Lưu Quang Nhập Họa

Chương 117: Khôi phục



Thần Nhứ lại chìm đắm vào công pháp. Cảnh Hàm U ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Trong mắt nàng chỉ có Thần Nhứ tĩnh tọa khoanh chân trên giường, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Cố Ly nhìn hai người này, âm thầm thở dài. Sớm biết sẽ có hôm nay, lúc trước cần gì như thế? Lúc ở thư viện Phi Diệp Tân, tuy cô không quá để ý nhưng cũng biết gút mắc giữa hai người này. Chỉ là không nghĩ tới, khi xuống núi, Cảnh Hàm U lại vì có được Thần Nhứ mà trực tiếp diệt nước Dịch. Cố Ly không hiểu, nếu yêu thích, vì sao phải thương tổn như vậy? Yêu một người không phải là muốn nàng sống sung sướng hạnh phúc sao? Nhìn hai người này ở hiện tại, một vết thương đầy rẫy, một gần như điêu tàn, Cố Ly thực sự không hiểu. Vì cớ gì mà dằn vặt lẫn nhau?

Lại hai canh giờ qua đi, lòng bàn tay Linh Âm toàn là mồ hôi. Hao tổn thời gian thêm nữa, dù là thân kiện tráng cũng sẽ không kham nổi. Cơ thể yếu ớt của quận chúa sao có thể chịu được không ngủ không nghỉ?

Cố Ly cũng đang lo lắng. Thần Nhứ chậm chạp chưa thấy dấu hiệu thành công, lẽ nào thật sự thất bại? Như vậy mình làm sao giải thích với Chưởng viện, với sư phụ?

Dần dần nghỉ ngơi đủ, Cảnh Hàm U đứng lên, nàng thật sự không nhìn nổi Thần Nhứ chịu khổ. "Làm sao để giúp nàng?" Nàng hỏi Cố Ly.

"Tin nàng, bảo vệ nàng." Cố Ly nhẹ giọng đáp.

Cảnh Hàm U bất đắc dĩ, chỉ đành ngồi lại xuống giường. Đúng lúc này, Thần Nhứ đột nhiên ngửa đầu kêu một tiếng thống khổ thảm thiết, làm cho mấy người xung quanh sợ biến sắc. Cảnh Hàm U vọt tới bên giường, vừa muốn đưa tay đỡ Thần Nhứ đã cảm thấy tay bị một luồng nội lực đẩy ra.

"Thần Nhứ..." Cảnh Hàm U giật mình kêu lên.

Lúc này sắc mặt Thần Nhứ vẫn tái nhợt như cũ, thế nhưng hai mắt chậm rãi hé mở lại có hồn. "Phụt!" Lại phun ra một ngụm máu, nhưng màu sắc không đỏ sậm như trước mà là đỏ tươi.

"Quận chúa!" Linh Âm và Lâm Lang cùng tới gần, lại bị Thần Nhứ đưa tay ra hiệu mình không sao.

"Đại sư tỷ, tỷ... thành công rồi?" Cố Ly không chắc mà hỏi.

Thần Nhứ xuống giường, mỉm cười nói: "Cuối cùng coi như không làm sư môn mất mặt."

Cố Ly không nói gì, ra tay như điện đánh vào ba chỗ yếu huyệt trên người Thần Nhứ. Thần Nhứ xoay người một cái, tránh hết.

"Cố Ly chúc mừng đại sư tỷ!" Cố Ly thu tay lại, ôm quyền cười nói.

Thần Nhứ rốt cuộc vẫn là vừa phá tan ải sinh tử, thể lực tiêu hao quá mức. Bây giờ cơ thể không chống đỡ nổi, nàng ngồi bên giường. "Tiểu Ly, đa tạ sự giúp đỡ của muội."

"Là ta nên làm." Cố Ly nói, lấy bao đựng ở sau lưng xuống. Xem hình dạng đã biết bên trong hẳn là một thanh kiếm. "Đại sư tỷ, kiếm Liệt Thiên thân truyền của Chưởng viện, chúc mừng tỷ luyện được Niết Bàn tâm pháp."

Vừa nói ra, ngay cả Cảnh Hàm U ở bên cạnh cũng há hốc. Liệt Thiên là thanh kiếm Chưởng viện quý trọng nhất, ngày thường ngay cả ngắm cũng không cho người khác ngắm.

Thần Nhứ nhận kiếm, thấy dáng vẻ hơi chật vật của Cảnh Hàm U ở bên, đều là vì mình cả. Thần Nhứ cười yếu ớt mà ấm áp, trực tiếp đưa kiếm Liệt Thiên tới trước mặt Cảnh Hàm U, "Nàng giúp ta xem bảo bối của sư phụ được không?"

Cố Ly lắc đầu, hai người này chẳng lẽ không biết tránh người một chút sao? Cố Ly công thành lui thân, phải về thư viện phục mệnh. Cảnh Hàm U và Thần Nhứ đều muốn cô ở lại mấy ngày, thế nhưng lời thầy khó trái, cũng chỉ đành phái người đưa Cố Ly ra khỏi hoàng cung.

Cố Ly đi rồi, Cảnh Hàm U và Thần Nhứ đều muốn tắm rửa thay y phục, tẩy đi một thân chật vật. Đặc biệt là Thần Nhứ, nôn ra quá nhiều máu, y phục trên người đã bị nhuộm đỏ.

Bình thường lúc hai người cùng tắm rửa, bọn Linh Âm sẽ không tới gần. Giờ khắc này Thần Nhứ tựa vào thành ao, bị Cảnh Hàm U bao vây. Hơi nước mịt mờ xóa đi mùi máu trên người nàng, hai vai gầy trắng tuyết lộ ra trên mặt nước, xương quai xanh cong một đường động lòng.

"Tại sao không nói thẳng cho ta?" Cảnh Hàm U bắt đầu tính sổ.



"Niết Bàn tâm pháp quá nguy hiểm, là võ công lấy mạng đổi mạng. Nếu ta cho nàng biết, nàng nhất định sẽ không để ta mạo hiểm." Thần Nhứ đột nhiên khôi phục nội lực, cơ thể còn đang thích ứng nên lúc này cũng không dễ chịu. Nàng đưa tay ôm cổ Cảnh Hàm U, áp sát thân thể của mình vào thân thể của nàng ấy, đường cong xinh đẹp giống như ngọn lửa trêu ngươi, làm bỏng trái tim Cảnh Hàm U.

Cảnh Hàm U ôm chặt cơ thể mềm mại trơn bóng vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai Thần Nhứ: "Chỉ cần nàng bình an vô sự, ta không còn mong muốn gì khác." Nói xong lời cuối cùng, lòng vừa sợ hãi lo lắng, vừa vui mừng vì đã tránh khỏi tai nạn.

Thần Nhứ sao không biết sự giày vò Cảnh Hàm U phải chịu đựng vào những ngày qua? Giờ khắc này hai người đều sống sót sau tai nạn, chỉ cảm thấy nói thêm nữa cũng không sánh nổi cảm giác da thịt thân cận chân thực.

"Ôm ta." Thanh âm của Thần Nhứ như đập thẳng vào lòng Cảnh Hàm U, làm cho tay ôm Thần Nhứ bỗng dưng run lên. "Cơ thể của nàng vừa..."

Thần Nhứ ngẩng đầu vuốt ve đôi môi của Cảnh Hàm U, trong mắt chỉ một chữ tình. "Nàng không muốn sao?"

Cảnh Hàm U nghe vậy thì không chần chờ nữa. Thân thể quấn quýt lấy nhau, một lần lại một lần, liều mạng triền miên như không có ngày mai.

Dằn vặt mấy lần, đừng nói Thần Nhứ, ngay cả Cảnh Hàm U cũng thấy toàn thân bủn rủn. Sau khi tắm rửa hai người ôm nhau ngủ. Linh Âm và Lâm Lang giúp buông màn xuống, ra khỏi cửa phòng, không hẹn mà cùng liếc nhìn nhau, đều có cảm giác đầu thai làm người.

"Quận chúa chưa ăn gì đã ngủ." Linh Âm có chút bận tâm nói.

"Chắc lúc này quận chúa không có sức để ăn đâu." Lâm Lang không khỏi phỉ nhổ.

Hai người lại nhìn nhau, đều hơi đỏ mặt rồi đồng thanh. "Hai người này quá hồ đồ!"

Thần Nhứ và Cảnh Hàm U ngủ thẳng tới hừng đông. Khi Thần Nhứ tỉnh lại phát hiện mình bị Cảnh Hàm U ôm chặt trong ngực, khó mà động đậy. Nàng nhẹ nhàng gỡ tay Cảnh Hàm U ra nhưng động tác này lại làm nàng ấy tỉnh giấc.

"Đánh thức nàng." Thần Nhứ hơi áy náy.

"Cũng nên dậy rồi." Tay Cảnh Hàm U có chút không thành thật. "Hôm qua nàng chưa ăn gì cả, bây giờ nhất định rất đói bụng."

Tay Thần Nhứ ở dưới chăn trực tiếp nắm lấy cái tay sờ loạn của Cảnh Hàm U, "Nàng hẳn là ăn no rồi chứ?"

Lời này có ý riêng, Cảnh Hàm U nghe xong không nói gì, chỉ là có thâm ý mà nhìn người bên gối. Thần Nhứ đỏ mặt như hoa đào mới nở, trong thanh nhã có một tia quyến rũ.

Cảnh Hàm U cúi đầu hôn môi nàng, nhẹ nhàng đụng chạm, chầm chậm bốc lên sự nhiệt tình của người dưới thân.

"Hàm U..." Thần Nhứ thở dốc tìm về giọng nói của mình. "Ta đang rất đói."

Cảnh Hàm U nghe vậy dù tiếc đến đâu cũng phải buông tay. Nàng đứng dậy tự mình mặc đồ cho Thần Nhứ, che khuất những dấu vết làm người ta bối rối, sau đó mới gọi Linh Âm và Lâm Lang đi vào hầu hạ.

Một đêm không ăn uống, thế nhưng Thần Nhứ đã khôi phục nội lực xem ra tinh thần không tệ. Thần sắc giữa hai đầu mày càng khác biệt. Trên bàn cơm chuẩn bị rất nhiều đồ bổ huyết, Thần Nhứ thấy mà cau mày.

"Bọn họ đau lòng ngày hôm qua nàng nôn ra quá nhiều máu." Cảnh Hàm U ngồi cạnh Thần Nhứ, nói.

"Nàng phải biết máu đó đều là độc trong người ta, bây giờ phun ra lại cảm thấy thoải mái." Thần Nhứ giải thích.

Cảnh Hàm U gật đầu. "Ta biết, nhưng bọn nha đầu của nàng không biết. Giờ chắc còn đang giận ta tối qua không biết tiết chế."

Thần Nhứ nghe không nổi, thẳng tay gắp một miếng đồ ăn nhét vào miệng Cảnh Hàm U, ngăn chặn cái miệng không biết điều của nàng. Linh Âm và Lâm Lang ở bên hầu hạ đều hơi lúng túng, Thần Nhứ phất tay ra hiệu các nàng đi ra ngoài trước.



"Nàng đến cùng vẫn là một công chúa, có thể giữ dáng vẻ của công chúa được không?" Thần Nhứ uống cháo, nhấc mắt thoáng nhìn, đó là sự quyến rũ lơ đãng đã lâu rồi Cảnh Hàm U không thấy ở Thần Nhứ. Quả nhiên sau khi khôi phục nội lực, người sư tỷ lúc trước cũng quay về rồi.

Hiện tại Cảnh Hàm U không còn muốn nghĩ về việc khôi phục nội lực có ý nghĩa gì với Thần Nhứ và với nàng. Nàng chỉ biết rằng, chỉ cần bảo vệ tính mạng của Thần Nhứ, các nàng sẽ có tương lai vô hạn để mong đợi.

"Thần Nhứ, bây giờ ta mới biết, sự bình an của nàng đối với ta là quan trọng nhất." Để đũa xuống, Cảnh Hàm U nói.

"Nàng không sợ ta đào tẩu?" Thần Nhứ cố ý hỏi.

"Sợ." Cảnh Hàm U thành thật thừa nhận. "Tộc nhân của nàng vừa rời đi, trong tay ta đã mất đi thứ hạn chế kế hoạch của nàng."

Thần Nhứ cụp mắt. Phục quốc là chuyện phải làm, thế nhưng giờ khắc này, nàng đột nhiên không muốn đề cập tới. "Độc của ta cũng đã được bức ra rồi, nàng không nên giận dỗi Hoàng hậu nữa."

Cảnh Hàm U nhìn ra Thần Nhứ đang lảng tránh chuyển chủ đề, càng trốn tránh như vậy, lòng nàng càng bất định. "Nàng không trách mẫu hậu ư?"

Thần Nhứ lắc đầu. "Nhìn từ góc độ của ngài ấy, ngài ấy cũng không làm sai."

Cảnh Hàm U đột nhiên cầm lấy tay Thần Nhứ, làm Thần Nhứ quay đầu nhìn nàng. Nhưng nàng chỉ là nắm tay nàng mà không nói lời nào. Hai người cứ thế nhìn nhau, từ ánh mắt mà hiểu lòng nhau.

Nguyện một đời nắm tay, đến chân trời góc biển.

Thần Nhứ biết hiện tại mình không cho nổi lời hứa hẹn như vậy, nhưng đối diện với ánh mắt khẩn thiết của Cảnh Hàm U, nàng vẫn không đành lòng từ chối.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa truyền vào, Linh Âm không chờ đáp lại đã đẩy cửa đi vào, mặt biến sắc. "Quận chúa, thái tử trắc phi lâm bồn rồi."

"Cái gì?" Thần Nhứ vụt đứng dậy. "Không phải còn nửa tháng nữa sao?"

Linh Âm cũng không rõ tình huống cụ thể, "Nô tỳ cũng không biết, là cung nữ thiếp thân của thái tử trắc phi đến đây báo tin ạ."

Thần Nhứ lập tức phân phó Linh Âm thay y phục cho nàng. Nàng và Cảnh Hàm U không tính ra khỏi cửa nên chỉ khoác xiêm y tùy tiện. Bây giờ muốn đi ra ngoài gặp người khác, đương nhiên phải thay y phục.

Cảnh Hàm U cũng sai cung nữ thay xiêm y cho nàng. "Ta đi xem cùng nàng."

Sau đó hai người đến cung Đức Xương. Bấy giờ một đám thái y ở Thái y viện cũng đã chạy tới đó. Trước đó bà đỡ đã tiến vào gian phòng, cả cung Đức Xương đều cực kỳ căng thẳng. Thái tử phi Lục Lăng Hàn ở bên cạnh Thái tử chờ đợi động tĩnh bên trong, thỉnh thoảng phân phó vài câu, biểu lộ ra địa vị chính phi của Thái tử.

Lúc Cảnh Hàm U và Thần Nhứ chạy đến thì nghe thấy Dịch Già Mạc Ly ở trong phòng gào khản cả giọng. Tuy Thần Nhứ đã khôi phục nội lực nhưng địa vị thân phận khác biệt, hơn nữa khi trước có hiềm khích với Lục Lăng Hàn nên bây giờ không tiện đi vào hỏi dò.

Cảnh Hàm U đi tới hỏi: "Tại sao lại đột ngột lâm bồn?"

Lục Lăng Hàn cười nói: "Sáng hôm nay nói tới việc này với muội muội, có lẽ là muội muội mong con sốt ruột động thai khí, không lâu sau liền lâm bồn. Cũng may bà đỡ và các thái y đều ở đây nên cũng không quá bối rối."

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói: Ai nói sư tỷ khôi phục nội lực thì vẫn là thụ? Còn nói... đúng thế = =
Chương trước Chương tiếp