Lưu Quang Nhập Họa

Chương 126: Quý phi



“Cười một cái cho sư tỷ xem.”

--------------------

Cung nữ ở bên cạnh Dịch Già Mạc Ly vốn tên Thanh Nhược, là một cung nữ có dã tâm được Thái tử nước Dịch phái tới nước Lịch. Sau khi Thần Nhứ biểu thị không có ý phục quốc thì cô ấy trở lại bên Dịch Già Mạc Ly. Dịch Già Mạc Ly mất, khi Thần Nhứ để cô ấy thông báo tin tức của cung Đức Xương cũng đã lập tức đưa vào dưới trướng. Lập trường không rõ nhưng lại hoàn toàn không lưỡng lự chút nào. Nhân tài như vậy, Thần Nhứ cũng không thể không khâm phục, chỉ có thể cảm thán anh trai ruột của mình - Thái tử Dịch Già Tề quả thật đã chọn được một nhóm người tốt đưa vào hoàng cung nước Lịch

“Vẫn tiếp tục ạ.” Lâm Lang là người trực tiếp phụ trách liên lạc. “Tuy nhiên sau khi trắc phi qua đời, hạ nhân của ngài ấy đều bị xa lánh. Nghiên Tâm xem như lanh lẹ, không bị đưa đi, nhưng cũng chỉ làm mấy việc quét tước. Có rất nhiều chuyện cô ấy không thấy không nghe được.”

“Vậy mà vẫn kiên trì, thật ra cũng là một người bền bỉ.” Thần Nhứ tiếp tục vắt nước hoa.

Lâm Lang không hiểu ý Thần Nhứ. “Ý quận chúa là... Người này dùng được?” Cô nhớ lúc trước Thần Nhứ muốn diệt trừ Nghiên Tâm.

“Người này có dã tâm rất lớn, là con dao hai lưỡi. Cô ta không trung thành với Mạc Ly, cũng sẽ không trung thành với ta. Người cô ta chân chính cống hiến chỉ có một, chính là Thái tử ca ca kia của ta.”

“Nhưng Thái tử điện hạ...” Lâm Lang nói tới đây nhìn hai bên một chút, âm thanh vốn đã nhỏ lại bị đè thấp hơn. “Nghiên Tâm sao có thể biết tin tức Thái tử điện hạ còn sống?”

Thần Nhứ lắc đầu. “Cô ta không biết. Đây chính là chỗ lợi hại của Thái tử. Cho dù huynh ấy chết đi, người huynh ấy chọn vẫn sẽ khăng khăng trung thành, tuyệt không hai lòng.” Trầm mặc một hồi, Thần Nhứ nói: “Nghiên Tâm trước tiên dùng, chỉ là đừng quá rõ ràng. Chí ít hiện tại cô ta sẽ không quay mũi giáo về phía chúng ta.”

Sau ba ngày, hoàng thượng hạ chỉ: lấy lý do Tần tu viện xúc phạm thần linh, mệnh số xui xẻo - một lần nữa đày vào lãnh cung. Lâm Lang tìm cơ hội hỏi Tuyết Ngọc có muốn rời đi không, Tuyết Ngọc vậy mà từ chối. Cô ấy cảm niệm Tần tu viện luôn luôn tín nhiệm cô ấy bất kể hoàn cảnh, ân đức này khiến cô nguyện ý cùng Tần tu viện vào lãnh cung sống qua ngày, sống chết không rời.

Thần Nhứ nghe xong cũng chỉ cảm khái: “Tuyết Ngọc là một cô nương trọng tình nghĩa, thế nhưng không thích hợp làm mật thám. Nàng ta đến lãnh cung cũng được, rời xa thị phi tranh đấu, chí ít có thể giữ mạng. Người quá cảm tính sẽ không thể gồng gánh trọng trách phục quốc của chúng ta. Lâm Lang, cắt đứt với Tuyết Ngọc. Nói cho Tuyết Ngọc biết, miễn là nàng ta không phản bội, ta nguyện ý bảo đảm cái mạng của nàng ta.”

“Vâng. Quận chúa nhân từ.” Lúc Lâm Lang nghe Thần Nhứ nói muốn cắt đường dây này, cô đã cho rằng Thần Nhứ muốn trừ khử. Với lập trường bây giờ của Thần Nhứ, nếu nàng làm ra lựa chọn đó, Lâm Lang cũng sẽ không bất ngờ hay ngăn cản. Nhưng Thần Nhứ đến cùng không làm thế. Lâm Lang hiểu rằng Thần Nhứ không muốn mắc vào nguy hiểm không cần thiết.

Hôm nay khi Cảnh Hàm U trở về, sắc mặt có chút khó coi. Thần Nhứ cười nói: “Mặt mày ủ ê như vậy. Ai bắt nạt muội, để sư tỷ báo thù cho!”

Một câu nói chọc Cảnh Hàm U cười ra tiếng. Sau đó, nàng kéo Thần Nhứ ngồi bên bàn, “Phùng quý phi sắp trở về.”



Tin tức này quả thật khiến Thần Nhứ cảm thấy bất ngờ. Nhưng nghĩ lại, cũng đến lúc Phùng quý phi quay về rồi. Vì trên mặt có dấu ấn màu đen không thể tẩy xoá nên bà ta mới tạm thời về nước nghĩ cách. Bây giờ dám trở về, tất nhiên là đã xoá nó. Rốt cuộc vẫn là người đã gả đi, không thể ở nhà mẹ mãi.

“Nàng không vui vì điều này?” Thần Nhứ cảm thấy thú vị.

“Ta chỉ là lo lắng cho nàng.” Cảnh Hàm U nhận được tin tức này liền không thể thanh thản. Mấy ngày nay Hoàng hậu tạm thời không làm khó dễ Thần Nhứ, chuyện Dịch Già Mạc Ly cũng đã qua. Sau khi khôi phục nội lực, Thần Nhứ cũng không hành xử kỳ lạ, mọi mặt đều khiến Cảnh Hàm U hết sức hài lòng. Hai người mỗi ngày trao lời ngọt ngào, mấy nha đầu hầu hạ đều chịu không nổi. Lần này Phùng quý phi trở về, yên lặng vô sự thì tốt, nếu lại nổi lên sóng gió... Cảnh Hàm U cũng không muốn trở về trạng thái lúc trước.

“Nàng lo lắng Phùng quý phi sẽ lại làm khó dễ ta?” Thần Nhứ ngộ ra, gật đầu. “Việc đó đúng là cần nàng phiền lòng. Dù gì ta của bây giờ không giống ta của một năm trước. Phùng quý phi trở lại gây rối, nàng phải suy nghĩ làm sao giải thích với Hoàng hậu nương nương.”

“Thần Nhứ...” Cảnh Hàm U kéo dài âm cuối. “Nàng còn có tâm tình đùa giỡn. Rốt cuộc ta đang lo lắng cho ai đây?”

“Biết nàng tốt với ta. Nhưng bà ấy là Quý phi, chung quy phải trở về. Rầu rĩ không giải quyết được vấn đề, được đến đâu hay đến đó đi.” Thần Nhứ nói, đứng dậy ngồi vào lòng Cảnh Hàm U. “Cười một cái cho sư tỷ xem.”

“Phốc!” Cảnh Hàm U suýt nữa bị sặc nước miếng. Nhìn đôi tay Thần Nhứ ôm cổ mình, gần ngay trước mắt, mỹ lệ mà sinh động. So với những người được gọi là mỹ nhân, vẻ đẹp của Thần Nhứ đúng là nét phong tình mê hoặc đã được rót vào trong xương. “Nàng đang khen thưởng ta vì quan tâm nàng sao?” Cảnh Hàm U nuốt nước bọt.

“Tùy nàng nghĩ thôi.” Thần Nhứ cười dịu dàng, cúi đầu chủ động hôn môi Cảnh Hàm U. Bốn cánh môi chạm nhau, dù trải qua bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn động lòng tiêu hồn như thường.

Phùng quý phi trở về, bên nước Vân phái quân hộ tống người đến biên giới hai nước. Nước Lịch cũng phái người chuyên biệt đi nghênh đón. Rốt cuộc vẫn là Quý phi, hoàng thượng phải tổ chức yến tiệc trong hoàng cung mừng Phùng quý phi hồi cung. Về nguyên nhân bí ẩn khiến bà ta rời đi, tất cả mọi người như mất trí nhớ mà lặng thinh không đề cập tới.

Hoàng hậu tự mình sắp xếp người chuẩn bị tiệc. Việc này không chỉ thể hiện sự rộng lượng của bà mà cũng biểu thị chỗ đứng của bà trong lòng hoàng thượng.

“Bổn cung là mẫu nghi thiên hạ, cần gì phải tranh đua danh tiếng nhất thời?” Hoàng hậu không phải không biết những đồn đãi trong cung, bà chỉ là không thèm để ý. Hoàng thượng có thể không tính là sủng ái bà, nhưng làm phu thê nhiều năm, người cực kỳ tôn trọng Hoàng hậu. Con cái cũng lớn rồi, mình sao lại không già đi? Nam nhân đều thèm của lạ, Hoàng đế còn hơn nữa. Nhưng dù hoàng thượng sủng hay không sủng ai, đối với thê tử kết tóc là mình, người luôn tín nhiệm và tôn trọng.

“Nương nương không tranh là nương nương rộng lượng. Nhưng Quý phi nương nương hồi cung...” Phụng Linh nói tới đây liền im lặng. Nàng ta là cung nữ một tay Hoàng hậu dạy dỗ, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Nàng ta phải nhắc nhở Hoàng hậu chú ý Phùng quý phi, nhưng thân là cung nữ, nói chủ tử không đúng thì chính là tội lỗi cấm kỵ. Lời này nàng ta sẽ không nói.

Hoàng hậu nhìn dáng vẻ cúi đầu kính cẩn của Phụng Linh, hết sức hài lòng. Nhiều năm qua, Phụng Linh vẫn luôn là cung nữ đắc lực nhất bên người bà. Dù mình rất yêu thương Phụng Linh nhưng nàng ta vẫn giữ được bổn phận của một cung nữ. Không vượt qua quy củ, không hy vọng xa vời, cung kính thực hiện chức trách của mình. “Ý của ngươi bổn cung rõ. Quý phi trở về, ngày tháng trong cung chắc sẽ náo nhiệt lắm. Ngươi nhìn bộ dáng rục rà rục rịch của Phong Thành mấy ngày nay sẽ biết tương lai thế nào. Chỉ là kẻ phiền lòng nhất chắc chắn không phải bổn cung. Phùng quý phi có thù tất báo, lúc trước vì cái gì mà cô ta về nước? Cô ta nào chịu buông tha người kia một cách dễ dàng?”

Phụng Linh ngẩng đầu. “Nhưng nương nương, chuyện này cũng dính dáng tới Nhu Gia công chúa.”

“Vậy thì sao? Lẽ nào Phùng quý phi dám động tới Nhu Gia? Miễn là cô ta không điên, bổn cung cho cô ta mượn một lá gan cô ta cũng không dám.” Hoàng hậu trước sau không thích Thần Nhứ, nhưng vì liên quan tới Cảnh Hàm U nên bà cũng không muốn đứng ra trừng trị Thần Nhứ, làm quan hệ mẹ con căng thẳng. Hiện tại kẻ thù của Thần Nhứ trở về, bà mừng rỡ tọa sơn quan hổ đấu.



Ngày mười tám tháng ba, xa giá của Phùng quý phi tiến vào hoàng cung. Hoàng thượng và Hoàng hậu tự mình nghênh tiếp, cho Phùng quý phi mặt mũi. Bà ta tu dưỡng một năm trở về, vóc người, da dẻ, dung mạo đều hơn lúc trước. Hoàng thượng nhìn mà động lòng không ngớt.

Buổi tối, lầu Loan Xuân bày tiệc. Lần này không mời nữ quyến nhà quan, chỉ có phi tần trong cung tụ tập náo nhiệt một chỗ.

Cảnh Hàm U dẫn Thần Nhứ cùng xuất hiện. Rất nhanh, nàng đã bị Hoàng hậu gọi qua. Thần Nhứ lại lẻ loi một mình đứng ở đó, chúng phi tần quăng ánh mắt khác thường tới chỗ nàng. Tuệ sung dung vốn muốn đi qua nói mấy câu với Cảnh Hàm U, thấy vậy cũng dừng bước.

Tình huống này quá giống một năm trước. Song, Thần Nhứ đã không còn là Thần Nhứ một năm trước rồi. Một năm trước nàng cần dùng sự nhu nhược ngụy trang, bây giờ đã hoàn toàn vô dụng. Sư phụ dạy, võ công không thể chi phối thiên hạ nhưng có thể chi phối bản thân. Lời này quả nhiên không sai. Tuy rằng bây giờ nàng vẫn bị ràng buộc bởi cục diện trước mắt, nhưng tả hữu đằng na *, đã có quá nhiều cơ hội để lợi dụng.

* là một kỹ thuật trong cờ vây, khi ở tình huống địch mạnh ta yếu, sẽ di chuyển hoạt động một cách linh hoạt, âm thầm.

Tuy Thần Nhứ không để ý ánh mắt khác thường của mọi người nhưng cũng không muốn bị nhìn chằm chằm mãi. Nàng đi tới một góc, dự định yên tĩnh đợi tiệc bắt đầu, ăn tiệc rồi mau chóng đi về. Không ngờ đã trốn đến nơi này mà vẫn có người tìm nàng.

“Thuận Ân quận chúa.” Qua đây nói chuyện chính là Đức Ninh công chúa. “Lúc trước nghe nói sức khoẻ của người không tốt, bây giờ xem ra đã khỏe mạnh rồi.”

Thần Nhứ vội vàng hành lễ. “Vâng, mùa đông bị nhiễm phong hàn, đến đầu xuân mới tốt.”

Đức Ninh công chúa cười nói: “Ta cũng vậy. Nhiễm phong hàn vừa mới khỏi đây.”

Hai người đang trò chuyện, lại có giọng nữ xen vào. “Bệnh của Đức Ninh cuối cùng cũng hết. Nghe nói Thục phi nương nương vì chăm sóc muội mà trực tiếp để muội dời vào cung Minh Ý. Có Thục phi nương nương chăm sóc, Đức Ninh đương nhiên sẽ khỏi nhanh.” Người nói là Minh Hiếu công chúa. Mấy lời này nghe như đang khen ngợi tình cảm mẹ con giữa Lăng Thục phi và Đức Ninh công chúa, nhưng thực chất là muốn đâm vào tim Thần Nhứ.

“Tam tỷ, hôm nay dung mạo của tỷ vô cùng xinh đẹp.” Đức Ninh công chúa là một người rất biết tiến lùi lại thông thạo giao tiếp. Thần Nhứ vẫn cảm thấy nữ tử như vậy ở lại nước Lịch có hơi đáng tiếc. Nếu nàng ấy có thể hòa thân, tất nhiên sẽ là Hoàng hậu tài năng chấp chưởng phượng ấn.

Minh Hiếu công chúa nghe có người khen ngợi sắc đẹp của nàng ta, lập tức cười nói: “Khí trời trở nên ấm áp nên ta bỏ ra chút tâm tư, trang điểm kiểu hoa đào này. Nghe các cung nữ nói, mùa xuân thích hợp dáng vẻ này nhất. Dung mạo nhìn có tinh thần, khí sắc cũng tốt lên.”

Thần Nhứ không khỏi ngẩng đầu nhìn Minh Hiếu công chúa thêm chút, vành mắt hơi đen, son phấn trên mặt cũng dày. Nếu không phải khí sắc kém thì cần gì dựa vào trang điểm để trông như tốt? Thần Nhứ nghĩ vậy, liền liên tưởng tới chuyện Cảnh Hàm U đã nói: gần đây Hoàng hậu đang lựa chọn đối tượng hòa thân cho Minh Hiếu công chúa.

Minh Hiếu công chúa được Từ chiêu viện sinh ra. Nhiều năm trôi qua, Từ chiêu viện đã sớm mất tâm tư tranh sủng. Vì thế tuy Minh Hiếu công chúa xuất thân cao hơn Ân Khang công chúa, Đoan Thận công chúa, nhưng so với Đức Ninh công chúa, Phong Thành công chúa đằng sau thì kém xa. Với Cảnh Hàm U thì không cần phải bàn. Hoàng hậu vẫn tính là công bằng hợp lý, cũng không vì xuất thân không cao mà tùy tiện tìm một tên rồi gả nàng đi, bà vẫn cân nhắc phái người chọn rất nghiêm túc. Nhìn trạng thái tinh thần của Minh Hiếu công chúa, hiển nhiên nàng ta đã có chút manh mối về người được chọn.
Chương trước Chương tiếp