Lưu Quang Nhập Họa

Chương 124: Phong ba



“Ngoan.” Thần Nhứ rướn người, ngẩng đầu hôn môi Cảnh Hàm U. Tuy rằng chỉ một chút đã lùi về, nhưng lại làm cho tim Cảnh Hàm U ấm hơn cả gió xuân.

- ------------------

Tiết Thi Nhụy bị mọi người nhìn mà ngẩn ra, “Ta... Ta thấy. Nàng ta là một... nữ tử rất đẹp.”

“Đẹp thế nào? Đẹp bằng Huệ Giai quận chúa không?” Một vị tiểu thư hỏi.

Ánh mắt của mọi người lại nhìn về nữ tử vẫn đang cúi đầu vẽ tranh trong lương đình. Nữ tử mặc một bộ y phục màu xanh biếc, búi tóc Mẫu Đơn kế đang thịnh hành. Nghe có người nhắc tới mình, nàng ta ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt diễm lệ động lòng.

Huệ Giai quận chúa là con gái của Hòa Cẩn trưởng công chúa, được mệnh danh là “Đệ nhất mỹ nhân kinh thành“.

“Cái này... Đương nhiên không đẹp bằng Huệ Giai quận chúa. Sao mà có người đẹp như Huệ Giai quận chúa được?” Tiết Thi Nhụy nào dám nói Huệ Giai quận chúa không đẹp. Vị quận chúa nổi tiếng nhờ sắc đẹp này cái khác cũng còn tốt, chỉ là cực kỳ để ý chuyện nhan sắc.

“Các ngươi cũng thật là, sao lại đi so ta với một kẻ mất nước. Không sợ xui xẻo à?” Huệ Giai quận chúa đặt bút xuống, đi tới nói: “Biểu tỷ của ta là sư tỷ muội đồng môn với Dịch Già Thần Nhứ, có tình cảm niên thiếu cùng trưởng thành. Nhưng mà ta nghe nói Dịch Già Thần Nhứ kia ngược lại không phải kẻ tầm thường, ở trong cung gây ra rất nhiều chuyện, Hoàng hậu nương nương phiền cô ta vô cùng. Thế nhưng Nhu Gia biểu tỷ trọng tình nghĩa, Hoàng hậu nương nương vì Nhu Gia biểu tỷ, chỉ có thể tạm tha cho cô ta một lần.”

Mấy vị tiểu thư đều sợ đến che miệng. Đắc tội Hoàng hậu nương nương mà còn có đường sống trong cung sao? Vốn có mấy vị tiểu thư mang lòng hiếu kỳ muốn đi làm quen Thuận Ân quận chúa, phen này bị doạ sợ hết rồi. Người Hoàng hậu không thích thì phải cách xa hết mức có thể.

Huệ Giai quận chúa nói với Tiết Thi Nhụy: “Đã sớm bảo muội đừng đi làm công toi. Nhu Gia biểu tỷ xuất thân từ thư viện Phi Diệp Tân, nơi đó toàn là múa đao múa gậy. Tỷ ấy cũng không thích chuyện nữ nhi. Đừng nói là muội, lúc trước ta gửi thiệp mời cho tỷ ấy, tỷ ấy đều từ chối. Lần này chịu đi, vẫn là nể mặt mẹ ta Hòa Cẩn trưởng công chúa.”

Lời này rất có ý vị khoe khoang, chư vị tiểu thư xung quanh đều là cao thủ nghe lời đoán ý, lập tức chiều lòng Huệ Giai quận chúa mà nịnh hót Hòa Cẩn trưởng công chúa vài câu. Huệ Giai quận chúa nghe vậy càng đắc ý.

Không để ý tới các tiểu thư bên này nói chuyện ầm ĩ, Cảnh Hàm U và Thần Nhứ dọc theo rừng đào đi tới một bờ sông nhỏ. Mặc dù sông nhỏ nhân công đào bới nhưng cũng là cảnh đẹp ý vui, hiển nhiên lâm viên này được cao nhân thiết kế kiến tạo.

“Nơi này thật ra cũng là mỹ cảnh nhân gian. Chỉ tiếc...” Thần Nhứ đưa mắt nhìn bốn phía, “Bị làm thành lâm viên Hoàng gia.”

“Nơi này không phải lâm viên Hoàng gia.” Cảnh Hàm U kéo nàng ngồi lên băng đá bên bờ sông nhỏ. Trên băng đá đã sớm được lót thảm mềm, chắc là hạ nhân trong vườn sợ có người ở đây nghỉ ngơi, đã bố trí trước đó.

“Ồ? Vậy chủ nhân sau lưng là ai? Thế mà có thể để thiên gia quý tộc Hòa Cẩn trưởng công chúa tới đây bày tiệc.” Thần Nhứ khá là hứng thú, hỏi.

“Một nữ nhân. Một nữ nhân rất biết làm ăn.” Cảnh Hàm U cười chỉ vào một lầu nhỏ xa xa mơ hồ thấy được. “Nơi đó là chỗ nàng ta ở. Chỉ là hiện nay nàng ta không ở kinh thành, bằng không có thể để nàng gặp gỡ rồi.”

Thần Nhứ nhướng mày, lại nhìn toà lầu kia một lúc, đột nhiên nói: “Nơi đây là Đào Hoa Nguyên. Nói như vậy, đó là lầu Lạc Anh?”



Lúc này đổi thành Cảnh Hàm U kinh ngạc. “Làm sao nàng biết?”

“Đừng quên, ta cũng từng là Trấn quốc công chúa chấp chưởng quân chính quyền to của nước Dịch. Nước Lịch của nàng rục rịch đã lâu, là nỗi uy hiếp lớn nhất của nước Dịch ta. Sao ta không nắm giữ một ít tin tức cho được? Nữ chủ nhân nổi danh nhất nước Lịch, có người nói tài sản của nàng ta có thể mua nửa nước Lịch -- Đào Tang Trúc. Nhân vật nổi danh như thế, dù ta chưa từng gặp nhưng chí ít đã nghe qua.” Thần Nhứ nói xong, nhìn vẻ mặt như hiến vật quý của Cảnh Hàm U chuyển thành thất bại, chợt cảm thấy buồn cười. Không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu nàng an ủi.

Cảnh Hàm U nhân cơ hội kéo người vào lòng, chết không buông tay. Thực sự là hành vi “trí lực không đủ vũ lực bù” điển hình.

“Nữ tử như vậy, Nhu Gia công chúa có thể để ta mở mang kiến thức một chút không?” Thần Nhứ tựa vào lòng nàng, lời nói ra chứa giọng điệu làm nũng đặc biệt, chỉ có Cảnh Hàm U có thể nghe ra.

“Hiện tại ta không muốn để hai người gặp mặt.” Cảnh Hàm U mang vẻ mặt “Ta đang ghen“.

“Ngoan.” Thần Nhứ rướn người, ngẩng đầu hôn môi Cảnh Hàm U. Tuy rằng chỉ một chút đã lùi về, nhưng lại làm cho tim Cảnh Hàm U ấm hơn cả gió xuân.

“Vẫn không muốn.” Nhu Gia công chúa được nước làm tới.

Thần Nhứ ngẩng đầu nhìn nàng, mắt phượng hơi nheo lại khiến Cảnh Hàm U lạnh cả người. “Hàm U, mọi việc không thể được voi đòi tiên.” Giọng điệu hơi lạnh, quả thật giống như năm đó hai người ở thư viện Phi Diệp Tân, Thần Nhứ giáo huấn nàng.

“Khụ...” Cảnh Hàm U không dám kiêu căng nữa. “Chờ có cơ hội.”

Thần Nhứ cũng không bắt buộc. Đào Tang Trúc là một danh nhân. Nếu nàng muốn gặp thì luôn có cơ hội, cũng không nhất định phải thông qua Cảnh Hàm U. Chỉ là đệ tử lớn của Chưởng viện như nàng chính là chuyên môn trị loại bệnh công chúa này.

Bên này tình nồng ý mật lưu luyến dịu dàng còn ngọt hơn cả mật, bên kia Trần Tâm và Lâm Lang đứng xa xa một chút nhàm chán đếm cánh hoa rơi xuống đất. Chủ tử hoà hảo bọn họ đương nhiên vui vẻ. Nhưng lúc hai vị chủ tử thân mật có thể chú ý một chút không! Vừa nãy Cảnh Hàm U trực tiếp hôn Thần Nhứ làm hai người sợ đến mức cảnh giác nhìn xung quanh, sợ có kẻ nhìn thấy, vấy bẩn thanh danh của hai vị chủ tử. Tuy rằng hai người này đều là cô nương, thế nhưng được hai vị chủ tử rèn luyện, hiện giờ thấy cái gì cũng không ngại, nhiều nhất chỉ là hơi lúng túng mà thôi. Da mặt dày như thế, sau này làm sao xuất giá đây?

Thời gian ngọt ngào ấm áp lúc nào cũng trôi đi nhanh, nháy mắt đã tới buổi trưa. Hòa Cẩn trưởng công chúa sai cung nữ mời tất cả mọi người đến một phòng lớn rất khác biệt, bữa trưa đã được dọn lên.

Lúc này tất cả mọi người mới nhìn thấy công chúa mất nước Dịch Già Thần Nhứ. Sức khoẻ hiện tại của Thần Nhứ không tệ, sắc mặt cũng hồng hào bình thường. Nàng vừa chơi đùa với Cảnh Hàm U rất lâu, lúc này hai gò má còn đỏ ửng, kiều diễm hơn cả hoa đào. Ánh mắt của mọi người đưa sang, tim đập thình thịch.

Mỹ nhân ở cốt cách, không phải ở tướng mạo. Nhưng dù là cốt cách hay bề ngoài, Thần Nhứ vẫn là mỹ nhân trăm người có một. Ánh mắt của mọi người như tên bắn, Thần Nhứ không nói gì, Cảnh Hàm U lại để ý. Thần Nhứ là của nàng, của một mình nàng, mấy người này không phải muốn nhìn là nhìn.

Cảm nhận được nét mặt Nhu Gia công chúa càng ngày càng khó coi, các vị tiểu thư, phu nhân đều thức thời thu hồi ánh mắt, từng người đi tìm vị trí của mình chuẩn bị vào tiệc.

Thần Nhứ ngồi cạnh Cảnh Hàm U, đương nhiên cảm nhận được người bên cạnh có khuynh hướng xù lông. Nàng lặng lẽ đưa tay kéo kéo góc áo Cảnh Hàm U, thấy nàng cúi đầu, nàng cũng không mở miệng mà chỉ nói bằng khẩu hình. Chỉ có Cảnh Hàm U biết Thần Nhứ muốn biểu đạt một chữ, “Ngoan“.



Hòa Cẩn trưởng công chúa lúc này bắt chuyện Cảnh Hàm U. Cảnh Hàm U dẫn Thần Nhứ đi tới chỗ ngồi bên cạnh Hòa Cẩn trưởng công chúa rồi dừng lại. Đến khi Hòa Cẩn trưởng công chúa vào chỗ, nàng mới ngồi. Thần Nhứ cũng muốn vào chỗ nhưng lại bị Huệ Giai quận chúa chen lấn. Chớp mắt, Huệ Giai quận chúa đã ngồi vào ghế bên cạnh Cảnh Hàm U.

Thần Nhứ cảm nhận được ác ý nhưng cũng không thèm để ý những thứ này. Nàng không phải một nữ tử được nuông chiều lớn lên, vốn không để ý tâm tư nho nhỏ của một quận chúa. Lúc trước ở thư viện Phi Diệp Tân, nàng làm đệ tử lớn của Chưởng viện, phải trợ giúp sư phụ quản lý toàn bộ thư viện. Mà trong thư viện ai chẳng phải con cháu nhà quan? Quận chúa trong thư viện đều là không có chỗ xếp hạng. Công chúa không phải vài nguời mà là số lượng lớn.

Nếu Huệ Giai quận chúa không muốn để mình ngồi kế Cảnh Hàm U thì đổi chỗ là được rồi. Thần Nhứ dời hai bước, ngồi vào vị trí bên cạnh Huệ Giai quận chúa. Lúc này Cảnh Hàm U đã thấy rõ tất cả, trên mặt biểu lộ không thích. Nhưng Hòa Cẩn trưởng công chúa ở trước mặt, nàng không thể thất lễ, vậy nên cũng không nói gì.

Không may, hai người đều muốn nhân nhượng cho yên chuyện nhưng lại gặp phải một Huệ Giai quận chúa muốn gây sóng gió.

“Dịch Già Thần Nhứ, ngươi là người mất nước. Sao dám ngồi cạnh bổn quận chúa?” Giọng nói của Huệ Giai quận chúa không nhỏ, làm cho cả thính đường im bặt. Có nhiều tiểu thư, phu nhân không ngồi gần nên không nhìn thấy cảnh vừa rồi, bây giờ đều ngẩng đầu trông về phía bàn này.

Thần Nhứ cũng không hiểu mình đắc tội Huệ Giai quận chúa chưa từng gặp mặt ở chỗ nào. Nàng đúng là hiền hoà, nghe vậy đứng dậy, nói nhỏ nhẹ: “Vậy không biết Thần Nhứ nên ngồi ở đâu? Xin Huệ Giai quận chúa chỉ bảo.”

Huệ Giai quận chúa khinh bỉ hừ một tiếng. “Người ngồi đều là nữ quyến nhà quan của nước Lịch ta, thân phận cao quý. Một kẻ mất nước như ngươi sao có thể cùng dự tiệc?” Ý tứ là, Thần Nhứ không xứng ngồi cùng với mọi người ở đây.

Thần Nhứ nghe xong cũng không tức giận. “Đã vậy...” Nàng xoay người cúi xuống hành lễ với Hòa Cẩn trưởng công chúa. “Xin Trưởng công chúa điện hạ cho phép Thần Nhứ cáo lui.” Giọng nói của nàng vẫn dịu dàng, không lúng túng chút nào. Lễ nghi của nàng vẫn chuẩn tắc, cơ thể cúi xuống nhưng sống lưng thẳng tắp, thần thái trác tuyệt.

Cảnh Hàm U không nói gì, nàng biết tâm tư của Thần Nhứ. Mắt của nàng cũng nhìn về phía Hòa Cẩn trưởng công chúa.

Sắc mặt của Hòa Cẩn trưởng công chúa rất khó coi, “Huệ Giai, Thuận Ân quận chúa là khách ta mời tới, con sao có thể nói ra lời thất lễ như thế, lễ nghi của con đâu?”

“Mẹ!” Huệ Giai quận chúa ấm ức nói: “Con gái nói sai sao? Ả ta là một nữ tử mất nước, không bị người ta mang đi làm thiếp đã là phúc phận của ả. Ả dựa vào cái gì mà mang thân phận quận chúa ngồi ở chỗ này? Ả không xứng!”

“Câm miệng!” Mặt Hòa Cẩn trưởng công chúa đỏ lên, hiển nhiên là tức giận. “Thường ngày ta dạy con thế nào? Xuất thân của Thuận Ân quận chúa ra sao không cần con nói nhiều. Cô ấy là quận chúa được hoàng thượng khâm phong, vậy thì danh phận là của cô ấy! Huệ Giai, con lập tức xin lỗi Thuận Ân quận chúa cho ta.”

“Con xin lỗi ả ta?” Huệ Giai quận chúa cười lạnh. “Ả cũng xứng?”

Thần Nhứ nghe vậy khóe miệng cong lên một chút, ngoại trừ Huệ Giai quận chúa cách nàng gần nhất và Cảnh Hàm U quen thuộc với nàng nhất, những người khác đều không chú ý.

Huệ Giai quận chúa kêu lên: “Ngươi cười cái gì? Ngươi cho rằng ta bị mẹ ta nói vài câu nên ngươi thắng sao?” Nàng ta luôn luôn được sủng ái, lại được gọi là “Đệ nhất mỹ nhân kinh thành”, ai gặp mà không nịnh hót vài câu. Bây giờ bị mẫu thân trách cứ trước mặt mọi người, trong lòng vốn khó chịu, lại thấy Thần Nhứ cười nên tức giận đến mức tim đập nhanh. Không hề nghĩ ngợi đã giơ tay đánh.

__________

Đang trong mùa thi gk nên hai tuần tới có lẽ ko có chương, hẹn gặp lại mng sau nhớ o7
Chương trước Chương tiếp