Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 6: Chương 6






Buổi chiều thứ ba, Trì Gia Hàn sau buổi học thực nghiệm trở lại lớp, khi lên đến tầng hai, vừa ngẩng đầu nhìn lên liền thấy bóng lưng của Hứa Tắc, cậu sững người một lúc, chạy hai bước để đuổi kịp rồi túm lấy cậu.
“Không phải cậu xin nghỉ phép rồi hả?”
Hứa Tắc quay đầu lại, đôi môi tái nhợt, sắc mặt đỏ bừng đến không bình thường, lông mi rũ xuống không có tinh thần, nhưng đồng tử vẫn sáng ngời, vừa nhìn liền biết là dáng vẻ bị sốt mà ra.
“Tôi xin nghỉ buổi sáng.” Hứa Tắc mở miệng, âm thanh có hơi khàn, “Bây giờ là buổi chiều rồi.”
Người não ngắn cũng biết bây giờ là buổi chiều, Trì Gia Hàn cạn lời nhắm mắt: “Kỳ dịch cảm mà chỉ xin nửa ngày thôi à?”
“Sắp thi giữa kỳ rồi.” Đầu óc Hứa Tắc tựa hồ có chút chậm chạp, cậu dừng một chút, tiếp tục nói: “Hôm nay tiết bơi lội có kiểm tra giữa kỳ.”
“Có thể xin thi bù sau mà, cũng không phải môn khác, không phải lo đề thi bị lộ, hơn nữa kỳ dịch cảm của cậu tới rồi, giáo viên nhất định sẽ đồng ý thôi.”
Logic của Trì Gia Hàn rất chặt chẽ, căn bản không thể tìm ra sơ hở nào, Hứa Tắc trầm mặc một lúc rồi trả lời: “Tôi muốn kiểm tra trong hôm nay.”
“Tại sao nhất định phải là hôm nay? Hôm nay trong lớp học bơi có người cậu thích à? Xem như là có đi, cậu muốn đem mặt mũi bầm dập, đầu óc sưng phù, hoa mắt chóng mặt đi gặp người ta à? Lỡ như phát huy thất thường rồi kiểm tra tệ, được không bù nổi mất.”
(Hàn bảo bảo nói đúng quá cho con một like =))))
Chỉ là một vài giả thiết rất vô lý, Trì Gia Hàn biết rõ sẽ không bao giờ có khả năng như vậy ở Hứa Tắc.

Hứa Tắc là người luôn kiên trì đến cố chấp không nói lời nào, Trì Gia Hàn chỉ hy vọng rằng cậu sẽ coi trọng cơ thể của mình hơn ——mặc dù khả năng này vô cùng mong manh.
Nói xong, Trì Gia Hàn thấy lông mi của Hứa Tắc chuyển động, sau đó Hứa Tắc nhìn đi chỗ khác, một lúc sau mới nói: “Sẽ không phát huy thất thường đâu.”
“…”
Trì Gia Hàn phát hiện ra rằng khi nói chuyện với Hứa Tắc, hai bên luôn khó thống nhất được trọng điểm, cậu không biết đây có phải là một loại lỗ hổng tư duy giữa alpha và omega hay không nữa.
“Hiện tại cậu không cảm thấy khó chịu sao?”
“Vẫn ổn.” Hứa Tắc nói.
“Đã tiêm bao nhiêu mũi thuốc ức chế rồi?”
“Không nhiều lắm.” Hứa Tắc lại nhìn đi chỗ khác, cậu không giỏi nói dối lắm, cũng biết nói dối Trì Gia Hàn là vô nghĩa, vì vậy cậu thành thật nói, “Ba mũi.”
“…Cậu không phải alpha.” Trì Giai Hàn không tin nổi mà nhìn cậu, “Cậu căn bản chính là AI.”
“Ba mũi thuốc ức chế, cậu không sợ rối loạn tin tức tố, sốt cao rồi lên cơn sốc sao?”
Vừa dứt lời chuông vào học liền vang lên, Hứa Tắc không để ý tới câu hỏi của Trì Gia Hàn, có chút xa lạ vỗ vỗ cánh tay cậu, coi như là an ủi không nói nên lời.


Hứa Tắc nói: “Về lớp đi.”
Tiết học cuối cùng của buổi chiều, khi Lục Hách Dương từ phòng thay đồ đi ra, các omega và alpha bên bể bơi đã xếp hàng khởi động và chuẩn bị cho kỳ thi.

Các alpha đứng đầu hàng ngũ vẫy tay với Lục Hách Dương, bảo anh đứng ở đầu hàng —— có thể kết thúc bài kiểm tra sớm rồi tan học.

Lục Hách Dương mỉm cười, lắc đầu rồi xuống đứng ở cuối hàng.
Có một alpha đến muộn hơn cả anh —— Cảm thấy có ai đó đứng phía sau, Lục Hách Dương theo bản năng quay đầu lại.
Vào khoảnh khắc anh nhìn ra phía sau, Hứa Tắc đang cúi đầu.
Hôm nay trên mặt Hứa Tắc không dán băng gạc, vị trí giữa mũi cùng mặt trái có một vết bầm tím mờ, lông mi vẫn luôn rũ xuống, không thể nhìn rõ mặt mũi.

Lục Hách Dương nhìn lướt qua rồi xoay người lại, nghe giáo viên giới thiệu nội dung bài thi hôm nay.
Giáo viên cầm loa nói chuyện, từng từ đều vang vọng trong bể bơi.

Hứa Tắc dừng lại vài giây, ngẩng đầu lên, nhìn vào bóng lưng của Lục Hách Dương.
Dáng người Lục Hách Dương cao lớn thẳng tắp, đây là điểm đặc biệt của alpha trong tuổi dậy thì, đan xen giữa độ tuổi thiếu niên và người trưởng thành, vai thẳng, chân dài, đường nét cơ bắp trên lưng và cánh tay mịn màng hoàn hảo, làn da trắng nõn, không một vết sẹo hay vết bầm tím ——Trong số những alpha cấp S với điều kiện ưu việt cũng có thể xem như top đầu.
Hai bàn tay anh buông thõng bên người, khớp xương rõ rệt, vừa trắng vừa mảnh khảnh, khi buông xuống các ngón tay tự nhiên cong lại thành hình vòng cung.

Đôi tay này trên cơ thể của một alpha lại quá tinh xảo và đẹp đẽ, nhưng đồng thời cũng không mất đi cảm giác đầy sức mạnh, khiến người ta cảm thấy Lục Hách Dương nên có một đôi tay như vậy.
Hứa Tắc nhìn chằm chằm vào tay trái của Lục Hách Dương, sau khi nhìn một lúc, cậu đột nhiên phát hiện bể bơi trở nên rất yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào, vô cùng kỳ quái ——Hứa Tắc nghĩ như vậy, bên tai lại vang lên tiếng nước và tiếng nói chuyện quen thuộc.
Cậu mới nhận ra rằng vừa rồi mình đã thất thần như thế nào.
Các hạng mục kiểm tra dành cho alpha là 50 mét tự do và 200 mét hỗn hợp.

Có bốn bể bơi kiểm tra, mỗi bể có tám đường đua.


Giáo viên thể dục chia tất cả học sinh thành các nhóm theo thứ tự xếp hàng, mỗi nhóm tám học sinh, mỗi lần bốn nhóm làm bài kiểm tra đồng thời.
Hứa Tắc và Lục Hách Dương được chia vào cùng một nhóm, Lục Hách Dương số 4, Hứa Tắc số 5.
Gần đến giờ tan học mới đến lượt bọn họ, nhóm trước vẫn đang làm kiểm tra, tám alpha bước đến điểm xuất phát để chuẩn bị.

Lục Hách Dương đứng bên cạnh Hứa Tắc, anh chỉ đứng vậy thôi nhưng Hứa Tắc lại cảm thấy một loại áp lực vô hình truyền tới, khiến cho cả người cậu cứng đờ.
“Lần trước Hạ Uý bảo tôi so tài với cậu xem sao.” Lục Hách Dương nhìn bể bơi, đột nhiên mở miệng: “Bị cậu ta nói trúng rồi.”
Anh không nhìn Hứa Tắc, thậm chí không nghiêng đầu qua, đến nỗi Hứa Tắc phải phản ứng trong khoảng ba giây mới chắc rằng Lục Hách Dương thực sự đang nói chuyện với cậu.
“Không phải…” ngón tay Hứa Tắc động đậy, muốn nắm lấy thứ gì đó trong tay nhưng lại quá trống rỗng.

Cậu mím môi nuốt xuống, mới tiếp tục phát ra âm thanh, “Là kiểm tra, không tính là thi đấu.”
Lục Hách Dương cuối cùng cũng liếc mắt nhìn cậu một cái, tựa hồ mỉm cười nói: “Lần này không tính, tiết sau so tài thì thế nào?”
Hứa Tắc hoàn toàn không có ý đó, cậu hoài nghi chính mình đã trở thành một alpha có tính cạnh tranh cao trong mắt Lục Hách Dương, vì vậy cậu nói: “Vẫn là không cần so tài đâu, cậu bơi giỏi hơn tôi.”
“Vì sao?” Hôm nay bọn họ hẳn là lần đầu tiên cùng nhau học bơi, Lục Hách Dương không biết kết luận này của Hứa Tắc từ đâu mà ra, anh vô ý hỏi: “Cậu từng xem qua thành tích trước đây của tôi sao?”
Các alpha của nhóm trước đã về đích, trợ giảng đang ghi lại kết quả.

Nước trong bể bơi gợn sóng, Hứa Tắc nhìn thẳng vào mặt nước đang nhấp nhô, cảm thấy não mình lúc này cũng ở trong trạng thái như vậy.
Cậu nghe thấy chính mình nói: “Không, tôi đoán thế thôi.”
Lục Hách Dương quay đầu lại nhìn cậu, từ một bên nhìn qua, biểu tình của Hứa Tắc tựa hồ có chút mê man, trông có vẻ còn có chút cứng ngắc, nói chung là không có tâm tình.
Đến lượt bọn họ vào sân, Lục Hách Dương đi đến vị trí của mình.
Đợi đến khi Lục Hách Dương rời đi, Hứa Tắc đứng tại chỗ vài giây mới đi về phía điểm xuất phát.


Sóng nước nhấp nhô khiến cho cậu choáng váng, Hứa Tắc đưa tay lên vuốt mặt, vô tình ấn vào vết bầm tím ở bên mũi, hơi đau, cậu sững người một lúc, sau đó đeo kính bơi vào.
Bài kiểm tra đầu tiên là 50 mét tự do, khi tiếng còi vang lên, tám alpha đồng thời nhảy xuống bể bơi.

Hứa Tắc sau khi xuống nước thì nhìn sang bên phải, bóng dáng của Lục Hách Dương ở trong nước có hơi mờ, nhưng có thể thấy tư thế bơi của anh rất đẹp, giống như một con cá.
Hứa Tắc quay đầu lại, duỗi tay ra để giữ nước và vung chân mạnh mẽ.
Rất nhanh, đầu ngón tay chạm vào thành bể, Hứa Tắc nâng nửa người trên lên, khi vừa lên khỏi mặt nước liền nghe thấy giáo viên thể dục hô to: “Số 5 đứng đầu, số 4 thứ hai, số 1 thứ ba…”
Tám trợ giảng ở vạch đích ghi lại thành tích bằng đồng hồ bấm giờ, Hứa Tắc lau nước trên cằm và nắm lấy phao phân làn.

Một bàn tay mảnh khảnh và mạnh mẽ cũng nâng người dậy, cách cậu mười centimét.

Lục Hách Dương tháo kính bơi ra, hất mái tóc ướt ra sau, những giọt nước lăn dài trên trán và sống mũi, lướt qua hầu kết rồi chảy ngược trở lại bể bơi.
Nước trong bể bơi lạnh nhưng Hứa Tắc lại cảm thấy rất nóng —— chắc là do kỳ dịch cảm.

Cậu nhìn góc nghiêng của Lục Hách Dương qua chiếc kính bơi màu xanh nhạt, rồi nhanh chóng quay đầu nhìn sang nơi khác.
Lục Hách Dương không ở lại lâu, sau đó lên bờ, đứng ở điểm xuất phát để chuẩn bị cho bài kiểm tra 200 mét hỗn hợp tiếp theo.
Lại một tiếng còi khác vang lên, phần thi thứ hai bắt đầu.
Sau khi xuống nước, Hứa Tắc và Lục Hách Dương duy trì tốc độ vượt trội hơn so với các alpha khác, hai người họ ngang tài ngang sức.

Nhưng khi bơi đến mét thứ 150, Hứa Tắc bắt đầu mất sức.

Cậu đang ở trong kỳ dịch cảm, tâm tình lên xuống thất thường, lại còn vận động cường độ cao nên tiết ra một lượng lớn tin tức tố, lại vì chịu ảnh hưởng của ba mũi thuốc ức chế nên chỉ có thể tích tụ bên trong cơ thể, gây sốt, chóng mặt và tứ chi vô lực, ảnh hưởng đến thể lực.
Trong 50 mét cuối cùng, Hứa Tắc hoàn toàn bơi về phía trước theo bản năng, đường đua dường như không có điểm dừng, cơ thể sản sinh ra cảm giác chìm xuống trầm trọng, ngay cả việc ngẩng đầu lên để lấy khí cũng trở nên khó khăn.

Cuối cùng, khi tay cậu chạm vào thành bể, Hứa Tắc đã kiệt sức, vừa ngoi lên khỏi mặt nước để hít một hơi thì cả cơ thể đã chìm xuống, chân cậu trượt trên đáy bể, cậu cố gắng chộp lấy chiếc phao nhưng lại không thể với tới.
Trong lúc giằng co, ngón tay cậu hình như chạm phải thứ gì đó, Hứa Tắc tưởng là phao nên đưa tay cố gắng nắm lấy.

Cậu vẫn chưa bắt được cái gì, cổ tay đột nhiên bị một lực gắt gao nắm lấy, một cỗ khí lực đem cậu nhấc lên, đem cậu kéo lên khỏi mặt nước.


Hứa Tắc ho khan một tiếng, trước mặt là đường bơi, cậu nằm trên phao thở hồng hộc, trên mặt dính đầy nước.
“Hứa Tắc Hứa Tắc, sao vậy?”
Hứa Tắc lau nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn, giáo viên thể dục đang ngồi xổm trên bờ nhìn cậu, lại hỏi: “Có ổn không?”
“Không sao ạ.” Hứa Tắc lắc đầu.
Cậu quay đầu lại, Lục Hách Dương đang ở đối diện, giữa hai người có một đường bơi.

Hứa Tắc hơi hơi mở miệng, lồng ngực phập phồng vài cái, nói với anh: “Cảm ơn.”
“Không sao.” Lục Hách Dương nói: “Đi lên đi.”
Hai tay Lục Hách Dương chống ở mép bể bơi để lên bờ, trợ giảng đưa tay về phía Hứa Tắc để giúp cậu.

Giáo viên thể dục nhìn vào kết quả nói: “Lục Hách Dương không tệ, 2 phút 07 giây 21, Hứa Tắc là 2 phút 07 giây 68, chỉ kém một chút thôi.”
Nhóm alpha tiếp theo đang chuẩn bị làm bài kiểm tra, Hứa Tắc và Lục Hách Dương đi bộ đến lối đi bên cạnh bể bơi.

Hứa Tắc đi phía sau Lục Hách Dương, trong tay nắm chặt kính bơi, sau vài giây, Hứa Tắc bước nhanh hai bước đến phía sau Lục Hách Dương, nói: “Chúc mừng.”
Lục Hách Dương có hơi kinh ngạc, quay đầu lại đồng thời thả chậm bước chân, sau khi hai người vai kề vai mới hỏi: “Chúc mừng cái gì?”
“Nội dung 200 mét hỗn hợp, cậu hẳn là người đứng đầu toàn khoá.” Hứa Tắc giải thích.
Kỳ thực cậu đã hối hận sau khi nói xong hai chữ ‘Chúc mừng’, đây chỉ là một bài kiểm tra nhỏ, Lục Hách Dương có lẽ cũng không cần người khác đặc biệt đến chúc mừng —— thậm chí còn xấu hổ hơn là, chính mình còn đi giải thích lý do tại sao lại nói ‘Chúc mừng’.
Trì Gia Hàn trước đây đã từng nói qua, chỉ số IQ của alpha trong kỳ dịch cảm sẽ giảm ít nhất 70%, hóa ra lại là sự thật.
Lục Hách Dương hiếm khi sửng sốt, đây quả thực là lần đầu tiên có người chúc mừng anh sau khi thi giữa kỳ, cũng có chút mới lạ.

Anh cười nói: “Vậy cũng chúc mừng cậu.”
Thấy Hứa Tắc khó hiểu, Lục Hách Dương bắt chước cậu giải thích: “Nội dung 50 mét tự do, cậu hẳn là người đứng đầu toàn khoá.”
Hứa Tắc lại cứ không phải là người biết nói đùa, cậu trầm mặc một hồi, sau đó rất nghiêm túc đáp: “Cảm ơn.”
Lục Hách Dương nghiêng đầu nhìn cậu, nhìn một cái liền quay đầu lại.

Hứa Tắc cảm thấy Lục Hách Dương tựa hồ lại cười lên, sau đó cậu nghe thấy Lục Hách Dương nói: “Không có gì.”.



Chương trước Chương tiếp