Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu

Chương 45: Chiếm hữu



Kỳ Thừa Doanh mặc váy hai dây lượn trong phòng ngủ của Quân Lăng cứ như chẳng còn sợ bất cứ điều gì, dạo này nàng rất ngoan ngoan ở cùng hắn nên phòng riêng ban đầu chỉ toàn mùi hương của người đàn ông bây giờ đan xen cả mùi hương thanh tao ngọt ngào của người phụ nữ.

Hoa phi yến cùng với xạ hương xen gỗ Tuyết Tùng, ấm áp, tươi mát còn rất thư giãn.

Kể từ lúc nàng đến Quân Gia thì dấu vết thương tích của hai mươi bốn năm trước đều bị Quân Lăng phát hiện, ban đầu Kỳ Thừa Doanh có lo lắng vì không biết trên da thịt xấu xí này có khiến người đàn ông cảm thấy kinh tởm hay không.

Nhưng mỗi đêm cách Quân Lăng hôn lên người nàng đầy trân trọng làm Kỳ Thừa Doanh nhận ra chính mình đang được yêu thương theo đúng nghĩa, chẳng biết tương lai có thay đổi gì nhiều hay không nhưng lúc này mọi thứ quá mức xinh đẹp đối với nàng.

Nàng muốn đem những thứ tốt đẹp trước mắt giấu vào ngăn kéo của ký ức để khi bản thân chẳng may lạc lõng cũng có thể lục tìm lại để chữa lành.

Dấu vết của năm tháng đúng là rất tàn nhẫn nhưng có những thứ hiện hữu mãi theo sự tồn tại kéo dài thì việc che giấu là điều không thể, tựa như dù cố gắng cách mấy thì ‘cái kim trong bọc cũng có ngày lộ ra’.

Thả mình xuống sofa thân thể nhỏ như rơi tự do trên ghế da lạnh lẽo, thứ chất liệu không mềm không cứng ấy vậy mà lại dễ chịu đến lạ lùng, nghĩ đến Quân Lăng kể từ khi trở về Quân Gia bận đến không có thời gian dành cho nàng, Kỳ Thừa Doanh lại thấy không thoải mái.

Việc bên ngoài hắn vẫn cho phép nàng làm, ví dụ như mỗi ngày đều đến Chân Thiệt, đi làm đến chiều tan ca thì người đàn ông đến đón, việc vẫn diễn ra như bình thường nhưng hôm nay cuối tuần, hắn lại bỏ nàng một mình.

Ngủ chung một giường nhưng đến gần sáng Quân Lăng mới mệt mỏi trở về, tắm xong cũng mất khoảng hai mươi phút mới lên giường, cho đến khi mặt trời còn chưa kịp ngó qua đường chân trời thì hắn lại rời khỏi.

Chắc vấn đề hàng hóa vẫn chưa giải quyết xong, đến cả cùng nàng nói chuyện cũng trở nên nhàm chán.

Ngày nghỉ nhưng lại chỉ thấy lười biếng muốn ở một chỗ, Kỳ Thừa Doanh nằm đó, vạc váy một phần rủ xuống sàn nhà, nhắm mắt toàn thân bất lực mà mặc kệ.

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, tiếng ‘lạch cạch’ rất khẽ, nàng không muốn nhìn tới, bởi vì nếu là Quân Lăng thì không có gì phải sợ và phòng riêng của hắn dường như chưa từng có ai được phép bước vào nếu không có lệnh.

Kỳ Thừa Doanh rất yên tâm khi ở đây, loại niềm tin cố hữu này kỳ lạ hơn bao giờ hết, cảm giác quen thuộc, sự dễ chịu chạm đến cả đầu ngón chân.

Chân nàng bị bàn tay nắm lấy, Kỳ Thừa Doanh giật mình mở mắt. Trong khoảnh khắc đó nếu không phải người xuất hiện là Quân Lăng, chắc nàng sẽ sợ đến mức ngất xỉu.

Quân Lăng bắt gặp cô gái có một tia sợ hãi thoáng qua rồi vụt tắt, nếu không phải nghe Mạc Chi nói rõ về bệnh tình tâm lý của nàng ở bệnh viện thì hắn còn cho rằng đấy là biểu cảm bình thường nhưng khi hiểu rõ người phụ nữ của hắn chịu bao nhiêu áp lực, hắn chí ít sẽ giúp nàng nhiều một chút.

Kỳ Thừa Doanh nâng người ngồi dậy, Quân Lăng buông bàn chân nhỏ ra rồi tiến đến ngồi xuống ghế, mèo nhỏ của hắn lập tức liền nhoài người đến muốn vùi vào, Quân Lăng hiểu ý ôm lấy eo nàng kéo vào trong ngực.

Gọn nhẹ nhất vẫn là ngồi trong lòng hắn, vóc dáng cao lớn của người đàn ông khiến Kỳ Thừa Doanh trở thành em bé, nhẹ như bông đã chễm chệ trú ngụ trên đùi to quen thuộc.

“Em sao vậy?” Quân Lăng nắm lấy bàn tay nhỏ, đầu móng tay sạch sẽ sơn một lớp màu hồng nhạt rất tươi.

Kỳ Thừa Doanh mượn sức lực nam nhân tựa thân thể vào, Quân Lăng hít thở bầu không khí toàn là mùi hương ngọt ngào của nàng, đầu lông mày khẽ giản ra, tay hắn si mê xoa nhẹ mu bàn tay nhỏ.

“Không vui à?”

Bộ dạng lười biếng này hắn rất thường xuyên thấy, trước cứ nghĩ nàng chăm chỉ ngoan ngoãn còn rất tận tâm với công việc nhưng mà càng tiếp xúc mới biết Kỳ Thừa Doanh có rất nhiều tật xấu.

Cô gái nhỏ rút ở trong lòng người đàn ông, túm lấy vạt áo trước ngực hắn, giọng như mèo con làm nũng: “Anh cứ đi sớm về muộn thế này sao?”

“Hôm nay không có.”

“Cả tuần rồi đều như thế!” Kỳ Thừa Doanh bất mãn.

Quân Lăng cười, cúi thấp đầu xuống nhìn xem mấy dấu hôn trên cổ nàng đã dịu đi chưa nhưng mà có vẻ da thịt trắng nõn không thể che hết, bất quá màu đã nhạt đi một chút phần nào cũng chỉ ửng hồng.

“Hôm nay đặc biệt ở nhà với em!”

“Được không?”

Kỳ Thừa Doanh nâng người thẳng dậy, bỏ chân dạng qua đùi Quân Lăng, đối diện thân thể nàng với cơ thể hắn.

“Em muốn hỏi anh một chuyện!”

“Em hỏi đi!”

“Chúng ta chưa từng hôn nhau! Tại sao vậy?”

Quân Lăng cũng bất ngờ vì đột nhiên nàng lại hỏi đến chuyện này, hắn trầm ngâm một lúc nhưng còn chưa để người đàn ông kịp lên tiếng phân trần nàng đã bực bội định tội.

“Anh chỉ để dấu hôn ở cổ em, anh không thích hôn em đúng không?”

“Hôn ở cổ cũng là hôn mà!” Quân Lăng tựa người vào lưng ghế, tay giữ eo nàng, mắt nhìn nàng chăm chú.

Kỳ Thừa Doanh bùng má: “Em không thích chỉ hôn ở cổ đâu!”

Quân Lăng cười: “Thế em thích hôn ở đâu? Em cho phép tôi sẽ làm!”

Kỳ Thừa Doanh chỉ cảm thấy người đàn ông này không thích hôn nàng tí nào, ngoài trừ cổ có thể để lại tính ý ‘chiếm hữu’ ra thì Quân Lăng không động vào thân thể nàng tẹo nào, giống như đàn ông như hắn đến cả suy nghĩ đồi bại nhất cũng không có.



Vẫn biết điều ấy là đang có ý tôn trọng quyền ra quyết định của nàng nhưng đến độ mỗi đêm chỉ ôm, sau rồi hôn vai trần một cách mờ ảo, như thế chả phải có bệnh thì là gì…

Kỳ Thừa Doanh vẫn hoài nghi người đàn ông này có bao giờ giải quyết chút ít ‘nhu cầu’ nào đó hay không, hắn đẹp trai, quyền lực, phong thái khí chất đều nói lên hắn thuộc dạng người theo chủ nghĩa hành động thế nhưng…

“Nghĩ gì vậy? Muốn ăn gì không?” Quân Lăng vuốt ve cằm nhỏ như kiểu trân trọng một món bảo vật.

Kỳ Thừa Doanh lắc đầu: “Không ăn, vừa mới ăn xong còn chưa kịp tiêu hoá!”

“Vậy đi ra vườn dạo một chút, vẫn còn sớm cho bữa trưa!” Quân Lăng bế nàng đứng lên.

Chân nhỏ quấn quanh eo hắn, tay ôm lấy cổ hắn, người đàn ông dùng toàn thân lực lưỡng đón lấy thân thể nàng nhấc lên một cái nhẹ nhàng hệt như nhúm bông, một tay đỡ eo lưng một tay đỡ mông tròn.

Kỳ Thừa Doanh có chút xấu hổ nhưng mà cảm giác không tệ, treo ở trên người hắn không những không đáng sợ mà còn rất an toàn.

Hai người trước sau không có khoảng cách đem độ thân mật xích gần, còn chưa ra đến cửa điện thoại của Kỳ Thừa Doanh ở tủ đầu giường đã reo.

Cùng quay đầu nhìn lại, Kỳ Thừa Doanh vỗ nhẹ vai người đàn ông: “Điện thoại của em!”

Quân Lăng bế nàng đi đến chỗ điện thoại, vươn tay giúp nàng cô gái cầm lên, mắt cũng không quên liếc nhìn đến chỗ màn hình đang sáng.

Cái tên ‘Trương tổng’ quá mức đặc biệt, Kỳ Thừa Doanh đón lấy điện thoại, cảm giác Quân Lăng đang nhìn mình chăm chú.

“Xin chào, Trương tổng!”

“Tiểu Doanh! Dạo này em có khoẻ không?”

Kỳ Thừa Doanh lịch sự nói vào điện thoại: “Tôi vẫn ổn, Trương tổng có việc gì sao?”

Quân Lăng đem nàng thả xuống giường, Kỳ Thừa Doanh thuận đó cũng ngồi xuống nhìn người đàn ông đánh dáng vào nhà vệ sinh, mãi cũng không thấy ra.

Bên kia Trương Dực cười nói vào điện thoại: “Tôi muốn mời em ăn cơm, phía Nhịu Đông Quan dạo này có liên lạc với em không?”

Kỳ Thừa Doanh lắc đầu: “Không nghe thấy báo lại, tình hình chung vẫn rất êm ắng!”

“Vậy cũng được! À mà, ngày mai em có thời gian không tôi mời em ăn cơm sẵn cũng đưa em đến lễ hội ánh sáng, chúng ta cùng nhau ngắm pháo hoa.”

Trương Dực không nói có khi nàng cũng không biết ngày mai là lễ hội ánh sáng thành phố, mỗi năm đều tổ chức một lần, nơi đó huy động những chuyên gia chế tạo pháo hoa trên khắp thế giới.

So với mặt bằng chung thì lễ hội này không quá long trọng nhưng thời gian năm năm trở lại đây, pháo hoa ngày càng có giá trị trong thị trường hạng mục giải trí, rất nhiều chương trình khai mạc bằng cách bắn pháo hoa.

Ngày mai… nếu cùng Trương Dực ăn cơm rồi lại đi xem pháo hoa, Quân Lăng mà biết không biết thái độ hắn sẽ thế nào, dù rằng nàng cùng người đàn ông chưa có lời xác định chính thức nhưng cảm giác nếu cùng Trương Dực ở một chỗ thật giống như nàng đang lợi dụng Quân Lăng.

Lợi dụng hay là chưa có danh phận? Hai người vẫn là những người độc thân theo đúng trên nguyên tắc, vậy còn những lần nàng cùng hắn ‘thân mật’ vượt qua mối quan hệ bạn bè cho phép, nói thế nào?

“Trương tổng! Ngại quá, ngày mai tôi có hẹn rồi!”

Trương Dực ‘ồ’ một tiếng, không biết là vui hay buồn, Kỳ Thừa Doanh ‘xin lỗi’.

Người bên kia điện thoại khẽ cười: “Có hẹn thì thôi vậy, dịp khác tôi lại mời em!”

Kỳ Thừa Doanh qua loa mấy câu lịch sự rồi tắt máy, Trương Dực bên này siết chặt tay thành nắm đấm, giận đến mức điện thoại trên tay cũng bị anh ta quăng nát.

“Mẹ nó! Kỳ Thừa Doanh, đừng tưởng tôi không biết cô đang làm gì.”

Nghiến răng nghiến lợi chửi rủa một hồi, Trương Dực gọi trợ lý vào văn phòng, dặn dò đối phương sắp xếp cho mình vài thứ.

Bên này Kỳ Thừa Doanh còn chưa biết hoạ lớn đang ập lên đầu mình, nàng vẫn cho rằng Trương Dực sẽ như vậy bỏ qua nhưng nàng không biết tên đàn ông xấu xa đó đang rắp tâm hãm hại mình.

Quân Lăng từ trong nhà vệ sinh bước ra, trên người vẫn là bộ vest đó nhưng hắn vào đấy làm gì mà lâu như vậy? Người đàn ông không tiến lại chỗ nàng mà đi ra cửa, mở cửa rời đi.

“Quân…” Lăng…

Nàng còn chưa gọi xong người đàn ông đã đóng cửa biến mất, Kỳ Thừa Doanh ngốc nghếch ngồi đó chờ đến khi Quân Lăng quay lại mặt mũi tức giận hầm hầm tiến lại chỗ nàng.

“Anh…”

Quân Lăng lần nữa xốc nách nàng bế gọn lên, Kỳ Thừa Doanh câu cổ người đàn ông, nhìn hắn đầy hoài nghi.

“Đi đâu vậy?”

“Đi xem giấy tờ!”

“Không phải đi dạo sao?”

Mặc kệ nàng hoài nghi bao nhiêu người đàn ông vẫn một mực như vậy, bế nàng rời khỏi phòng rồi vào thang máy đi lên tầng, vào phòng sách, Kỳ Thừa Doanh còn chưa kịp phản bác thì đã bị xếp vào thế trận, muốn chạy cũng không chạy được.



***

Nắng vàng dễ chịu đến mức người ta có thể nằm ngủ cả ngày, sân thượng của biệt thự Lục Uyển rộng lớn tựa như một khu rừng đầy rẫy mọi loại cây, từ hoa cho đến cây ăn quả chỉ cần là có thể trồng đều được trồng vào.

Cứ như vậy, buổi trưa nắng nóng cũng không sợ vì bóng cây đều che phủ mát rượi.

Trên trần phủ kính trong suốt để nắng có thể cung cấp ánh sáng cho cây, nước tưới tự động, tuần nào cũng có người đến chăm vườn nên ở đây hoa nở bốn mùa cây cối xanh tốt.

Lục Mạc Bắc chịu khó đầu tư sân thượng theo chiều dài diện tích của toà khu biệt thự lớn, phải nói là giàu có vô cùng, Mạc Chi ngồi trên ghế tựa mềm nhìn cây lựu trĩu quả cách đó không xa không khỏi cảm thán.

Mùa hè đúng là tuyệt vời, quả gì cũng có, muốn ăn gì cũng được, ghế tựa ở ngoài mái hiên của đình nghỉ mát, bên trong đình là giường lớn.

Buổi tối trời có mây sẽ hạ trần kính xuống để hóng gió, hôm nào có mưa thì mở một khoảng để đón nước không cần tưới, sự hiện đại này Mạc Chi cũng không hiểu hết nhưng thấy rất tuyệt.

Lục Mạc Bắc được bác sĩ cho về sớm hơn dự định vì bình phục nhanh hơn người bình thường, hôm qua đã tháo băng ở cổ tuy vậy theo như dặn dò thì vết thương sẽ để lại sẹo.

Mạc Chi dọn đến Lục Uyển cũng cả tuần, kể từ hôm Lục Mạc Bắc không chịu ở bệnh viện muốn về nhà cho thoải mái, Cố Nguỵ không ngăn cản nói rằng có thể tự chăm sóc ở nhà cũng tốt hơn.

Từ Ninh từ sớm đã cho người dọn dẹp Lục Uyển cư để khi Lục Mạc Bắc trở về thì có chỗ sạch sẽ để ở ngay, nhưng cô ấy không ngờ được lần này chủ tịch nhà mình trở về còn mang theo một người phụ nữ.

Thái độ của Từ Ninh đối với Mạc Chi trước sau rất tôn trọng, không xem nhẹ cũng không dửng dưng, mọi thứ dù là Lục Mạc Bắc ra lệnh hay Mạc Chi đề nghị cô ấy đều chuẩn bị rất tốt.

Lục Mạc Bắc cầm tách cà phê đi đến chỗ ghế tựa nơi cô gái đang ngồi, anh vươn tay xoa đỉnh đầu nhỏ đang nhìn xa xăm của Mạc Chi, dịu dàng hỏi: “Muốn ăn không?”

Mạc Chi xoay lại nhìn anh, người đàn ông mặc áo ngủ trắng sạch sẽ cột hờ hững ở eo, thấp thoáng vẫn thấy lồng ngực to lớn săn chắc bên trong.

Lúc trước là ai xin xỏ người ta cho sờ một chút, bây giờ thuộc về rồi lại thấy không quen chút nào, giống như mỡ dâng đến miệng mèo nhưng mà mèo không ăn nổi nữa.

Mỗi lần ngủ chung Lục Mạc Bắc có thói quen mặc áo ngủ, giữa đêm ngoan thì không cởi nhưng không ngoan thì lại cởi sạch, tính đến hôm nay cũng đã ngủ chung gần một tuần, trên dưới cô gái nhỏ lồi lõm hình dạng tròn méo ra sao đều bị anh biết hết.

Mạc Chi ngẩng lên nhưng má nhỏ có chút đỏ vì thẹn, Lục Mạc Bắc cúi người xuống, tách cà phê trên tay đặt lên bàn nhỏ ở cạnh tay vịn.

“Sao má nhỏ lại đỏ bừng thế này hả?” Lục Mạc Bắc cất giọng trêu chọc, môi anh hướng đến khẽ chạm lên môi nhỏ của cô gái.

Mạc Chi để anh hôn cũng nương theo mà hoà nhịp, lưỡi người đàn ông tiến công cô sẽ hơi há miệng để anh đi vào, bên trong khoang miệng nhỏ mật ngọt bị cuộn lấy chiếm đoạt, bên ngoài môi hai người dính vào nhau không có kẽ hở.

Âm thanh trong cổ họng Mạc Chi đang muốn bật ra, cô muốn kêu nhưng đầu óc mộng mị nhảy dựng bảo dừng lại, mỗi lần cô cất tiếng rên khẽ Lục Mạc Bắc lại càng hôn sâu, thành thử Mạc Chi ngày càng nhút nhát.

“Chi Chi!” Lục Mạc Bắc gọi tên cô, kéo ra khoảng cách hai đôi môi, sau đó anh lại nhẹ áp tới, hôn lần nữa.

Mạc Chi ghét kiểu hôn này vô cùng bởi vì cô giống như bị Lục Mạc Bắc trêu chọc, rõ ràng anh biết cô thích giọng anh gọi tên mình nên mỗi lần lúc động tình đều sẽ ngưng ra một khoảng rồi trầm thấp bật ra tiếng gọi ‘Chi Chi’ nghe vừa dây dứt vừa thân mật.

“Ưm…”

Tiếng rên rỉ khẽ bật ra khỏi cổ họng, khoé môi người đàn ông thoáng cong lên nhưng anh không để cô phát hiện đã ghì chặt lấy, chiếm đoạt dữ dội hơn.

Hai người mặc kệ không gian cùng thời gian mà quấn quýt, hôn nhau rồi lại tình tứ thướt tha gọi tên nhau, cứ như vậy chìm đắm.

Mạc Chi chẳng biết mình đã hôn bao lâu đến lúc Lục Mạc Bắc rời đi cô đã phải ngửa cổ lên hít thở thật sâu, nhịp tim đập loạn đã đành đến ngực đồi cũng theo đó phập phồng dồn dập, mọi thứ trước mắt trở nên mơ màng cứ như có một màng sương phủ lên.

Lục Mạc Bắc ngắm nhìn sự xinh đẹp bị chiếm đoạt, hưng phấn đến độ thân thể cũng căng ra, người anh nóng bừng chưa kể nơi nào đó đang biểu tình như muốn ‘đánh trận’.

Vuốt ve gương mặt nhỏ mềm mại đỏ bừng, tay anh lướt nhẹ xuống cần cổ rồi chạm lên xương quai xanh, Mạc Chi hôm nay mặc váy ngủ màu xanh lục, thiết kế cổ áo cột dây, để hở vai trần rồi thêm một chiếc lưng trần trắng như trứng gà bóc, thân thể cô gái thơm dịu dàng không có mùi nước hoa nồng nặc mà là mùi da thịt tự nhiên.

Nhìn theo góc nghiêng của hai người thì sẽ bắt gặp ‘đồi núi’ cao ngất của Mạc Chi đội áo, để lộ ra một bầu tròn căng trắng muốt, Lục Mạc Bắc không thấy được nhưng anh cảm nhận được qua mỗi cái ôm vào mỗi tối.

Chờ cô gái nhỏ thở đều đều anh mới cúi đầu hôn lên bờ vai trần đang run rẩy, lúc anh ngẩng lên giọng nói trầm thấp ở bên tai như dụ dỗ: “Dáng vẻ xinh đẹp này của em tuyệt đối khổ thể để tên đàn ông nào khác thấy, bằng không anh sẽ nuốt sống hắn!”

“Em còn đang định nuôi tiểu thịt tươi, anh dọa thế này em làm sao dám!” Mạc Chi cười.

Lục Mạc Bắc ôm cô lên, Mạc Chi đặt tay lên vai anh mắt vẫn để ý vết thương trên cổ anh, cô dường như yêu người đàn ông này nhiều hơn bản thân vẫn nghĩ, hai người tình tứ nhìn nhau.

“Anh không bằng tiểu thịt tươi sao?”

“Anh có tuổi rồi! Bất quá để ngắm cũng tàm tạm!”

Lục Mạc Bắc đen mặt nhưng anh không giận, ngược lại còn chân thành nói: “Vậy em ngắm chán rồi hẳn bỏ anh được không? Chờ anh già, sức lực không còn nữa hẳn nuôi tiểu thịt tươi được không?”

Mạc Chi cười, nhón chân hôn lên môi anh một cái, tiếng ‘chụt’ từ nụ hôn vang vọng rõ ràng, “Em sẽ cùng anh già đi, được không?”

Hai người lại hôn nhau, dưới nắng trời, trong nơi dịu mát xinh đẹp này, hình ảnh đôi nam nữ như tiên đồng ngọc nữ không muốn rời xa, người đàn ông đẹp trai ấy ôm lấy cô gái xinh đẹp thuộc về anh ta.

Sớm cũng được muộn cũng được, anh yêu cô gái này, đơn giản nhưng chân thành, bất quá thân phận xa cách thì đã sao, anh rồi sẽ chuẩn bị mọi thứ để nói với cô.
Chương trước Chương tiếp