Lưu Quang Nhập Họa
Chương 110: Rơi xuống nước
"Ai bảo nàng nhìn ngon đến vậy."
--------------------
Thần Nhứ ăn cháo, uống thuốc, không nói câu nào với Cảnh Hàm U đã ngủ. Nàng thật sự mệt mỏi, mệt đến mức dù đang ngủ nhưng vẫn vô cùng bất an, đôi mày xinh đẹp nhíu lại.
Cảnh Hàm U vừa ăn chút gì đó trở về, thấy dáng vẻ của nàng mà đau lòng không ngớt, không nhịn được kéo tay nàng ra khỏi chăn truyền một chút nội lực cho nàng, đáng tiếc như đá chìm đáy biển, không có tung tích gì. Cảnh Hàm U thở dài, cơ thể bị rượu độc "Hư Không" huỷ hoại đã không còn cách hồi phục như cũ, đời này e là Thần Nhứ phải làm quen với thuốc thang đồ bổ. Nhưng dù như vậy thì cũng khó hưởng số tuổi thọ của người thường. Đây là thái y nói cho Cảnh Hàm U. Nghĩ tới đó Cảnh Hàm U liền cảm thấy tức giận, tại sao lúc trước thái y không nói dược hiệu của "Hư Không" nghiêm trọng như thế? Nếu biết độc này kịch liệt, nàng sẽ không bao giờ cho Thần Nhứ uống. Đáng tiếc, hiện tại nói gì cũng muộn rồi. Cho nên nàng dứt khoát không nói gì, nàng tin tưởng Thần Nhứ sẽ hiểu nàng. Nàng không mong được tha thứ, chỉ có thể dùng quãng đời còn lại làm bạn bên Thần Nhứ, bảo vệ nàng ấy chu toàn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, Cảnh Hàm U ngẩng đầu, thấy Trần Tâm đẩy cửa đi vào. Trần Tâm đang muốn mở miệng đã bị Cảnh Hàm U "suỵt" một tiếng, ra hiệu hai người ra ngoài nói chuyện.
Ngoài cửa, Trần Tâm hành lễ thưa: "Công chúa, trong cung truyền đến tin tức Tuệ tiệp dư rơi xuống hồ, lúc được cứu lên thì đã hôn mê, hiện không biết có giữ được tính mạng hay không."
Chuyện của phi tần trong cung vốn không liên quan tới một công chúa như nàng. Có tin tức truyền cho nàng, nói rõ việc này không đơn giản. Cảnh Hàm U hỏi: "Có kẻ hãm hại?"
Trần Tâm gật đầu. "Có người hầu của Giác An công chúa của Tuệ tiệp dư nói, là cung nữ Vũ Hân của Tần tu viện ra tay."
"Tần tu viện?" Cảnh Hàm U lộ ra vẻ mặt thắc mắc, "Bà ấy hại Tuệ tiệp dư mục đích để làm gì?"
Trần Tâm chỉ phụ trách báo tin tức, nàng sẽ không làm những việc như phân tích tình hình trước mắt và đợi chứng cứ điều tra.
"Có cần ta trở lại không?" Trong cung xảy ra chuyện như vậy, không tính lớn cũng không tính nhỏ. Cảnh Hàm U chưa rõ tình huống cụ thể, không chắc đây là ý của hoàng hậu.
Trần Tâm lắc đầu. "Chưa thu được ý chỉ của hoàng hậu nương nương ạ."
"Vậy thì không có chuyện gì." Cảnh Hàm U nói nhanh câu tiếp theo: "Ngươi đi gác đêm". Sau đó vào phòng với Thần Nhứ.
Suốt đêm không trò chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Thần Nhứ tỉnh dậy vì bị quấy rầy. Mở mắt ra đã thấy khuôn mặt phóng đại của Cảnh Hàm U gần ngay trước mặt. Xúc cảm ấm áp trên môi nói rõ cho nàng biết Cảnh Hàm U đang khinh bạc nàng. Thần Nhứ vừa thức dậy nên vẫn hơi khó chịu, không hề nghĩ ngợi đưa một bàn tay đẩy đầu Cảnh Hàm U sang bên. Cảnh Hàm U cũng không thèm để ý, nghiêng đầu qua chỗ khác tiếp tục hôn nàng.
Thần Nhứ bất đắc dĩ, ngày hôm qua mệt bở hơi, tuy đã nghỉ ngơi một đêm nhưng vẫn thấy tay chân bủn rủn, lúc này càng không muốn tiêu hao sức lực giãy giụa, cũng để Cảnh Hàm U tuỳ ý hồ đồ. Môi lưỡi bị Cảnh Hàm U dây dưa, nàng chỉ có thể bị cuốn theo tiết tấu của Cảnh Hàm U, từng chút từng chút đắm chìm. Cũng may Cảnh Hàm U nể tình cơ thể của nàng, không có quá phận quá đáng.
"Dáng vẻ của nàng giống hệt một con sói đuôi to, muốn ăn ta xương cốt không chừa mới cam tâm." Thần Nhứ che lại đôi môi hơi sưng đỏ, bất mãn nói.
"Ai bảo nàng nhìn ngon đến vậy." Cảnh Hàm U lại không chột dạ chút nào. Nàng tự mình giúp Thần Nhứ thay y phục, lại giúp nàng ấy rửa mặt. Tay nàng xuyên qua mái tóc dài của Thần Nhứ, tỉ mỉ búi tóc cho nàng. Linh Âm ở bên cạnh mở hộp trang sức, lấy ra một cây trâm bộ diêu Tịnh Đế Liên * rồi cắm vào búi tóc của Thần Nhứ. Tua rua dài của bộ diêu đong đưa qua lại theo chuyển động của Thần Nhứ, thêm vài nét uyển chuyển quyến rũ, khiến người ta muốn đem giấu nữ tử này, không cho kẻ khác nhìn ngắm vẻ đẹp của nàng.
* Tịnh Đế Liên là đóa hai hoa sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài sen đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết, quý hiếm và xưa kia dành tiến vua nên có tên "Tịnh Đế".
Hai người ăn điểm tâm, khởi hành về cung.
Đoạn đường về trên xe ngựa, Cảnh Hàm U nói tin tức tối qua cho Thần Nhứ. "Khi trở về cung, nàng hãy ở trong cung Vũ Yên đừng đi ra ngoài, ta sẽ đến chỗ mẫu hậu xem xét tình hình ngay."
"Ta biết." Thần Nhứ miễn cưỡng tựa vào lồng ngực của nàng, không có tinh thần gì đáp một tiếng.
Trong hoàng cung, giờ khắc này bầu không khí cực kỳ căng thẳng. Cung nữ thái giám đi lại đều cẩn thận từng bước, sợ làm ra thanh âm kinh động vị chủ tử nào đó, rước phiền phức liên lụy vào mình.
Cảnh Hàm U về cung liền đi đến cung Đoan Hoa. Bấy giờ hoàng hậu đang nghe Cục Cung Chính báo tin, thấy Cảnh Hàm U tới bèn vẫy tay để nàng lại đây nghe cùng. Sau khi nghe xong, hoàng hậu đuổi người của Cục Cung Chính đi, quay đầu nhìn Cảnh Hàm U hỏi: "Một ngày một đêm qua có vui không?" Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.
Cảnh Hàm U đi ra ngoài một chuyến, khi trở về rất phấn chấn. Ai cũng nhìn ra trạng thái hiện tại của Nhu Gia công chúa tốt cỡ nào. Hoàng hậu ngoài miệng hỏi bình tĩnh, trong lòng thì âm thầm thở dài. Con gái của mình không hề có ý che giấu mối quan hệ với Dịch Già Thần Nhứ, lẽ nào cảm thấy trong cung còn thiếu lời ra tiếng vào ư?
"Bẩm mẫu hậu, nhi thần rất vui vẻ, đa tạ mẫu hậu cho phép." Cảnh Hàm U không chút e dè mà trả lời.
"Con biết là mẫu hậu cho phép là tốt rồi. Con đã muốn Dịch Già Thần Nhứ thì cô ta nên hầu hạ con cho thật tốt. Bây giờ xem ra, cô ta đúng là cũng có chút tác dụng. Tinh thần của con ta xem ra rất tốt." Hoàng hậu cố ý nói thậm tệ về Thần Nhứ, không muốn Cảnh Hàm U xem trọng nàng.
Cảnh Hàm U rõ ý của hoàng hậu nhưng cũng không phản bác lại. Chung quy người là người của nàng, trong cung Vũ Yên, nàng muốn sủng thế nào cũng được.
"Nghe xong tin tức của Cục Cung Chính, con có ý kiến gì không?" Hoàng hậu cũng không nấn ná ở đề tài trước, chuyển sự chú ý lên việc công.
"Mẫu hậu, Tần tu viện vẫn luôn ở trong cung của mình dưỡng thai, lâu rồi chưa bước ra khỏi lầu Linh Ngọc nửa bước. Tuệ tiệp dư cũng là người an phận, hai người không hề giao thiệp." Cảnh Hàm U cảm thấy hai người này hoàn toàn không liên quan gì tới nhau.
Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, "Trong cung có lời đồn rằng ma ma có kinh nghiệm đã nhìn ra đứa bé trong bụng Tần tu viện là một công chúa. Tần tu viện không được nhiều sủng ái, muốn lợi dụng đứa nhỏ này tranh sủng. Nhưng hiện tại xem, hoàng thượng yêu thương Giác An hơn một chút, Tần tu viện sinh lòng đố kị, phái người mưu hại Giác An. Tuệ tiệp dư sốt ruột cứu con, bảo vệ Giác An, mình lại rơi vào trong hồ."
Hoàng hậu nói như đang kể chuyện, Cảnh Hàm U nghe mà sững sờ. "Mẫu hậu, đây là lời phong thanh từ đâu ra. Chẳng phải người ghét nhất bên trong hậu cung đồn đại bay đầy trời sao?"
Rốt cuộc vẫn là con gái của mình, rất thông minh. Hoàng hậu vui vẻ trong lòng, ở trước mặt nữ nhi cũng không cần che giấu, trong mắt chứa ý cười. "Con nói đúng. Đáng tiếc luôn có người quên lời của mẫu hậu, tưởng rằng hậu cung là nơi chúng tùy ý truyền thị phi. Chỉ là, chẳng lẽ con không tin lời đồn mẫu hậu vừa kể?"
"Người cũng nói là đồn đại. Đã là đồn, sao có thể tin? Khoan nói đến chưa biết được thai của Tần tu viện là nam hay nữ. Cho dù thực sự là công chúa thì cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, không tới phiên bà ấy tranh sủng. Tần tu viện là người cũ trong cung, không thể không biết đạo lý này. Theo nhi thần thấy, trong này còn có việc chưa điều tra rõ ràng." Cảnh Hàm U khẳng định. Khoé môi hoàng hậu cong lên mỹ lệ, "Vẫn là Nhu Gia của ta thông suốt."
"Mẫu hậu, việc này cần nhi thần nhúng tay không ạ?" Cảnh Hàm U thấp giọng hỏi.
Hoàng hậu lắc đầu. "Con chấp chưởng Phi Vân Kỵ bảo vệ kinh đô đã rất cực khổ rồi. Mẫu hậu tuy đau lòng cho con nhưng cũng không có cách nào. Chuyện hậu cung, mẫu hậu làm chủ của lục cung vẫn trấn giữ được. Con lo việc của con đi, chú ý sức khoẻ, đừng làm mẫu hậu lo lắng."
Cảnh Hàm U thấy rằng cảm tình hai mẹ con hiếm khi hòa hợp, không vội vã rời đi mà ở bên hoàng hậu nói chuyện một lúc, dỗ hoàng hậu đến mức tiếng cười không dứt, sau đó mới về cung Vũ Yên của mình.
Cung Vũ Yên.
Nhìn thấy Cảnh Hàm U thần thái sáng láng tiến vào tẩm điện, Thần Nhứ nằm trên giường, dựa vào gối mềm đọc sách cười nói: "Phấn chấn như vậy, có nghĩa là ở chỗ hoàng hậu nương nương được khích lệ."
Cảnh Hàm U cởi áo choàng, tiến tới cúi đầu hôn lên môi nàng. "Mẫu hậu khen ta tinh thần tốt. Đây đều là công lao của nàng."
Lời này làm sắc mặt Thần Nhứ ửng đỏ, trừng Cảnh Hàm U một chút, "Không đàng hoàng chút nào."
Cảnh Hàm U ngồi ở mép giường, "Nói chuyện nghiêm túc với nàng, về chuyện của Tần tu viện và Tuệ tiệp dư, nàng có ý kiến gì không?"
Thần Nhứ ngẩng đầu, đánh giá ánh mắt của Cảnh Hàm U rồi mới nói: "Nàng nghiêm túc hỏi ta?"
Cảnh Hàm U gật đầu. "Ta muốn nghe ý kiến của nàng."
"Hoàng hậu nương nương không giao chuyện này cho nàng làm, tại sao nàng lại hiếu kỳ đến vậy?" Thần Nhứ hỏi.
Cảnh Hàm U thấy trong con ngươi Thần Nhứ tràn đầy ánh sáng, trong lòng không khỏi ngứa ngáy. Nàng vội vàng dời tầm mắt sang nơi khác, miễn cho mình không khống chế được, lại làm Thần Nhứ mệt đứt hơi. "Cũng vì mẫu hậu không giao chuyện này cho ta nên ta mới hiếu kỳ."
Thần Nhứ gật đầu, dường như tiếp nhận lý do này. "Ta cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạ. Thứ nhất, sao có thể có người đẩy Tuệ tiệp dư xuống nước ngay trước mặt Giác An công chúa? Thứ hai, dù Tần tu viện muốn hại chết Tuệ tiệp dư cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức dùng cung nữ của mình. Thứ ba, ta cũng không tin lý do Tần tu viện muốn hại Tuệ tiệp dư."
"Giống như ta nghĩ. Chỉ là không biết chủ mưu thật sự là ai?" Cảnh Hàm U hít một hơi thật sâu, cười nói: "Mẫu hậu sẽ xử lý mấy chuyện này, không liên quan gì tới chúng ta." Nói đến ba chữ "không liên quan", trong đầu nàng đột nhiên loé lên một ý nghĩ, thật sự không liên quan sao? Liệu có phải Thần Nhứ giở trò không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, quan hệ giữa Thần Nhứ và Tuệ tiệp dư không tệ. Dẫu Thần Nhứ có tư tâm cũng sẽ không hại đến tính mạng Tuệ tiệp dư.
Đương nghĩ ngợi, nàng lại nghe Thần Nhứ thở dài: "Tuệ tiệp dư đáng thương, không biết có thể bình an vượt qua tai nạn này không."
Lời này vừa khéo đánh thức Cảnh Hàm U. "Bây giờ trong cung thần hồn nát thần tính, nàng tạm thời đừng ra khỏi cung. Nếu bên Tuệ tiệp dư có tin tức mới, ta sẽ báo cho nàng biết."
Thần Nhứ gật đầu cười nói: "Đều nghe lời nàng." Thần Nhứ ngoan ngoãn ân cần như vậy làm Cảnh Hàm U rất không quen. Trong lòng vốn còn nghĩ Thần Nhứ có tư tâm không, kết quả đến buổi tối, người Thần Nhứ nóng lên, sốt mê man.
Cảnh Hàm U mời thái y kê đơn thuốc hạ sốt, nhưng đã uống thuốc rồi mà suốt đêm vẫn không chuyển biến tốt, cũng may không trở nên tệ hơn. Cảnh Hàm U trông coi Thần Nhứ cả đêm, liên tục đổi khăn lạnh, cơ thể Thần Nhứ vẫn nóng hổi.
Bầu không khí trong cung Vũ Yên còn căng thẳng hơn bên ngoài. Sáng sớm Cảnh Hàm U đút thêm một chén thuốc hạ sốt cho Thần Nhứ. Đợi một canh giờ, cơn sốt cao rốt cuộc lui dần, Thần Nhứ cũng ngủ an ổn.
--------------------
Thần Nhứ ăn cháo, uống thuốc, không nói câu nào với Cảnh Hàm U đã ngủ. Nàng thật sự mệt mỏi, mệt đến mức dù đang ngủ nhưng vẫn vô cùng bất an, đôi mày xinh đẹp nhíu lại.
Cảnh Hàm U vừa ăn chút gì đó trở về, thấy dáng vẻ của nàng mà đau lòng không ngớt, không nhịn được kéo tay nàng ra khỏi chăn truyền một chút nội lực cho nàng, đáng tiếc như đá chìm đáy biển, không có tung tích gì. Cảnh Hàm U thở dài, cơ thể bị rượu độc "Hư Không" huỷ hoại đã không còn cách hồi phục như cũ, đời này e là Thần Nhứ phải làm quen với thuốc thang đồ bổ. Nhưng dù như vậy thì cũng khó hưởng số tuổi thọ của người thường. Đây là thái y nói cho Cảnh Hàm U. Nghĩ tới đó Cảnh Hàm U liền cảm thấy tức giận, tại sao lúc trước thái y không nói dược hiệu của "Hư Không" nghiêm trọng như thế? Nếu biết độc này kịch liệt, nàng sẽ không bao giờ cho Thần Nhứ uống. Đáng tiếc, hiện tại nói gì cũng muộn rồi. Cho nên nàng dứt khoát không nói gì, nàng tin tưởng Thần Nhứ sẽ hiểu nàng. Nàng không mong được tha thứ, chỉ có thể dùng quãng đời còn lại làm bạn bên Thần Nhứ, bảo vệ nàng ấy chu toàn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, Cảnh Hàm U ngẩng đầu, thấy Trần Tâm đẩy cửa đi vào. Trần Tâm đang muốn mở miệng đã bị Cảnh Hàm U "suỵt" một tiếng, ra hiệu hai người ra ngoài nói chuyện.
Ngoài cửa, Trần Tâm hành lễ thưa: "Công chúa, trong cung truyền đến tin tức Tuệ tiệp dư rơi xuống hồ, lúc được cứu lên thì đã hôn mê, hiện không biết có giữ được tính mạng hay không."
Chuyện của phi tần trong cung vốn không liên quan tới một công chúa như nàng. Có tin tức truyền cho nàng, nói rõ việc này không đơn giản. Cảnh Hàm U hỏi: "Có kẻ hãm hại?"
Trần Tâm gật đầu. "Có người hầu của Giác An công chúa của Tuệ tiệp dư nói, là cung nữ Vũ Hân của Tần tu viện ra tay."
"Tần tu viện?" Cảnh Hàm U lộ ra vẻ mặt thắc mắc, "Bà ấy hại Tuệ tiệp dư mục đích để làm gì?"
Trần Tâm chỉ phụ trách báo tin tức, nàng sẽ không làm những việc như phân tích tình hình trước mắt và đợi chứng cứ điều tra.
"Có cần ta trở lại không?" Trong cung xảy ra chuyện như vậy, không tính lớn cũng không tính nhỏ. Cảnh Hàm U chưa rõ tình huống cụ thể, không chắc đây là ý của hoàng hậu.
Trần Tâm lắc đầu. "Chưa thu được ý chỉ của hoàng hậu nương nương ạ."
"Vậy thì không có chuyện gì." Cảnh Hàm U nói nhanh câu tiếp theo: "Ngươi đi gác đêm". Sau đó vào phòng với Thần Nhứ.
Suốt đêm không trò chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Thần Nhứ tỉnh dậy vì bị quấy rầy. Mở mắt ra đã thấy khuôn mặt phóng đại của Cảnh Hàm U gần ngay trước mặt. Xúc cảm ấm áp trên môi nói rõ cho nàng biết Cảnh Hàm U đang khinh bạc nàng. Thần Nhứ vừa thức dậy nên vẫn hơi khó chịu, không hề nghĩ ngợi đưa một bàn tay đẩy đầu Cảnh Hàm U sang bên. Cảnh Hàm U cũng không thèm để ý, nghiêng đầu qua chỗ khác tiếp tục hôn nàng.
Thần Nhứ bất đắc dĩ, ngày hôm qua mệt bở hơi, tuy đã nghỉ ngơi một đêm nhưng vẫn thấy tay chân bủn rủn, lúc này càng không muốn tiêu hao sức lực giãy giụa, cũng để Cảnh Hàm U tuỳ ý hồ đồ. Môi lưỡi bị Cảnh Hàm U dây dưa, nàng chỉ có thể bị cuốn theo tiết tấu của Cảnh Hàm U, từng chút từng chút đắm chìm. Cũng may Cảnh Hàm U nể tình cơ thể của nàng, không có quá phận quá đáng.
"Dáng vẻ của nàng giống hệt một con sói đuôi to, muốn ăn ta xương cốt không chừa mới cam tâm." Thần Nhứ che lại đôi môi hơi sưng đỏ, bất mãn nói.
"Ai bảo nàng nhìn ngon đến vậy." Cảnh Hàm U lại không chột dạ chút nào. Nàng tự mình giúp Thần Nhứ thay y phục, lại giúp nàng ấy rửa mặt. Tay nàng xuyên qua mái tóc dài của Thần Nhứ, tỉ mỉ búi tóc cho nàng. Linh Âm ở bên cạnh mở hộp trang sức, lấy ra một cây trâm bộ diêu Tịnh Đế Liên * rồi cắm vào búi tóc của Thần Nhứ. Tua rua dài của bộ diêu đong đưa qua lại theo chuyển động của Thần Nhứ, thêm vài nét uyển chuyển quyến rũ, khiến người ta muốn đem giấu nữ tử này, không cho kẻ khác nhìn ngắm vẻ đẹp của nàng.
* Tịnh Đế Liên là đóa hai hoa sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài sen đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết, quý hiếm và xưa kia dành tiến vua nên có tên "Tịnh Đế".
Hai người ăn điểm tâm, khởi hành về cung.
Đoạn đường về trên xe ngựa, Cảnh Hàm U nói tin tức tối qua cho Thần Nhứ. "Khi trở về cung, nàng hãy ở trong cung Vũ Yên đừng đi ra ngoài, ta sẽ đến chỗ mẫu hậu xem xét tình hình ngay."
"Ta biết." Thần Nhứ miễn cưỡng tựa vào lồng ngực của nàng, không có tinh thần gì đáp một tiếng.
Trong hoàng cung, giờ khắc này bầu không khí cực kỳ căng thẳng. Cung nữ thái giám đi lại đều cẩn thận từng bước, sợ làm ra thanh âm kinh động vị chủ tử nào đó, rước phiền phức liên lụy vào mình.
Cảnh Hàm U về cung liền đi đến cung Đoan Hoa. Bấy giờ hoàng hậu đang nghe Cục Cung Chính báo tin, thấy Cảnh Hàm U tới bèn vẫy tay để nàng lại đây nghe cùng. Sau khi nghe xong, hoàng hậu đuổi người của Cục Cung Chính đi, quay đầu nhìn Cảnh Hàm U hỏi: "Một ngày một đêm qua có vui không?" Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.
Cảnh Hàm U đi ra ngoài một chuyến, khi trở về rất phấn chấn. Ai cũng nhìn ra trạng thái hiện tại của Nhu Gia công chúa tốt cỡ nào. Hoàng hậu ngoài miệng hỏi bình tĩnh, trong lòng thì âm thầm thở dài. Con gái của mình không hề có ý che giấu mối quan hệ với Dịch Già Thần Nhứ, lẽ nào cảm thấy trong cung còn thiếu lời ra tiếng vào ư?
"Bẩm mẫu hậu, nhi thần rất vui vẻ, đa tạ mẫu hậu cho phép." Cảnh Hàm U không chút e dè mà trả lời.
"Con biết là mẫu hậu cho phép là tốt rồi. Con đã muốn Dịch Già Thần Nhứ thì cô ta nên hầu hạ con cho thật tốt. Bây giờ xem ra, cô ta đúng là cũng có chút tác dụng. Tinh thần của con ta xem ra rất tốt." Hoàng hậu cố ý nói thậm tệ về Thần Nhứ, không muốn Cảnh Hàm U xem trọng nàng.
Cảnh Hàm U rõ ý của hoàng hậu nhưng cũng không phản bác lại. Chung quy người là người của nàng, trong cung Vũ Yên, nàng muốn sủng thế nào cũng được.
"Nghe xong tin tức của Cục Cung Chính, con có ý kiến gì không?" Hoàng hậu cũng không nấn ná ở đề tài trước, chuyển sự chú ý lên việc công.
"Mẫu hậu, Tần tu viện vẫn luôn ở trong cung của mình dưỡng thai, lâu rồi chưa bước ra khỏi lầu Linh Ngọc nửa bước. Tuệ tiệp dư cũng là người an phận, hai người không hề giao thiệp." Cảnh Hàm U cảm thấy hai người này hoàn toàn không liên quan gì tới nhau.
Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, "Trong cung có lời đồn rằng ma ma có kinh nghiệm đã nhìn ra đứa bé trong bụng Tần tu viện là một công chúa. Tần tu viện không được nhiều sủng ái, muốn lợi dụng đứa nhỏ này tranh sủng. Nhưng hiện tại xem, hoàng thượng yêu thương Giác An hơn một chút, Tần tu viện sinh lòng đố kị, phái người mưu hại Giác An. Tuệ tiệp dư sốt ruột cứu con, bảo vệ Giác An, mình lại rơi vào trong hồ."
Hoàng hậu nói như đang kể chuyện, Cảnh Hàm U nghe mà sững sờ. "Mẫu hậu, đây là lời phong thanh từ đâu ra. Chẳng phải người ghét nhất bên trong hậu cung đồn đại bay đầy trời sao?"
Rốt cuộc vẫn là con gái của mình, rất thông minh. Hoàng hậu vui vẻ trong lòng, ở trước mặt nữ nhi cũng không cần che giấu, trong mắt chứa ý cười. "Con nói đúng. Đáng tiếc luôn có người quên lời của mẫu hậu, tưởng rằng hậu cung là nơi chúng tùy ý truyền thị phi. Chỉ là, chẳng lẽ con không tin lời đồn mẫu hậu vừa kể?"
"Người cũng nói là đồn đại. Đã là đồn, sao có thể tin? Khoan nói đến chưa biết được thai của Tần tu viện là nam hay nữ. Cho dù thực sự là công chúa thì cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, không tới phiên bà ấy tranh sủng. Tần tu viện là người cũ trong cung, không thể không biết đạo lý này. Theo nhi thần thấy, trong này còn có việc chưa điều tra rõ ràng." Cảnh Hàm U khẳng định. Khoé môi hoàng hậu cong lên mỹ lệ, "Vẫn là Nhu Gia của ta thông suốt."
"Mẫu hậu, việc này cần nhi thần nhúng tay không ạ?" Cảnh Hàm U thấp giọng hỏi.
Hoàng hậu lắc đầu. "Con chấp chưởng Phi Vân Kỵ bảo vệ kinh đô đã rất cực khổ rồi. Mẫu hậu tuy đau lòng cho con nhưng cũng không có cách nào. Chuyện hậu cung, mẫu hậu làm chủ của lục cung vẫn trấn giữ được. Con lo việc của con đi, chú ý sức khoẻ, đừng làm mẫu hậu lo lắng."
Cảnh Hàm U thấy rằng cảm tình hai mẹ con hiếm khi hòa hợp, không vội vã rời đi mà ở bên hoàng hậu nói chuyện một lúc, dỗ hoàng hậu đến mức tiếng cười không dứt, sau đó mới về cung Vũ Yên của mình.
Cung Vũ Yên.
Nhìn thấy Cảnh Hàm U thần thái sáng láng tiến vào tẩm điện, Thần Nhứ nằm trên giường, dựa vào gối mềm đọc sách cười nói: "Phấn chấn như vậy, có nghĩa là ở chỗ hoàng hậu nương nương được khích lệ."
Cảnh Hàm U cởi áo choàng, tiến tới cúi đầu hôn lên môi nàng. "Mẫu hậu khen ta tinh thần tốt. Đây đều là công lao của nàng."
Lời này làm sắc mặt Thần Nhứ ửng đỏ, trừng Cảnh Hàm U một chút, "Không đàng hoàng chút nào."
Cảnh Hàm U ngồi ở mép giường, "Nói chuyện nghiêm túc với nàng, về chuyện của Tần tu viện và Tuệ tiệp dư, nàng có ý kiến gì không?"
Thần Nhứ ngẩng đầu, đánh giá ánh mắt của Cảnh Hàm U rồi mới nói: "Nàng nghiêm túc hỏi ta?"
Cảnh Hàm U gật đầu. "Ta muốn nghe ý kiến của nàng."
"Hoàng hậu nương nương không giao chuyện này cho nàng làm, tại sao nàng lại hiếu kỳ đến vậy?" Thần Nhứ hỏi.
Cảnh Hàm U thấy trong con ngươi Thần Nhứ tràn đầy ánh sáng, trong lòng không khỏi ngứa ngáy. Nàng vội vàng dời tầm mắt sang nơi khác, miễn cho mình không khống chế được, lại làm Thần Nhứ mệt đứt hơi. "Cũng vì mẫu hậu không giao chuyện này cho ta nên ta mới hiếu kỳ."
Thần Nhứ gật đầu, dường như tiếp nhận lý do này. "Ta cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạ. Thứ nhất, sao có thể có người đẩy Tuệ tiệp dư xuống nước ngay trước mặt Giác An công chúa? Thứ hai, dù Tần tu viện muốn hại chết Tuệ tiệp dư cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức dùng cung nữ của mình. Thứ ba, ta cũng không tin lý do Tần tu viện muốn hại Tuệ tiệp dư."
"Giống như ta nghĩ. Chỉ là không biết chủ mưu thật sự là ai?" Cảnh Hàm U hít một hơi thật sâu, cười nói: "Mẫu hậu sẽ xử lý mấy chuyện này, không liên quan gì tới chúng ta." Nói đến ba chữ "không liên quan", trong đầu nàng đột nhiên loé lên một ý nghĩ, thật sự không liên quan sao? Liệu có phải Thần Nhứ giở trò không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, quan hệ giữa Thần Nhứ và Tuệ tiệp dư không tệ. Dẫu Thần Nhứ có tư tâm cũng sẽ không hại đến tính mạng Tuệ tiệp dư.
Đương nghĩ ngợi, nàng lại nghe Thần Nhứ thở dài: "Tuệ tiệp dư đáng thương, không biết có thể bình an vượt qua tai nạn này không."
Lời này vừa khéo đánh thức Cảnh Hàm U. "Bây giờ trong cung thần hồn nát thần tính, nàng tạm thời đừng ra khỏi cung. Nếu bên Tuệ tiệp dư có tin tức mới, ta sẽ báo cho nàng biết."
Thần Nhứ gật đầu cười nói: "Đều nghe lời nàng." Thần Nhứ ngoan ngoãn ân cần như vậy làm Cảnh Hàm U rất không quen. Trong lòng vốn còn nghĩ Thần Nhứ có tư tâm không, kết quả đến buổi tối, người Thần Nhứ nóng lên, sốt mê man.
Cảnh Hàm U mời thái y kê đơn thuốc hạ sốt, nhưng đã uống thuốc rồi mà suốt đêm vẫn không chuyển biến tốt, cũng may không trở nên tệ hơn. Cảnh Hàm U trông coi Thần Nhứ cả đêm, liên tục đổi khăn lạnh, cơ thể Thần Nhứ vẫn nóng hổi.
Bầu không khí trong cung Vũ Yên còn căng thẳng hơn bên ngoài. Sáng sớm Cảnh Hàm U đút thêm một chén thuốc hạ sốt cho Thần Nhứ. Đợi một canh giờ, cơn sốt cao rốt cuộc lui dần, Thần Nhứ cũng ngủ an ổn.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương