Lưu Quang Nhập Họa

Chương 121: Động thủ



"Vậy phải xem Nhu Gia công chúa có thể mặc kệ hoàng tẩu của người không."

--------------------

Một đêm không ngủ, sáng hôm sau, Cảnh Hàm U tới đón Thần Nhứ rất sớm. Trong linh đường, sắc mặt Thần Nhứ tiều tụy, hai mắt sưng đỏ nhưng dáng vẻ vẫn trang trọng. Nàng mặc y phục trắng tinh, cài một cây trâm bạch ngọc vào búi tóc, ngoài ra không mang thêm gì kể cả khuyên tai.

"Đêm qua canh giữ chu toàn chứ? Ta sai Lâm Lang mang canh sâm, nàng uống trước đi." Cảnh Hàm U nói xong để Lâm Lang dâng bát canh sâm, nhìn Thần Nhứ uống sạch từng ngụm từng ngụm mới thôi.

"Ta cũng chỉ là tận tận tâm ý. Người đã không còn ở đây, còn gì đáng quan tâm?" Sau khi uống canh sâm, Thần Nhứ cảm thấy tốt hơn nhiều. Cơ thể của nàng vốn có nội lực chống đỡ nên mạnh hơn lúc trước rất nhiều. Đêm qua tuy rằng khổ cực nhưng sẽ không để lại thương tổn.

Cảnh Hàm U nhìn nàng, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: "Lục Lăng Hàn không động thủ ư?"

Đôi mắt Thần Nhứ sưng đỏ, nhất thời chưa xẹp xuống. Vào lúc này dùng hai mắt nhìn Cảnh Hàm U, thế mà khiến nàng sinh ra ý nghĩ "Rất đáng yêu".

"Cô ta sao có thể không động thủ? Chúng ta đã nói rồi, nếu cô ta động thủ thì chính là trong lòng có quỷ." Thần Nhứ ra hiệu Linh Âm lấy ra túi da tối hôm qua. Linh Âm xác định Thần Nhứ cách đủ xa mới mở, "Công chúa, là hương Vong Linh ạ."

Cảnh Hàm U nheo mắt lại, "Cô ta quả nhiên dùng nghiện rồi! Người đâu?"

Linh Âm nắm chặt túi da, "Quận chúa thả rồi ạ."

"Tại sao?" Cảnh Hàm U thuận miệng hỏi nhưng cũng biết Linh Âm không thể trả lời mình. Nhưng nàng lập tức đã nghĩ ra đáp án. Cảnh Hàm U đi tới bên cạnh Thần Nhứ, "Nàng muốn lén lút giải quyết chuyện này?"

Thần Nhứ quay đầu lại, "Vậy phải xem Nhu Gia công chúa có thể mặc kệ hoàng tẩu của người không."

Cảnh Hàm U nhíu mày. "Thần Nhứ, phía mẫu hậu..."

"Ta của hiện tại, có thể tiễn cô ta đi mà thần không biết, quỷ không hay." Trong mắt Thần Nhứ tràn đầy sự khiêu khích.

Cảnh Hàm U nở nụ cười, "Nàng sẽ không."

"Nàng cũng biết." Khiêu khích chuyển thành phiền muộn.

"Ta đương nhiên biết. Nếu nàng thật sự muốn thần quỷ không hay thì sẽ không nói cho ta." Cảnh Hàm U vẫn đang cười, chỉ là cười rất đắng.

"Nhưng nàng vẫn dung túng ta như cũ." Câu này, Thần Nhứ chỉ yên lặng thốt ra trong lòng.

Thái tử trắc phi Dịch Già thị được đặt linh cữu bảy ngày đưa tang, lễ tang tuy không tính là long trọng nhưng cũng không có trở ngại. Phương diện này không có gì để Thần Nhứ xoi mói. Nàng bận rộn một ngày rồi trở lại cung Vũ Yên, vừa vào cửa đã bị Cảnh Hàm U ấn trên giường bắt đi ngủ. "Nàng phải lập tức nghỉ ngơi." Cảnh Hàm U nhìn đôi mắt đầy tơ máu của nàng, nói.

Thần Nhứ nghe lời mà tắm rửa, đi ngủ, ngoan ngoãn đến mức làm người ta bất ngờ. Cảnh Hàm U vẫn phải chờ nàng ngủ yên rồi mới ra cửa.



Cung Đoan Hoa.

Cảnh Hàm U tiếp nhận lệnh bài chỉ huy Phi Vân Kỵ, quỳ trên mặt đất thỉnh tội với Hoàng hậu. Rốt cuộc vẫn là con gái mình, Hoàng hậu cũng không đành lòng làm khó dễ.

"Hàm U, con phải biết, chuyện này không có lần hai. Lần sau con còn xằng bậy như vậy, bổn cung tuyệt đối không tha."

Cảnh Hàm U cúi đầu thưa: "Tạ mẫu hậu thành toàn."

Hoàng hậu để Cảnh Hàm U đứng dậy ngồi cạnh mình. "Bổn cung thành toàn cho con, con cũng nên thành toàn cho Thái tử mới phải."

"Nhi thần rõ." Cảnh Hàm U biết việc mình chấp chưởng Phi Vân Kỵ quan trọng thế nào. Dù sao Thái tử cũng là anh trai ruột của mình, nếu phải chọn một trong các hoàng tử để kế thừa ngôi vua, nàng đương nhiên sẽ chọn Thái tử.

"Biết là tốt rồi. Nhu Gia, chuyện của Dịch Già Thần Nhứ bổn cung đã nhượng bộ quá nhiều. Con phải hiểu rằng, bổn cung không chỉ là mẫu hậu của con mà hơn nữa là Hoàng hậu nước Lịch. Bổn cung phải suy nghĩ cho giang sơn xã tắc, không thể hồ đồ như con. Nhu Gia à, con còn trẻ, sau này khi con làm mẹ, con sẽ hiểu lựa chọn hôm nay của bổn cung." Lời nói của Hoàng hậu ý vị sâu xa.

Cảnh Hàm U yên lặng gật đầu, trong lòng lại không cho là đúng. Nàng một đời luyến mộ sư tỷ Thần Nhứ của mình, chưa từng nghĩ tới việc chung sống với ai khác.

Sáng hôm sau lúc Thần Nhứ tỉnh lại, Cảnh Hàm U đã đi đến đại doanh Phi Vân Kỵ ở ngoài thành. Khi Thần Nhứ rời giường rửa mặt, Lâm Lang mang dáng vẻ vui mừng bước vào cửa, cô dâng lên một ống trúc nhỏ. "Vừa thu được thư từ nước Phong ạ."

Thần Nhứ lập tức nhận ống trúc rồi mở tờ giấy bên trong ra, mặt trên là chữ viết quen thuộc của Thiên Cơ công chúa Lục Lăng Lam của nước Phong.

Lục Lăng Lam vẫn thỉnh cầu Thần Nhứ tha cho Lục Lăng Hàn một mạng. Vì thế cô đưa ra điều kiện làm Thần Nhứ cảm thấy thoả mãn. Thần Nhứ xem xong thư thì khẽ gật đầu, không sai biệt lắm so với điều kiện mình dự tính. Nàng đốt tờ giấy, viết thư hồi rồi nhét vào trong ống trúc. "Nhất định phải kín đáo đưa thư đi, tuyệt đối đừng để người nước Lịch phát hiện."

Lâm Lang thưa vâng, nắm chặt ống trúc nhỏ trong lòng bàn tay, rón rén đi ra ngoài.

"Quận chúa muốn động thủ ạ?" Linh Âm hầu hạ Thần Nhứ rửa mặt xong xuôi rồi dâng lên một chén trà nóng.

Thần Nhứ thổi bọt ở trên mặt nước, đôi mắt lạnh giá. "Lăng Lam nói chỉ cần để lại cái mạng cho cô ta."

Lại một ngày trôi qua, ngày thứ chín sau khi Dịch Già Mạc Ly mất, lúc Lục Lăng Hàn thức dậy cảm thấy bụng đau khó chịu, bèn mời Thái y đến xem. Thái y bắt mạch thì phát hiện Lục Lăng Hàn mạch đập hư nhược, yếu ớt run rẩy, máu ứ ngưng trệ, là bệnh trạng vô sinh. Lục Lăng Hàn nghe Thái y chẩn đoán thì khiếp đảm, vội vàng mời Viện phán tới, lại nhận được kết luận giống với Thái y trước.

"Tại sao lại như vậy? Đây là không thể nào!" Lục Lăng Hàn không thể tin được. Sức khoẻ của ả luôn luôn khỏe mạnh, càng không có bệnh vô sinh, tại sao bây giờ lại gặp loại bệnh trạng này? Nếu ả không thể sinh dục, có thể tưởng tượng được kết cục sẽ như thế nào. Thái tử sao có thể muốn một chính phi không thể sinh đẻ?

Nghĩ tới đây, Lục Lăng Hàn vội vàng sai người ban bạc cho hai vị Thái y. Hai vị đều rất rõ chuyện hậu cung nên cũng không nói nhiều, cùng nhau trở về Thái y viện.

Hiện giờ Lục Lăng Hàn thật ra không cảm thấy đau bụng, chỉ là nghĩ tới lời của Thái y liền không thoải mái, ngay cả chống đỡ thân thể cũng cảm thấy vô lực.

"Nương nương, Thuận Ân quận chúa cầu kiến." Có cung nữ đi vào thông báo.

"Cô ta tới làm gì?" Lục Lăng Hàn cau mày. "Nhu Gia công chúa có đi cùng không?"



Cung nữ lắc đầu. "Không nhìn thấy Nhu Gia công chúa ạ."

"Không gặp!" Lục Lăng Hàn đang phiền lòng, chẳng muốn gặp ai cả.

Cô cung nữ không dám nhiều chuyện, đi ra ngoài trả lời. Thần Nhứ đáp lại, xoay người bảo Linh Âm đi theo mình đến đây trở về cung Vũ Yên trước. Mình thì lách người, tiến vào tẩm điện của Lục Lăng Hàn.

Bên trong tẩm điện có đốt hương, khói bay mờ mịt. Lục Lăng Hàn tựa trên giường, nhìn thấy Thần Nhứ thì lập tức ngồi dậy. "Ngươi tiến vào bằng cách nào?" Nói xong liền muốn gọi người.

"Nếu ta là cô, lúc này sẽ ngoan ngoãn câm miệng." Trong tay Thần Nhứ xuất hiện một cây dao nhỏ lóe sáng. Dao này còn nhỏ hơn chủy thủ rất nhiều, nhưng có thể nhìn thấy ánh sáng tỏa ra xung quanh, tất nhiên không phải vật phàm.

Lục Lăng Hàn quả nhiên không kêu người. "Ngươi muốn giết ta?" Lúc này ả trái lại rất bình tĩnh.

"Làm sao biết được? Cô là thái tử chính phi mà!" Thần Nhứ đi tới trước giường, từ trên cao nhìn xuống Lục Lăng Hàn ngồi trên giường. "Không thể vì hoàng gia khai chi tán diệp, cô nói xem Thái tử còn cần chính phi như cô không?"

Lục Lăng Hàn trừng to mắt, "Là ngươi! Là ngươi giở trò quỷ!"

Thần Nhứ mím môi cười, không nói gì hơn.

"Tại sao?" Lục Lăng Hàn nhào tới muốn nắm áo Thần Nhứ. Thần Nhứ không hề nhúc nhích, tay Lục Lăng Hàn gần như chạm tới góc áo của nàng rồi lại bị một luồng sức mạnh đánh văng ra.

"Không nghĩ ra à?" Thần Nhứ cười như không cười, "Không nghĩ ra ta đã làm gì sao?" Nàng cúi người, "Thái tử phi nương nương, với võ công hiện tại của ta, muốn hành động là quá dễ dàng. Chỉ cần một luồng chân khí mà thôi, cả đời này cô đã không thể mang thai rồi. Cô vĩnh viễn không thể làm mẹ." Thần Nhứ nói xong lời cuối cùng, rốt cuộc để lộ cảm xúc thật của mình, thanh âm tràn đầy bi phẫn.

Lục Lăng Hàn lắc đầu. "Dịch Già Mạc Ly chết vì khó sinh, tại sao phải nhất quyết vu oan cho ta?"

"Cô cố ý để Mạc Ly ăn nhiều ngủ nhiều, lại không cho muội ấy tùy ý xuống giường đi lại, khiến con của muội ấy phát triển quá lớn, không thể sinh ra thuận lợi. Tới khi muội ấy khó sinh, cô trước tiên dùng hương Vong Linh làm ta trúng độc không thể nào trông giữ ở bên, lại cho muội ấy uống một bát thuốc lưu thông máu ứ, dù là thần tiên cũng không cứu được. Thái tử phi nương nương thực sự là đa mưu túc trí!" Thần Nhứ nghĩ đến Dịch Già Mạc Ly, trong lòng vẫn hổ thẹn. Tuy nàng học được rất nhiều thứ ở thư viện Phi Diệp Tân nhưng lại hoàn toàn mù mịt về chuyện sinh sản. Việc này dẫn đến sai lầm trí mạng trong phán đoán của nàng.

"Ta suy nghĩ cho sự an toàn của Mạc Ly nên mới không cho muội ấy tùy ý đi lại. Lẽ nào quan tâm như vậy cũng là sai lầm? Bát thuốc đó thì cũng chỉ là suy đoán của ngươi thôi. Ngươi có chứng cứ không?" Lục Lăng Hàn giải thích.

"Cô giết hai bà đỡ, mua chuộc Thái y viện. Nhưng có nhiều người như vậy, cô thật sự tin không ai bán đứng cô?" Thần Nhứ nói, lấy ra hai tấm giấy từ trong ngực áo. "Lời khai của bà đỡ, rất tỉ mỉ."

"Không thể nào! Ngươi vốn không thể gặp mặt bà đỡ! Bọn họ đã sớm..." Nói tới đây, Lục Lăng Hàn đột nhiên ngộ ra, bàng hoàng che miệng mình.

Thần Nhứ gật đầu. Khuyên tai bạch ngọc lay động theo nàng, "Phen này cô thừa nhận được rồi chứ?"

Lục Lăng Hàn khiếp đảm một lúc rồi bỗng nhiên nhận ra. "Thuận Ân quận chúa, hôm nay ngươi tới chỉ để lừa ta!" Đúng như ả nghĩ, Thần Nhứ không thể gặp bà đỡ. Nàng nói những điều này chỉ để làm cô ta có tật giật mình mà thôi.

"Thì sao?" Thần Nhứ đột nhiên bóp cổ Lục Lăng Hàn, "Ta lừa cô cũng không oan. Mạc Ly còn trẻ đến thế, cô cứ như vậy hại chết muội ấy, suýt nữa một xác hai mạng. Đứa bé kia vừa được sinh ra đã mất đi mẫu thân, sau này ai chăm sóc nó? Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, cô nỡ lòng nào xuống tay?" Nàng hơi dùng sức, sau đó buông tay.

Lục Lăng Hàn bị bóp mà ho khan không ngừng. Sau khi hơi thở vững vàng, có thể nói lại được, ả cười lạnh mỉa mai: "Sao lại không nỡ? Một khi đứa bé này sinh ra, nó sẽ là trưởng tử. Ta là chính phi, sinh con cũng chỉ có thể xếp sau con của cô ta, sao cam tâm cho đặng? Dịch Già Thần Nhứ, thân thủ của ngươi có tốt đến đâu cũng chẳng làm được gì. Mối thù này ngươi cũng không báo được. Ta là hòa thân công chúa từ nước Phong, dù ngươi bẩm báo chuyện này cho hoàng thượng, ta cũng không sợ." Lúc này Lục Lăng Hàn không che giấu bộ mặt thật nữa, lộ ra ánh mắt lạnh lùng như rắn độc.
Chương trước Chương tiếp