cảm nhận được sự quan tâm hay yêu thương từ bà, cậu vẫn luôn cảm thấy bà ngoại của mình khác với những người khác.
"Bà ngoại, xin lỗi." Hứa Tắc dựa vào vai Diệp Vân Hoa nói.
"Sao lại nói xin lỗi, con cũng không có trộm đồ chơi của người khác."
"Nhưng bà không thể kiếm tiền ở đây được nữa rồi."
"Tiền có thể kiếm ở nơi khác, nhưng không ai có thể bắt nạt con thế này."
5
Hứa Tắc cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cậu dụi mắt, nhìn xích đu trống không đang xa dần, trong lòng thầm nói: "Phải gặp lại đấy."
Hứa Tắc có một cuốn sổ nhỏ, một trang trong đó có mười một vòng tròn được vẽ bằng bút màu nước, tượng trưng cho mỗi lần mà cậu và Lục Hách Dương gặp nhau, bên cạnh vòng tròn cuối cùng, cậu của năm bảy tuổi viết lên đó bằng một nét chữ xiêu vẹo: Phải gặp lại đấy.
5
Giống như một điều ước trẻ con và vô vọng, lúc Hứa Tắc gần như sắp quên nó đi thì bỗng một ngày đột nhiên lại trở thành sự thật, cho dù đã là bảy năm trôi qua.
Năm lớp 8, Hứa Tắc phân hoá lần thứ hai trở thành alpha cấp S. Trường dự bị tra ra được hồ sơ của cậu, thông báo cho cậu tiến hành kiểm tra nhập học. Sau khi thuận lợi thông qua bài kiểm tra, Hứa Tắc đến trường dự bị để nộp hồ sơ.
Trong văn phòng, Hứa Tắc đứng ở bàn của giáo viên sắp trở thành giáo viên chủ nhiệm của mình, chờ cô xem lại tài liệu. Cửa bị gõ hai tiếng, có giáo viên nói "Mời vào", sau đó cửa bị đẩy ra, một giáo viên ngẩng đầu lên cười nói: "Lục Hách Dương à, đến lấy phiếu điểm sao?"
Cái tên này từ lâu đã trở nên quen thuộc, Hứa Tắc đột nhiên giật mình, có hơi cứng nhắc ngẩng đầu lên.
Ánh nắng từ ngoài cửa chiếu vào một đường dài, alpha đứng ở trong tia sáng đó giống như một thân cây cao lớn thẳng tắp.
"Vâng." Giọng nói của alpha trầm thấp rõ ràng, là giọng nói mà trong thời kỳ vỡ giọng cũng không bị khàn, "Xin lỗi thầy, hôm qua em vừa mới về."
"Không sao không sao, còn tưởng người khác đến lấy thay em, không ngờ em lại tự chạy đến một chuyến đấy."
Lục Hách Dương cười, lúc nhận phiếu điểm anh có ngước mắt lên, ánh mắt thoáng lướt qua Hứa Tắc, trên mặt vẫn còn mang theo một nụ cười, là nụ cười vừa lịch sự vừa lạnh lùng khi nhìn người lạ.
Anh rời đi rất nhanh và cũng không đặc biệt chú ý đến Hứa Tắc, một alpha đang lặng lẽ đứng cạnh một chiếc bàn nào đó với khuôn mặt tái nhợt.
Anh cũng sẽ không biết được trong nửa giây họ nhìn nhau, trong lòng alpha không quen biết này dấy lên cơn sóng lớn như thế nào.
Bảy năm, "Lộc Hạc Dương" luôn tươi cười với giọng nói trong trẻo trong ký ức của cậu đã trở thành một Lục Hách Dương cao lớn với giọng nói trầm ấm, ngoại hình và khí chất đều nổi bật một cách đáng ngạc nhiên, nhưng trông cũng có vẻ lạnh lùng hơn rất nhiều.
Vào thời điểm đó, mỗi khi bọn họ chia tay, Lục Hách Dương đều sẽ nói "Phải gặp lại đấy" với Hứa Tắc, nhưng khi thật sự gặp lại anh đã không nhận ra Hứa Tắc.
Hứa Tắc cho rằng điều này rất hợp lý, cậu chưa bao giờ nói cho Lục Hách Dương biết tên của mình, đã nhiều năm cắt đứt liên lạc, diện mạo thay đổi, sự lãng quên và xa lạ là điều khó tránh khỏi.
Chỉ là đối với Hứa Tắc mà nói, lần gặp mặt cuối cùng của thời thơ ấu đã không gặp được, cho nên để lại một ít tiếc nuối, cho nên ký ức cũng đặc biệt khắc sâu.
Giống như hạnh phúc sẽ không làm bạn khó đi vào giấc ngủ, thứ khiến bạn mất ngủ vẫn luôn là những tiếc nuối không được xoa dịu.
Ngày hôm đó khi về đến nhà, Hứa Tắc mở cuốn sổ nhỏ đã ố vàng trong phòng ra, dùng bút đen vẽ thêm một vòng tròn phía sau mười một vòng tròn màu đã phai màu, bên cạnh viết: Lại tạm biệt nữa rồi.
"Sau này bởi vì một vài sự cố, bà ngoại không còn đến nhà người khác làm bánh ngọt nữa, bà ấy mở một cửa hàng đồ ngọt ở ven đường." Hồi ức rất dài đều được Hứa Tắc một lời nói hết. Cậu nhìn bình truyền dịch như thể đang kể câu chuyện của người khác: "Sau đó nữa, mẹ tôi qua đời, thần kinh của bà ngoại tôi bắt đầu có vấn đề, mấy năm trước bà bệnh nặng hơn, được đưa vào bệnh viện tâm thần."
"Cơ thể bà vẫn luôn không khỏe, ở trong bệnh viện tâm thần sinh sống rất khó khăn, vì vậy tôi mới bắt đầu kiếm tiền để bà có thể đến một viện điều dưỡng tốt hơn."
Hứa Tắc nói đến đây thì dừng lại, sợ mình quá dài dòng, tuy rằng tổng cộng cậu cũng không nói mấy câu nhưng có lẽ Lục Hách Dương cũng không hẳn là muốn nghe những thứ này. Hứa Tắc liếm môi dưới: "Muộn lắm rồi, cậu có buồn ngủ không?"
"Không buồn ngủ." Lục Hách Dương im lặng nghe xong, rót một ly nước đưa cho cậu, đồng thời hỏi: "Cậu nói không đánh nữa là thật sao?"
"Không biết nữa." Hứa Tắc thành thật trả lời. Cậu nói với Đường Phi Dịch không đánh nữa là vì trong tình huống đó, cậu thật sự mệt mỏi và chán nản, nhưng có rất nhiều thứ không phải cậu nói là được.
"Sau này sẽ ít đi hơn." Hứa Tắc bổ sung, "Sắp nghỉ hè rồi, tôi đã tìm được việc làm, còn có trợ cấp tôi xin cho bà ngoại cũng sắp được phát xuống rồi."
Làm việc bán thời gian không kiếm được bao nhiêu tiền, tiền trợ cấp cũng không được bao nhiêu, mọi thứ đều dựa vào tình trạng ổn định của Diệp Vân Hoa, nhưng nếu có bất kỳ tình huống bất ngờ nào xảy ra với bà, chỉ dựa vào tiền thôi chắc chắn là không đủ.
"Là công việc gì?"
"Một vài công việc lặt vặt."
Lục Hách Dương không hỏi nữa, đổi câu hỏi: "Trợ cấp được bao nhiêu?"
"Khoảng mấy nghìn, còn tốt hơn là không có gì." Dáng vẻ Hứa Tắc giống như đã rất hài lòng đối với điểm này, "Còn có hai khoản trợ cấp khác xin đã lâu vẫn chưa thấy tin tức gì, chắc là không được rồi."
Cậu bình tĩnh và thành thật nói ra cục diện quẫn bách trước mặt người khác, Lục Hách Dương cảm thấy nếu Hứa Tắc mặt dày hơn một chút, mưu mô hơn một chút hoặc học một chút cách tỏ ra đáng thương, nhất định sẽ sống dễ dàng hơn bây giờ.
Nhưng đó không phải là Hứa Tắc nữa rồi.
Lục Hách Dương nhìn cậu một hồi, nói: "Tôi về trước đây, cậu nghỉ ngơi thật tốt, cảm thấy không thoải mái ở đâu thì gọi bác sĩ."
Anh cầm ly nước trong tay Hứa Tắc đặt sang một bên, Hứa Tắc dựa vào gối nhìn anh, Lục Hách Dương đứng dậy, ánh mắt của Hứa Tắc cũng nhìn theo.
"Lại nhìn tôi như vậy nữa rồi." Lục Hách Dương giống như đang cười nhạt nói.
Hứa Tắc cụp mắt xuống, ngoan ngoãn nói: "Không nhìn nữa."
Nhưng câu trả lời này có vẻ cũng không đúng, bởi vì Lục Hách Dương đứng bên giường một lúc, đột nhiên nghiêng người xuống, đặt một tay lên bên gối Hứa Tắc, tay còn lại nhẹ nhàng xoa vết bầm sưng tấy ở khóe miệng Hứa Tắc, giọng nói nhẹ nhàng: "Không nói không cho cậu nhìn, hôm nay ngủ cho thật tốt, sau này có rất nhiều cơ hội để nhìn."
3
Anh nói có rất nhiều cơ hội nhưng Hứa Tắc nghĩ thật ra là không có.
"Trên đường về cẩn thận." Hứa Tắc dừng lại một lát, nói: "Lần sau gặp lại."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương