Lưu Quang Nhập Họa

Chương 130: Lời đồn



Thần Nhứ đi không nhanh, thanh âm êm dịu nhưng câu chữ truyền vào tai Linh Âm thật rõ ràng. “Bà ấy có dã tâm nhưng lại muốn ngồi mát ăn bát vàng. Nào biết muốn trở thành phi tử, ai mà chẳng phải liều mạng chém giết mà đi lên.”

--------------------

“Sự sủng ái của đế vương mới là thứ không đáng tin cậy nhất.” Tuệ sung dung cũng hiểu câu nói này, nhưng đối với việc Thần Nhứ lựa chọn Phùng quý phi, bà vẫn có ý kiến. “Quận chúa, bổn cung biết người có hiềm khích với Phùng quý phi. Người muốn đáp trả bà ấy, bổn cung không cần thiết dính vào.”

Thần Nhứ nở nụ cười, “Nương nương, ta muốn đáp trả Phùng quý phi vốn không cần sự giúp đỡ của người. Là người muốn ta giúp đỡ, không phải sao?” Nhìn thấy mặt Tuệ sung dung đỏ lên, nàng vẫn cười nói: “Nhu Gia công chúa sắp về cung rồi. Người biết công chúa không thích ta ra ngoài đi dạo, Thần Nhứ cáo từ.”

Nhìn Thần Nhứ rời đi, Tuệ sung dung cũng không biết mình có nên gọi nàng lại hay không. Hôm nay đúng là mình có việc cầu người. Nhưng ứng cử viên Thần Nhứ lựa chọn lại là vị mà mình cho là khó nhất. Điều này làm Tuệ sung dung vô cùng mâu thuẫn, trong phút chốc không thể hạ quyết tâm.

Trên đường trở về, Linh Âm đỡ Thần Nhứ, nhỏ giọng hỏi: “Quận chúa, người thật sự dự định đẩy Tuệ sung dung lên vị trí Quý phi ạ?” Thành thật mà nói, nàng ta cũng cảm thấy rất khó tin.

“Vậy phải xem bà ấy có can đảm không. Nếu bà ấy không có, ta đẩy cũng vô dụng.” Thần Nhứ không hề tức giận vì bị Tuệ sung dung nghi ngờ. Điều đó nói lên Tuệ sung dung vẫn khá thông minh.

“Nhưng Tuệ sung dung hình như không tán thành lựa chọn của người.” Phía trước là một con đường mòn uốn lượn, Linh Âm càng cẩn thận đỡ Thần Nhứ. Chủ tử đã khôi phục nội lực, nhưng ở trong mắt người ngoài ngài ấy vẫn là một nữ tử nhu nhược. Mặc dù trước đó có sự việc ở lầu Loan Xuân, rất nhiều người khó mà liên tưởng nữ tử có thân thủ vượt trội với Thần Nhứ nhu nhược trước mắt.

Thần Nhứ đi không nhanh, thanh âm êm dịu nhưng câu chữ truyền vào tai Linh Âm thật rõ ràng. “Bà ấy có dã tâm nhưng lại muốn ngồi mát ăn bát vàng. Nào biết muốn trở thành phi tử, ai mà chẳng phải liều mạng chém giết mà đi lên.”

Xa xa phía trước có đội nghi trượng * đi đến. Xem điệu bộ cũng không giống nghi trượng của phi tần. Hai chủ tớ đi tới mới thấy, hiển nhiên là nghi trượng của Phong Thành công chúa.

* Khí cụ dùng cho nghi vệ, hay dùng khi vua quan đi đường

Ở trong hoàng cung, một công chúa mà cũng cần nghi trượng? Thần Nhứ có chút không hiểu. Nàng cùng Linh Âm lui sang một bên đứng thẳng, chờ Phong Thành công chúa đi qua.

“Ta tưởng là ai. Hóa ra là Thuận Ân quận chúa.” Phong Thành công chúa ra lệnh nghi trượng dừng lại. Nàng ta cười cợt đi tới trước mặt Thần Nhứ, “Lúc trước thấy ngươi ra tay ở lầu Loan Xuân, võ công rất cao cường. Phỏng chừng ngũ tỷ cũng không phải đối thủ của ngươi. Vậy khi trước ngươi bày ra bộ dạng nhu nhược lừa gạt cho ai xem?”

Thần Nhứ khẽ ngẩng đầu, “Phong Thành công chúa, chuyện của Thần Nhứ hoàng thượng còn không truy cứu, người cần gì phải tra hỏi? Về chuyện võ công, Nhu Gia công chúa rõ ràng. Người không biết, vậy cũng không cần để tâm.” Thần Nhứ ít khi nói chuyện gay gắt như thế.

Phong Thành công chúa tức đến mức biến sắc. “Đừng tưởng rằng có võ công là hay!” Nàng ta nói xong liền vung tay.



Thần Nhứ không chút biến sắc, lúc Phong Thành hạ tay mới phát hiện Thần Nhứ đã cách xa hơn ba thước. “Ngươi... Ngươi dám trốn à?” Phong Thành công chúa tiếp tục đuổi theo đánh tới.

Lần này Thần Nhứ không trốn, trực tiếp bắt lại cánh tay của nàng ta. “Phong Thành công chúa, Thần Nhứ rõ ràng thân phận người mất nước của mình. Ăn nhờ ở đậu cũng không muốn gây chuyện. Nhưng người cũng nên có chừng có mực.” Thần Nhứ thực sự không có ấn tượng tốt với Phong Thành công chúa này. Nàng đã gặp hết công chúa nước Lịch, có Ân Khang, Đoan Thận cẩn thận dè dặt, có Đức Ninh rộng rãi và khéo léo, cũng có Minh Hiếu khẩu phật tâm xà, đương nhiên còn có Cảnh Hàm U thâm tình. Thành thật thì, không cần nhắc đến Cảnh Hàm U, nàng không ghét công chúa nào cả. Vẫn là câu nói cũ, có dã tâm, có mưu kế cũng không phải chuyện xấu. Đời này ai mà không suy nghĩ cho bản thân? Hơn nhau về thủ đoạn mà thôi. Duy nhất Phong Thành công chúa này, lúc có Phùng quý phi thì ngang ngược ngông cuồng, lúc Phùng quý phi đi thì cụp đuôi trốn trong cung của mình không gặp ai cả. Thiết nghĩ Phùng quý phi cũng xuất thân là công chúa nước Vân, tại sao có thể dạy dỗ ra một đứa con gái không ra gì như thế này?

“Ngươi dám đánh ta? Quả nhiên ngươi vẫn bất mãn với nước ta nên bây giờ mới mượn cơ hội trả thù!” Phong Thành tự cho là đúng mà đổ tội cho Thần Nhứ. Thần Nhứ suýt nữa không màng hình tượng mà trợn mắt, thế cũng được sao?

“Công chúa muốn cáo trạng cứ việc cáo, Thần Nhứ trước tiên cáo từ.” Thần Nhứ thực sự không chịu nổi trò hề trước mắt, dẫn Linh Âm rời đi.

“Đi, đến điện Tiêu Lan!” Phong Thành công chúa hậm hực nói.

Cung Vũ Yên.

Thần Nhứ trở về liền thu được tin tức Lâm Lang chuyển giao: Liễu Như Sa đã trở lại kinh thành, đang bí mật ẩn thân chờ đợi chỉ thị kế tiếp của Thần Nhứ.

Thần Nhứ nghĩ một hồi, viết hồi âm cho Liễu Như Sa rồi sai Lâm Lang nghĩ cách đưa ra ngoài cung. “Gần đây vì chuyện thích khách mà trong ngoài cung tra rất nghiêm, ngươi phải cẩn thận.” Thần Nhứ không yên tâm dặn dò.

“Quận chúa yên tâm. Nô tỳ biết phải làm gì.”

Từ ngày ấy sau khi được Thần Nhứ nhắc nhở, Cảnh Hàm U đặt sự chú ý lên người Phùng quý phi vừa về cung. Phùng quý phi mới trở về hoàng cung nên không hiểu rõ tình huống trong cung, đương nhiên cũng không biết việc Thần Nhứ khôi phục nội lực. Nàng cẩn thận nhớ lại tình hình ngày đó, đám thích khách kia vọt vào ngay lúc Thần Nhứ và nàng cùng ra cửa. Nếu nàng và Thần Nhứ không ra ngoài thì sao? Có lẽ thích khách sẽ không động thủ vào lúc đó. Ngày đó mình ngăn lại hai người, vậy ba tên khác đi đâu? Không phải tới chỗ hoàng thượng và hoàng hậu, cũng không phải chỗ Phùng quý phi, mà là Thần Nhứ bên cạnh mình. Rất khó nói là thích khách hướng về Thần Nhứ hay Thần Nhứ chỉ bị cuốn lại gần. Nhưng giả sử như Thần Nhứ không khôi phục nội lực, lần đó e là khó toàn mạng đi ra.

Khoảng thời gian này nàng vừa suy đoán ý đồ của kẻ chủ mưu phía sau, vừa phái thêm người điều tra những người sử dụng “Ngọc Yến Khuynh Bôi“. Mấy ngày trước nàng nhận được một tin tức xác thực, Lưu Ly Huyễn Cảnh chỉ chiêu mộ nữ đệ tử. Vì vậy người biết dùng “Ngọc Yến Khuynh Bôi” đều là nữ tử. Ngoại lệ duy nhất là con trai của tông chủ tên là Chu Anh, lớn lên giữa đám nữ tử của Lưu Ly Huyễn Cảnh, dĩ nhiên cũng học được “Ngọc Yến Khuynh Bôi“. Tuy nhiên, sau khi hắn trưởng thành liền rời khỏi Lưu Ly Huyễn Cảnh, biệt tăm biệt tích. Manh mối tới đây chấm dứt.

Hôm nay nàng rốt cuộc nhận được thêm một tin tức quan trọng đến từ Vân Tĩnh công chúa của nước Vân Phùng Tĩnh Tô. Chu Anh quả thực từng xuất hiện ở nước Vân, tuy nhiên sau đó không tra được tin nào nữa. Trong năm chân dung thích khách Cảnh Hàm U đưa đi, có một tấm thuộc hạ của Phùng Tĩnh Tô nhận ra: là một trong những hộ vệ nhất đẳng của Ngọc Sơn trưởng công chúa nước Vân.

Để Phùng Tĩnh Tô chịu đưa ra câu trả lời chắc chắn như vậy, Cảnh Hàm U đương nhiên phải đánh đổi một số thứ. Chỉ là so với giá trị của lá thư này, Cảnh Hàm U cũng không ngại trả giá một chút.

Hiện tại nàng đang suy nghĩ việc làm sao để giao phong thư này cho phụ hoàng. Nàng không thích Phùng quý phi, đặc biệt sau khi Phùng quý phi ức hiếp Thần Nhứ. Nàng không quên được dáng vẻ Thần Nhứ chịu nhục bị bức ép tự sát. Nhưng Phùng quý phi vừa mới về cung, giao nộp chứng cứ vào lúc này không khỏi làm cho người ta cảm thấy mình đang nhằm vào Phùng quý phi.



Không ngờ bên này nàng nắm chứng cứ còn đang cân nhắc, trong kinh thành lại truyền lời đồn “Thích khách trong hoàng cung là do người nước Dịch sắp đặt“. Lời đồn này không biết phát sinh từ chỗ nào, trong một đêm đã đi xa. Rất nhanh nó đã truyền ra kinh thành và khắp cả nước Lịch. Hơn nữa càng truyền càng thái quá, thế mà biến thành “Hoàng đế muốn hạ lệnh xử tử toàn bộ hoàng tộc nước Dịch“.

Dịch Già tộc nhân ở biên giới đều kinh hồn bạt vía. Bọn họ đến đây vào mùa đông, dựa vào chút lương thực ít ỏi miễn cưỡng sống qua mùa đông. Bây giờ mùa xuân đã đến, hạt giống được gieo trồng đang nảy mầm. Tuy rằng nơi này rất gian khổ nhưng dù sao mọi người ở cùng một chỗ, không cần lo lắng vận rủi có thể ập xuống bất kỳ lúc nào như khi ở trong kinh thành, mọi người vẫn tràn ngập hy vọng. Bây giờ lời đồn truyền tới nơi này, tất cả đều lo lắng. Quả nhiên Dịch Già Mạc Ly chết, bọn họ cũng mất đi chỗ dựa cuối cùng sao?

“Thần Nhứ rốt cuộc đã làm gì ở trong cung?” Tam hoàng tử Dịch Già Sơ bất mãn mà nói.

“Tam đệ, Thần Nhứ ở trong cung vốn khó khăn. Ta đoán muội ấy chắc còn sốt ruột hơn chúng ta.” Tiêu Dao Hầu Dịch Già Dụ khuyên nhủ.

Dịch Già Sơ tính tình lỗ mãng, nghe vậy lớn tiếng nói: “Nhị ca huynh đừng nói tốt cho nó. Nó ở trong cung cơm ngon áo đẹp, đã bao giờ quan tâm chúng ta sống chết thế nào? Nhu Gia công chúa là sư muội của nó, đối xử với nó rất tốt. Chỉ cần nó nói một câu, chúng ta cũng không đến nỗi cay đắng thế này. Ta thấy nó chỉ ước chúng ta chết đi cho rồi, như vậy nó có thể yên tâm thoải mái sống trong cung. Qua vài năm lại gả cho hoàng tử vương gia, tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý.”

“Tam đệ, Thần Nhứ là em ruột của chúng ta, sao đệ có thể nói muội ấy như vậy?” Dịch Già Dụ kéo Dịch Già Sơ, làm hắn tỉnh táo lại.

“Vậy ta phải nói gì? Lúc trước là nó nói muốn phục quốc. Nhị ca huynh nhìn đi, giờ chúng ta lại bị đuổi đến biên giới giữa nước Lịch và nước Vân, cách nước Dịch ngàn dặm xa xôi. Lỡ như nó thật sự hành động, chúng ta sẽ không có đường chạy, chỉ có nước trở thành tế phẩm của người nước Lịch.” Dịch Già Sơ nhìn biên quan xa xa, không khỏi thở dài.

Lời này đến Dịch Già Dụ cũng không phản bác được. Lúc trước Thần Nhứ yêu cầu một danh sách, nói muốn để tộc nhân thoát khỏi khống chế của người nước Lịch, tiện cho nàng động thủ bất cứ lúc nào mà không bị uy hiếp. Nhưng cuối cùng bọn họ đều bị đuổi tới đây. Nếu Thần Nhứ động thủ thật, bọn họ chỉ có một con đường chết.

Trong kinh thành, hoàng thượng vô cùng tức giận đối với lời đồn bốn phía, hạ chỉ cấm đồn đãi. Nhưng lời đồn đã lan truyền toàn quốc, mặc dù mọi người không nói bên ngoài nhưng vẫn ngấm ngầm bàn luận như cũ.

Cảnh Hàm U sợ Thần Nhứ lo lắng tộc nhân, buổi tối lúc chỉ có hai người, an ủi vài câu.

Thần Nhứ gật đầu, chấp nhận sự quan tâm của Cảnh Hàm U. “Muộn rồi, ngủ đi.”

“Sao vậy? Hôm nay nói ít như thế?” Cảnh Hàm U phát hiện Thần Nhứ lạ thường, chống thân thể lên nhìn nàng.

Thần Nhứ nghiêng đầu. “Nàng yên tâm, ta biết hoàng thượng sẽ không xử lý như lời đồn nói. Nhưng bách tính không phải hoàng thượng, bọn họ sẽ tin, các tộc nhân của ta cũng sẽ tin.”

“Bằng không ta phái người đến biên giới thông báo cho bọn họ, tất cả những thứ này đều là lời đồn.” Cảnh Hàm U không nỡ để Thần Nhứ lo lắng, đưa tay kéo người vào lồng ngực mình.

“Không cần. Bọn họ cũng nên học cách đối diện mấy lời thêm mắm dặm muối. Nếu thứ này cũng không chịu được thì sao mà qua nổi cuộc sống sau này?” Trong mắt Thần Nhứ lộ ra sự lo âu với tương lai.
Chương trước Chương tiếp