Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 91



Hứa Tắc cũng đến buổi tiệc chúc mừng.

Tối qua sau khi ăn tối với Lục Hách Dương rồi đi đón Hoàng Lệ Linh, trên đường về, Hoàng Lệ Linh nhận được một cuộc gọi, nhắc đến chuyện tiệc chúc mừng và nghi thức trao giải. Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hoàng Lệ Linh kiểm tra tin nhắn trên điện thoại, rất tuỳ ý hỏi Hứa Tắc: “Tối mai nếu như không có việc gì, Hứa Tắc, em có muốn cùng đi xem chút không?”

Thật sự là ông chỉ tùy tiện hỏi một câu, cảm thấy chắc là Hứa Tắc sẽ không đi, bởi vì Hứa Tắc còn chưa bao giờ cân nhắc chuyện đến quân khu phát triển, cho nên có lẽ là sẽ không có hứng thú tiếp xúc với những trường hợp tương tự.

Hứa Tắc không lập tức trả lời mà ngón tay cào nhẹ vô lăng vài cái, sau đó liếc nhìn kính chiếu hậu hỏi: “Em có thể đi sao?”

Nghe giống như ý tứ định đi, Hoàng Lệ Linh sửng sốt, tắt điện thoại nói: “Có gì mà không được chứ, cứ nói em là trợ lý của tôi ở trường.”

“Được.” Sau khi xác nhận rằng có thể cùng đi, Hứa Tắc gật đầu không chút do dự, “Cảm ơn thầy.”

“Như vậy mới đúng này.” Hoàng Lệ Linh rất vui vẻ, “Xem nhiều tiếp xúc nhiều, đừng nhàm chán mãi trong phòng thí nghiệm và bệnh viện.”

Câu này Hứa Tắc không đủ tự tin để tiếp lời, suy cho cùng cậu cũng không đi để thu thập kiến ​​thức hay giao lưu như Hoàng Lệ Linh nghĩ.

Chiều tối ngày hôm sau, Hứa Tắc kết thúc sớm công việc trong phòng thí nghiệm, cởi áo khoác thí nghiệm, mặc lễ phục và cùng Hoàng Lệ Linh đến quân khu thủ đô. Vẫn còn một thời gian ngắn nữa mới đến tiệc tối, các sĩ quan quân đội thân thiết hoặc bạn cũ liên tục đến trò chuyện với Hoàng Lệ Linh, Hoàng Lệ Linh mang Hứa Tắc theo bên cạnh, giới thiệu học trò yêu thích của mình với mọi người.

(để đu được crush thì điều kiện cần là phải thành học trò cưng của giáo sư giỏi =)))))

Trong bữa tối, Hứa Tắc ngồi cùng bàn với một nhóm sĩ quan trẻ đi cùng, nghe bọn họ tán gẫu về chuyện của chiến khu, cứ nói rồi lại nói, nói về vị Thượng tá Lục kia đã trượt bài kiểm tra thao tác máy bay sau kỳ mẫn cảm.

Trong kiểu tình huống này, bất kỳ chuyện gì cũng chỉ đề cập đến trong một câu, cũng sẽ không nói quá kỹ, tán gẫu chỉ để làm cho bầu không khí bớt nghiêm túc mà thôi. Hứa Tắc nhìn chiếc đĩa trước mặt, muốn lắng nghe thêm một chút nhưng những người khác đã linh hoạt chuyển sang chủ đề khác an toàn hơn.

Sau bữa tối, nghỉ ngơi một lúc thì lễ chúc mừng chính thức bắt đầu. Hứa Tắc ngồi ở một vị trí cao ở hàng giữa và hàng sau, nghiêm túc lắng nghe những lời tuyên dương dài dòng và chính thức như thể đang nghe một tiết học chuyên ngành, cho đến khi nghi thức trao giải bắt đầu, cơ thể của Hứa Tắc cuối cùng cũng nhúc nhích, tầm mắt nhìn về phía những người tham dự ở một bên của khu vực chờ, cho dù khu vực đó bị mấy tấm màn hẹp ngăn lại, cái gì cũng không thấy được.

“Bộ Tư lệnh tác chiến không quân chiến khu phía Nam liên minh, Thượng tá Không quân, Lục Hách Dương.”

Đợi từng người, từng người sĩ quan lên sân khấu, đợi qua bài phát biểu danh dự, Hứa Tắc đã đợi được câu nói này. Cậu nhìn chăm chú vào bức màn khẽ lay động, cuối cùng, một đôi ủng quân đội màu đen giẫm lên thảm đỏ, Lục Hách Dương bước ra ngoài.

Đã quen nhìn Lục Hách Dương mặc trang phục huấn luyện, đây là lần đầu tiên Hứa Tắc nhìn thấy anh mặc trang phục quân đội. Màu xanh đậm gần như đen, trang trọng và nghiêm chỉnh, chất liệu của quân phục tương đối cứng, đường nét thân hình thon dài thẳng tắp của alpha được phác thảo như một bức họa tỉ mỉ, sắc bén như một thanh kiếm. Đèn từ mọi hướng chiếu sáng lên cầu vai của Lục Hách Dương, băng tay và vài hàng huy chương đeo trên ngực, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, xuyên qua một khoảng cách xa và chiếu rõ ràng vào trong mắt Hứa Tắc.

Hứa Tắc vỗ tay cùng mọi người theo bản năng, như thể đã quay trở lại vài năm trước, nhìn chiếc máy bay chiến đấu bay cao trên đầu ở quảng trường trung tâm thủ đô. Có thể chứng kiến ​​​​sự vinh quang của Lục Hách Dương, Hứa Tắc cảm thấy rất vui vẻ.

Lục Hách Dương trông thoải mái và tự nhiên, dưới chiếc mũ quân đội là một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt trẻ tuổi, dùng bàn tay đeo găng tay trắng bắt tay với vị tư lệnh già đang trao giải, chào theo kiểu quân đội.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, Hứa Tắc dường như đã xem một bộ phim dài tập, cậu nhìn Lục Hách Dương bước xuống sân khấu và biến mất sau bức màn, một lúc lâu sau mới quay đầu lại nhìn sân khấu lần nữa nhưng đã không thể nghe thấy bất kỳ chữ nào sau đó.

Sau nghi thức trao giải là nghi thức trao quân hàm cho các bậc tá và uý, Hứa Tắc nhìn thấy Cố Quân Trì, người đã nhiều năm không gặp, trở thành một thượng tá trẻ khác của liên minh trong tiếng vỗ tay của mọi người.

Vì nghi thức kéo dài nên có hai mươi phút nghỉ giữa giờ. Hứa Tắc lấy điện thoại di động ra, mở khóa rồi lại tắt đi, Lục Hách Dương có thể sẽ không mang theo điện thoại di động khi tham dự một sự kiện như vậy, hơn nữa Hứa Tắc phát hiện anh không ngồi trong khán phòng sau khi bước xuống sân khấu, có thể còn phải gặp người khác, có chuyện khác phải bận.

Đang lơ đãng nghĩ ngợi như vậy, bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, Hứa Tắc quay đầu lại, không ngờ đối phương lại là Cố Quân Trì.

“Tôi nhận được chuyển khoản của bác sĩ Hứa rồi, cũng đã chuyển cho Hách Dương rồi. Hai ngày nay hơi bận nên quên nói cho cậu biết.”

Nhìn từ khoảng cách gần, Cố Quân Trì vẫn giữ bộ mặt ‘liên quan chó gì đến cậu, liên quan chó gì đến tôi’ chẳng chút quan tâm gì đến thế giới hồi cấp ba, người như vậy không thể chỉ vì nói chuyện này mà cố ý ngồi ở đây— —Hứa Tắc gật đầu nói, “Cảm ơn Thượng tá Cố.”

Dừng lại một lát, Hứa Tắc hỏi: “Thượng tá Lục không vượt qua bài kiểm tra bay là vì sao vậy?”

“Bác sĩ Hứa đã nghe nói rồi?” Cố Quân Trì lộ ra vẻ như cảm thấy bớt việc, “Có thể là do trong thời gian điều trị tâm lý phi công không thích hợp bay.”

Không phải là câu trả lời thẳng thắn nhưng logic bên trong rất dễ hiểu, nếu Lục Hách Dương được điều trị tâm lý bình thường thì anh hoàn toàn không cần phải cố tình không vượt qua kiểm tra để không được lên máy bay, quân bộ tự nhiên sẽ kéo dài thời gian nghỉ phép của anh.

“Nếu như bác sĩ Hứa muốn trả huy chương cho tôi thì tôi sẽ trả lại nó cho cậu.”

Advertisement

“Nhẫn là một vật vô cùng quý giá, hiện tại tôi có thể không giữ lại nó được.”

Những gì Lục Hách Dương nói đêm qua lại vang lên trong đầu, Hứa Tắc chưa từng tưởng tượng được mình sẽ có được câu trả lời thật sự sớm như vậy.

Vào khoảnh khắc suy nghĩ rõ ràng, Hứa Tắc đè lên tay vịn ghế đứng dậy, nhưng Cố Quân Trì lại nói: “Hách Dương đã đi rồi, căn cứ có chuyện cần xử lý.”

“Cụ thể cũng là tôi tự đoán, Hách Dương chưa bao giờ nói với tôi.” Cố Quân Trì tháo đôi găng tay trắng ra ném lên bàn, “Nhưng không kiến nghị cậu hỏi cậu ta, có lẽ cậu ta không hy vọng chúng ta làm như vậy.”

Hứa Tắc có hơi thất thần, tay còn lại nắm chặt tay vịn, gần nửa phút sau mới nói: “Quá nguy hiểm.”

Trong thời gian học đại học, cậu đã từng hỏi ​​các thầy cô Khoa Tâm lý và Khoa Thần kinh, câu trả lời nhận được là loại mất trí nhớ do sốc điện và rối loạn pheromone này bất luận là từ phương pháp điều trị hay mức độ kiểm soát đều có độ rủi ro vô cùng cao, yêu cầu về thể chất và tâm lý của chính bệnh nhân cũng rất cao, quân đội hoàn toàn không thể đồng ý cho quân nhân tại ngũ làm điều trị như vậy.

Hoàn toàn nghĩ không thông lý do vì sao Lục Hách Dương lại phải làm như vậy, rõ ràng không có ký ức cũng có thể thuận lợi trải qua cuộc đời huy hoàng cơ mà.

“Bình thường Hách Dương sẽ không đưa ra quyết định khiến cậu ta hối hận.” Sau khi Cố Quân Trì ném bom cho Hứa Tắc lại lạnh lùng nói: “Nói cho cậu biết chuyện này cũng không có ý gì khác, đừng suy nghĩ nhiều.”

Hắn đeo găng tay lại rồi đứng dậy: “Đi trước đây, tạm biệt bác sĩ Hứa.”

“Tạm biệt.” Hứa Tắc ngẩng đầu nhìn hắn nhưng ánh mắt lại lơ đãng, “Cảm ơn cậu.”

Năm ngày trước khi sang năm mới, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, Hạ Uý bị trúng đạn vào bụng nên được đưa vào Bệnh viện 195.

Quá trình giải cứu kéo dài gần sáu tiếng, các khoa liên quan của Bệnh viện 195 đều nhận được lệnh từ Chính phủ Liên minh, bằng mọi giá phải cứu được người. Mẹ của Hạ Uý, một vị omega tao nhã và xinh đẹp, đã khóc cho đến khi gần như bất tỉnh bên ngoài phòng cấp cứu.

Hứa Tắc cũng tham gia phẫu thuật giải cứu, một người chưa từng không thích nghi được với máu tươi và vết thương như cậu lần này lại cảm thấy hoảng sợ và bất an, bởi vì cậu không thể ngờ được người nằm trên bàn mổ lại là Hạ Uý.

Cuối cùng, cuộc giải cứu được tuyên bố thành công, sau khi Hứa Tắc rửa tay và khử trùng bước ra khỏi phòng phẫu thuật, trên hành lang có rất nhiều người, bao gồm cả người nhà, bạn bè, lãnh đạo và cấp dưới của Hạ Uý, Hứa Tắc đi ngang qua bọn họ, nhìn thấy omega mặc áo blouse trắng đứng ở bên cạnh hàng ghế ở vị trí xa nhất, thầm nói ‘Không sao nữa rồi’ với cậu.

Trì Gia Hàn hồn xiêu phách lạc đứng đó, gật đầu với đôi mắt đỏ hoe.

Hạ Uý hôn mê trong ICU ba ngày, Trì Gia Hàn hầu như bất cứ khi nào có thời gian đều đến đó, cả người được bọc trong bộ đồ cách ly, không nói chuyện cũng không cử động, chỉ đứng bên giường bệnh nhìn Hạ Uý.

Nghe Trì Gia Hàn nói giữa chừng Lục Hách Dương và Cố Quân Trì cũng đến vài lần, nhưng mấy ngày nay Hứa Tắc đều ở trong phòng thí nghiệm, rất ít đến bệnh viện nên cũng chưa bao giờ chạm mặt.

Ngày thứ tư Hạ Uý tỉnh lại, sau khi xác nhận tình trạng đã ổn định thì được chuyển đến phòng bệnh đặc biệt, trong khi hầu hết mọi người được thông báo tạm thời không được đến thăm và làm phiền bệnh nhân thì Khoa Ngoại bên kia đã thông báo cho Hứa Tắc rằng Hạ Uý muốn gặp cậu.

Hứa Tắc nhận được tin tức đã vội vã từ phòng thí nghiệm đến Bệnh viện 195. Tình trạng của Hạ Uý trông có vẻ không tệ, mặc dù vẫn đeo mặt nạ oxy nhưng sắc mặt của hắn đã không còn nhợt nhạt nữa.

“Chuyện gì vậy?” Hứa Tắc nghiêng người hỏi hắn.

Giọng nói của Hạ Uý yếu ớt: “Nói với cậu về mười điều cần biết nếu trở thành chồng của Trì Gia Hàn.”

“?”

Hứa Tắc quay đầu lại, Trì Gia Hàn đang đeo khẩu trang đứng ở cạnh cửa, Hạ Uý có lẽ vẫn chưa biết đó là cậu.

“Đùa đấy.” Hạ Uý mỉm cười, sau đó nói, “Hạ Dư, anh trai tôi, vẫn còn sống.”

Hứa Tắc sửng sốt, không chắc chắn lắm hỏi: “Anh ta không ở trong chiếc xe đó sao?”

“Trên xe là Đường Phi Dịch.” Hạ Uý nói, “Người chết thật ra là gã.”

Ký ức lâu ngày ùn ùn kéo đến, phía cảnh sát đã nhiều năm như vậy cũng không tìm được tung tích của Đường Phi Dịch, Hứa Tắc vốn tưởng rằng gã đã chạy trốn ra ngoài liên minh, không ngờ được năm đó gã thế nhưng đã chết.

“Không biết cậu có biết Tưởng Văn không, là vệ sĩ lúc đó của Hách Dương. Sau khi Hách Dương xảy ra chuyện, Tưởng Văn đã tìm tới anh tôi và đề xuất dùng mạng của Đường Phi Dịch để đổi cho anh ấy, anh tôi đã đồng ý, sau đó nói với Đường Phi Dịch rằng sẽ sắp xếp cho gã trốn thoát. Vậy nên người thật sự ngồi trong chiếc xe bị cảnh sát truy đuổi là Đường Phi Dịch, chiếc xe cũng đã bị giở trò.”

“Sau khi Đường Phi Dịch chết, theo như ước định, Tưởng Văn đã gửi anh tôi ra khỏi liên minh. Anh tôi nói trước khi xảy ra chuyện, Hách Dương đã nói với Tưởng Văn là đừng để Đường Phi Dịch vào tù mà phải giết gã càng sớm càng tốt, bởi vì sau khi vào tù sẽ có rất nhiều biến số nên chỉ có lập tức g.iết chết mới là cách đáng tin nhất.” Hạ Uý vẫn luôn cười, “Nếu không phải vì lần đi làm nhiệm vụ này thì tôi đã không gặp được người anh bí mật quay trở lại liên minh, mặc dù ăn một phát súng từ nghi phạm nhưng nhìn chung vẫn là xứng đáng.”

“Điều đầu tiên làm sau khi tỉnh lại là báo tin tốt này cho cậu.” Hạ Uý dùng giọng điệu như đang nói bí mật, “Số 17 của chúng ta nên là người đầu tiên biết mới được.”

“Ừm.” Hứa Tắc nghĩ rằng mình nên cười nhưng lại không làm được.

Kẻ thù giết cha, hung thủ làm hại Lục Hách Dương, những năm này Hứa Tắc vẫn luôn canh cánh trong lòng, hy vọng một ngày nào đó sẽ nghe tin Đường Phi Dịch lọt lưới, đến khi cậu cảm thấy có thể sẽ không có ngày đó nữa thì đột nhiên lại biết được người đó đã chết từ hơn bảy năm trước.

Không thể nói là khuây khoả, thậm chí còn có xu hướng bình tĩnh nhưng Hứa Tắc hiểu rằng có một số chuyện đã kết thúc — thực tế là đã kết thúc từ lâu rồi, chỉ là bây giờ cậu mới biết. Và người lên kế hoạch thực hiện tất cả những điều này là Lục Hách Dương.

Còn có tung tích của một người khác nhưng Hứa Tắc không hỏi, bởi vì đã đoán được đại khái kết quả.

Sau khi câu lạc bộ đóng cửa vào năm đó, Tiểu Phong hẳn là vẫn luôn đi theo Hạ Dư. Nếu sau đó cảnh sát theo dõi Hạ Dư thì nhất định sẽ chú ý đến Tiểu Phong ở bên cạnh anh. Còn việc làm thế nào để Đường Phi Dịch, người đã cải trang thành Hạ Dư trông giống Hạ Dư hơn, vậy thì Tiểu Phong, đứa nhỏ luôn đi theo Hạ Dư cũng nhất định đã ở trong chiếc xe đó. Ngay cả khi nó không muốn đi thì Đường Phi Dịch cũng sẽ buộc nó phải đi.

Hứa Tắc đã liên lạc với Tiểu Phong rất nhiều lần nhưng gửi tin nhắn thì không có hồi âm, gọi điện cũng không có người bắt máy, mãi cho đến khi số đó trở thành số trống thì Hứa Tắc mới từ bỏ.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ việc không hồi âm là do Tiểu Phong đã không thể trả lời cậu được nữa.

“Còn một chuyện nữa.” Hạ Uý lại nói: “Tuy rằng cậu và Gia Hàn vẫn chưa kết hôn nhưng tôi muốn hỏi khi nào thì các cậu ly hôn vậy?”

“Sẽ không kết hôn, cậu câm miệng lại đi.” Trì Gia Hàn mở miệng.

Hạ Uý chớp mắt, nhìn về phía cửa, phân biệt mất vài giây mới hỏi: “Sao lại gầy đi rồi?”

Nếu như không gầy đi thì cho dù có đeo khẩu trang hắn cũng sẽ không đến mức không nhận ra Trì Gia Hàn.

“Tôi đi trước đây, cậu nghỉ ngơi thật tốt.” Hứa Tắc rời đi đúng lúc.

“Được.”

Vừa ra khỏi phòng bệnh, Hứa Tắc đã nghe thấy Hạ Uý ở phía sau hỏi: “Bác sĩ Trì đang giảm cân à? Để mặc áo cưới trông đẹp hơn một chút sao?”

“Thứ bị bắn trúng rốt cuộc là bụng cậu hay là đầu vậy?”

Đêm trước khi giao thừa, phòng khám chữa bệnh vô cùng bận rộn, Lục Hách Dương đứng trước cửa sổ quan sát gọi điện thoại, thoải mái đến mức dường như lạc nhịp với sự khẩn trương của những người xung quanh, như thể người sắp được điều trị không phải là anh.

Cúp điện thoại xong, Lục Hách Dương lại thong thả lướt qua tất cả những tin nhắn chưa đọc rồi mới đặt máy liên lạc xuống, ngồi lên ghế điều trị. Tô Lợi An dùng tăm bông để khử trùng vùng da có tuyến thể của Lục Hách Dương, sau đó cầm ống tiêm lên, từ từ đẩy thuốc đã chuẩn bị sẵn vào trong tuyến thể.

Toàn bộ phòng khám chữa bệnh đã hoàn toàn yên tĩnh lại, chỉ còn lại hai bác sĩ và một y tá. Sau khi tiêm xong, Lục Hách Dương dựa lưng vào ghế, y tá cởi cúc áo sơ mi của anh rồi dán điện cực lên cho anh, lại chỉnh tóc cho Lục Hách Dương xong mới cẩn thận đội máy móc lên đầu anh.

Sau khi nhấn nút bắt đầu, bác sĩ và Tô Lợi An cùng nhìn chằm chằm vào đường cong sóng não và tình huống hoạt động của tế bào thần kinh bắt đầu hiển thị trên bốn màn hình, nắm bắt các đơn vị mạng thần kinh đủ để cấu thành mã hoá ký ức. Đây là lần thứ tư Lục Hách Dương đến điều trị, ưu điểm về tâm lý và sinh lý do xuất thân từ phi công mang lại rất đáng kể, những lần điều trị đầu tiên là nguy hiểm nhất nhưng Lục Hách Dương về cơ bản đã vượt qua một cách thuận lợi.

Sau bốn mươi phút, việc điều trị kết thúc. Lục Hách Dương nhắm mắt điều chỉnh nhịp thở, bác sĩ giúp anh lau mồ hôi trên trán và trên người.

“Có khó chịu ở đâu không?” Tô Lợi An hỏi.

Lục Hách Dương lắc đầu.

“Chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa ra báo cáo.” Bác sĩ nói, “Gần đây có xảy ra chuyện gì không?”

“Không có gì đặc biệt, vẫn còn hơi mất ngủ, mơ nhiều hơn, trong đầu thỉnh thoảng lại xuất hiện những hình ảnh rời rạc.” Lục Hách Dương mở mắt ra, “Tôi đều lập ghi chép lại, cũng đã gửi cho bác sĩ Tô rồi.”

“Được, đến lúc đó phối hợp hình ảnh và số liệu để cùng phân tích.”

“Vất vả rồi.” Lục Hách Dương nhận lấy nước ấm từ y tá, nhấp một ngụm.

Nghỉ ngơi hơn mười phút thì Lục Hách Dương mặc áo khoác vào, Tô Lợi An vẫn chưa quá yên tâm nên lại dặn dò lặp đi lặp lại giống như mấy lần trước: “Nếu như xuất hiện tình huống ảo giác và ảo thính thì nhất định phải báo cho tôi kịp thời.”

“Đương nhiên.” Lục Hách Dương cười, vẫy tay với bọn họ, “Năm mới vui vẻ, sang năm vẫn phải làm phiền mọi người.”

Xuống lầu, ra khỏi sảnh lớn thì có một chiếc xe Jeep đậu ở cửa, Tưởng Văn nhìn Lục Hách Dương, sau khi xác nhận anh không có gì bất thường mới mở cửa ghế phó lái để Lục Hách Dương lên xe.

“Ngày mai chú ở thủ đô qua năm mới sao?” Lục Hách Dương hỏi Tưởng Văn.

“Không, phải ra ngoài một chuyến, vài người bạn đang tụ tập ở nơi khác.” Tưởng Văn hỏi, “Còn con thì sao?”

“Ở căn cứ.”

“Ngài Lâm không về sao?”

“Ba con đến chỗ chị rồi, chú cũng biết ông ấy không thích thủ đô mà.”

Tưởng Văn mỉm cười không nói gì. Xe chạy ra khỏi bệnh viện không bao lâu thì bầu trời rơi xuống một ít tuyết mỏng, Lục Hách Dương nhìn một hồi rồi hỏi: “Trước đây cũng có tuyết rơi sao?”

“Có, thủ đô năm nào cũng có tuyết rơi.”

Vào ngày cuối cùng của năm, Hứa Tắc có một ngày nghỉ ngắn mặc dù buổi tối phải đến trực ban. Vốn dĩ không cần đi nhưng trong khoa có người muốn về nhà đón năm mới nên Hứa Tắc đã đề nghị rằng mình có thể thay ca.

Sau khi ngủ dậy, Hứa Tắc phát hiện tuyết đã chất thành một đống dày, hẳn là đã rơi cả đêm. Cậu thay quần áo đi ra ngoài, đi xuống lầu ăn sáng rồi nhìn lũ trẻ chơi ném bóng tuyết bên đường vài phút. Cậu hiếm khi có tốc độ chậm như vậy.

Chiếc xe Trì Gia Hàn cho cậu mượn đang đậu trong garage dưới tầng hầm, năm nay Trì Gia Hàn cũng đón năm mới trong bệnh viện, còn có cả Hạ Uý. Hứa Tắc khởi động xe, chậm rãi lái một đường ra ngoại ô, trên đường lúc đi ngang qua khu phố cũ cậu còn nghĩ trước khi ra nước ngoài phải đến nhà cũ dọn dẹp một lần.

Khi lái đến con đường vòng qua núi, trời lại bắt đầu có tuyết rơi, hoặc là tuyết ở vùng núi vẫn mãi chưa ngừng rơi. Con đường không dốc nên lái xe vẫn xem như trơn tru, thế nhưng Hứa Tắc vẫn dừng lại bên đường rồi đặt dây xích chống trượt vào lốp xe.

Càng lái lên trên, tuyết càng trở nên dày hơn, cuối cùng Hứa Tắc đỗ xe trên một bãi đất bằng, xuống xe và đi bộ lên đỉnh núi.

Cậu đi vào một khu rừng, chân giẫm trong tuyết phát ra âm thanh loạt xoạt. Tuyết tích tụ quá nhiều trên cành cây rơi xuống thành từng cụm từng cụm làm kinh động đến những chú chim đang nghỉ ngơi, bọn chúng vỗ cánh kêu chiêm chiếp vài tiếng thê lương rồi bay đi nơi khác.

Đi bộ đến cuối vách đá, ở bên kia biển có thể nhìn thấy thủ đô phủ đầy tuyết trắng.

Nhìn sang bên trái có thể thấy một đường trượt tuyết nhấp nhô, bên cạnh đường trượt có một đường cáp treo dài đang chạy chầm chậm, hình như có rất nhiều khách du lịch.

Hứa Tắc vỗ tuyết trên đầu rồi tháo mắt kính xuống lau. Đứng một mình ở một nơi như vậy trong một ngày tuyết lớn hiển nhiên là một việc khiến người ta khó hiểu, lại là một việc chẳng có ý nghĩa gì nhưng mọi việc vốn dĩ cũng cần phải có ý nghĩa, muốn làm là được rồi.

Chỉ là lần này có vẻ không còn vô nghĩa nữa rồi.

Lúc nghe thấy tiếng bước chân, Hứa Tắc còn tưởng rằng mình gặp phải một con dã thú nào to lớn giống như hổ, cậu hơi cứng đờ quay đầu lại nhưng đối tượng nhìn thấy còn khiến cậu khó tin hơn cả dã thú.

Lục Hách Dương đứng cách đó vài mét, tuyết phủ đầy người, đang nhìn cậu bằng một ánh mắt bình tĩnh và dò xét.

Cái nhìn này khiến cho Hứa Tắc cảm thấy Lục Hách Dương đang nhìn thứ không nên tồn tại, thái độ tỏ ra cảnh giác và nghi ngờ, giống như Hứa Tắc cũng cho rằng mình đang gặp ảo giác.

“Thượng tá?”

Lục Hách Dương không trả lời cậu nhưng lại đi đến gần cậu. Hứa Tắc bác bỏ giả thuyết ‘ảo giác’, trước đây cậu chưa từng xuất hiện loại ảo giác này, Lục Hách Dương ở trước mặt quá đỗi chân thật, ngay cả mình còn không thể phân biệt được thật giả.

Nhớ đến việc Lục Hách Dương nói đã từng đến đây cắm trại cùng đám Hạ Uý, đó có lẽ là lý do vì sao Lục Hách Dương đến đây ngày hôm nay. Hứa Tắc muốn đưa tay ra giúp anh lau tuyết trên người nhưng lại nhịn xuống, cậu hỏi: “Cậu tới đây một mình sao?”

“Ừm.” Thái độ của Lục Hách Dương có chút xa lạ, “Lúc tới đây thì nhìn thấy dấu chân.”

“Tại sao… lại tới đây?”

“Đến xem xem.” Lục Hách Dương chuyển ánh mắt về phía khu nghỉ dưỡng trượt tuyết ở xa xa, “Bác sĩ Hứa ——”

Anh dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Bác sĩ Hứa đến đây trượt tuyết sao?”

Advertisement

“Tôi chưa từng trượt tuyết.” Hứa Tắc nói.

Lục Hách Dương thu ánh mắt lại, nhìn sườn mặt của Hứa Tắc hỏi: “Chỉ đến đây ngắm tuyết thôi sao?”

“Ừm.”

Mỗi năm thủ đô đều có tuyết rơi, vào mùa đông sau khi Lục Hách Dương ra nước ngoài, đó là lần đầu tiên Hứa Tắc đến đây ngắm tuyết. Giống như Lục Hách Dương đã nói với cậu, phong cảnh ở đây sau khi tuyết rơi còn đẹp hơn.

Trong sự im lặng, tiếng gió và tiếng tuyết rơi càng trở nên rõ hơn. Hứa Tắc đột nhiên nói: “Thượng tá, tôi có thể hỏi cậu một câu không?”

Cậu vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong khoảnh khắc cậu ngẩng đầu, Lục Hách Dương cảm giác như thể gió đã ngừng, tuyết cũng ngừng, màu trắng chuyển thành màu xanh, mùa đông chuyển thành mùa hè, buổi sáng hoá thành ban đêm, bốn phía trống trải chỉ có một cái lều, tiếng côn trùng chầm chậm vang lên.

Nhưng cơ thể vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh, cảnh tượng trong tầm mắt cũng không hề thay đổi, Lục Hách Dương nhận ra rằng mình đang nhìn thấy hai cảnh tượng cùng một lúc, một cảnh ở trong đầu và một cảnh ở trước mắt.

Hứa Tắc ở trong đầu cũng nhìn bầu trời như thế này, là vẻ mặt đang ước nguyện.

“Lúc bay trên bầu trời.” Hứa Tắc ở trước mặt nói.

Lục Hách Dương nghe thấy một Hứa Tắc khác nói: “Hy vọng anh tự do.”

Sau đó hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía anh, một người phủ đầy tuyết trắng, một người khoác lên ánh trăng, cách nhau ở hai bên vực thẳm thời gian thế nhưng vẻ mặt và ánh mắt lại không chút thay đổi.

“Sẽ cảm thấy tự do chứ?”

“Chúc anh tự do.”

Chúc phúc không cần đáp lại, Lục Hách Dương biết mình của lúc đó hẳn cũng không trả lời.

Vì vậy Lục Hách Dương đã trả lời Hứa Tắc ở trước mặt, nói: “Sẽ.”

Hứa Tắc mỉm cười, nói ‘Vậy thì tốt’, nụ cười của cậu khiến cho người ta cảm thấy như thể người tự do đó là cậu.

“Còn một chuyện nữa.” Hứa Tắc lại nói.

Hôm nay dường như cậu nói rất nhiều, Lục Hách Dương hơi cúi đầu nhìn cậu: “Gì vậy?”

“Trước đây cậu từng cho tôi ba cơ hội.”

“Là cơ hội thế nào?”

“Cơ hội đưa ra yêu cầu cho cậu.” Không biết giao kèo này có vì Lục Hách Dương mất trí nhớ mà mất đi hiệu lực hay không nhưng Hứa Tắc vẫn nói ra: “Hồi cấp ba đã bị tôi dùng mất hai lần, hiện tại vẫn còn lại một.”

Thật ra Lục Hách Dương không muốn nghe nữa, dựa vào tính cách của Hứa Tắc thì gần như có thể đoán được cậu sẽ nói gì.

Nhưng hôm nay bác sĩ Hứa không chỉ nói nhiều mà còn rất kiên trì, cậu xác nhận với Lục Hách Dương: “Bây giờ còn tính không?”

“Đương nhiên.” Lục Hách Dương nói, không nhìn ra nửa phần dối lòng.

“Mấy ngày nữa tôi phải đi rồi.”

Có tuyết tụ lại trên gọng kính của Hứa Tắc giống như hai ngọn đồi nhỏ màu trắng, Lục Hách Dương muốn nhắc Hứa Tắc lau kính đi, tiện thể những lời chưa nói xong cũng đừng nói nữa.

Advertisement

“Sau này chúng ta có thể giữ liên lạc được không?”

Không giống với những gì trong tưởng tượng, Lục Hách Dương dừng lại hai giây, hỏi: “Ý cậu là sao?”

“Nếu như thượng tá có thời gian thì chúng ta có thể gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn được không?” Hứa Tắc giải thích, “Có lẽ ban ngày chúng ta đều khá bận nên buổi tối lúc muộn một chút có thể nói chuyện không? Vài chữ thôi cũng không sao.”

Cậu không định hỏi Lục Hách Dương về việc điều trị trí nhớ, đã bắt đầu điều trị chưa? Tiến triển như thế nào rồi? Đều không định hỏi. Lục Hách Dương đã đưa ra quyết định và thay đổi hành động không nói với bất kỳ ai, hơn nữa đây là hành vi vi phạm các quy định của quân đội, không đề cập đến mới là thích hợp nhất.

“Chúng ta có thể nói những gì?” Lục Hách Dương rất khách quan hỏi cậu.

Câu trả lời của Hứa Tắc rất đơn giản: “Đến lúc đó tôi sẽ tìm cách.”

“Được, có thể.” Lục Hách Dương nói.

Hứa Tắc gật đầu, biểu cảm có chút vui vẻ. Những lời này thật ra cậu đã sắp xếp rất lâu, vốn tưởng rằng trước khi ra nước ngoài sẽ không có cơ hội gặp Lục Hách Dương nữa nên muốn gửi tin nhắn nói với anh. Thế nhưng hôm nay không ngờ lại gặp nhau ở đây, thế thì trực tiếp nói ra ở trước mặt vậy.

Tuyết vẫn đang rơi khiến cho bọn họ bị ướt thành một đôi người tuyết, Hứa Tắc cảm thấy như nhìn thấy dáng vẻ Lục Hách Dương với mái tóc trắng, lại nghĩ rằng mình hẳn là cũng không khác mấy.

Lục Hách Dương lại nhìn khu trượt tuyết kia: “Năm nay chắc là không kịp rồi.”

“Hửm?”

“Trượt tuyết.” Lục Hách Dương nói, “Mùa đông năm sau lại dạy cậu.”

Khuôn mặt đã bị đông cứng, Hứa Tắc chớp mắt, rất chậm.

“Được.”



Cố Quân Trì: Bổn thượng tá có tâm tình tốt, thuận tiện ra tay giúp đỡ anh em.

Hạ Uý: Vui lắm, không cần đợi bà xã kết hôn lần hai nữa nè.

Lục Hách Dương: Đầu ngứa quá, phải nhớ lâu hơn thôi.

Gin: cảnh hai Hứa Tắc cùng xuất hiện làm tui suýt khóc T.T suýt nữa quên mất còn cơ hội thứ ba nữa lúc này nói ra ta nói nó quá rung động tâm can luôn huhu =((( tui may mắn có cơ hội được nhìn thấy tuyết rơi rồi và thật sự nó là một trong những cảnh tượng đẹp nhất tui từng thấy cho đến hiện tại luôn á nên có phần nào tưởng tượng ra được cảnh hai bạn nhìn nhau trong tuyết như thế này. Tuyết rơi không chỉ đẹp mà còn có chút buồn nữa tại khắp nơi đều là một màu trắng hết, nếu hình dung đúng thì nó là một cái đẹp não lòng á nên là cảnh hai bạn như này làm con tim mỏng manh của tui như thắt lại:< nói chung cảnh này hay nha cho một like
Chương trước Chương tiếp