Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu
Chương 1: Trường hợp ngoài dự tính
"Bé ngoan…”
"Sao lại khóc…”
"Sao lại rơi nước mắt rồi?"
"Gương mặt này, lớn lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp cho xem! Nào... ngoan, không khóc, bé ngoan thì không được khóc nhè!"
Giọng nói của người đàn ông…
Từng câu từng chữ…
Mang đầy giọng cổ khàn đặc, rất dịu dàng nhưng dù nó nhẹ nhàng đến mấy thì trong thời khắc này nó cũng đang dần trở nên đáng sợ, những lần hắn lấy hơi từ cổ họng, những lần giọng hắn nhỏ nhẹ cứ vang lên bên tai truyền đến những cơn ớn lạnh khủng khiếp khiến tóc gáy vô thức dựng đứng lên.
Trong bộ dạng dơ bẩn kia cùng một mùi tạp chất từ cơ thể ấy toả ra, mọi thứ giác quan dù là nhạy bén nhất cũng đều bị đánh gãy.
Sự dỗ dành nhưng đổi lại là tiếng khóc không ngừng nghỉ, tiếng kêu than tuyệt vọng, tiếng sụt sùi của niềm uỷ khuất, những âm thanh ấy gây phiền não khiến người ta đinh tai nhức óc.
Trong căn nhà gỗ với thứ ánh sáng yếu ớt hỗn tạp, chút nắng trời lọt vào từ khe hở nhỏ trên trần nhà, cô bé trên chiếc ghế gỗ hai tay bị trói ra sau lưng ghế, hai chân dang rộng cột vào hai chân ghế, tạo thành một hình ảnh phải nói là vô cùng dung tục, đáng sợ và đầy chết chóc.
Những dấu vết siết chặt của dây thừng in hằn lên da thịt mỏng manh non nớt, cứ như một lớp màng tơ tằm bị chọc rách, dù có thể chấp vá nhưng vốn dĩ đã là một thứ từng bị hư hỏng.
Người đàn ông mất kiên nhẫn trực tiếp túm lấy cổ cô bé nhấc bổng, đem cả người cả ghế đang dính vào nhau kéo lên không trung, mắt hắn ta hằn lên từng tia máu đỏ như vô số con trùng đục lỗ chui ra, hắn trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu ấy như quái vật sắp nuốt chửng con mồi, gào lên đầy phẫn nộ.
"Mày còn khóc nữa thì tao liền móc mắt mày, cắt lưỡi mày, chặt hết tứ chi của mày rồi gửi cho bố mẹ mày xem, để bọn nó nhìn thấy đứa con gái đáng yêu của nó bây giờ kinh tởm ra sao, những thứ xinh đẹp mà mày đang có rồi cũng sẽ biến mất, mày... sẽ trở nên dơ bẩn, mọi người xung quanh sẽ chán ghét mày như cái cách bố mày đã làm với tao."
Âm thanh đó, thật đáng sợ, đánh vào tai cô bé như dội vào từng chậu nước nóng khiến toàn thân bỏng rát. Đôi mắt đó, giống như phát sáng, trong căn phòng chẳng mấy rõ ràng vậy mà cô bé có thể nhìn rõ kể cả từng lỗ chân lông trên gương mặt người đàn ông ấy.
Người đàn ông… đôi mắt với những vết chân chim thật rõ ràng, quầng thâm hiện rõ một vệt đen do thiếu ngủ, phải chăng bên trong ông ta chất chứa một nổi bất an, trên lỗ rổ những đóm đen xấu xí có một vết sẹo lớn nhăn nhúm lộ cả thịt non bên trong… có điều, nó… thâm đen như thịt bị hoại tử, theo nhận định của một cô bé bốn tuổi thì đó giống một con rết bám lên da đem gương mặt chia ra làm hai nữa.
Trên không trung mơ hồ vô định khiến nước mắt cô bé rơi nhiều hơn, người đàn ông quăng mạnh thân thể nhỏ từ trên cao xuống, mọi thứ giống như đều dừng lại vào khoảnh khắc ấy, trái tim cô bé như chết lặng, nỗi hoảng sợ làm đông cứng cả vóc dáng nhỏ nhắn tội nghiệp.
Chết rồi…
Như thế này thì sống thế nào được nữa…
"Không…”
Tiếng kêu lớn kéo theo cái giật mình tỉnh giấc, Kỳ Thừa Doanh như con rối bị giật dây, hoảng hốt ngồi bật dậy, mồ hôi không ngừng tuôn ra, theo phản xạ liền vươn tay bật sáng đèn ngủ, ánh sáng màu vàng nhạt soi rõ căn phòng, giờ phút này chỉ có ánh sáng này là bảo vệ được nàng vì màng đêm là thứ gì đó thật đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến nước mắt vô thức tuôn rơi.
Mồ hôi tuôn làm giường đệm ẩm ướt, đến cả gối nằm cũng bị nước mắt của nàng thấm đẫm, đưa tay sờ vào còn tưởng cô gái vừa đi tắm bất cẩn không lau người.
Trong mấy giây, ánh mắt hoảng sợ nhìn khắp căn phòng một lượt, trong tâm trí mỗi người đều có một phạm vi nhất định không thể chạm đến, dù rằng mới vừa tỉnh lại nhưng nàng vẫn cố căng đôi mắt ra chăm chú nhìn kỹ mọi ngóc ngách xung quanh, khi xác định chính mình an toàn nàng mới dám thở ra một hơi đầy bất lực.
Bàn tay run rẩy kéo lấy chăn để che đậy cơ thể, đây là cách duy nhất nàng có thể làm, tự tìm kiếm chút cảm giác an toàn xem như đang tự an ủi bản thân rằng mọi thứ sẽ không sao.
Ngồi bó gối trên chiếc giường lớn chỉ có mỗi nàng, gục mặt ôm lấy hai chân như muốn dùng hai cánh tay nhỏ nghị lực ôm trọn hết thân thể đang run cầm cập.
Giấc mơ đó chưa bao giờ buông tha nàng ngày nào, cứ mỗi lần như vậy Kỳ Thừa Doanh sẽ không dám ngủ lại, nàng sợ rằng một khi nhắm mắt sẽ là lần nữa bị bắt trói vào thứ hiện thực xưa cũ đó.
Trái tim nàng bất an, tâm trí nàng rơi vào vô định, những lần như vậy Kỳ Thừa Doanh không thể nào để chính mình giậm chân ở đó, nàng cố thoát ra, cố vùng vẫy nhưng rồi ngày qua ngày mọi thứ càng tệ hại hơn.
Hồi lâu sau đó, khi đã trấn tỉnh lại bản thân cô gái xỏ dép xuống giường rồi rời khỏi phòng.
Ra đến phòng khách cũng thấy chưa yên tâm, Kỳ Thừa Doanh tìm điều khiển bật đèn, để căn nhà toàn là ánh sáng mới khiến tâm lý yên lòng.
Mỗi lần tỉnh lại sau giấc mơ, tiềm thức chỉ mong đèn nhà bậc sáng, ánh sáng chạm tới những nơi tối tâm dù chính nàng không biết nó có thể soi rõ đến đâu, nhưng còn nằm trong phạm vi mà bản thân cho phép, nàng tự dưng sẽ thấy an toàn.
Đi đến sofa nhìn tài liệu vẫn chưa dọn, Kỳ Thừa Doanh loay hoay lụm nhặt lúc lâu đã chất thành đống, ngồi bệt xuống sàn nhà lót thảm lông, cảm nhận cái mát lạnh mềm mại của lông vũ như đang xoa dịu đi những tổn thương bên trong thân xác, thân thể như được thoả mãn.
Nàng biết, có những thứ quả thật không thể thay đổi nhưng có những thứ nếu đã là sự thật thì phải để nó sáng tỏ, cũng giống như vụ án mà nàng đang theo đuổi, chân lý mà nàng luôn hướng đến.
Kỳ Thừa Doanh lấy một tờ tài liệu rời nằm dưới bìa kẹp hồ sơ, rút ra, ngón tay thon thả nhẹ nhàng cẩn thận cầm lên, đọc những chữ là chữ chằng chịt trên nó bỗng dưng nàng hiểu được một số chuyện.
Dù rằng với nghĩa vụ và công việc hiện tại, trách nhiệm của một luật sư là bảo vệ thân chủ của mình nhưng trên phương diện đạo đức, có lẽ đây không phải là cái kết mà nàng mong muốn.
Đêm thật dài, hệt như quãng thời gian đó, chẳng ai biết cô gái bên trong căn nhà sáng đèn đã mang bao nhiêu vết thương tinh thần và thể xác, chỉ biết hai mươi sáu năm qua, dù có dùng bao nhiêu cách, dù có dùng bao nhiêu biện pháp đi chăng nữa, chẳng có phương pháp nào thành công.
Ác mộng vẫn luôn theo đuổi nàng, ông ta vẫn cứ ám ảnh cuộc đời nàng...
Dọn xong bàn trà cũng đã ba giờ sáng, đi vào phía bếp có thể nhìn được từ phòng khách, nàng nấu ít nước để pha tách trà, dỗ dành cơ thể lạnh băng bằng chút ấm áp.
***
Toà án mở cửa lúc chín giờ, phiên xét xử bắt đầu sau mười lăm phút tính từ thời điểm đó.
Bảy giờ, Kỳ Thừa Doanh đã có mặt ở văn phòng luật. Nơi này là do Cố Hà - em gái ruột của mẹ nàng đứng ra thành lập cùng đó là một người bạn, sau khi người bạn ấy kết hôn sinh con và quyết định sẽ định cư ở nước ngoài thì quyền hành đều giao hết cho dì Cố.
Chân Thiện trong tâm trí cô gái ngày bé là nơi chứa đựng những kiến thức kì quái, không có gì rõ ràng nhưng lại đầy rẫy quy định và nguyên tắc. Sau này lớn lên, nàng mới hiểu tạo sao quy định và nguyên tắc tồn tại, cũng là tại sao khi chính mình nằm trong số những 'nạn nhân' thì người chịu công kích không phải là 'hung thủ'.
Ngồi trong phòng làm việc, chỉ một buổi sáng nàng đã uống hai ly trà sữa nhưng mọi người vẫn chưa có mặt, nơi này tính đến thời điểm hiện tại thì nàng là người đi làm sớm nhất.
Mãi đến gần tám giờ, sau khi Kỳ Thừa Doanh uống xong cốc nước ấm thì mọi người mới bắt đầu đến nơi.
Trước hết liền nghe thấy giọng cô gái nhỏ Bội Bội, cô bé đang làm trợ lý cũng là đệ tử theo bên Kỳ Thừa Doanh để học tập, dì Cố muốn nàng dẫn dắt cô nhóc vì Bội Bội là họ hàng xa, Kỳ Thừa Doanh cũng không từ chối.
'Cốc... cốc... cốc..." tiếng cửa phòng làm việc vang lên.
Bội Bội đứng bên ngoài gõ cửa phòng làm việc của Kỳ Thừa Doanh, đồng nghiệp đi qua còn nhiệt tình hỏi: "Mang bữa sáng cho luật sư Kỳ đấy à?"
Cô bé ngoan ngoan, gật đầu: "Vâng!"
Kỳ Thừa Doanh bên trong cất tiếng nói vọng ra: "Mời vào!"
Bội Bội mở ra đi vào, xuất hiện với dáng vẻ rạng rỡ yêu đời, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, đôi mắt nói lên sự trong sáng đơn thuần, dù rằng cái nghề này không nên có thuần khiết nào được tồn tại lâu dài.
Nhìn bộ quần áo không quá cầu kỳ nhưng vẫn kín đáo thể hiện được vẻ đẹp của nghề, Kỳ Thừa Doanh mỉm cười xem như khen thưởng.
Chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đeo một cái nơ cài màu xanh đậm, bên dưới đi quần tây đen loại vải mềm rũ, lại chọn một đôi giày bata thật thoải mái.
Đúng là không cầu kì nhưng chuyên nghiệp!
"Xem em mang gì cho chị này!" Cô bé vừa đi vào đã ríu rít khoe đồ ăn trên tay.
Kỳ Thừa Doanh rất dễ chịu, nàng so với một mình ở nhà thì bên ngoài sẽ không khó tính lầm lì, đặc biệt là khi đối xử với cô trợ lý nhỏ Bội Bội.
"Chị uống nước no rồi!"
"Hả?" Bội Bội kêu lên, vẻ mặt đầy thất vọng.
Một giây sau liền sà tới bàn làm việc của Kỳ Thừa Doanh như muốn nằm lên trên đó, mặt ủy khuất nhìn chị gái xinh đẹp: "Chị! Thật sự không ăn đồ ăn em mua sao?"
Kỳ Thừa Doanh mỉm cười, cả gương mặt vốn hiền hậu lại càng thêm dịu dàng, nàng đưa tay đón lấy đồ ăn trên tay Bội Bội: "Được rồi, vì em có lòng nên chị nhận đó!"
"Hihi!" Bội Bội lấy lại dáng vẻ vui mừng, đứng thẳng người sau khi nằm ườn trên bàn, nghiêm chỉnh chuyên nghiệp chờ đợi.
"Dì Cố bảo em nói với chị, dì nói chị cứ làm những gì chị coi là đúng! Dì còn nói, biết rõ chị sẽ chẳng sợ ai nên lúc nào cũng ủng hộ chị!"
Kỳ Thừa Doanh gật đầu: "Cảm ơn! Chị đã biết mình nên làm gì!"
Dù có ai ủng hộ nàng hay không thì Kỳ Thừa Doanh vẫn là Kỳ Thừa Doanh, sự thật vẫn sẽ là sự thật, trên nguyên tắc nghề nghiệp cần nhận thức rõ quyền lợi dù có tốt đẹp đến mấy nhưng nếu không được bảo vệ thì cũng chỉ là điều ở trên giấy, một ngọn lửa cũng có thể thiêu rụi.
***
"Kính thưa quý toà, bằng chứng mà chúng tôi trình nộp cho thấy bị cáo có bệnh tâm lý, nguyên nhân phát bệnh là do áp lực từ phía công ty đang làm việc Bách Trường. Dù rằng mỗi tháng công ty khai báo có bác sĩ tâm lý kiểm tra đầy đủ cho nhân viên như ghi nhận trong hồ sơ tôi đã trình lên thì việc bị cáo mắc bệnh lại không được ghi nhận đầy đủ. Tháng ba năm nay, bị cáo đã đến bác sĩ tư để tiến hành chữa trị nhưng lúc này một người đại diện quản lý nhân sự đứng ra chịu trách nhiệm cũng chẳng thấy. Điều này cho thấy việc quan tâm chăm sóc và đưa ra hướng giải quyết cho nhân viên từ phía công ty là chưa thỏa đáng với hợp đồng lao động đã đưa ra."
"Phản đối! Luật sư bị cáo buộc tội vô căn cứ."
Kỳ Thừa Doanh vừa dứt lời, luật sư bên kia đã cao giọng bác bỏ.
Kỳ Thừa Doanh vẫn trang trọng giữ vững thanh âm dõng dạc đầy uy lực của mình: "Kính thưa quý tòa, tôi có chứng cứ."
Nàng trình chứng cứ đã chuẩn bị từ trước, đứng ở dưới đèn trần, đôi mắt vừa sáng vừa rõ ràng: "Thưa quý toà, đây là sao kê chuyển khoản của bị cáo và phòng tâm lý cũng như bác sĩ điều trị cho bị cáo đã cung cấp. Từ tháng ba cho đến hiện tại, bị cáo vẫn đang chữa trị bằng tiền của chính mình và không nhận được một khoản trợ cấp nào."
"Phản đối vô hiệu." Thẩm phán nhìn luật sư bên kia, cất giọng chắc chắn.
"Với việc bị cáo mắc bệnh tâm thần đã cho thấy hành vi mưu sát là không tồn tại nhưng xin quý tòa xem xét về việc công ty Bách Trường phải bồi thường tổn thất về thể xác cũng như tinh thần cho bị cáo."
Một kẻ bị bệnh tâm thần theo lý mà nói đã là không có tội, dù rằng về nguyên tắc không sai nhưng về đạo đức thì trước khi đánh nhau với người bị hại dẫn đến gần như mất mạng thì không đúng bởi vì trong lúc ấy anh ta vẫn còn nhận thức được, có điều tờ giấy khám bệnh của phòng tâm lý đã trở thành con diều cứu vớt đời người đàn ông.
Trước khi nhận án, vợ của Từ Sính có đến gặp Kỳ Thừa Doanh, cô ấy khóc rất nhiều, vừa ôm đứa con hai tuổi vừa đang mang thai sáu tháng, khóc đến mức xĩu lên xĩu xuống ở cửa văn phòng luật, dù Kỳ Thừa Doanh không muốn đi nữa thì nhìn cảnh tượng mẹ con họ bồng bế nhau đến cầu xin cũng thật đau lòng.
Bách Trường không phải công ty nhỏ, theo ước tính thì độ quyền lực của nó phải đến hàng quốc gia, một công ty dầu mỏ mà đến cả chính phủ cũng phải đứng ra bảo vệ thì thử hỏi thế lực phải mạnh mẽ cỡ nào.
Dù biết chính mình sẽ đắc tội người có tiền nhưng đời này ai mà chẳng chịu áp bức, giống như cái cách Từ Sính bị hại, trở thành nạn nhân rồi cũng trở thành hung thủ.
Phiên toà khép lại khi Từ Sính tội danh mưu sát không thành lập, còn buộc công ty dầu mỏ Bách Trường bồi thường một khoản tiền, đối với một vài người đó có thể là con số nhỏ nhưng đối với Từ Sính thì đó là tất cả những gì anh ta có thể.
Về việc phía người bị hại, tuy rằng nằm viện nhưng hoàn toàn không phải chịu bất kỳ chi phí gì, hơn nữa bác sĩ cũng thông báo đã qua cơn nguy kịch, sau khi khỏi hẳn về nhà cũng không để lại di chứng gì sau việc này.
Một thời gian sau đó, Từ Sính thôi việc, rời khỏi Bách Trường.
Việc của Kỳ Thừa Doanh đã xong, vừa thu dọn đồ ra về thì bước chân đến cửa liền dừng lại, bộ quần áo tựa như lính đặc công nhưng lại có màu đen rất riêng, người đi đến dừng trước mặt nàng một khoảng, theo đó một mùi hương rất nhẹ bay vờn trong hô hấp nhưng lại mang theo sự đắng chát kì lạ giống một loại thuốc bôi vết thương.
Ngẩng lên nhìn người cao hơn mình một cái đầu, đôi mắt nàng đầy sự đánh giá hướng đến đối phương, dù biết rằng như vậy là bất lịch sự nhưng nàng không thể làm gì khác vì người đàn ông này chưa gặp bao giờ, hơn nữa trong phiên toà cũng không thấy anh ta.
Lúc này xuất hiện, chắc chắn là không có ý tốt.
"Kỳ luật sư! Ông chủ của tôi muốn gặp chị!" Thái độ rất dửng dưng, giọng nói nam tính hơi trầm, người đàn ông nói xong vẫn đứng yên một chỗ, có một ánh nhìn rất sắc bén và lạnh nhạt nói đúng hơn là hờ hững.
"Ông chủ của anh?" Nàng hỏi trong vô thức.
Đối phương gật đầu: "Ông chủ của Bách Trường, chủ tịch Quân!"
Chủ tịch Quân? Họ của người này không phổ biến lắm, cũng chưa từng nghe thấy Bách Trường có một vị chủ tịch họ Quân, nàng chỉ biết công ty dầu mỏ đó có một vị giám đốc đứng ra chịu mọi trách nhiệm khi có vấn đề phát sinh, trước nay chưa từng thấy vị chủ tịch kia ra mặt.
Nhìn mọi người đang dần ra về, Kỳ Thừa Doanh sợ Bội Bội chờ ngoài kia nên muốn từ chối nhưng nghĩ đến điều gì đó nàng lại thay đổi lời từ chối ban đầu thành lời đề nghị: "Tôi nghĩ là mình không có thời gian, nếu có thể hãy đặt lịch hẹn vào hôm khác."
"Không chiếm quá nhiều thời gian đâu, ông chủ của tôi đang chờ chị ngoài xe." Đối phương không có vẻ gì là nguy hiểm.
Thế nhưng...
Kỳ Thừa Doanh vẫn cảm thấy không ổn, "Không phiền nếu tôi gửi đi một tin nhắn công việc?"
Người đàn ông không nói gì, xoay mặt đi như ngầm đồng ý. Kỳ Thừa Doanh soạn tin nhắn, gửi cho Bội Bội vài lời dặn dò bảo cô bé về trước, vẫn còn một số việc nàng phải giải quyết nên có thể không thể cùng nhau về.
Xong xuôi Kỳ Thừa Doanh theo người đàn ông, đi gặp đối tượng được gọi là 'ông chủ' đầy kì bí kia. Với vóc dáng này, đúng là có khí chất của lính đánh thuê, hơn nữa từ thân thể cho đến khí lực đều nhìn ra được khả năng vận động thể thao rất lớn, sự đe dọa nếu không dẫn tới đánh nhau có lẽ nàng sẽ có thể khéo léo xử lý.
Dù rằng đây chỉ là trường hợp ngoài dự tính.
"Sao lại khóc…”
"Sao lại rơi nước mắt rồi?"
"Gương mặt này, lớn lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp cho xem! Nào... ngoan, không khóc, bé ngoan thì không được khóc nhè!"
Giọng nói của người đàn ông…
Từng câu từng chữ…
Mang đầy giọng cổ khàn đặc, rất dịu dàng nhưng dù nó nhẹ nhàng đến mấy thì trong thời khắc này nó cũng đang dần trở nên đáng sợ, những lần hắn lấy hơi từ cổ họng, những lần giọng hắn nhỏ nhẹ cứ vang lên bên tai truyền đến những cơn ớn lạnh khủng khiếp khiến tóc gáy vô thức dựng đứng lên.
Trong bộ dạng dơ bẩn kia cùng một mùi tạp chất từ cơ thể ấy toả ra, mọi thứ giác quan dù là nhạy bén nhất cũng đều bị đánh gãy.
Sự dỗ dành nhưng đổi lại là tiếng khóc không ngừng nghỉ, tiếng kêu than tuyệt vọng, tiếng sụt sùi của niềm uỷ khuất, những âm thanh ấy gây phiền não khiến người ta đinh tai nhức óc.
Trong căn nhà gỗ với thứ ánh sáng yếu ớt hỗn tạp, chút nắng trời lọt vào từ khe hở nhỏ trên trần nhà, cô bé trên chiếc ghế gỗ hai tay bị trói ra sau lưng ghế, hai chân dang rộng cột vào hai chân ghế, tạo thành một hình ảnh phải nói là vô cùng dung tục, đáng sợ và đầy chết chóc.
Những dấu vết siết chặt của dây thừng in hằn lên da thịt mỏng manh non nớt, cứ như một lớp màng tơ tằm bị chọc rách, dù có thể chấp vá nhưng vốn dĩ đã là một thứ từng bị hư hỏng.
Người đàn ông mất kiên nhẫn trực tiếp túm lấy cổ cô bé nhấc bổng, đem cả người cả ghế đang dính vào nhau kéo lên không trung, mắt hắn ta hằn lên từng tia máu đỏ như vô số con trùng đục lỗ chui ra, hắn trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu ấy như quái vật sắp nuốt chửng con mồi, gào lên đầy phẫn nộ.
"Mày còn khóc nữa thì tao liền móc mắt mày, cắt lưỡi mày, chặt hết tứ chi của mày rồi gửi cho bố mẹ mày xem, để bọn nó nhìn thấy đứa con gái đáng yêu của nó bây giờ kinh tởm ra sao, những thứ xinh đẹp mà mày đang có rồi cũng sẽ biến mất, mày... sẽ trở nên dơ bẩn, mọi người xung quanh sẽ chán ghét mày như cái cách bố mày đã làm với tao."
Âm thanh đó, thật đáng sợ, đánh vào tai cô bé như dội vào từng chậu nước nóng khiến toàn thân bỏng rát. Đôi mắt đó, giống như phát sáng, trong căn phòng chẳng mấy rõ ràng vậy mà cô bé có thể nhìn rõ kể cả từng lỗ chân lông trên gương mặt người đàn ông ấy.
Người đàn ông… đôi mắt với những vết chân chim thật rõ ràng, quầng thâm hiện rõ một vệt đen do thiếu ngủ, phải chăng bên trong ông ta chất chứa một nổi bất an, trên lỗ rổ những đóm đen xấu xí có một vết sẹo lớn nhăn nhúm lộ cả thịt non bên trong… có điều, nó… thâm đen như thịt bị hoại tử, theo nhận định của một cô bé bốn tuổi thì đó giống một con rết bám lên da đem gương mặt chia ra làm hai nữa.
Trên không trung mơ hồ vô định khiến nước mắt cô bé rơi nhiều hơn, người đàn ông quăng mạnh thân thể nhỏ từ trên cao xuống, mọi thứ giống như đều dừng lại vào khoảnh khắc ấy, trái tim cô bé như chết lặng, nỗi hoảng sợ làm đông cứng cả vóc dáng nhỏ nhắn tội nghiệp.
Chết rồi…
Như thế này thì sống thế nào được nữa…
"Không…”
Tiếng kêu lớn kéo theo cái giật mình tỉnh giấc, Kỳ Thừa Doanh như con rối bị giật dây, hoảng hốt ngồi bật dậy, mồ hôi không ngừng tuôn ra, theo phản xạ liền vươn tay bật sáng đèn ngủ, ánh sáng màu vàng nhạt soi rõ căn phòng, giờ phút này chỉ có ánh sáng này là bảo vệ được nàng vì màng đêm là thứ gì đó thật đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến nước mắt vô thức tuôn rơi.
Mồ hôi tuôn làm giường đệm ẩm ướt, đến cả gối nằm cũng bị nước mắt của nàng thấm đẫm, đưa tay sờ vào còn tưởng cô gái vừa đi tắm bất cẩn không lau người.
Trong mấy giây, ánh mắt hoảng sợ nhìn khắp căn phòng một lượt, trong tâm trí mỗi người đều có một phạm vi nhất định không thể chạm đến, dù rằng mới vừa tỉnh lại nhưng nàng vẫn cố căng đôi mắt ra chăm chú nhìn kỹ mọi ngóc ngách xung quanh, khi xác định chính mình an toàn nàng mới dám thở ra một hơi đầy bất lực.
Bàn tay run rẩy kéo lấy chăn để che đậy cơ thể, đây là cách duy nhất nàng có thể làm, tự tìm kiếm chút cảm giác an toàn xem như đang tự an ủi bản thân rằng mọi thứ sẽ không sao.
Ngồi bó gối trên chiếc giường lớn chỉ có mỗi nàng, gục mặt ôm lấy hai chân như muốn dùng hai cánh tay nhỏ nghị lực ôm trọn hết thân thể đang run cầm cập.
Giấc mơ đó chưa bao giờ buông tha nàng ngày nào, cứ mỗi lần như vậy Kỳ Thừa Doanh sẽ không dám ngủ lại, nàng sợ rằng một khi nhắm mắt sẽ là lần nữa bị bắt trói vào thứ hiện thực xưa cũ đó.
Trái tim nàng bất an, tâm trí nàng rơi vào vô định, những lần như vậy Kỳ Thừa Doanh không thể nào để chính mình giậm chân ở đó, nàng cố thoát ra, cố vùng vẫy nhưng rồi ngày qua ngày mọi thứ càng tệ hại hơn.
Hồi lâu sau đó, khi đã trấn tỉnh lại bản thân cô gái xỏ dép xuống giường rồi rời khỏi phòng.
Ra đến phòng khách cũng thấy chưa yên tâm, Kỳ Thừa Doanh tìm điều khiển bật đèn, để căn nhà toàn là ánh sáng mới khiến tâm lý yên lòng.
Mỗi lần tỉnh lại sau giấc mơ, tiềm thức chỉ mong đèn nhà bậc sáng, ánh sáng chạm tới những nơi tối tâm dù chính nàng không biết nó có thể soi rõ đến đâu, nhưng còn nằm trong phạm vi mà bản thân cho phép, nàng tự dưng sẽ thấy an toàn.
Đi đến sofa nhìn tài liệu vẫn chưa dọn, Kỳ Thừa Doanh loay hoay lụm nhặt lúc lâu đã chất thành đống, ngồi bệt xuống sàn nhà lót thảm lông, cảm nhận cái mát lạnh mềm mại của lông vũ như đang xoa dịu đi những tổn thương bên trong thân xác, thân thể như được thoả mãn.
Nàng biết, có những thứ quả thật không thể thay đổi nhưng có những thứ nếu đã là sự thật thì phải để nó sáng tỏ, cũng giống như vụ án mà nàng đang theo đuổi, chân lý mà nàng luôn hướng đến.
Kỳ Thừa Doanh lấy một tờ tài liệu rời nằm dưới bìa kẹp hồ sơ, rút ra, ngón tay thon thả nhẹ nhàng cẩn thận cầm lên, đọc những chữ là chữ chằng chịt trên nó bỗng dưng nàng hiểu được một số chuyện.
Dù rằng với nghĩa vụ và công việc hiện tại, trách nhiệm của một luật sư là bảo vệ thân chủ của mình nhưng trên phương diện đạo đức, có lẽ đây không phải là cái kết mà nàng mong muốn.
Đêm thật dài, hệt như quãng thời gian đó, chẳng ai biết cô gái bên trong căn nhà sáng đèn đã mang bao nhiêu vết thương tinh thần và thể xác, chỉ biết hai mươi sáu năm qua, dù có dùng bao nhiêu cách, dù có dùng bao nhiêu biện pháp đi chăng nữa, chẳng có phương pháp nào thành công.
Ác mộng vẫn luôn theo đuổi nàng, ông ta vẫn cứ ám ảnh cuộc đời nàng...
Dọn xong bàn trà cũng đã ba giờ sáng, đi vào phía bếp có thể nhìn được từ phòng khách, nàng nấu ít nước để pha tách trà, dỗ dành cơ thể lạnh băng bằng chút ấm áp.
***
Toà án mở cửa lúc chín giờ, phiên xét xử bắt đầu sau mười lăm phút tính từ thời điểm đó.
Bảy giờ, Kỳ Thừa Doanh đã có mặt ở văn phòng luật. Nơi này là do Cố Hà - em gái ruột của mẹ nàng đứng ra thành lập cùng đó là một người bạn, sau khi người bạn ấy kết hôn sinh con và quyết định sẽ định cư ở nước ngoài thì quyền hành đều giao hết cho dì Cố.
Chân Thiện trong tâm trí cô gái ngày bé là nơi chứa đựng những kiến thức kì quái, không có gì rõ ràng nhưng lại đầy rẫy quy định và nguyên tắc. Sau này lớn lên, nàng mới hiểu tạo sao quy định và nguyên tắc tồn tại, cũng là tại sao khi chính mình nằm trong số những 'nạn nhân' thì người chịu công kích không phải là 'hung thủ'.
Ngồi trong phòng làm việc, chỉ một buổi sáng nàng đã uống hai ly trà sữa nhưng mọi người vẫn chưa có mặt, nơi này tính đến thời điểm hiện tại thì nàng là người đi làm sớm nhất.
Mãi đến gần tám giờ, sau khi Kỳ Thừa Doanh uống xong cốc nước ấm thì mọi người mới bắt đầu đến nơi.
Trước hết liền nghe thấy giọng cô gái nhỏ Bội Bội, cô bé đang làm trợ lý cũng là đệ tử theo bên Kỳ Thừa Doanh để học tập, dì Cố muốn nàng dẫn dắt cô nhóc vì Bội Bội là họ hàng xa, Kỳ Thừa Doanh cũng không từ chối.
'Cốc... cốc... cốc..." tiếng cửa phòng làm việc vang lên.
Bội Bội đứng bên ngoài gõ cửa phòng làm việc của Kỳ Thừa Doanh, đồng nghiệp đi qua còn nhiệt tình hỏi: "Mang bữa sáng cho luật sư Kỳ đấy à?"
Cô bé ngoan ngoan, gật đầu: "Vâng!"
Kỳ Thừa Doanh bên trong cất tiếng nói vọng ra: "Mời vào!"
Bội Bội mở ra đi vào, xuất hiện với dáng vẻ rạng rỡ yêu đời, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, đôi mắt nói lên sự trong sáng đơn thuần, dù rằng cái nghề này không nên có thuần khiết nào được tồn tại lâu dài.
Nhìn bộ quần áo không quá cầu kỳ nhưng vẫn kín đáo thể hiện được vẻ đẹp của nghề, Kỳ Thừa Doanh mỉm cười xem như khen thưởng.
Chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đeo một cái nơ cài màu xanh đậm, bên dưới đi quần tây đen loại vải mềm rũ, lại chọn một đôi giày bata thật thoải mái.
Đúng là không cầu kì nhưng chuyên nghiệp!
"Xem em mang gì cho chị này!" Cô bé vừa đi vào đã ríu rít khoe đồ ăn trên tay.
Kỳ Thừa Doanh rất dễ chịu, nàng so với một mình ở nhà thì bên ngoài sẽ không khó tính lầm lì, đặc biệt là khi đối xử với cô trợ lý nhỏ Bội Bội.
"Chị uống nước no rồi!"
"Hả?" Bội Bội kêu lên, vẻ mặt đầy thất vọng.
Một giây sau liền sà tới bàn làm việc của Kỳ Thừa Doanh như muốn nằm lên trên đó, mặt ủy khuất nhìn chị gái xinh đẹp: "Chị! Thật sự không ăn đồ ăn em mua sao?"
Kỳ Thừa Doanh mỉm cười, cả gương mặt vốn hiền hậu lại càng thêm dịu dàng, nàng đưa tay đón lấy đồ ăn trên tay Bội Bội: "Được rồi, vì em có lòng nên chị nhận đó!"
"Hihi!" Bội Bội lấy lại dáng vẻ vui mừng, đứng thẳng người sau khi nằm ườn trên bàn, nghiêm chỉnh chuyên nghiệp chờ đợi.
"Dì Cố bảo em nói với chị, dì nói chị cứ làm những gì chị coi là đúng! Dì còn nói, biết rõ chị sẽ chẳng sợ ai nên lúc nào cũng ủng hộ chị!"
Kỳ Thừa Doanh gật đầu: "Cảm ơn! Chị đã biết mình nên làm gì!"
Dù có ai ủng hộ nàng hay không thì Kỳ Thừa Doanh vẫn là Kỳ Thừa Doanh, sự thật vẫn sẽ là sự thật, trên nguyên tắc nghề nghiệp cần nhận thức rõ quyền lợi dù có tốt đẹp đến mấy nhưng nếu không được bảo vệ thì cũng chỉ là điều ở trên giấy, một ngọn lửa cũng có thể thiêu rụi.
***
"Kính thưa quý toà, bằng chứng mà chúng tôi trình nộp cho thấy bị cáo có bệnh tâm lý, nguyên nhân phát bệnh là do áp lực từ phía công ty đang làm việc Bách Trường. Dù rằng mỗi tháng công ty khai báo có bác sĩ tâm lý kiểm tra đầy đủ cho nhân viên như ghi nhận trong hồ sơ tôi đã trình lên thì việc bị cáo mắc bệnh lại không được ghi nhận đầy đủ. Tháng ba năm nay, bị cáo đã đến bác sĩ tư để tiến hành chữa trị nhưng lúc này một người đại diện quản lý nhân sự đứng ra chịu trách nhiệm cũng chẳng thấy. Điều này cho thấy việc quan tâm chăm sóc và đưa ra hướng giải quyết cho nhân viên từ phía công ty là chưa thỏa đáng với hợp đồng lao động đã đưa ra."
"Phản đối! Luật sư bị cáo buộc tội vô căn cứ."
Kỳ Thừa Doanh vừa dứt lời, luật sư bên kia đã cao giọng bác bỏ.
Kỳ Thừa Doanh vẫn trang trọng giữ vững thanh âm dõng dạc đầy uy lực của mình: "Kính thưa quý tòa, tôi có chứng cứ."
Nàng trình chứng cứ đã chuẩn bị từ trước, đứng ở dưới đèn trần, đôi mắt vừa sáng vừa rõ ràng: "Thưa quý toà, đây là sao kê chuyển khoản của bị cáo và phòng tâm lý cũng như bác sĩ điều trị cho bị cáo đã cung cấp. Từ tháng ba cho đến hiện tại, bị cáo vẫn đang chữa trị bằng tiền của chính mình và không nhận được một khoản trợ cấp nào."
"Phản đối vô hiệu." Thẩm phán nhìn luật sư bên kia, cất giọng chắc chắn.
"Với việc bị cáo mắc bệnh tâm thần đã cho thấy hành vi mưu sát là không tồn tại nhưng xin quý tòa xem xét về việc công ty Bách Trường phải bồi thường tổn thất về thể xác cũng như tinh thần cho bị cáo."
Một kẻ bị bệnh tâm thần theo lý mà nói đã là không có tội, dù rằng về nguyên tắc không sai nhưng về đạo đức thì trước khi đánh nhau với người bị hại dẫn đến gần như mất mạng thì không đúng bởi vì trong lúc ấy anh ta vẫn còn nhận thức được, có điều tờ giấy khám bệnh của phòng tâm lý đã trở thành con diều cứu vớt đời người đàn ông.
Trước khi nhận án, vợ của Từ Sính có đến gặp Kỳ Thừa Doanh, cô ấy khóc rất nhiều, vừa ôm đứa con hai tuổi vừa đang mang thai sáu tháng, khóc đến mức xĩu lên xĩu xuống ở cửa văn phòng luật, dù Kỳ Thừa Doanh không muốn đi nữa thì nhìn cảnh tượng mẹ con họ bồng bế nhau đến cầu xin cũng thật đau lòng.
Bách Trường không phải công ty nhỏ, theo ước tính thì độ quyền lực của nó phải đến hàng quốc gia, một công ty dầu mỏ mà đến cả chính phủ cũng phải đứng ra bảo vệ thì thử hỏi thế lực phải mạnh mẽ cỡ nào.
Dù biết chính mình sẽ đắc tội người có tiền nhưng đời này ai mà chẳng chịu áp bức, giống như cái cách Từ Sính bị hại, trở thành nạn nhân rồi cũng trở thành hung thủ.
Phiên toà khép lại khi Từ Sính tội danh mưu sát không thành lập, còn buộc công ty dầu mỏ Bách Trường bồi thường một khoản tiền, đối với một vài người đó có thể là con số nhỏ nhưng đối với Từ Sính thì đó là tất cả những gì anh ta có thể.
Về việc phía người bị hại, tuy rằng nằm viện nhưng hoàn toàn không phải chịu bất kỳ chi phí gì, hơn nữa bác sĩ cũng thông báo đã qua cơn nguy kịch, sau khi khỏi hẳn về nhà cũng không để lại di chứng gì sau việc này.
Một thời gian sau đó, Từ Sính thôi việc, rời khỏi Bách Trường.
Việc của Kỳ Thừa Doanh đã xong, vừa thu dọn đồ ra về thì bước chân đến cửa liền dừng lại, bộ quần áo tựa như lính đặc công nhưng lại có màu đen rất riêng, người đi đến dừng trước mặt nàng một khoảng, theo đó một mùi hương rất nhẹ bay vờn trong hô hấp nhưng lại mang theo sự đắng chát kì lạ giống một loại thuốc bôi vết thương.
Ngẩng lên nhìn người cao hơn mình một cái đầu, đôi mắt nàng đầy sự đánh giá hướng đến đối phương, dù biết rằng như vậy là bất lịch sự nhưng nàng không thể làm gì khác vì người đàn ông này chưa gặp bao giờ, hơn nữa trong phiên toà cũng không thấy anh ta.
Lúc này xuất hiện, chắc chắn là không có ý tốt.
"Kỳ luật sư! Ông chủ của tôi muốn gặp chị!" Thái độ rất dửng dưng, giọng nói nam tính hơi trầm, người đàn ông nói xong vẫn đứng yên một chỗ, có một ánh nhìn rất sắc bén và lạnh nhạt nói đúng hơn là hờ hững.
"Ông chủ của anh?" Nàng hỏi trong vô thức.
Đối phương gật đầu: "Ông chủ của Bách Trường, chủ tịch Quân!"
Chủ tịch Quân? Họ của người này không phổ biến lắm, cũng chưa từng nghe thấy Bách Trường có một vị chủ tịch họ Quân, nàng chỉ biết công ty dầu mỏ đó có một vị giám đốc đứng ra chịu mọi trách nhiệm khi có vấn đề phát sinh, trước nay chưa từng thấy vị chủ tịch kia ra mặt.
Nhìn mọi người đang dần ra về, Kỳ Thừa Doanh sợ Bội Bội chờ ngoài kia nên muốn từ chối nhưng nghĩ đến điều gì đó nàng lại thay đổi lời từ chối ban đầu thành lời đề nghị: "Tôi nghĩ là mình không có thời gian, nếu có thể hãy đặt lịch hẹn vào hôm khác."
"Không chiếm quá nhiều thời gian đâu, ông chủ của tôi đang chờ chị ngoài xe." Đối phương không có vẻ gì là nguy hiểm.
Thế nhưng...
Kỳ Thừa Doanh vẫn cảm thấy không ổn, "Không phiền nếu tôi gửi đi một tin nhắn công việc?"
Người đàn ông không nói gì, xoay mặt đi như ngầm đồng ý. Kỳ Thừa Doanh soạn tin nhắn, gửi cho Bội Bội vài lời dặn dò bảo cô bé về trước, vẫn còn một số việc nàng phải giải quyết nên có thể không thể cùng nhau về.
Xong xuôi Kỳ Thừa Doanh theo người đàn ông, đi gặp đối tượng được gọi là 'ông chủ' đầy kì bí kia. Với vóc dáng này, đúng là có khí chất của lính đánh thuê, hơn nữa từ thân thể cho đến khí lực đều nhìn ra được khả năng vận động thể thao rất lớn, sự đe dọa nếu không dẫn tới đánh nhau có lẽ nàng sẽ có thể khéo léo xử lý.
Dù rằng đây chỉ là trường hợp ngoài dự tính.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương