Lừa Anh Bác Sĩ Lên Giường
Chương 12: Bác sĩ và bệnh nhân
Người con trai của lúc này ôm cả cơ thể anh rất chặt, chặt đến mức không bao giờ muốn buông ra, anh lần này khỏi thoát được tôi:
- Lưu Niên đừng bỏ tôi được không? Anh muốn làm gì Thiên Chương cũng được... chỉ cần đừng rời xa Thiên Chương được không?
- Lỗi của tôi, tôi sẽ không bỏ rơi cậu đâu nên đừng khóc nha!
Bàn tay kia nhẹ nhàng xoa đầu vị bệnh nhân lắm mưu nhiều kế kia lòng vẫn không khỏi tự trách bản thân đã làm ra loại chuyện này. Anh vẫn không biết nhóc con kia ở trong lòng anh đã thầm mỉm cười.
Anh Lưu Niên thật dễ thương và dễ lừa! Càng ngày càng mê người bác sĩ này quá đi!
- Em nghe theo bác sĩ hết!
- Tôi còn hơi buồn ngủ, muốn ngủ chút nữa
Lưu Niên lại nằm ra giường thì người con trai đấy kéo chăn đắp lên người đàn ông và còn hôn lên cái má mềm ấy khiến cho người bác sĩ hơi bất ngờ nhưng cũng không để ý mà ngủ tiếp.
Cậu thanh niên trẻ nằm xuống ôm lấy bác sĩ một cách thoải mái và hết sức hài lòng. Lòng lại muốn ghẹo người đàn ông này thêm chút nữa, không nghĩ anh có thể ngủ nữa mà thì thầm vào tai:
- Anh thơm quá!
- Thiên Chương ngủ chút nữa đi...
Người anh hơi ngọ quậy rồi lại nằm lặng im tiếp nữa thì cậu lại khẽ cắn vào cái tai ấy. Lưu Niên giật mình ngồi dậy che tai:
- Cậu... cậu còn say sao?
- Người anh thơm... làm cho tôi muốn "ăn"
Vị bác sĩ liền lấy đồ trong tủ mặc đồ vào trong sự vội vã còn người con trai kia mãi mê ngắm nhìn thân thể trắng nõn, ánh mắt không khỏi thèm muốn. Không thể kìm chế được mà lao tới vừa nằm trên giường vừa ôm lấy eo anh:
- Anh làm gì gấp rút vậy?
- Đi đặt đồ ăn, cậu muốn ăn gì?
Anh cúi đầu xuống nhìn người con trai kia, tay xoa xoa đầu Thiên Chương một cách dịu dàng. Còn trong lòng cậu bệnh nhân nghĩ chẳng món nào ngon bằng Lưu Niên.
- Ăn đồ bên ngoài không tốt đâu. Thiên Chương biết nấu ăn, cứ để Thiên Chương làm cho
- Cậu đang dạy một bác sĩ cách chăm sóc mình sao? Mặc đồ vào đi rồi xuống nhà tôi đãi cậu bữa ngon
Người con trai đấy với đôi mắt long lanh nắm lấy bàn tay của anh bác sĩ tốt bụng mà không ngừng nũng nịu để anh mềm lòng:
- Bác sĩ mặc đồ giúp Thiên Chương đi dù sao anh cũng là người cởi nó ra mà!
Người đàn ông nhìn vào đóng đồ đã ướt trong nhà tắm thì cũng hết sức bất lực với cuộc vui vô cùng hoang lạc đêm qua. Lưu Niên đến tủ đồ nhìn ngó khắp nơi thì lấy ra một cái áo thun trắng và cái quần dài đen:
- Chắc là hơi chặt nhưng cậu mặc tạm đi
- Đồ của anh thì tôi đều thích
Bác sĩ đặt đồ xuống giường với gương mặt nghiêm nghị nhìn về phía người con trai không một mảnh vải che thân đang ngồi trước mặt:
- Tự mặc vào đi
- Bác sĩ thay đổi thật rồi. Bác sĩ ghét Thiên Chương rồi đúng không?
Vừa nói vừa cúi gầm mặt đầy đáng thương và chiêu này thật sự hiệu quả với vị bác sĩ ấy. Anh đi lại ngồi xuống nhìn vào khuôn mặt kia và nở nụ cười như ánh sáng mặt trời dịu êm:
- Thiên Chương nói gì vậy? Chương Chương nhà chúng ta là đáng yêu nhất. Ai mà lại ghét cho được. Để bác sĩ giúp cậu mặc đồ
- Lưu Niên là thương tôi nhất thôi!
Gương mặt ủ rũ kia lại trở về trạng thái rạng rỡ hơn bao giờ hết, ngoan ngoãn phối hợp với anh để mặc đồ vào. Đúng thật là khá ôm người của cậu và đã hiện rõ ra những cơ ngực săn chắc không khỏi mê hồn kia.
Cơ thể của trai trẻ đúng là tốt thật! Có thời gian mình cũng phải luyện tập chút mới được.
Lưu Niên mặc đồ xong cho cậu thì liền quay người đi trong sự ngượng ngùng mà chàng trai lại bám lấy ôm chặt cánh tay anh:
- Cùng nhau nấu ăn thôi!
Chính vị bác sĩ định kéo ra nhưng lại phát hiện bước chân của bản thân khá khó khăn mà nắm lấy tay của chàng trai trẻ này:
- Đi đứng cho đàng hoàng
Lời nói lẫn hành động của anh khiến cậu không khỏi thích thú nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh vẫn đỡ anh đi như không biết gì.
Người bác sĩ khoé léo làm đồ ăn sáng trong bếp, người con trai kia ngồi trên ghế ngắm nhìn thân hình uyển chuyển đó không chớp mắt.
Anh muốn tập trung nấu ăn nhưng lại chẳng tập trung được mà trong đầu toàn nghĩ về cơ thể rắn chắc của chàng bệnh nhân sau lưng.
Bỗng có một bàn tay đặt vào chiếc eo đau nhức kia khiến người đàn ông giật mình, xoay đầu lại thì bất ngờ chạm phải ánh mắt sáng long lanh của Thiên Chương:
- Cậu đang làm gì vậy? Qua kia ngồi đi
Lời nói của bác sĩ lại chẳng có chút trọng lực với người bệnh nhân ấy. Chàng trai ôm lấy người đàn ông đó một cách nhẹ nhàng và thủ thỉ bên tai nhỏ kia:
- Tôi muốn ôm anh, ở yên đó
- Ôm như thế thì làm sao nấu ăn được?
Tuy nói thế nhưng vẫn đứng yên không có chút chống cự với người con trai ở sau lưng, tay vẫn đảo đều thì cậu nắm lấy tay anh:
- Anh nên tập quen đi
- Thiên Chương đừng như vậy nữa
Người đàn ông kia đã đỏ ửng cả đôi tai, càng như thế thì chàng trai càng hứng thú mà chẳng ngần ngại ngoặm nhẹ cái tai đấy. Lưu Niên liền có phản ứng lại mà co giựt:
- Anh phản ứng lại sao? Anh muốn nữa à?
- Không... không...
Cả cơ thể của bác sĩ cứ cứng đơ, Thiên Chương liền xoay người của anh lại. Tay giữ lấy tay anh đè lên bếp và dần tiếp cận tới hôn lấy bờ môi ấy.
Lưu Niên của lúc này lại hưởng ứng với điều đấy, anh cũng nhiệt tình hôn lấy cậu thì một mùi khét sọc thẳng vào mũi làm anh bừng tỉnh lập tức thoát ra để tắt bếp.
Những sợi mì trong chảo đã cháy đen khiến người đàn ông cũng bất lực mà nhìn không nói nên lời. Vị bệnh nhân kia lại cười đầy ý vị:
- Ra ngoài ăn đi
- Cũng được, ăn rồi tôi đưa cậu về bệnh viện
Thiên Chương lại sử dụng gương mặt đường nét hoàn mỹ kia để tỏ ra đáng thương nắm lấy bàn tay mềm ấy:
- Lưu Niên không muốn ở cạnh Thiên Chương sao? Anh... anh...
Anh cứ mãi không thể phản kháng trước sự tội nghiệp mà cậu bệnh nhân này cố tình dựng lên không biết là lương y như từ mẫu hay nhan sắc ấy đã che mờ lý trí của người bác sĩ. Người đàn ông nhẹ nhàng sờ má của cậu:
- Ngày mai là tôi sẽ quay lại bệnh viện rồi thế nên...
- Sao anh lại xa cách như vậy? Xưng anh gọi em được không ạ?
Đúng thật kẻ biết mình đẹp trai vẫn rất nguy hiểm khi chàng trai tận dụng triệt để gương mặt đó để bộc lộ ra sự khẩn thiết khiến anh không thể từ chối:
- Cậu... em đúng là giỏi làm khó người khác. Em về bệnh viện phải nghe lời những y tá, bác sĩ khác rồi mai anh vào sẽ tiếp tục công việc và gặp em thôi.
- Không hiểu sao trong lòng lại chẳng muốn xa anh chút nào
- Đừng ỷ lại anh như thế! Sau khi điều trị xong thì em sẽ được người nhà đưa đi...
Nói đến đây cổ họng Lưu Niên như nghẹn lại mà ngắm nhìn Thiên Chương đang hiện diện trước mặt này, đôi mắt có phần u buồn nhưng vẫn cố gắng tươi cười:
- Giờ anh lên lấy chìa khoá xe rồi đưa em đi ăn món ngon
Bước chân của anh lúc này thật nhanh như muốn trốn khỏi ánh nhìn đăm đăm của cậu. Vào trong phòng liền đóng chặt cửa lại, lúc này cả gương mặt hiện rõ sự buồn bã:
- Sớm muộn gì Thiên Chương cũng rời đi. Mình và cậu ấy nên chỉ đơn giản là bác sĩ và bệnh nhân
______________
Cả buổi ngồi trong xe hai người chẳng ai nói một lời nào, anh tập trung cao độ để lái xe còn cậu ở bên cạnh đôi lúc lại nhìn qua anh đầy bân khuân nhưng lại khẽ cười.
Tiếng điện thoại vang lên như đã giúp phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của lúc này, người bác sĩ gương mẫu đang lái xe không tiện coi là ai nên đã nhờ sự giúp đỡ:
- Em coi ai gọi vậy?
- Là Sở Hoài
- Tắt...
- Lưu Niên đừng bỏ tôi được không? Anh muốn làm gì Thiên Chương cũng được... chỉ cần đừng rời xa Thiên Chương được không?
- Lỗi của tôi, tôi sẽ không bỏ rơi cậu đâu nên đừng khóc nha!
Bàn tay kia nhẹ nhàng xoa đầu vị bệnh nhân lắm mưu nhiều kế kia lòng vẫn không khỏi tự trách bản thân đã làm ra loại chuyện này. Anh vẫn không biết nhóc con kia ở trong lòng anh đã thầm mỉm cười.
Anh Lưu Niên thật dễ thương và dễ lừa! Càng ngày càng mê người bác sĩ này quá đi!
- Em nghe theo bác sĩ hết!
- Tôi còn hơi buồn ngủ, muốn ngủ chút nữa
Lưu Niên lại nằm ra giường thì người con trai đấy kéo chăn đắp lên người đàn ông và còn hôn lên cái má mềm ấy khiến cho người bác sĩ hơi bất ngờ nhưng cũng không để ý mà ngủ tiếp.
Cậu thanh niên trẻ nằm xuống ôm lấy bác sĩ một cách thoải mái và hết sức hài lòng. Lòng lại muốn ghẹo người đàn ông này thêm chút nữa, không nghĩ anh có thể ngủ nữa mà thì thầm vào tai:
- Anh thơm quá!
- Thiên Chương ngủ chút nữa đi...
Người anh hơi ngọ quậy rồi lại nằm lặng im tiếp nữa thì cậu lại khẽ cắn vào cái tai ấy. Lưu Niên giật mình ngồi dậy che tai:
- Cậu... cậu còn say sao?
- Người anh thơm... làm cho tôi muốn "ăn"
Vị bác sĩ liền lấy đồ trong tủ mặc đồ vào trong sự vội vã còn người con trai kia mãi mê ngắm nhìn thân thể trắng nõn, ánh mắt không khỏi thèm muốn. Không thể kìm chế được mà lao tới vừa nằm trên giường vừa ôm lấy eo anh:
- Anh làm gì gấp rút vậy?
- Đi đặt đồ ăn, cậu muốn ăn gì?
Anh cúi đầu xuống nhìn người con trai kia, tay xoa xoa đầu Thiên Chương một cách dịu dàng. Còn trong lòng cậu bệnh nhân nghĩ chẳng món nào ngon bằng Lưu Niên.
- Ăn đồ bên ngoài không tốt đâu. Thiên Chương biết nấu ăn, cứ để Thiên Chương làm cho
- Cậu đang dạy một bác sĩ cách chăm sóc mình sao? Mặc đồ vào đi rồi xuống nhà tôi đãi cậu bữa ngon
Người con trai đấy với đôi mắt long lanh nắm lấy bàn tay của anh bác sĩ tốt bụng mà không ngừng nũng nịu để anh mềm lòng:
- Bác sĩ mặc đồ giúp Thiên Chương đi dù sao anh cũng là người cởi nó ra mà!
Người đàn ông nhìn vào đóng đồ đã ướt trong nhà tắm thì cũng hết sức bất lực với cuộc vui vô cùng hoang lạc đêm qua. Lưu Niên đến tủ đồ nhìn ngó khắp nơi thì lấy ra một cái áo thun trắng và cái quần dài đen:
- Chắc là hơi chặt nhưng cậu mặc tạm đi
- Đồ của anh thì tôi đều thích
Bác sĩ đặt đồ xuống giường với gương mặt nghiêm nghị nhìn về phía người con trai không một mảnh vải che thân đang ngồi trước mặt:
- Tự mặc vào đi
- Bác sĩ thay đổi thật rồi. Bác sĩ ghét Thiên Chương rồi đúng không?
Vừa nói vừa cúi gầm mặt đầy đáng thương và chiêu này thật sự hiệu quả với vị bác sĩ ấy. Anh đi lại ngồi xuống nhìn vào khuôn mặt kia và nở nụ cười như ánh sáng mặt trời dịu êm:
- Thiên Chương nói gì vậy? Chương Chương nhà chúng ta là đáng yêu nhất. Ai mà lại ghét cho được. Để bác sĩ giúp cậu mặc đồ
- Lưu Niên là thương tôi nhất thôi!
Gương mặt ủ rũ kia lại trở về trạng thái rạng rỡ hơn bao giờ hết, ngoan ngoãn phối hợp với anh để mặc đồ vào. Đúng thật là khá ôm người của cậu và đã hiện rõ ra những cơ ngực săn chắc không khỏi mê hồn kia.
Cơ thể của trai trẻ đúng là tốt thật! Có thời gian mình cũng phải luyện tập chút mới được.
Lưu Niên mặc đồ xong cho cậu thì liền quay người đi trong sự ngượng ngùng mà chàng trai lại bám lấy ôm chặt cánh tay anh:
- Cùng nhau nấu ăn thôi!
Chính vị bác sĩ định kéo ra nhưng lại phát hiện bước chân của bản thân khá khó khăn mà nắm lấy tay của chàng trai trẻ này:
- Đi đứng cho đàng hoàng
Lời nói lẫn hành động của anh khiến cậu không khỏi thích thú nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh vẫn đỡ anh đi như không biết gì.
Người bác sĩ khoé léo làm đồ ăn sáng trong bếp, người con trai kia ngồi trên ghế ngắm nhìn thân hình uyển chuyển đó không chớp mắt.
Anh muốn tập trung nấu ăn nhưng lại chẳng tập trung được mà trong đầu toàn nghĩ về cơ thể rắn chắc của chàng bệnh nhân sau lưng.
Bỗng có một bàn tay đặt vào chiếc eo đau nhức kia khiến người đàn ông giật mình, xoay đầu lại thì bất ngờ chạm phải ánh mắt sáng long lanh của Thiên Chương:
- Cậu đang làm gì vậy? Qua kia ngồi đi
Lời nói của bác sĩ lại chẳng có chút trọng lực với người bệnh nhân ấy. Chàng trai ôm lấy người đàn ông đó một cách nhẹ nhàng và thủ thỉ bên tai nhỏ kia:
- Tôi muốn ôm anh, ở yên đó
- Ôm như thế thì làm sao nấu ăn được?
Tuy nói thế nhưng vẫn đứng yên không có chút chống cự với người con trai ở sau lưng, tay vẫn đảo đều thì cậu nắm lấy tay anh:
- Anh nên tập quen đi
- Thiên Chương đừng như vậy nữa
Người đàn ông kia đã đỏ ửng cả đôi tai, càng như thế thì chàng trai càng hứng thú mà chẳng ngần ngại ngoặm nhẹ cái tai đấy. Lưu Niên liền có phản ứng lại mà co giựt:
- Anh phản ứng lại sao? Anh muốn nữa à?
- Không... không...
Cả cơ thể của bác sĩ cứ cứng đơ, Thiên Chương liền xoay người của anh lại. Tay giữ lấy tay anh đè lên bếp và dần tiếp cận tới hôn lấy bờ môi ấy.
Lưu Niên của lúc này lại hưởng ứng với điều đấy, anh cũng nhiệt tình hôn lấy cậu thì một mùi khét sọc thẳng vào mũi làm anh bừng tỉnh lập tức thoát ra để tắt bếp.
Những sợi mì trong chảo đã cháy đen khiến người đàn ông cũng bất lực mà nhìn không nói nên lời. Vị bệnh nhân kia lại cười đầy ý vị:
- Ra ngoài ăn đi
- Cũng được, ăn rồi tôi đưa cậu về bệnh viện
Thiên Chương lại sử dụng gương mặt đường nét hoàn mỹ kia để tỏ ra đáng thương nắm lấy bàn tay mềm ấy:
- Lưu Niên không muốn ở cạnh Thiên Chương sao? Anh... anh...
Anh cứ mãi không thể phản kháng trước sự tội nghiệp mà cậu bệnh nhân này cố tình dựng lên không biết là lương y như từ mẫu hay nhan sắc ấy đã che mờ lý trí của người bác sĩ. Người đàn ông nhẹ nhàng sờ má của cậu:
- Ngày mai là tôi sẽ quay lại bệnh viện rồi thế nên...
- Sao anh lại xa cách như vậy? Xưng anh gọi em được không ạ?
Đúng thật kẻ biết mình đẹp trai vẫn rất nguy hiểm khi chàng trai tận dụng triệt để gương mặt đó để bộc lộ ra sự khẩn thiết khiến anh không thể từ chối:
- Cậu... em đúng là giỏi làm khó người khác. Em về bệnh viện phải nghe lời những y tá, bác sĩ khác rồi mai anh vào sẽ tiếp tục công việc và gặp em thôi.
- Không hiểu sao trong lòng lại chẳng muốn xa anh chút nào
- Đừng ỷ lại anh như thế! Sau khi điều trị xong thì em sẽ được người nhà đưa đi...
Nói đến đây cổ họng Lưu Niên như nghẹn lại mà ngắm nhìn Thiên Chương đang hiện diện trước mặt này, đôi mắt có phần u buồn nhưng vẫn cố gắng tươi cười:
- Giờ anh lên lấy chìa khoá xe rồi đưa em đi ăn món ngon
Bước chân của anh lúc này thật nhanh như muốn trốn khỏi ánh nhìn đăm đăm của cậu. Vào trong phòng liền đóng chặt cửa lại, lúc này cả gương mặt hiện rõ sự buồn bã:
- Sớm muộn gì Thiên Chương cũng rời đi. Mình và cậu ấy nên chỉ đơn giản là bác sĩ và bệnh nhân
______________
Cả buổi ngồi trong xe hai người chẳng ai nói một lời nào, anh tập trung cao độ để lái xe còn cậu ở bên cạnh đôi lúc lại nhìn qua anh đầy bân khuân nhưng lại khẽ cười.
Tiếng điện thoại vang lên như đã giúp phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của lúc này, người bác sĩ gương mẫu đang lái xe không tiện coi là ai nên đã nhờ sự giúp đỡ:
- Em coi ai gọi vậy?
- Là Sở Hoài
- Tắt...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương