Lừa Anh Bác Sĩ Lên Giường
Chương 16: Gọi chồng
Từ chối cậu bệnh nhân thì chắc tối nay cậu lại làm đủ trò khỏi ngủ mất. Cái dáng vẻ đáng thương đó nữa làm như ai bắt nạt vậy:
- Rồi nghe theo em đi
Lưu Niên cũng nằm lên giường, Thiên Chương chu đáo đắp chăn lên người cho anh và trong tấm chăn ấy cậu ôm lấy cơ thể mảnh mai này:
- Ngủ đàng hoàng đi. Ôm anh làm gì?
- Ơ em lạnh lắm! Em muốn ôm anh
Nhưng nó chẳng phải là cái ôm bình thường mà tay chàng trai còn chạm vào chỗ không nên chạm. Cậu cho hẳn tay vào trong áo anh, chính xác hơn là phần thân dưới với vẻ mặt vô tội không biết gì:
- Ấm thật
- Em mau lấy tay ra nhanh lên!
Cái tay đó lại không yên phận mà sờ, vuốt ve, nâng niu vô cùng nhẹ nhàng khiến anh bất giác không kiềm chế được mà khẽ rên lên:
- Ưm...
Người đàn ông vội che miệng lại, người con trai kia thì thích thú nhìn sang khuôn mặt của anh, tay giữ lấy cổ anh mà đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ:
- Em muốn, muốn như hôm qua vậy đó
Nghĩ đến chuyện vượt giới hạn đêm qua thì anh lại bừng tỉnh kéo cậu ra khỏi người mình. Xoay người đi, để tấm lưng đối diện với người con trai ấy:
- Ngủ đi tối rồi.
Cậu sao dễ dàng từ bỏ như thế được, cậu dần áp cơ thể gần lại người anh. Nói thì thầm với đôi tai đã ửng đỏ đó:
- Anh có chắc là ngủ được không?
Người con trai ôm lấy anh, cơ thể anh như có luôn điện nhẹ đi qua khiến cả người tê dại. Cái gì đó đã chạm vào mông anh, khiến anh không khỏi bất ngờ:
- Em... em... cứng rồi sao?
- Tại anh hết! Em phải làm sao bây giờ?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Chiều Hư
3. Chồng Tôi Cuối Cùng Cũng Không Phải Anh Ấy
4. Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Tổng Giám Đốc
=====================================
Lời nói thì ngô nghê như không biết gì nhưng bàn tay đó đã cởi dây thắt nút ở phần eo anh ra rồi. Người bác sĩ không ngăn lại cũng chẳng nói gì nên cậu cứ thế được đà định kéo áo choàng ngủ kia ra khỏi người anh thì người đàn ông giữ lại:
- Thiên Chương...
Lưu Niên hơi nghiêng người, xoay đầu về phía cậu thì bị cậu khoá môi lại. Người con trai ấy chuyền cho anh hơi thở của tuổi trẻ, sức nóng của sự nồng nhiệt đang trực trào bên trong. Giữ lấy cằm anh, hôn anh, cho anh hết những vị ngọt của thanh xuân.
Bên ngoài mưa vẫn cứ rơi, một bầu không khí se se lạnh ập vào thành phố nhộn nhịp ấy nhưng người trong căn phòng lại tuôn mồ hôi. Anh một lần nữa đã cùng cậu bệnh nhân xảy ra những chuyện thật khó nói thành lời.
Âm thanh rên rỉ pha lẫn vào tiếng mưa, cái giường ấy rung lắc không ngừng và ngày càng dữ dội hơn. Dường như kích thước của cậu quá lớn so với bông cúc nhỏ kia, nó quá sức chịu đựng của anh:
- Ưm... rách... mất... Thiên Chương...
- Ngoan nào! Em cũng không thể kiểm soát được kích cỡ của nó
Người con trai vuốt tóc anh, tay còn sờ nhắn bông hồng trên ngực ấy đều đó càng làm cho anh bội phần mất kiểm soát và càng ngày càng muốn được chàng trai nhỏ này thoả mãn.
Thân người cậu không ngừng thúc, đẩy vào bé cúc xinh xắn đấy. Thân dưới anh giờ cũng dần mất lực vì đã ròng rã cả đêm nhưng cậu vẫn còn rất nhiều sức lực, chưa thấy có dấu hiệu muốn dừng lại.
- Dừng... ưm... lại... a...
- Anh gọi một tiếng chồng cho em nghe đi
Với sự cám dỗ của tình dục, sự hưng phấn trong lúc đỉnh điểm người bác sĩ đầy lí trí của lúc này giờ chẳng thể nghĩ ngợi được gì mà răm rắp nghe theo lời chàng bệnh nhân:
- Chồng... ứ... dừng... đi...
Nụ cười của Thiên Chương xảo quyệt, cậu đắt chí khi giờ đây nói gì anh cũng sẽ nghe theo. Anh của lúc này chẳng còn là vị bác sĩ Lưu Niên tài giỏi mà trở thành bé thỏ nhỏ nằm dưới nanh sói.
Gọi cũng đã gọi nhưng cậu sao lại có thể chịu dừng như lời anh nói được chứ. Đến lúc cả cơ thể anh như rả rời, đôi mắt mơ màng, không còn nhận thức được gì cũng là lúc chàng trai chịu dừng lại.
Người bệnh nhân ấy giờ đây lại đổi vai trò chở thành người bác sĩ tận tình chăm sóc miệng vết thương ở bông cúc nhỏ. Nhẹ nhàng mặc áo vào cho anh, ôm anh vào trong lòng và ngủ thiếp đi.
______________
Vị bác sĩ bị hành cả đêm nên sáng chẳng thể nào thức dậy sớm nổi. Đến lúc anh mở mắt ra cũng đã gần giờ trưa, ập vào mắt anh lại là khuôn mặt đáng yêu kèm theo đôi mắt đẹp ấy:
- Anh dậy rồi. Làm em lo lắm đấy!
- Cậu...
Anh rất bất mãn muốn mắng nhưng mắng vì lí do gì chứ, cũng là anh cam tâm tình nguyện "làm" cũng đâu thể trách cậu được gì. Đầu anh lại bỗng nảy số mà vẻ mặt khó chịu:
- Sao tôi kêu dừng mà cậu cứ tiếp tục thế hả?
- Anh... lại nói chuyện với em thế... rồi... Anh lớn tiếng với em...
Lời nói kèm theo nhiều cái hít mũi, đôi mắt cũng trở nên rưng rưng, nước mắt đã đọng trong khoé mắt chỉ chờ rơi xuống. Anh vội vàng lau đi, dịu dàng vỗ về cũng điều chỉnh lại giọng nói của mình:
- Anh lỡ lời. Không khóc nè biết chưa!
- Em... không có cố ý không nghe lời mà... tại sao như vậy... em... em cũng không biết nữa... anh đừng ghét em...
Từng câu từng chữ của cậu nói cứ bị ngắt quãng, cậu vô cùng nghẹn ngào, ấm ức như bị anh trách oan mình. Tình thế lúc này cũng thay đổi khiến anh phải xuống nước, anh xoa đầu cậu:
- Anh thương Thiên Chương nhất mà! Không ghét em đâu, anh có hơi khó chịu nên mới vậy thôi. Anh không như vậy nữa được không?
- Anh vẫn là người tốt nhất. Em thích anh lắm!
Làm bác sĩ điều trị cho một chàng trai lớn xác cũng không phải là chuyện dễ dàng. Tới mấy ngày anh mới khỏi hẳn vết thương, anh vẫn qua nhà chàng trai như thường ngày.
Hôm nay, vị bác sĩ ấy lại đưa bệnh nhân ra ngoài trời hóng mát, tận hưởng bầu không khí trong lành do mẹ thiên nhiên ban tặng. Cùng nhau đi dưới những tán cây xanh mát khiến lòng người không khỏi thoải mái, thư thái vô cùng:
- Anh rất thích nơi này đó. Ở đây nhiều cây xanh, ít người qua lại nên lúc nào muốn yên tĩnh anh hay thường ra đây lắm
- Chỗ này đúng là thích thật!
Chàng trai bất ngờ nắm lấy tay anh nhanh chóng chạy đến dưới một gốc cây lớn, tán lá như che hết cả khoảng không trên đầu họ. Bỗng dưng lại xuất hiện một con chó với giao diện vô cùng dữ dằn khiến cậu phải úp sau lưng anh.
Chàng trai ở sau lưng anh nhưng lại cho anh một cảm giác như đang được che chở, bảo vệ. Ánh mắt đầy sát khí của cậu khiến cho con chó hung dữ đó chưa kịp làm gì mà phải cong đuôi bỏ chạy.
Người đàn ông lo lắng quay lại nhìn chàng trai thì gương mặt ấy nhanh chóng biến đổi trở thành bộ dạng sợ sệt, mếu máo còn thêm chút hoảng:
- Em sợ lắm!
- Nó đi rồi không sao nữa đâu, em đừng sợ nữa có anh đây rồi
- Anh hôn em là em sẽ hết sợ đó
Vừa nói còn vừa chỉ vào môi, đôi mắt đẹp đó lại được sử dụng một cách hoàn hảo khi cậu lại tỏ ra vô cùng mong đợi và khẩn thiết. Anh đang dần tiến tới thì trong túi tiếng chuông điện thoại vang lên. Mở ra thì phát hiện là số của Hướng Du gọi tới:
- Hai người đang ở đâu vậy?
- Tôi đưa Thiên Chương đi dạo một chút. Có chuyện gì sao?
- Nói với cậu ấy là có chú đến thăm. Kêu cậu ấy nhanh về nhà
Thế là vừa không được hôn mà còn bị bắt về nhà sớm. Chưa kịp đi đâu chơi riêng với nhau, cậu chán nản ngồi trong xe:
- Em còn muốn đi chơi mà!
- Để bữa khác anh đưa em đi. Giờ ở nhà có chú đến thăm, em phải về gặp chú mình trước
Người con trai ấy không nói gì mà trong lòng đã thầm mắng người chú đó. Đến thăm sao? Chẳng tốt đẹp như vậy đâu. Để xem lần này chú sẽ diễn vở kịch gì trước mặt tôi.
- Rồi nghe theo em đi
Lưu Niên cũng nằm lên giường, Thiên Chương chu đáo đắp chăn lên người cho anh và trong tấm chăn ấy cậu ôm lấy cơ thể mảnh mai này:
- Ngủ đàng hoàng đi. Ôm anh làm gì?
- Ơ em lạnh lắm! Em muốn ôm anh
Nhưng nó chẳng phải là cái ôm bình thường mà tay chàng trai còn chạm vào chỗ không nên chạm. Cậu cho hẳn tay vào trong áo anh, chính xác hơn là phần thân dưới với vẻ mặt vô tội không biết gì:
- Ấm thật
- Em mau lấy tay ra nhanh lên!
Cái tay đó lại không yên phận mà sờ, vuốt ve, nâng niu vô cùng nhẹ nhàng khiến anh bất giác không kiềm chế được mà khẽ rên lên:
- Ưm...
Người đàn ông vội che miệng lại, người con trai kia thì thích thú nhìn sang khuôn mặt của anh, tay giữ lấy cổ anh mà đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ:
- Em muốn, muốn như hôm qua vậy đó
Nghĩ đến chuyện vượt giới hạn đêm qua thì anh lại bừng tỉnh kéo cậu ra khỏi người mình. Xoay người đi, để tấm lưng đối diện với người con trai ấy:
- Ngủ đi tối rồi.
Cậu sao dễ dàng từ bỏ như thế được, cậu dần áp cơ thể gần lại người anh. Nói thì thầm với đôi tai đã ửng đỏ đó:
- Anh có chắc là ngủ được không?
Người con trai ôm lấy anh, cơ thể anh như có luôn điện nhẹ đi qua khiến cả người tê dại. Cái gì đó đã chạm vào mông anh, khiến anh không khỏi bất ngờ:
- Em... em... cứng rồi sao?
- Tại anh hết! Em phải làm sao bây giờ?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Chiều Hư
3. Chồng Tôi Cuối Cùng Cũng Không Phải Anh Ấy
4. Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Tổng Giám Đốc
=====================================
Lời nói thì ngô nghê như không biết gì nhưng bàn tay đó đã cởi dây thắt nút ở phần eo anh ra rồi. Người bác sĩ không ngăn lại cũng chẳng nói gì nên cậu cứ thế được đà định kéo áo choàng ngủ kia ra khỏi người anh thì người đàn ông giữ lại:
- Thiên Chương...
Lưu Niên hơi nghiêng người, xoay đầu về phía cậu thì bị cậu khoá môi lại. Người con trai ấy chuyền cho anh hơi thở của tuổi trẻ, sức nóng của sự nồng nhiệt đang trực trào bên trong. Giữ lấy cằm anh, hôn anh, cho anh hết những vị ngọt của thanh xuân.
Bên ngoài mưa vẫn cứ rơi, một bầu không khí se se lạnh ập vào thành phố nhộn nhịp ấy nhưng người trong căn phòng lại tuôn mồ hôi. Anh một lần nữa đã cùng cậu bệnh nhân xảy ra những chuyện thật khó nói thành lời.
Âm thanh rên rỉ pha lẫn vào tiếng mưa, cái giường ấy rung lắc không ngừng và ngày càng dữ dội hơn. Dường như kích thước của cậu quá lớn so với bông cúc nhỏ kia, nó quá sức chịu đựng của anh:
- Ưm... rách... mất... Thiên Chương...
- Ngoan nào! Em cũng không thể kiểm soát được kích cỡ của nó
Người con trai vuốt tóc anh, tay còn sờ nhắn bông hồng trên ngực ấy đều đó càng làm cho anh bội phần mất kiểm soát và càng ngày càng muốn được chàng trai nhỏ này thoả mãn.
Thân người cậu không ngừng thúc, đẩy vào bé cúc xinh xắn đấy. Thân dưới anh giờ cũng dần mất lực vì đã ròng rã cả đêm nhưng cậu vẫn còn rất nhiều sức lực, chưa thấy có dấu hiệu muốn dừng lại.
- Dừng... ưm... lại... a...
- Anh gọi một tiếng chồng cho em nghe đi
Với sự cám dỗ của tình dục, sự hưng phấn trong lúc đỉnh điểm người bác sĩ đầy lí trí của lúc này giờ chẳng thể nghĩ ngợi được gì mà răm rắp nghe theo lời chàng bệnh nhân:
- Chồng... ứ... dừng... đi...
Nụ cười của Thiên Chương xảo quyệt, cậu đắt chí khi giờ đây nói gì anh cũng sẽ nghe theo. Anh của lúc này chẳng còn là vị bác sĩ Lưu Niên tài giỏi mà trở thành bé thỏ nhỏ nằm dưới nanh sói.
Gọi cũng đã gọi nhưng cậu sao lại có thể chịu dừng như lời anh nói được chứ. Đến lúc cả cơ thể anh như rả rời, đôi mắt mơ màng, không còn nhận thức được gì cũng là lúc chàng trai chịu dừng lại.
Người bệnh nhân ấy giờ đây lại đổi vai trò chở thành người bác sĩ tận tình chăm sóc miệng vết thương ở bông cúc nhỏ. Nhẹ nhàng mặc áo vào cho anh, ôm anh vào trong lòng và ngủ thiếp đi.
______________
Vị bác sĩ bị hành cả đêm nên sáng chẳng thể nào thức dậy sớm nổi. Đến lúc anh mở mắt ra cũng đã gần giờ trưa, ập vào mắt anh lại là khuôn mặt đáng yêu kèm theo đôi mắt đẹp ấy:
- Anh dậy rồi. Làm em lo lắm đấy!
- Cậu...
Anh rất bất mãn muốn mắng nhưng mắng vì lí do gì chứ, cũng là anh cam tâm tình nguyện "làm" cũng đâu thể trách cậu được gì. Đầu anh lại bỗng nảy số mà vẻ mặt khó chịu:
- Sao tôi kêu dừng mà cậu cứ tiếp tục thế hả?
- Anh... lại nói chuyện với em thế... rồi... Anh lớn tiếng với em...
Lời nói kèm theo nhiều cái hít mũi, đôi mắt cũng trở nên rưng rưng, nước mắt đã đọng trong khoé mắt chỉ chờ rơi xuống. Anh vội vàng lau đi, dịu dàng vỗ về cũng điều chỉnh lại giọng nói của mình:
- Anh lỡ lời. Không khóc nè biết chưa!
- Em... không có cố ý không nghe lời mà... tại sao như vậy... em... em cũng không biết nữa... anh đừng ghét em...
Từng câu từng chữ của cậu nói cứ bị ngắt quãng, cậu vô cùng nghẹn ngào, ấm ức như bị anh trách oan mình. Tình thế lúc này cũng thay đổi khiến anh phải xuống nước, anh xoa đầu cậu:
- Anh thương Thiên Chương nhất mà! Không ghét em đâu, anh có hơi khó chịu nên mới vậy thôi. Anh không như vậy nữa được không?
- Anh vẫn là người tốt nhất. Em thích anh lắm!
Làm bác sĩ điều trị cho một chàng trai lớn xác cũng không phải là chuyện dễ dàng. Tới mấy ngày anh mới khỏi hẳn vết thương, anh vẫn qua nhà chàng trai như thường ngày.
Hôm nay, vị bác sĩ ấy lại đưa bệnh nhân ra ngoài trời hóng mát, tận hưởng bầu không khí trong lành do mẹ thiên nhiên ban tặng. Cùng nhau đi dưới những tán cây xanh mát khiến lòng người không khỏi thoải mái, thư thái vô cùng:
- Anh rất thích nơi này đó. Ở đây nhiều cây xanh, ít người qua lại nên lúc nào muốn yên tĩnh anh hay thường ra đây lắm
- Chỗ này đúng là thích thật!
Chàng trai bất ngờ nắm lấy tay anh nhanh chóng chạy đến dưới một gốc cây lớn, tán lá như che hết cả khoảng không trên đầu họ. Bỗng dưng lại xuất hiện một con chó với giao diện vô cùng dữ dằn khiến cậu phải úp sau lưng anh.
Chàng trai ở sau lưng anh nhưng lại cho anh một cảm giác như đang được che chở, bảo vệ. Ánh mắt đầy sát khí của cậu khiến cho con chó hung dữ đó chưa kịp làm gì mà phải cong đuôi bỏ chạy.
Người đàn ông lo lắng quay lại nhìn chàng trai thì gương mặt ấy nhanh chóng biến đổi trở thành bộ dạng sợ sệt, mếu máo còn thêm chút hoảng:
- Em sợ lắm!
- Nó đi rồi không sao nữa đâu, em đừng sợ nữa có anh đây rồi
- Anh hôn em là em sẽ hết sợ đó
Vừa nói còn vừa chỉ vào môi, đôi mắt đẹp đó lại được sử dụng một cách hoàn hảo khi cậu lại tỏ ra vô cùng mong đợi và khẩn thiết. Anh đang dần tiến tới thì trong túi tiếng chuông điện thoại vang lên. Mở ra thì phát hiện là số của Hướng Du gọi tới:
- Hai người đang ở đâu vậy?
- Tôi đưa Thiên Chương đi dạo một chút. Có chuyện gì sao?
- Nói với cậu ấy là có chú đến thăm. Kêu cậu ấy nhanh về nhà
Thế là vừa không được hôn mà còn bị bắt về nhà sớm. Chưa kịp đi đâu chơi riêng với nhau, cậu chán nản ngồi trong xe:
- Em còn muốn đi chơi mà!
- Để bữa khác anh đưa em đi. Giờ ở nhà có chú đến thăm, em phải về gặp chú mình trước
Người con trai ấy không nói gì mà trong lòng đã thầm mắng người chú đó. Đến thăm sao? Chẳng tốt đẹp như vậy đâu. Để xem lần này chú sẽ diễn vở kịch gì trước mặt tôi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương