Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu
Chương 42: Cứu...
Mạc Chi xách túi từ trên lầu đi xuống, mẹ Mạc ngồi trên sofa nhìn một cái liền hỏi: "Ra ngoài sao?"
"Dạ!" Mạc Chi gật đầu, đi ngang qua sofa rồi vòng tay ôm lấy cổ mẹ: "'Con đi nhé!"
"Đi đường cẩn thận!"
"Dạ!"
"Nhớ về đúng giờ, không được uống rượu đâu đấy!"
"Con biết rồi mẹ! Con đi đây!"
Mạc Chi rời khỏi nhà, tự mình lái xe. Khách hàng lần này tình hình chung cô vẫn chưa nắm rõ, khác với những bác sĩ sẽ kè kè trợ lý bên người, Mạc Chi thích làm việc một mình, càng là thích cảm giác không ai làm phiền.
Trời đồ bóng chiều kéo theo đèn neon khắp nơi đang dần thắp sáng đêm tối ở thành phố, vùng sáng dù là duy nhất nhưng cũng đủ để bảo vệ người ta như một kiểu trấn an tinh thần.
Khách sạn hoàng gia ở trung tâm thành phố có rất nhiều người nổi tiếng lui tới, đơn giản vì nơi này có thể giúp họ thể hiện đẳng cấp của minh tinh.
Dừng xe trước cửa, nhân viên liền tiến đến mở cửa xe, Mạc Chi thay giày thể thao thành giày cao gót chuẩn bị sẵn.
Bước xuống xe rồi đưa chìa khóá cho cậu nhân viên, đánh dáng vào trong, dường như có một thế lực vô hình nào đó sắp ập đến.
"Xin chào! Cô đã đặt bàn trước chưa ạ?"
Mạc Chi lấy điện thoại ra, cần thận xem lại, báo với lễ tân: "Tôi là khách của ngài Anthony."
Lễ tân kiểm tra thông tin khách hàng sau đó cho người đưa nàng lên phòng đã đặt trước, Mạc Chi theo phía sau đi vào thang máy.
**冰
Gặp lại người muốn gặp là cảm giác như thế nào?
Mạc Chi chưa bao giờ tưởng tượng đến cảnh đó nhưng cuộc sống này trêu ngươi đến nổi trong một khắc ảm đạm của đời người, mọi thứ tiêu cực nhất vẫn có thể sẽ xảy ra.
Giống như ở trên có trời xanh, ở dưới có mặt đất nhưng trời mưa thì sét lại đánh ngay đầu mình.
"Cô Mạc! Mời cô!"
"Cảm ơn!"
Mạc Chi lịch sự cúi đầu, cầm túi xách đi vào rồi người phục vụ bên ngoài đóng cửa để trả lại không gian riêng.
Nhìn người đàn ông đứng xoay lưng về phía cửa trong thứ ánh sáng đèn trần và màn chiều đối lập nhau, vóc dáng cao lớn ấy quen thuộc đến mức Mạc Chi còn tưởng mình nhìn nhầm, cô chỉ biết bản thân là người được mời đếm trên cương vị một bác sĩ tâm lý, gần như sẽ không thể phát sinh chuyện gì với khách hàng.
Nói thì nói thế nhưng Mạc Chi gần như đã trở thành bạn thân của những khách hàng đến tìm gặp mình, Kỳ Thừa Doanh thì không nói nhưng cả Tần Chân thì lại càng không hợp lý, cũng may phòng tâm lý là do cô tự mở bằng không sẽ phát sinh vô số thứ rắc rối mang tính 'đạo đức nghề nghiệp'.
Không phải là không thể nhưng chỉ ở một phạm vi cho phép nào đó, nguyên tắc là do con người lập ra, thành thử có những nguyên tắc nếu cảm thấy không còn phù hợp thì có thể bỏ đi.
"Xin chào! Tôi là..."
Lời còn chưa nói xong thì miệng cũng cứng lại, Mạc Chi đứng lặng ở đó nhìn người đàn ông xoay người về phía mình, một giây, hai giây rồi ba giây. Cô muốn chạy nhưng mà toàn thân cứ như bị đóng đinh, muốn rút chân cũng không rút chân được.
Áo vest lịch lãm, tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt tinh anh đó đang hướng về phía cô gái một cách trần trụi, Mạc Chi thấy da đầu mình tê rần, mọi giác quan như chẳng còn cảm nhận được gì nữa, bên tai những tiếng 'ù ù như đàn ông vỡ tổ.
Đau quá...
Trái tim nặng trĩu đột nhiên nhói đau, cứ tưởng không gặp lại sẽ chẳng mang theo gì cả, thể nhưng vào thời khắc tưởng chừng như mọi sự rung động đều chìm xuống địa ngục mười tám tầng thì anh ta... như ma quỷ vương tay kéo giật lên, nắm chặt động mạch không để máu trong người cô lưu thông.
Lục Mạc Bắc nhìn cô gái đứng ở đó, gương mặt lạnh nhạt không có chút biểu cảm nói đúng hơn là xa cách, bức tường vô hình như ngăn cách họ trong không gian chỉ có riêng hai người.
"Em đến rồi!"
Mạc Chi dùng hết sức bình sinh của mình để phản kháng, cô nhìn Lục Mạc Bắc, không nói không rằng xoay người bỏ đi.
Cô không muốn bị xem là trò chơi trong câu chuyện tưởng chừng như hạnh phúc này, mọi thứ xuất hiện dù có ngọt ngào thì cũng chỉ là giả tạo, đến mức những vụn vỡ dưới chân khiến Mạc Chi chỉ muốn giẫm qua, dù cho có bị thương chảy máu cô cũng không muốn cúi đầu xuống nhặt lấy để rồi hứng chịu sự khinh rẻ của mọi người.
Trong đời này, thứ quan trọng nhất mà Mạc Chi có chỉ còn một, là mẹ.
Lúc gặp Lục Mạc Bắc, trái tim nở rộ những cảm xúc non nớt của cô thiếu nữ chưa trưởng thành nhưng rồi thực tế đánh vào mặt cô một cái như dội lên đầu cô gáo nước lạnh, sự im lặng của người đàn ông chính là 'hung thủ giết chết đoạn tình cảm này.
"Mạc Chi, Mạc Chi nghe anh nói!" Lục Mạc Bắc nhanh chóng đuổi theo, đến cửa thì túm lại được cổ tay cô gái.
Mạc Chi ra sức phản kháng, vùng vấy rồi một mực không thèm nhìn đến anh.
Lục Mạc Bắc ôm lấy cô, dùng thân thể cao lớn đó khóa cô lại.
"Nghe anh nói, hãy nghe anh nói đi đã!"
Mạc Chi lặng im đứng ở đó, hai tay buông thõng như chẳng còn có gì có thể bấu víu niềm tin của cô vào lúc này, rời đi, quay lại rồi như thật thân quen nhưng cũng xa cách.
Tựa như bầu trời ở trên đó, chỉ có thể ngước lên nhìn chứ chẳng thể chạm vào, nếu tình yêu không đủ lớn con người ta không bao giờ lựa chọn chờ đợi bởi vì chẳng có điểm tựa nào hoàn hảo để một cô gái nhỏ vững vàng ngày ngày tháng tháng mong ngóng người đàn ông một chút tin tức cũng chẳng có.
"Nói đi. Nói cho tôi sự thật, bằng không chúng ta sẽ giống như người ở trên đường, không ai biết ai. Bửa cơm này cũng không cần ăn nữa." Giọng nói của Mạc Chi rất hờ hững, đến nổi lọt vào tai đối phương liền trở thành sự lạnh nhạt đầy chán ghét.
"Xin lỗi! Đều do anh không đúng!"
Mạc Chi 'hừ lạnh một tiếng, khóe môi nhếch lên ý cười mỉa mai: "Đừng khiến tôi ghê tởm anh nữa, Lục Mạc Bắc!"
Ghê tởm những lời hứa phù phiếm, do cô quá ỷ vào sự quen biết không chừng mực đó. Đúng là, có những thứ khởi đầu đều do cô không đúng.
"Chi Chi, anh không phải không muốn nghe điện thoại của em, chỉ là..."
"Chỉ là anh rất bận đúng không?" Mạc Chi cắt lời người đàn ông, cô nhìn thẳng về phía trước, trong đôi mắt không có tiêu cự ấy dù là chút dịu dàng nhỏ nhất cũng không có.
"Anh bận đến nổi không thể nghe điện thoại, bận đến nổi quên mất lời đã nói với tôi?"
"Anh, xin lỗi!" Lục Mạc Bắc ôm rít cô gái vào lòng, muốn cô phản ứng gì đó nhưng giờ phút này mọi thứ dần trở nên nhạt nhòa.
"Xin lỗi không khiến tôi dễ chịu hơn đâu Lục Mạc Bắc, thứ anh có dường như còn nhiều hơn cả thứ tôi có! Cuộc sống bình lặng của tôi, mong là anh sẽ trả nó về vị trí cũ."
"Không!" Lục Mạc Bắc dứt khoát: "Tôi có chết cũng không để em rời khỏi tôi được."
Mạc Chi dùng sức đẩy người đàn ông ra, khi anh đứng cách cô một khoảng thì Mạc Chi như chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, mạnh miệng cùng dứt khoát: "Vậy anh đi chết đi."
Lời nói thật nhẹ, không có do dự, không có chần chờ, bình tĩnh và quả quyết, thanh âm không nóng không lạnh.
Nói xong cô mở cửa rời đi, Lục Mạc Bắc cứ như rơi từ tầng cao xuống, dù có xát muối vào vết thương cũng chưa từng đau đớn như lúc này.
Nhìn lại Mạc Chi đã bỏ đi anh chạy theo nắm lấy tay cô, kéo quay lại. Trong đầu anh lúc này chỉ là những lời nói vô hình bảo anh 'giữ cô gái này lại'.
"Bỏ ra, Lục Mạc Bắc anh bỏ tôi ra."
Sự kháng cự dù là nhỏ bé nhất cũng bị bàn tay lớn túm lấy, người đàn ông dường như quên mất mình đang dùng lực, bóp chặt cổ tay cô.
Cảm nhận lòng bàn tay anh nóng bừng như lửa, túm vào da thịt như nung trên lò than, hai đầu mày anh nhíu lại, môi mỉm chặt tỏ rõ sự tức giận.
"Không phải em muốn tôi chết sao? Vào đây, tôi chết thì cũng phải có người chứng kiến chứ!"
Gì vậy?
Mạc Chi bị anh kéo quay lại phòng cánh cửa đóng sầm lại như khóa kín mọi giác quan của cô, Lục Mạc Bắc nắm
Mạc Chi đến chỗ bàn ăn, trên bàn có dao nĩa của món ăn đã được dọn lên.
Khoảnh khắc đó Mạc Chi còn tưởng anh chỉ là doạ cho cô sợ, kết quả...
Lục Mạc Bắc bỏ tay cô ra rồi cầm lấy con dao trên bàn, hành động của anh nhanh như chớp, bầu trời nổi sấm cũng không đáng sợ như vậy.
"Lục Mạc Bắc!" Mạc Chi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã cẩm dao kề lên cổ mình, khi cô kịp phản ứng thì xẹt' một đường, âm thanh nhỏ bé nhất, sâu thẩm nhất.
Mạc Chi bị anh kéo quay lại phòng cánh cửa đóng sầm lại như khóa kín mọi giác quan của cô, Lục Mạc Bắc nắm
Mạc Chi đến chỗ bàn ăn, trên bàn có dao nĩa của món ăn đã được dọn lên.
Khoảnh khắc đó Mạc Chi còn tưởng anh chỉ là doạ cho cô sợ, kết quả...
Lục Mạc Bắc bỏ tay cô ra rồi cầm lấy con dao trên bàn, hành động của anh nhanh như chớp, bầu trời nổi sấm cũng không đáng sợ như vậy.
"Lục Mạc Bắc!" Mạc Chi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã cầm dao kề lên cổ mình, khi cô kịp phản ứng thì 'xẹt' một đường, âm thanh nhỏ bé nhất, sâu thẩm nhất.
Mạc Chi cảm nhận rõ nhịp thở của chính mình bị nghẹn, nơi ngực trái nhói lên, tiếp đó....
Máu tươi chảy ra, một khoảnh khắc mà Mạc Chi hối hận hơn bao giờ hết, áo vest của anh dính máu, áo sơ mi, cổ anh bị đứt một đường, một đường dao rõ ràng và chuẩn xác.
"Không..."
Lục Mạc Bắc nhìn cô chằm chằm, có lẽ đó là những ký ức mà mãi về sau Mạc Chi cũng không dám quên, cô lao đến đỡ lấy Lục Mạc Bắc đang định khuyu xuống.
Máu tươi của anh, mùi máu ngày càng rõ ràng....
Khoảnh khắc anh hành động cô biết mình chính là người gây nên, chỉ nghĩ khiêu khích anh một chút rồi bỏ đi thì không có gì nữa nhưng rồi....
Chuyện nghiêm trọng nhất đã xảy ra.
Thân thể anh gần như mượn hết sức lực của cô thành thử Mạc Chi chỉ có thể tránh cho anh đổ xuống, tay Mạc Chi bịt lại vị trí ở cổ đang tươm máu tươi, nước mắt theo đó rưng rưng lăn dài.
"Lục Mạc Bắc, anh bị điên à?" Mạc Chi vừa khóc vừa kêu lên, máu tươi chảy ướt tay cô.
"Chi Chi, anh..."
''Làm ơn, em... em, em không đi nữa! Anh chờ một chút, em... em gọi người, đến bệnh viện, em đưa anh đi bệnh viện! Lục Mạc Bắc!"
"Tha thứ cho anh, được không?"
"Được!" Mạc chi gật mạnh đầu, hối hả ôm anh rồi tìm điện thoại trong túi xách, gọi cấp cứu.
"Em không giận anh, Lục Mạc Bắc anh đừng ngủ! Anh... anh mở mắt ra nhìn em đi..."
"Chi Chi!"
"Làm ơn, em... em còn rất nhiều dự định với anh! Anh còn chưa thực hiện lời hứa, em... em... Lục Mạc Bắc. Đừng ngủ... có ai không? Ai đó... ai đó... cứu với..."
Tiếng gọi thất thanh cùng tiếng khóc nức nở của cô gái như xé tan bầu trời đêm, người đàn ông trong lòng cô toàn là máu, dính sang cả người cô.
Mạc Chi chẳng thể làm gì ngoài giúp anh bịt kín vết thương nhưng dường như máu chưa từng ngừng chảy, cô vẫn còn nhiều thứ muốn nói với anh, làm ơn...
Cứu anh ấy...
Hãy cứu lấy trái tim dù là mạnh mẽ hay yếu đuối.
Cô muốn người đàn ông này, cô yêu anh!
Dù thời gian có quay lại hay không cô vẫn muốn yêu anh, dù là ngốc nghếch đi thì cô cũng tự nguyện, dù có là quá sớm hay quá bất chợt.
Không quan trọng, quan trọng là tình yều đó.
Quan trọng người đó chính là anh, Lục Mạc Bắc.
"Dạ!" Mạc Chi gật đầu, đi ngang qua sofa rồi vòng tay ôm lấy cổ mẹ: "'Con đi nhé!"
"Đi đường cẩn thận!"
"Dạ!"
"Nhớ về đúng giờ, không được uống rượu đâu đấy!"
"Con biết rồi mẹ! Con đi đây!"
Mạc Chi rời khỏi nhà, tự mình lái xe. Khách hàng lần này tình hình chung cô vẫn chưa nắm rõ, khác với những bác sĩ sẽ kè kè trợ lý bên người, Mạc Chi thích làm việc một mình, càng là thích cảm giác không ai làm phiền.
Trời đồ bóng chiều kéo theo đèn neon khắp nơi đang dần thắp sáng đêm tối ở thành phố, vùng sáng dù là duy nhất nhưng cũng đủ để bảo vệ người ta như một kiểu trấn an tinh thần.
Khách sạn hoàng gia ở trung tâm thành phố có rất nhiều người nổi tiếng lui tới, đơn giản vì nơi này có thể giúp họ thể hiện đẳng cấp của minh tinh.
Dừng xe trước cửa, nhân viên liền tiến đến mở cửa xe, Mạc Chi thay giày thể thao thành giày cao gót chuẩn bị sẵn.
Bước xuống xe rồi đưa chìa khóá cho cậu nhân viên, đánh dáng vào trong, dường như có một thế lực vô hình nào đó sắp ập đến.
"Xin chào! Cô đã đặt bàn trước chưa ạ?"
Mạc Chi lấy điện thoại ra, cần thận xem lại, báo với lễ tân: "Tôi là khách của ngài Anthony."
Lễ tân kiểm tra thông tin khách hàng sau đó cho người đưa nàng lên phòng đã đặt trước, Mạc Chi theo phía sau đi vào thang máy.
**冰
Gặp lại người muốn gặp là cảm giác như thế nào?
Mạc Chi chưa bao giờ tưởng tượng đến cảnh đó nhưng cuộc sống này trêu ngươi đến nổi trong một khắc ảm đạm của đời người, mọi thứ tiêu cực nhất vẫn có thể sẽ xảy ra.
Giống như ở trên có trời xanh, ở dưới có mặt đất nhưng trời mưa thì sét lại đánh ngay đầu mình.
"Cô Mạc! Mời cô!"
"Cảm ơn!"
Mạc Chi lịch sự cúi đầu, cầm túi xách đi vào rồi người phục vụ bên ngoài đóng cửa để trả lại không gian riêng.
Nhìn người đàn ông đứng xoay lưng về phía cửa trong thứ ánh sáng đèn trần và màn chiều đối lập nhau, vóc dáng cao lớn ấy quen thuộc đến mức Mạc Chi còn tưởng mình nhìn nhầm, cô chỉ biết bản thân là người được mời đếm trên cương vị một bác sĩ tâm lý, gần như sẽ không thể phát sinh chuyện gì với khách hàng.
Nói thì nói thế nhưng Mạc Chi gần như đã trở thành bạn thân của những khách hàng đến tìm gặp mình, Kỳ Thừa Doanh thì không nói nhưng cả Tần Chân thì lại càng không hợp lý, cũng may phòng tâm lý là do cô tự mở bằng không sẽ phát sinh vô số thứ rắc rối mang tính 'đạo đức nghề nghiệp'.
Không phải là không thể nhưng chỉ ở một phạm vi cho phép nào đó, nguyên tắc là do con người lập ra, thành thử có những nguyên tắc nếu cảm thấy không còn phù hợp thì có thể bỏ đi.
"Xin chào! Tôi là..."
Lời còn chưa nói xong thì miệng cũng cứng lại, Mạc Chi đứng lặng ở đó nhìn người đàn ông xoay người về phía mình, một giây, hai giây rồi ba giây. Cô muốn chạy nhưng mà toàn thân cứ như bị đóng đinh, muốn rút chân cũng không rút chân được.
Áo vest lịch lãm, tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt tinh anh đó đang hướng về phía cô gái một cách trần trụi, Mạc Chi thấy da đầu mình tê rần, mọi giác quan như chẳng còn cảm nhận được gì nữa, bên tai những tiếng 'ù ù như đàn ông vỡ tổ.
Đau quá...
Trái tim nặng trĩu đột nhiên nhói đau, cứ tưởng không gặp lại sẽ chẳng mang theo gì cả, thể nhưng vào thời khắc tưởng chừng như mọi sự rung động đều chìm xuống địa ngục mười tám tầng thì anh ta... như ma quỷ vương tay kéo giật lên, nắm chặt động mạch không để máu trong người cô lưu thông.
Lục Mạc Bắc nhìn cô gái đứng ở đó, gương mặt lạnh nhạt không có chút biểu cảm nói đúng hơn là xa cách, bức tường vô hình như ngăn cách họ trong không gian chỉ có riêng hai người.
"Em đến rồi!"
Mạc Chi dùng hết sức bình sinh của mình để phản kháng, cô nhìn Lục Mạc Bắc, không nói không rằng xoay người bỏ đi.
Cô không muốn bị xem là trò chơi trong câu chuyện tưởng chừng như hạnh phúc này, mọi thứ xuất hiện dù có ngọt ngào thì cũng chỉ là giả tạo, đến mức những vụn vỡ dưới chân khiến Mạc Chi chỉ muốn giẫm qua, dù cho có bị thương chảy máu cô cũng không muốn cúi đầu xuống nhặt lấy để rồi hứng chịu sự khinh rẻ của mọi người.
Trong đời này, thứ quan trọng nhất mà Mạc Chi có chỉ còn một, là mẹ.
Lúc gặp Lục Mạc Bắc, trái tim nở rộ những cảm xúc non nớt của cô thiếu nữ chưa trưởng thành nhưng rồi thực tế đánh vào mặt cô một cái như dội lên đầu cô gáo nước lạnh, sự im lặng của người đàn ông chính là 'hung thủ giết chết đoạn tình cảm này.
"Mạc Chi, Mạc Chi nghe anh nói!" Lục Mạc Bắc nhanh chóng đuổi theo, đến cửa thì túm lại được cổ tay cô gái.
Mạc Chi ra sức phản kháng, vùng vấy rồi một mực không thèm nhìn đến anh.
Lục Mạc Bắc ôm lấy cô, dùng thân thể cao lớn đó khóa cô lại.
"Nghe anh nói, hãy nghe anh nói đi đã!"
Mạc Chi lặng im đứng ở đó, hai tay buông thõng như chẳng còn có gì có thể bấu víu niềm tin của cô vào lúc này, rời đi, quay lại rồi như thật thân quen nhưng cũng xa cách.
Tựa như bầu trời ở trên đó, chỉ có thể ngước lên nhìn chứ chẳng thể chạm vào, nếu tình yêu không đủ lớn con người ta không bao giờ lựa chọn chờ đợi bởi vì chẳng có điểm tựa nào hoàn hảo để một cô gái nhỏ vững vàng ngày ngày tháng tháng mong ngóng người đàn ông một chút tin tức cũng chẳng có.
"Nói đi. Nói cho tôi sự thật, bằng không chúng ta sẽ giống như người ở trên đường, không ai biết ai. Bửa cơm này cũng không cần ăn nữa." Giọng nói của Mạc Chi rất hờ hững, đến nổi lọt vào tai đối phương liền trở thành sự lạnh nhạt đầy chán ghét.
"Xin lỗi! Đều do anh không đúng!"
Mạc Chi 'hừ lạnh một tiếng, khóe môi nhếch lên ý cười mỉa mai: "Đừng khiến tôi ghê tởm anh nữa, Lục Mạc Bắc!"
Ghê tởm những lời hứa phù phiếm, do cô quá ỷ vào sự quen biết không chừng mực đó. Đúng là, có những thứ khởi đầu đều do cô không đúng.
"Chi Chi, anh không phải không muốn nghe điện thoại của em, chỉ là..."
"Chỉ là anh rất bận đúng không?" Mạc Chi cắt lời người đàn ông, cô nhìn thẳng về phía trước, trong đôi mắt không có tiêu cự ấy dù là chút dịu dàng nhỏ nhất cũng không có.
"Anh bận đến nổi không thể nghe điện thoại, bận đến nổi quên mất lời đã nói với tôi?"
"Anh, xin lỗi!" Lục Mạc Bắc ôm rít cô gái vào lòng, muốn cô phản ứng gì đó nhưng giờ phút này mọi thứ dần trở nên nhạt nhòa.
"Xin lỗi không khiến tôi dễ chịu hơn đâu Lục Mạc Bắc, thứ anh có dường như còn nhiều hơn cả thứ tôi có! Cuộc sống bình lặng của tôi, mong là anh sẽ trả nó về vị trí cũ."
"Không!" Lục Mạc Bắc dứt khoát: "Tôi có chết cũng không để em rời khỏi tôi được."
Mạc Chi dùng sức đẩy người đàn ông ra, khi anh đứng cách cô một khoảng thì Mạc Chi như chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, mạnh miệng cùng dứt khoát: "Vậy anh đi chết đi."
Lời nói thật nhẹ, không có do dự, không có chần chờ, bình tĩnh và quả quyết, thanh âm không nóng không lạnh.
Nói xong cô mở cửa rời đi, Lục Mạc Bắc cứ như rơi từ tầng cao xuống, dù có xát muối vào vết thương cũng chưa từng đau đớn như lúc này.
Nhìn lại Mạc Chi đã bỏ đi anh chạy theo nắm lấy tay cô, kéo quay lại. Trong đầu anh lúc này chỉ là những lời nói vô hình bảo anh 'giữ cô gái này lại'.
"Bỏ ra, Lục Mạc Bắc anh bỏ tôi ra."
Sự kháng cự dù là nhỏ bé nhất cũng bị bàn tay lớn túm lấy, người đàn ông dường như quên mất mình đang dùng lực, bóp chặt cổ tay cô.
Cảm nhận lòng bàn tay anh nóng bừng như lửa, túm vào da thịt như nung trên lò than, hai đầu mày anh nhíu lại, môi mỉm chặt tỏ rõ sự tức giận.
"Không phải em muốn tôi chết sao? Vào đây, tôi chết thì cũng phải có người chứng kiến chứ!"
Gì vậy?
Mạc Chi bị anh kéo quay lại phòng cánh cửa đóng sầm lại như khóa kín mọi giác quan của cô, Lục Mạc Bắc nắm
Mạc Chi đến chỗ bàn ăn, trên bàn có dao nĩa của món ăn đã được dọn lên.
Khoảnh khắc đó Mạc Chi còn tưởng anh chỉ là doạ cho cô sợ, kết quả...
Lục Mạc Bắc bỏ tay cô ra rồi cầm lấy con dao trên bàn, hành động của anh nhanh như chớp, bầu trời nổi sấm cũng không đáng sợ như vậy.
"Lục Mạc Bắc!" Mạc Chi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã cẩm dao kề lên cổ mình, khi cô kịp phản ứng thì xẹt' một đường, âm thanh nhỏ bé nhất, sâu thẩm nhất.
Mạc Chi bị anh kéo quay lại phòng cánh cửa đóng sầm lại như khóa kín mọi giác quan của cô, Lục Mạc Bắc nắm
Mạc Chi đến chỗ bàn ăn, trên bàn có dao nĩa của món ăn đã được dọn lên.
Khoảnh khắc đó Mạc Chi còn tưởng anh chỉ là doạ cho cô sợ, kết quả...
Lục Mạc Bắc bỏ tay cô ra rồi cầm lấy con dao trên bàn, hành động của anh nhanh như chớp, bầu trời nổi sấm cũng không đáng sợ như vậy.
"Lục Mạc Bắc!" Mạc Chi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã cầm dao kề lên cổ mình, khi cô kịp phản ứng thì 'xẹt' một đường, âm thanh nhỏ bé nhất, sâu thẩm nhất.
Mạc Chi cảm nhận rõ nhịp thở của chính mình bị nghẹn, nơi ngực trái nhói lên, tiếp đó....
Máu tươi chảy ra, một khoảnh khắc mà Mạc Chi hối hận hơn bao giờ hết, áo vest của anh dính máu, áo sơ mi, cổ anh bị đứt một đường, một đường dao rõ ràng và chuẩn xác.
"Không..."
Lục Mạc Bắc nhìn cô chằm chằm, có lẽ đó là những ký ức mà mãi về sau Mạc Chi cũng không dám quên, cô lao đến đỡ lấy Lục Mạc Bắc đang định khuyu xuống.
Máu tươi của anh, mùi máu ngày càng rõ ràng....
Khoảnh khắc anh hành động cô biết mình chính là người gây nên, chỉ nghĩ khiêu khích anh một chút rồi bỏ đi thì không có gì nữa nhưng rồi....
Chuyện nghiêm trọng nhất đã xảy ra.
Thân thể anh gần như mượn hết sức lực của cô thành thử Mạc Chi chỉ có thể tránh cho anh đổ xuống, tay Mạc Chi bịt lại vị trí ở cổ đang tươm máu tươi, nước mắt theo đó rưng rưng lăn dài.
"Lục Mạc Bắc, anh bị điên à?" Mạc Chi vừa khóc vừa kêu lên, máu tươi chảy ướt tay cô.
"Chi Chi, anh..."
''Làm ơn, em... em, em không đi nữa! Anh chờ một chút, em... em gọi người, đến bệnh viện, em đưa anh đi bệnh viện! Lục Mạc Bắc!"
"Tha thứ cho anh, được không?"
"Được!" Mạc chi gật mạnh đầu, hối hả ôm anh rồi tìm điện thoại trong túi xách, gọi cấp cứu.
"Em không giận anh, Lục Mạc Bắc anh đừng ngủ! Anh... anh mở mắt ra nhìn em đi..."
"Chi Chi!"
"Làm ơn, em... em còn rất nhiều dự định với anh! Anh còn chưa thực hiện lời hứa, em... em... Lục Mạc Bắc. Đừng ngủ... có ai không? Ai đó... ai đó... cứu với..."
Tiếng gọi thất thanh cùng tiếng khóc nức nở của cô gái như xé tan bầu trời đêm, người đàn ông trong lòng cô toàn là máu, dính sang cả người cô.
Mạc Chi chẳng thể làm gì ngoài giúp anh bịt kín vết thương nhưng dường như máu chưa từng ngừng chảy, cô vẫn còn nhiều thứ muốn nói với anh, làm ơn...
Cứu anh ấy...
Hãy cứu lấy trái tim dù là mạnh mẽ hay yếu đuối.
Cô muốn người đàn ông này, cô yêu anh!
Dù thời gian có quay lại hay không cô vẫn muốn yêu anh, dù là ngốc nghếch đi thì cô cũng tự nguyện, dù có là quá sớm hay quá bất chợt.
Không quan trọng, quan trọng là tình yều đó.
Quan trọng người đó chính là anh, Lục Mạc Bắc.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương